Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 6

Trước Sau
Editor: babiQynne

Tay không có vấn đề gì?

Thời Thanh Ninh vừa bị bất ngờ nên có chút nghe không hiểu, chờ sau khi phản ứng lại được với lời nói của đối phương, quả thực liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Trọng điểm là cái tay sao?

"Phải đi bệnh viện kiểm tra không phải tay của cậu, không chỉ có mỗi tay."

Thời Thanh Ninh nói.

"Những nơi khác của cậu có bị thương không?"

Bách Dạ Tức trầm mặc, dường như là suy tư một chút mới trả lời.

"Không để ý."

"..."

Từ đầu tới cuối hắn cũng chỉ để ý duy nhất cái tay?

Thời Thanh Ninh nhất thời bị nghẹn họng, nỗi lòng cũng trở nên càng phức tạp.

Cậu không nghĩ tới mình chỉ vô tình khen một câu sẽ làm cho đối phương để ý như vậy. Bách Dạ Tức căn bản không biết làm sao để bảo vệ chính mình.

Lại nghiêm túc đem lời mà Thời Thanh Ninh nói ghi sâu vào tâm lý như vậy.

Mô tả ít ỏi trong truyện cũng không thể cụ thể bằng những gì xảy ra trong thực tế, đứng ở trước mặt Thời Thanh Ninh đây không phải Bách Dạ Tức cái gì mà mình đồng da sắt, nam chính toàn năng.

Hắn chỉ đơn thuần là phải trải qua quá nhiều đau khổ cùng bạc đãi, vậy nên khi đối mặt với một chút thiện ý cũng không biết phải đáp lại thế nào...

Một cậu bạn nhỏ thiếu thốn tình thương.

Nghĩ đến việc một đứa trẻ ngoan như vậy sẽ phải nhận lấy tất thảy sự bạc đãi đau đớn nhất trong tương lai, Thời Thanh Ninh không khỏi tức giận.

"Trước tiên đi bệnh viện kiểm tra, " Thời Thanh Ninh nói, "Sau đó cùng tôi ký hợp đồng, cậu đồng ý làm bạn luyện đàn với tôi rồi đúng không?"

Vẻ mặt tiểu thiếu gia đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt mím môi, hai gò má tái nhợt hiện lên chút hồng.

Cậu bị bao bọc bởi lớp quần áo rất ấm áp, tròn một cục như người tuyết vậy, rõ ràng giọng điệu nghe rất hung hăng, nhưng ngược lại làm cho người nghe nhịn không được trái tim mềm nhũn.

Bách Dạ Tức theo bản năng muốn sờ sờ sợi xích bạc, mất một lúc lâu mới phản ứng được, xích bạc đã bị mình đem buộc lên tóc.

"... Ừm."

"Một lời đã định."

Thần sắc căng thẳng của thiếu niên rốt cuộc cũng hoà hoãn xuống, cậu cười rộ lên, đôi mắt hơi cong cong như mật đông ủ lâu ngày.

"Cảm ơn cậu đã đồng ý cùng tôi luyện đàn."

Bách Dạ Tức rũ mắt không nói gì.

Thời Thanh Ninh đã quen với việc đối phương rất kiệm lời, cũng không bất ngờ.

Mà một giây sau đó, cậu lại thấy đối phương yên lặng lui về phía sau nửa bước.

...?

Thời Thanh Ninh cảm thấy như mới phát hiện ra được một đại lục mới vậy.

Vì vậy, việc lui lại nửa bước trong từ điển của Bách Dạ Tức dường như không phải là vì bị hù sợ.

Mà này là đang thẹn thùng sao?

Thời Thanh Ninh không khỏi muốn cười, mà vì để ý đến nội tâm của đối phương nên vẫn là nhịn xuống, ho nhẹ một tiếng, nói: "Vậy chúng ta bây giờ đi y..."

Cậu nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy phía sau truyền tới một thanh âm lạnh như băng không chút cảm xúc.

"Thời Thanh Ninh."

Thời đại thiếu đang đứng ở phía sau cách chỗ hai người họ không xa, mặt không cảm xúc kêu tên họ đầy đủ của đứa em trai.

"Tám giờ rưỡi."

Tôn Minh ở bên cạnh khụ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nhị thiếu, ngài chín giờ rưỡi cần phải nghỉ ngơi."

Từ nơi này về nhà còn phải tốn ít nhất nửa giờ.

Thời tiểu thiếu gia giống như đang tràn đầy phấn khởi cùng một cậu bạn nhỏ thương lượng đi chỗ khác chơi, kết quả lại bị người lớn tóm được tại chỗ.

Thời Thanh Ninh đầy đau khổ bị người áp giải nhét lại vào trong xe.

Nhóm vệ sĩ phân công nhau đi xử lý hiện trường bừa bộn này, còn có đưa Bách Dạ Tức đi, Thời Thanh Ninh xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy Bách Dạ Tức được lên một chiếc xe khác để đến bệnh viện, lúc này mới yên lòng.

Cậu còn nhìn thấy Thời Dịch đứng cách đó không xa trầm mặc ôm cánh tay.

Tia sáng chiếu rọi bốn phía, phác hoạ ra một bên mặt kiên cường lạnh buốt của người kia.

"Ca!"

Thời Thanh Ninh kêu một tiếng, Thời Dịch quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi đi tới.

Thời Thanh Ninh nằm nhoài lên một bên cửa sổ xe, bởi vì áo khoác ngoài quá lớn, đầu ngón tay cũng không thể từ bên trong duỗi được ra.

"Em biết chín giờ rưỡi phải ngủ là kiến nghị của bác sĩ, " Cậu ngước đầu nhìn Thời Dịch, nói, "Không phải anh muốn quản thúc em."

Thời kỳ trưởng thành của một đứa nhỏ ghét nhất chính là bị quản giáo, thiếu niên bệnh đã lâu tâm tình sẽ càng thêm mẫn cảm.

Mà người Thời gia từ già tới trẻ, từ xưa tới giờ cũng không phải muốn cố ý khống chế tiểu thiếu gia.

Bọn họ chỉ là muốn nhìn cậu khỏe mạnh, bình an lớn lên.

"Em về nhà sẽ nghỉ ngơi thật tốt."

Thời Thanh Ninh bên môi khẽ mím ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

"Ca cũng nên sớm quay về ngủ bù."

Thời Dịch thần sắc không rõ mà nhìn cậu.

Gần đó lại truyền đến những tiếng huyên náo, có mấy tên đàn em bị túm tỉnh liền giãy dụa không chịu bị quản thúc, nhưng là rất nhanh đã bị xử lý, lần nữa không thể phát ra một tạp âm dư thừa nào.

Ở trong một đống người hỗn loạn, Thời Dịch liếc mắt liền nhìn thấy một đám như lợn chết bị đem đi, cho dù ở dưới ánh đèn mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn ra được mặt mũi sưng vù của Giản Nhậm.

Thời Dịch nhìn một vài giây, quay đầu lại, bỗng nhiên không mặn không nhạt nói một câu.

"Chính là muốn quản thúc em đấy."

Thời Thanh Ninh hơi run: "... Hả?"

"Trong tháng này, sau khi trời tối không cho ra ngoài, còn phải cách xa Giản Nhậm tối thiểu 500 mét."

Thời Dịch dùng một loại ngữ khí cực kì lãnh đạm doạ sợ trẻ nhỏ.

"Bằng không anh mày liền đánh gãy chân Giản Nhậm."

Nói xong, Thời Dịch hất cằm, nói với tài xế: "Lái xe, trước tiên đem nó đưa về ngủ."

Hắn lại nhìn Thời Thanh Ninh một cái, tuy rằng không mở miệng nhưng Thời Thanh Ninh luôn cảm thấy, gương mặt tuấn tú hờ hững của đại ca như đang trắng trợn viết mấy chữ "Em nên bị quản thúc".

Lời muốn nói cũng không kịp nói, Thời Thanh Ninh cứ như vậy bị tống trở về nhà.

Nhưng mà Thời Thanh Ninh cũng đã bận bịu cả một ngày rồi, đã mệt mỏi thật sự. Thân thể cùng tinh thần đều trở nên uể oải, Thời Thanh Ninh thậm chí còn không đợi được mẹ Thời cùng đại ca trở về, liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này chính là ngủ đến choáng váng, trên đường đi tỉnh lại mấy lần, phần lớn cũng là do tác dụng phụ sau khi uống thuốc liền chỉ muốn ngủ. Thời Thanh Ninh dù sao cũng mới ra viện, hơn nữa ký ức có sự xung đột, chờ đến khi cậu triệt để nghỉ ngơi lấy lại sức sống, cũng đã là ba ngày sau.

Trong những ngày qua, Thời Thanh Ninh cũng cố gắng gợi nhớ lại ký ức, tiếp xúc thăm dò thêm những người và cả vật ở xung quanh, nghiêm chỉnh mà sắp xếp lại những thông tin mình đã thu thập được.

Thông tin chủ yếu được chia thành hai phương diện chính, phương diện thứ nhất đương nhiên là liên quan đến nhân vật chính Bách Dạ Tức.

Mặc dù đêm đó Thời Thanh Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Bách Dạ Tức liền có được một ít đầu mối chính của cuốn tiểu thuyết, nhưng những chi tiết nhỏ của bộ truyện cũng không quá cụ thể. Sau cậu tốn chút thời gian để chỉnh lý lại, bởi vì ký ức lúc đó có hơi hỗn loạn, việc này thực chất đã tốn không ít tinh lực của Thời Thanh Ninh.

Có đôi khi cậu thậm chí còn có ảo giác rằng bản thân đang phải làm một loại vận động thể chất cực kỳ nặng nhọc vậy.

Ngoài ra Thời Thanh Ninh còn hoài nghi mình vốn cũng chưa hề xem hết toàn bộ quyển tiểu thuyết này, rất có thể lúc trước chỉ là lật xem qua loa. Mất một hồi lâu chắp vá tổng hợp lại thông tin, cậu rốt cuộc mới bù đắp lại được chút ký ức về việc người theo đuổi Bách Dạ Tức đầu tiên.

Bách Dạ Tức từ nhỏ bị lừa bán, sau khi liều mạng trốn thoát ra, hắn được một hộ gia đình họ An thu dưỡng. Mà khoảng thời gian sau khi được nhận nuôi đó, những việc mà Bách Dạ Tức phải trải qua cũng không mấy tốt đẹp.

Hắn ở An gia thân phận cũng chẳng khác nào một kẻ ở đợ miễn phí, ngoại trừ phải làm việc còn phải chăm nom luôn cả mấy đứa nhỏ của An gia chỉ thua kém hắn vài tuổi.

Hơn nữa bởi vì con trai của An gia thân thể yếu đuối lắm bệnh, thường không thể đến trường, Bách Dạ Tức cũng vì vậy mà bị trễ nải việc học. Thậm chí ngay cả việc Bách Dạ Tức yêu thích dương cầm, cũng đều là trong lúc có người dạy kèm cậu con trai An gia, hắn đứng ở ngoài cửa sổ nghe trộm học được.

Loại sinh hoạt gian nan này vẫn luôn kéo dài cho đến khi Bách Dạ Tức mười lăm tuổi. Năm mười lăm tuổi, Bách Dạ Tức từ bé đến lớn chưa từng từ bỏ hi vọng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được người thân của mình.

Vốn dĩ, đây phải là sự khởi đầu cho việc tìm lại hạnh phúc của hắn.

Vậy nhưng cái người mà hắn gọi là cha ruột đó, từ đầu tới cuối lại chỉ là một tên lừa đảo.

Bách Dạ Tức không chỉ không được trải qua một cuộc sống bình thường, còn bị người kia nhục mạ ức hiếp đủ kiểu, người kia nhìn trúng điều kiện của An gia vậy nên vẫn luôn buộc Bách Dạ Tức phải đòi tiền từ nhà đó. Nếu không nghe theo liền dùng thân phận cha đẻ để bức bách hắn.

Những áp lực mà Bách Dạ Tức phải chịu đựng so với lúc trước càng nhiều càng sâu.

Sau đó đám buôn người bắt cóc Bách Dạ Tức đó đã bị bắt, cái gã lừa đảo tự xưng là cha đẻ của Bách Dạ Tức cũng bị vạch trần thân phận, hắn rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi sự ràng buộc sở hữu cùng những áp lực, bắt đầu một mình kiếm sống, làm công kiếm tiền. Tiền bạc, cuộc sống thật vất vả mới có một chút khởi sắc.

Bách Dạ Tức thiên tư cùng năng lực đều không thể nghi ngờ, nếu như cho hắn một hoàn cảnh cuộc sống bình thường như bao người khác, hắn sớm sẽ được mọi người chú ý, hào quang rực rỡ chói lọi.

Cho dù tuổi thơ phải sống trong cảnh cơ cực suốt hơn mười năm trời, Bách Dạ Tức vẫn không hề bị mai một, bày ra hào quang độc nhất của chính mình.

Trong một lần trên đường đi làm, Bách Dạ Tức ngẫu hứng chơi một bản nhạc khi tình cờ đi ngang qua cây đàn piano trong trung tâm mua sắm, được một vị giáo viên âm nhạc đi ngang qua lúc đó chú ý đến, sau nhiều lần nỗ lực, Bách Dạ Tức cũng có thể tham gia báo danh một cuộc thi đàn piano, sau đó đã đem đến nhiều sự kinh ngạc, một lần đi thi liền đoạt giải nhất.

Quả thực là thiên tài khó mà giấu được.

Cuối cùng Bách Dạ Tức cũng thành công tổ chức một buổi biểu diễn piano cho riêng mình, thể hiện màn trình diễn đầu tiên của hắn, nhận được những lời khen ngợi nhiều như nước thuỷ triều không ngừng đổ về.

Câu chuyện tới đây, bước kế tiếp vốn nên là một tương lai bằng phẳng, tiền đồ tốt đẹp.

Ấy vậy mà vào lúc này lại có người tìm tới cửa.



Chính là người nhà họ An đã từng thu dưỡng Bách Dạ Tức.

Đứa con trai nhà họ An từ nhỏ vốn nhiều bệnh, lần này càng là sinh bệnh nặng, cần phải giải phẫu gấp, còn cần truyền gấp một lượng máu lớn.

Nhóm máu của đứa con trai đó lại còn là một nhóm máu cực hiếm.

Ngân hàng máu báo động không đủ máu, giải phẫu không có cách nào tiến hành, An gia bọn họ liền vội đi tìm Bách Dạ Tức.

Bách Dạ Tức cũng thuộc nhóm máu hiếm đó.

Cuối cùng, đứa con trai của An gia vì được truyền đủ lượng máu cần thiết, thuận lợi phẫu thuật thành công.

Vậy nhưng Bách Dạ Tức bởi vì mất quá nhiều máu dẫn tới co thắt dây thần kinh, di chứng nặng nề để lại chính là đôi tay run rẩy khiến hắn không thể nào tiếp tục theo đuổi ước mơ cùng sự nghiệp của mình nữa.

Một đôi tay hoàn mỹ đẹp đẽ cứ vậy mà bị huỷ.

Đối với một đoạn nội dung tiểu thuyết này Thời Thanh Ninh không nhịn được hoài nghi, khi mình nhớ lại liền đau đầu như vậy, rất có thể cũng cùng phần nào liên quan đến cả sự tức giận bây giờ đây.

Cuốn tiểu thuyết được thuật lại dưới góc nhìn của một câu chuyện rất xúc động, cường điệu khắc hoạ tình cảm của nhân vật chính cùng đứa con của An gia —— mặc dù coi như tình cảm này chỉ là xuất phát từ một phía, nhân vật chính căn bản toàn bộ quá trình đều là bị bẫy hại —— miêu tả một giai thoại tình cảm thanh mai trúc mã vô cùng ngây ngô.

Mà Thời Thanh Ninh xem xong, lại chỉ muốn đem bọn họ đưa lên kênh pháp trị!

Trong câu chuyện lúc này Bách Dạ Tức mới có mười bảy tuổi, vẫn chưa thành niên.

Còn chưa nói đến lấy máu người một lượng lớn như vậy.

Cưỡng bách người chưa thành niên dâng máu chính là pháp pháp!

Thời Thanh Ninh hiện tại không còn lòng dạ nào thưởng thức một hồi tình cảm động tâm sướt mướt, thật chỉ muốn nhấc điện thoại alo cho chú cảnh sát.

Hiện tại nội dung tiểu thuyết có lẽ vẫn chưa phát triển đến mức kia, hai ngày trước Thời Thanh Ninh gặp phải Bách Dạ Tức khi đó cùng lắm cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi, các loại tin tức bóng gió biểu hiện ra lúc đó, xem ra Bách Dạ Tức trước mắt chính là đang sống một mình, không có nơi cư trú cố định, cũng vẫn chưa chuẩn bị tham gia cuộc thi piano.

Vậy hiện giờ hẳn là khoảng thời gian Bách Dạ Tức mới rời khỏi An gia kia.

Hết thảy vẫn kịp.

Bởi vì tiểu thiếu gia phải có thời gian nghỉ ngơi và phục hồi sau khi phẫu thuật, thầy dạy piano tuần sau mới tới. Thời Thanh Ninh cùng Bách Dạ Tức đã hẹn tuần sau gặp lại, trong khi đang sắp xếp chỉnh lý lại nội dung cốt truyện của nhân vật chính, mặt khác, Thời Thanh Ninh cũng thu xếp lại thông tin của chính mình.

Những thứ có liên quan đến Thời tiểu thiếu gia, Thời Thanh Ninh vẫn như cũ không thể nhớ lại được bao nhiêu. Trong tiểu thuyết cũng không viết quá chi tiết về khoản này, chỉ qua loa miêu tả thân phận đứa con Thời gia này cũng chỉ là một con cờ tốt thí, văn chương tương đối giản lược ngắn gọn.

Thời Thanh Ninh trước mắt chỉ biết là tiểu thiếu gia bởi vì bệnh tật nên vẫn luôn bị nuôi ở trong nhà, rất ít khi cùng người bên ngoài tiếp xúc. Chỉ bởi vì chuyện của Giản Nhậm, tiểu thiếu gia liền cùng người trong nhà làm căng, tính khí trở nên quái lạ, Thời gia đối với cậu ta lại càng sủng nịch, tựa như không cần biết cậu muốn làm gì trong nhà đều sẽ mặc kệ dung túng.

Ít nhất cảm thụ của Thời Thanh Ninh trong những ngày vừa qua cũng chính là như vậy.

Bất kể cậu muốn làm gì người trong nhà đều luôn là chiều theo ý cậu, muốn gì được đó.

Mà trí nhớ của chính Thời Thanh Ninh cũng bị chịu ảnh hưởng, chỉ có thể bị động nhớ lại, không có cách nào chủ động nhớ ra bất cứ cái gì.

Ví như Thời Thanh Ninh biết mình yêu thích hương bạc hà, biết một bệnh nhân tim bẩm sinh nên phục hồi phục sức như thế nào, còn nhớ được cả chính mình năm mười lăm tuổi.

Nhưng cậu lại không nhớ được bản thân rốt cuộc là vào lúc nào trông thấy được quyển tiểu thuyết này.

Kết quả, kế hoạch phục hồi sau khi phẫu thuật gần như trở thành một hạng mục phụ.

Thân thể cùng ký ức.

Mà tiểu thiếu gia sau khi phẫu thuật xong cũng mở ra một ngày lễ kỷ niệm được đặc biệt chuẩn bị cho cậu.

"Cuối tuần này liền đi, bảo bối thấy thế nào?" Mẹ Thời hỏi, "Mọi người nghe nói con xuất viện, đều muốn vì con mà đến chúc mừng một chút."

"Nhưng mà bảo bối không cần quan tâm quá nhiều, đến lúc đó nếu con cảm thấy mệt, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về nghỉ ngơi."

Này đối với Thời Thanh Ninh mà nói ngược lại là việc tốt, cậu còn có thể nhờ vào đó tiếp xúc thêm với mấy người, xem có thể tìm được chút hồi ức nào hay không.

Bởi vậy cậu không từ chối.

"Vâng."

Mẹ Thời nghe thấy càng vui vẻ hơn.

"Kia, bảo bối có muốn quà gì hay không?"

Nàng từ từ liệt kê từng thứ một, trong mắt đầy ắp sự mong đợi, như là hận không thể đem hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên đời này đều đưa cho đứa con bảo bối của chính mình.

"Trước mẹ đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe thể thao cho con, chờ thân thể tốt lên một chút liền để tài xế đưa con đi hóng gió. Còn có vài người bạn của mẹ muốn tặng con một ít lễ phục cùng giày thể thao được đặt thiết kế riêng, con xem một chút có thích hay không."

"À đúng rồi, quãng thời gian trước mẹ còn cùng ba con thương lượng, bảo bối yêu thích thiên văn như vậy, ba mẹ đang lên kế hoạch sẽ mua một ngôi sao rồi đặt tên cho nó bằng tên của con..."

Sau đó dù là bất kì một món quà nào được đề xuất ra, tất thảy đều đắt đến mức khiến người khác phải sợ hãi.

Mẹ Thời vẫn còn cảm thấy chưa đủ.

Thời Thanh Ninh nghe xong lưỡng lự trong phút chốc, hỏi: "Quà gì cũng đều có thể sao?"

"Đương nhiên có thể, " Mẹ Thời ôn nhu nói, "Chỉ cần ba mẹ làm được, nhất định đều tặng cho con."

Nàng thậm chí còn nghĩ tới, dù cho lần này đứa con trai bé bỏng vẫn nói muốn cùng đàn ông yêu đương, bọn họ cũng có thể cắn răng đồng ý.

Chỉ cần bảo bối thân thể khoẻ mạnh, luôn luôn vui vẻ là được rồi.

Mẹ Thời lại không nghĩ rằng, nàng sẽ nghe thấy con trai của mình nói ——

"Con muốn đi học."

Sắc mặt đứa trẻ vẫn có chút tái nhợt, ít có huyết sắc, vậy nhưng trong mắt vẫn luôn tồn tại một tia sáng rất đẹp.

"Ở độ tuổi này, con có phải là nên được học cấp ba rồi?"

Mẹ Thời không khỏi sững sờ.

Những lời này của Thời Thanh Ninh cũng không phải nhất thời buột miệng nghĩ ra.

Cuộc sống của một bệnh nhân mắc tim bẩm sinh so với người bình thường đương nhiên hoàn toàn không giống nhau. Đám trẻ con bình thường vĩnh viễn sẽ không thể biết, trường học mà mỗi ngày bọn chúng oán giận không muốn đi, loại sinh hoạt phổ thông khô khan mỗi ngày chúng không muốn làm, đối với những đứa trẻ cùng lứa với bọn chúng mà nói, đây đều là những ước mơ xa vời tưởng chừng đời này sẽ chẳng thể có cơ hội thực hiện được.

Trước khi Thời Thanh Ninh xuyên qua, bệnh tim bẩm sinh của cậu vốn nghiêm trọng hơn so với tiểu thiếu gia rất nhiều.

Khi Thời Thanh Ninh mới đến biệt thự của Thời gia, liền ở gian phòng thay đồ trong phòng ngủ của tiểu thiếu gia, phát hiện được một chiếc tủ khổng lồ.

Chiếm cứ toàn bộ không gian bên trong của tủ, chính là đầy đủ các kiểu dáng cặp sách.

Từ balo trẻ con, cho đến cặp sách kiểu dáng trưởng thành, bày đầy một tủ quần áo.

Nhưng từ xưa tới giờ vẫn chưa từng được sử dụng tới.

"Đi học... Thân thể của bảo bối có thể chịu đựng được sao?"

Mẹ Thời không nghĩ sẽ là câu trả lời này, rõ ràng có hơi do dự.

"Bác sĩ nói con đã khỏi rồi." Thời Thanh Ninh đáp, "Con muốn đi thử một lần."

Mặc dù vẫn có lo lắng, mà cuối cùng mẹ Thời vẫn là đồng ý với cậu.

"Được."

Dù sao cũng là đáp ứng ước nguyện sinh nhật, nàng không muốn ở trước mặt con mình làm một người lớn không biết giữ lời.

Hơn nữa thái độ của con trai cũng rất nghiêm túc, vô hình chung làm giảm bớt sự lo lắng của mẹ Thời.

Cậu cũng không phải nhất thời hứng thú.

Bảo bối đúng là lớn rồi.

"Vậy mẹ đi cùng ba ba còn có ca ca của con bàn bạc một chút," Mẹ Thời nói, "Tranh thủ thật sớm để có thể thoả mãn tâm nguyện của bảo bối nhà mình."

Thời phu nhân tuy rằng tính cách ôn nhu, nhưng cách hành xử lại luôn mạnh mẽ và kiên quyết, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, nàng nói phải bàn bạc liền lập tức đi tìm người bàn bạc.

Chỉ còn lại Thời Thanh Ninh ở trong phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

Đều là người mắc bệnh tim bẩm sinh, Thời Thanh Ninh giờ đây cũng rất đồng cảm với khao khát cuộc sống bình thường như bao trẻ vị thành niên của Thời tiểu thiếu gia.

Ngoại trừ thực hiện tâm nguyện, đi học cũng có thể giúp cậu phát triển được các kỹ năng cá nhân.

Quan trọng nhất, cái này có thể giúp cho Thời tiểu thiếu gia được rời khỏi căn phòng với bốn bức tường vây quanh, cùng giao lưu với những bạn bè bên ngoài.

Ít nhất sẽ không bởi vì quá cô độc mà ngu ngốc bị tra nam Giản Nhậm lừa gạt như vậy.

Thời Thanh Ninh đưa mắt nhìn máy tính bảng trong tay, trên trình duyệt ngoại trừ mười mấy trang web mang thuật ngữ lý thuyết phức tạp ra, còn lại đều là những trang tiểu thuyết màu xanh nhạt.

Gần mười quyển tiểu thuyết, tiêu đề bên trong cùng một màu, toàn bộ đều mang tag "Xuyên thư".

Ở trong thế giới của một quyển tiểu thuyết xem tiểu thuyết, thành thật mà nói, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Thời Thanh Ninh nhìn vào những giao diện này, không khỏi chống tay nâng hàm dưới, nghĩ thầm.

Trải nghiệm của chính mình cũng có thể viết quyển tiểu thuyết được rồi.

Phỏng theo phong cách đặt tiêu đề của những cuốn tiểu thuyết trên màn hình này.

Tên sẽ đặt là ——

《 Tôi ở trong tiểu thuyết máu chó thực hiện giấc mơ đi học !》

*****

Hải thành, nội thành cũ.

Những tòa nhà thấp chật chội đổ nát, gạch bùn dính đủ thứ vết bẩn lộn xộn, nhìn lên chỉ thấy một màu đen xám trầm mặc, không thấy nơi nào sạch sẽ khiến người ta có thể thoải mái hơn.

Tiết trời quá lạnh, những cư dân thường hay la ó chửi nhau qua những khung cửa sổ kia giờ đều đã đóng chặt hết tất cả những cánh cửa trong nhà, ở trên mép khung cửa sổ vẫn còn bám đầy những cành cây khô và cả những mảng ruột bông rách nát, vốn là để che chắn gió lạnh.

Họ thậm chí không thể tìm thấy nổi hai tờ báo cũ, vì vậy nhìn từ bên ngoài, chúng trông càng đổ nát và hoang tàn hơn.

Sắc trời dần muộn, trên đường đã không còn được mấy người đi đường. Nam sinh cao gầy tóc dài trầm mặc đi xuyên qua mấy toà nhà cũ, đi vào một toà nhà trong đó.

Trong hành lang cũng không rộng thoáng, bóng đèn vàng trên trần nhấp nháy khoảng chừng năm, sáu lần, mới rốt cuộc ổn định lại.

Hành lang nhỏ hẹp chật chội, mặt tường vôi loang loang lổ lổ, phảng phất như chỉ cần đá nhẹ vào một cước sẽ có một mảng vôi tường đổ rào rào xuống. Hầu hết các biển số nhà treo trên tường đều đã mục nát bị bóc ra từ lâu, số ít còn lại cũng lung lay, nham nhở vết sơn phết nên nội dung không rõ ràng chút nào.

Cách bài trí của toà nhà rất kỳ lạ, đi vài bước là có thể khiến người chóng mặt, vài tháng trước từng có người muốn ở chỗ này khám phá căn phòng bí mật, còn phải mất rất nhiều công sức để đánh số nhà mới cho cả tòa nhà, kết quả mới đánh được một nửa, sợi xích tài trợ này liền bị đứt đoạn.

Toà nhà chỉ còn lại một gian phòng trống mới được sửa sang có một nửa, cùng với đó là mười mấy biển số nhà mới, phong cách đột ngột bất hoà khiến cho toà nhà trông càng trở nên quỷ dị.

Những tấm bảng nhà mới đều là những tấm ván treo thủ công vẫn chưa được hoàn thiện, lúc nam sinh lên lầu tiện tay đẩy hai cái, cũng không để lại bất cứ dấu vết gì.



Nam sinh dừng ở lầu ba, tiến vào một căn phòng chật hẹp, đóng cửa, bước chậm đi tới bên khung cửa sổ.

Trời còn chưa tối hẳn, từ trên khung cửa sổ dán giấy nhìn xuống còn có thể trông thấy một bóng dáng lén lén lút lút ở dưới lầu cách đó không xa.

Bách Dạ Tức dựa vào khung cửa sổ, một chân đạp trên bệ cửa sổ, lẳng lặng đưa mắt nhìn xuống dưới.

Ký ức cách một đời đã lâu, nhưng cũng không cản trở việc hắn nhận ra người này.

Điền Văn Long.

Chính là người kiếp trước tìm tới cửa, xưng là cha đẻ của Bách Dạ Tức.

So với kiếp trước một mặt bóng loáng, Điền Văn Long bây giờ trông gầy đi rất nhiều, mái tóc bù xù cũng nhuộm thành một màu xám.

Hôm nay là lần đầu tiên gã tới nơi này tìm Bách Dạ Tức, khi bước xuống lầu, Điền Văn Long còn vừa đi vừa không quên tập lại, cố nặn ra một nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt hốc hác kia.

Cũng không biết rằng bị nhìn thấy, sẽ chỉ làm người khác buồn nôn.

Trong vô thức, Điền Văn Long vội vàng tiến vào tòa nhà cũ với nụ cười giả tạo như vậy, bước chân gã dừng lại trên lầu ba, đôi con ngươi vẩn đục đảo quanh hai lần trong hốc mắt khô quắt, cuối cùng rơi trên biển số nhà.

Gã tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Cửa phòng đóng chặt không có động tĩnh gì, Điền Văn Long lại gõ cửa mấy lần, tiếng gõ cửa nặng nề vang vọng trong hành lang càng lộ vẻ quái dị.

Ngay khi nụ cười của Điền Văn Long chuẩn bị dập tắt, cánh cửa cuối cùng cũng chuyển động.

Một nam sinh ló đầu ra khỏi cửa, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, vẻ mặt mơ hồ.

"Ai vậy?"

"Tiểu Dạ!"

Điền Văn Long nhìn thấy vạt tóc đuôi ngựa kia liền giật mình, bật thốt lên.

"Ba là ba của con đây!"

Nam sinh rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Điền Văn Long lập tức bắt đầu gào khóc.

"Năm đó bỏ lại con là ba có lỗi với con, ba rất hối hận! Nhiều năm như vậy rồi, ba rốt cuộc đã tìm được con, mau để ba nhìn ngắm kỹ con hơn một chút!"

Nam sinh nhíu mày, vẻ mặt có hơi nghi hoặc.

"Ông... Ông nhận nhầm người rồi đi?"

"Làm sao có thể!" Điền Văn Long kích động nói, "Con là con trai của ba, ba làm sao có thể nhận sai!"

Nam sinh chần chừ nói: "Nhưng tôi không quen biết ông..."

"Đó là bởi vì chúng ta xa cách nhau đã quá lâu."

Điền Văn Long nỗ lực sụt sịt mũi, bởi vì trong cổ họng có đờm, âm thanh gã khóc thút thít lại giống như tiếng máy kéo đang khởi động vậy.

"Nhưng ba không có một ngày nào là không nhớ con, Tiểu Dạ, ba nhớ con muốn chết..."

Nam sinh như trước đầy mặt nghi hoặc.

Thấy hắn từ đầu đến cuối đều không bị lay động, thậm chí còn không hề mở cửa để mình đi vào, làm Điền Văn Long một mực gào khóc cũng có chút cuống lên.

Gã âm thầm liếc mắt một cái nhìn biển số nhà, sau khi xác nhận xong một chút chột dạ cũng vứt bỏ luôn, thập phần phấn khích mà mở miệng nói.

"Con đứa nhỏ này rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, còn giả bộ hồ đồ phải không?"

Nói đến đây gương mặt Điềm Văn Long lạnh xuống.

"Con có biết hay không, con là hậu quả của mẹ con cùng em trai tằng tịu với nhau! Phải nói những lời này ba cũng thật buồn nôn, nhưng con đáng lẽ là không nên được sinh ra.. Nếu như là ở thời xa xưa thì ba người mấy người đều phải bị ngâm lồng heo!"

Nhìn nam sinh rõ ràng bị nói mông lung một chút, Điền Văn Long thấy đã đạt được hiệu quả, lại bắt đầu thừa thắng xông lên.

"Trên thế giới này cũng chỉ có mình ba cần con, con đừng có không biết phải trái..."

Gã nói tới đây còn đang đắc ý, đột nhiên nghe thấy một giọng nói thô bạo phát ra từ sau lưng nam sinh, là một giọng nam.

"Diệp tử, ai vậy?"

Ngay sau đó, sau lưng nam sinh liền xuất hiện một kẻ cao to cơ bắp, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Trời lạnh như thế này, nam nhân lại chỉ mặc một cái áo ba lỗ, bắp thịt đầy người đặc biệt đáng chú ý.

Điền Văn Long sửng sốt.

Bên trong tin tức không phải nói thằng nhãi này sống một mình sao?

Sao giờ còn có người khác?

"Không quen biết."

Nam sinh nghiêng người ôm cánh tay, nhấc cằm.

"Một lão già, vừa tới liền nói là ba tôi."

Tên cơ bắp cau mày: "Ba cậu?"

Nam sinh cười nhạo một tiếng.

"Lão già bảy năm trước đã chết, còn do chính tôi dùng tiền để hạ táng."

Hắn thân thủ thuần thục mò xuống thắt lưng kẻ cơ bắp, xoay cổ tay một cái liền thò tay vào túi, từ trong đó móc ra một hộp thuốc lá.

Rút ra một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, nam sinh thấy kẻ cơ bắp còn đang nhìn mình, không khỏi nhíu mày.

"Thế nào, còn không tin?"

Một tay kia của hắn thuận thế trượt vào trong ngực áo của đối phương, nhẹ giọng nói: "Lão già sớm đã chết rồi, người tôi từng gọi là ba, chỉ có anh..."

Điền Văn Long triệt để cứng lại rồi.

Gã ngây ra nhìn hai người, lại nỗ lực chớp chớp mắt nhìn lại số nhà, thậm chí còn nhịn không được muốn móc tờ giấy ghi địa chỉ trong ngực áo ra để xem lại lần nữa.

"Không không, con trai của tôi ở đây..." Gã nói năng lộn xộn, cuống quít đảo mắt nhìn về phía kẻ cơ bắp, "Khả năng, khả năng cậu mới là con trai của tôi..."

Nam sinh cười lạnh, ngả người tựa vào ngực kẻ cơ bắp đứng phía sau.

"Sao thế này, gặp người khác liền gọi bừa là con trai? Thói quen này không tốt cho lắm nhỉ?"

Hắn nhíu nhíu mày: "Tại sao không gặp người khác liền gọi là ông nội đi?"

Điền Văn Long tức đến tím mặt, tay run run muốn chỉ vào mũi người kia mà mắng, kết quả tay còn chưa có nâng lên, mũi của chính gã liền lập tức bị đánh đến lệch cả đi.

"A ——!!!"

Tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng khắp toà nhà, không cần nghe cũng có thể biết được nó khốc liệt đến mức nào.

Chỉ có cách vách một bức tường là nghe được rõ ràng nhất, Bách Dạ Tức ngồi ở trên bệ cửa sổ trầm mặc nhìn xuống phía dưới, trong tiếng khóc ròng rưng rức quanh quẩn vang lên, đầu ngón tay hắn nhàn nhạt tản ra từng làn khói trắng hoà tan vào không khí.

Bóng đêm tối tăm, bên trong phòng không mở đèn, chỉ có một đốm lửa đỏ rực cháy nhen nhóm trong màn đêm tối bên khung cửa sổ.

Làn khói trắng mờ ảo lượn lờ bay lên, che khuất một bên mặt góc cạnh của nam sinh, nhưng lại không thể khiến đường nét cứng rắn lạnh lẽo kia hòa hoãn xuống nửa phần.

Tiếng gào khóc ngoài cửa dần biến thành âm thanh rên rỉ xin tha, tiếng gọi "ông nội" và "cha" hoà lẫn vào nhau, không phân biệt rõ được.

Bách Dạ Tức rũ mắt.

Chỉ cảm thấy nhạt nhẽo nhàm chán.

Thế giới này trước giờ vốn là như vậy.

Đầy rẫy những dơ bẩn, ác ý, không còn muốn sống.

Ngoài phòng có tiếng ô tô đi qua, tiếng kèn xe và tiếng la hét liên tục trộn lẫn vào nhau khiến âm thanh xung quanh càng trở nên thêm chói tai.

Đèn xe xẹt qua, trong bóng tối chợt lóe lên tia sáng chiếu lên một chiếc cốc bên bệ cửa sổ.

Bên trên chiếc cốc còn có một hình cắt nhỏ xinh.

Ánh mắt Bách Dạ Tức mắt dừng lại.

Hắn đưa tay cầm lấy chiếc cốc giấy.

Trong cốc giấy đầy đất, hạt giống khi trước gieo lên vốn trước giờ vẫn im lìm không hề có động tĩnh gì, cũng không biết từ khi nào đã lặng lẽ mọc ra một gốc cây non, trên đỉnh còn có hai chiếc lá xanh non yếu ớt đang vươn ra.

Đó là một cây chanh.

( Bản gốc tác giả viết là 柠檬草, mình cứ ngỡ là cây chanh nhưng search thì nó ra là củ sả cơ mọi người ạ:]] 柠檬 là chanh nhưng 柠檬草 thì chuẩn nghĩa lại là củ sả, mà mình thì khum hỉu anh Bách ảnh trồng sả để làm gì nên thôi cứ để là cây chanh nó hợp lý nhó)

Bách Dạ Tức quan sát một lúc, sau đó đột nhiên vươn tay ấn tàn thuốc vào khung cửa sổ gạch.

Cách cửa sổ không xa là một chiếc tủ, trong đó là một ít đồ đạc mà chủ nhà trọ để lại, Bách Dạ Tức dùng mũi chân gạt mở cửa tủ, sau đó từ từ đặt chiếc cốc giấy vào.

Môi trường khép kín so với gió lạnh ban đêm bên bệ cửa sổ, nhiệt độ dù chỉ được nâng lên thêm một chút nhưng vẫn tốt hơn.

Đặt cốc giấy ngay ngắn vào xong, Bách Dạ Tức đẩy cửa sổ ra, một đầu gối đặt lên bệ cửa sổ, nhón chân một chút, vươn mình trực tiếp nhảy thẳng ra ngoài.

Độ cao của ba tầng lầu, Bách Dạ Tức đạp xuống được một vách tường nhô ra, vững vàng rơi xuống đất.

Sau lưng, những tiếng la hét đã yếu đi trông thấy vẫn thỉnh thoảng vang lên, làm kinh động đến những con chim dưới màn đêm.

Bách Dạ Tức giơ tay kéo mũ trùm, khuôn mặt tuấn lãnh biến mất trong bóng tối, từng bước chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn rốt cuộc cũng không còn tản mạn không có mục đích nữa, hiếm thấy mà có sự tính toán.

Đi luyện dương cầm một chút đi.

Bách Dạ Tức nghĩ.

Dù sao đã hơn hai mươi năm không chạm qua.

Muốn đi kèm luyện đàn.

Quả thực quá ngượng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau