Chương 10: Trung học phổ thông
Thời điểm Nấm Lùn ăn bánh ngọt xong cũng là lúc Tống Hàng đã ăn cậu từ đầu đến chân, từ trước ra sau một nghìn tám trăm lần. Một người luôn kiêu hãnh vì khả năng tự chủ của mình như Tống Hàng cũng không cách nào khống chế được chim cúc cu bên dưới bắt đầu rục rịch.
Tống Hàng thầm hận chiếc quần bò bó sát mà mình mặc hôm nay, phần hạ bộ phồng to thấy rõ, hơn nữa vì vấn đề không gian nên chim cúc cu đang cương cứng buộc phải bị hãm lại khiến cho hắn có chút đứng ngồi không yên.
Sau khi niệm thần chú thiền định trong im lặng nhiều lần, cuối cùng chim cúc cu cũng có xu hướng mềm xuống.
Nhờ vậy mà khi Tống Hàng đứng lên chào tạm biệt chị gái bán hàng mới không tạo ra tình huống khó xử.
Vừa ra khỏi cửa tiệm, Tống Hàng ngay lập tức kéo Nấm Lùn đi.
“Cậu làm gì mà vội quá vậy?” Nấm Lùn gần như là bị kéo đi, cũng chẳng kịp nhìn xem ven đường có trò gì vui, cậu có hơi mất hứng.
Nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm, tâm tư Tống Hàng có chút loạn, hơi thở cũng vì thế mà nặng nề hơn ngày thường vài phần: “Làm chuyện lớn, tối nay tớ sẽ tặng cho cậu một món quà siêu to.”
Vừa nghe có quà, Nấm Lùn vui vẻ ngay: “Quà siêu to gì á?”
Tống Hàn nhận thấy cứ kéo Nấm Lùn đi thì quá chậm cho nên hắn dừng lại, vác Nấm Lùn lên vai, bởi vì cánh tay chạm vào thân thể Nấm Lùn cho nên lúc nói chuyện giọng điệu kiềm chế không được thoáng run run: “Chờ một lát nữa thôi rồi cậu sẽ biết.”
Nấm Lùm mải mê suy nghĩ về món quà nên không chú ý đến sự khác thường của hắn.
Tống Hàng đã chọn xong khách sạn từ lâu, gần đại học X có kha kha khách sạn chuyên mở cửa cho sinh viên đại học trong vùng. Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy thường xuyên ghé tới nhưng ở lại không lâu. Vì để tiện cho đôi bên, những khách sạn này đồng ý cho thuê phòng mà không cần căn cước.
Nơi Tống Hàng chọn là khách sạn tốt nhất, chỗ này sạch sẽ, cách âm cũng khá. Chớ nên hiểu lầm, Tống Hàng vốn không phải khách quen ở đây, nói trắng ra hắn chưa từng đến đây bao giờ.
Sở dĩ Tống Hàng biết rõ như vậy là do hắn cất công tới hỏi vài nghiên cứu sinh của bố mình. Bố Tống đối đãi với học trò như con, thường xuyên gọi bọn họ đến nhà ăn cơm. Qua lại lâu dần, Tống Hàng và bọn họ trở thành anh em thân thiết, hiểu rõ lẫn nhau.
Tống Hàng ở trên QQ nhắn tin riêng cho một vị đàn anh có mối quan hệ thân thiết nhất, hỏi anh ta khách sạn nào tốt nhất ở khu vực X.
Đàn anh kiểu “Anh đi guốc trong bụng chú mày”, đàn anh phân tích kỹ lưỡng những ưu và khuyết điểm của một số khách sạn đồng thời cũng chỉ cho Tống Hàng một số bước cần chú ý.
Cuối cùng, đàn anh còn đích thân gửi cho Tống Hàng một hộp bao cao su và gel bôi trơn: “Em trai à, em xem anh hết lòng vì em như vậy, ở trước mặt thầy em nhớ nói tốt cho anh vài câu nhé, để bài luận văn cuối kỳ của anh ông ấy chấm nương tay một chút.”
Tống Hàng híp mắt: “Không thành vấn đề đâu ạ, có điều nếu ba em biết con trai mình tuổi còn nhỏ mà đã ra ngoài KF (Thuê phòng) trong khi học trò ông tâm đắc nhất biết chuyện không những không ngăn cản, ngược lại còn vẽ đường cho hươu chạy, không biết ông sẽ có phản ứng gì đây nhỉ?”
Vị đàn anh nào đó rơm rớm nước mắt: “Em trai à, không ngờ em lại là người như thế, em chơi qua cầu rút ván kiểu này là chết anh rồi.”
Tống Hàng vỗ đầu đàn anh: “Thôi mà, đàn anh ngoan nào, em sẽ không mách ba em.”
Vị đàn anh nào đó cảm động rơi nước mắt rời đi, sớm đã quên luôn chuyện nhờ Tống Hàng nói lời ngon tiếng ngọt trước mặt thầy mình.
Lúc thuê phòng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thời điểm Tống Hàng lấy tiền đưa cho chủ khách sạn, Nấm Lùn tinh mắt phát hiện tiền mà Tống Hàng cầm theo đủ để mua một chiếc bánh ngọt lớn, thế nhưng khi ở trong tiệm bánh, Tống Hàng lại bảo không đủ tiền, không thể mua cho cậu.
Nấm Lùn thắc mắc tại sao Tống Hàng lại không chịu dùng tiền mua bánh cho mình mà lại chạy tới đây thuê phòng. Song, cậu nghĩ có thể là điều này liên quan tới việc Tống Hàng nói sẽ tặng cậu một món quà siêu to, thế nên cậu đành nhìn xuống không tra hỏi.
Thời điểm vào được trong phòng, Tống Hàng nóng nảy cởi sạch quần áo, Nấm Lùn ngơ ngác mở to mắt nhìn hắn: “Phòng này đâu tới nỗi nào nóng như vậy?”
Tống Hàng không lên tiếng vẫn tiếp tục cởi, mãi cho đến khi cả người trần truồng hắn mới quay sang lột đồ của cậu.
Nấm Lùn ghì chặt không cho hắn lột: “Tớ không nóng, không hề nóng, cậu nóng thì cậu tự cởi của mình cậu thôi chứ.”
Tâm tư sôi sục của hắn bỗng chốc bị tạt một gáo nước lạnh, hắn làm đến bước này rồi vây mà Nấm Lùn vẫn không hiểu hắn muốn cái gì.
Tống Hàng đau lòng nắm lấy tay Nấm Lùn, dẫn dắt cậu vuốt ve chú chim cúc cu của mình. Nấm Lùn bị nhiệt độ nơi chú chim cúc cu làm cho hết hồn vội vã rút tay về nhưng Tống Hàng đã tóm trở lại với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Gia Gia, cậu vuốt nó đi, cảm thụ nó, cậu có hiểu được tấm lòng của tớ không?”
Nấm Lùn hãy còn hoảng hốt, nghe vậy bèn bắt đầu vuốt ve chim cúc cu, toàn thân Tống Hàng như bị điện giật, suýt chút nữa đã nhịn không được rên thành tiếng, người hắn yêu đang an ủi chim cúc cu của hắn.
Nấm Lùn sờ soạng trong chốc lát, cậu phát hiện chim cúc cu trong tay càng ngày càng nóng, mỗi lúc một to, bản thân đột nhiên thông suốt: “Ý của cậu là, tấm lòng của cậu hệt như thứ này vừa nóng bỏng vừa cứng rắn, tựa ngọn lửa bùng cháy bất kham, giống tảng đá cứng rắn không thể phá hư.” Nấm Lùn nói xong thì xoa xoa khóe mắt, “Tớ hiểu tấm lòng của cậu, kỳ thật tớ cũng như vậy, tớ cũng yêu cậu giống như vậy đó. Rồi quà của tớ đâu?”
Tâm tư nhiệt huyết của Tống Hàng đã bị Nấm Lùn vô hình trung xé nát, hắn chẳng rõ Nấm Lùn là thực sự không hiểu hay là đang giả ngu nhưng hắn biết, nếu hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện thì chim cúc cu của hắn rất có khả năng sẽ bị tồn đọng, cả đời này đừng mong cứng nổi.
Hắn đứng dậy áp đảo Nấm Lùn sau đó thành kính hằn lên trán cậu một nụ hôn: “Gia Gia, hôm nay tớ muốn dâng hiến bản thân mình cho cậu và cậu cũng phải tặng bản thân cậu cho tớ, tớ muốn cùng cậu hòa làm một. Gia Gia, bọn mình làm tình nha!”
Thừa dịp Nấm Lùn đang trong tình trạng thảng thốt, Tống Hàng nhanh tay lột quần áo của cậu. Khoảnh khắc chiếc quần lót trên người bị lột xuống, Nấm Lùn mới rùng mình một cái: “Lạnh quá.”
Tống Hàng dịu dàng dỗ dành cậu: “Gia Gia à, nhanh thôi, sẽ không lạnh nữa.” Nói xong, hắn cúi người ngậm chim cúc cu vào trong miệng.
Cảm giác ấm áp và ẩm ướt khiến Nấm Lùn thoải mái run run, hai mắt cậu nhắm nghiền, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của Tống Hàng. Chẳng biết qua bao lâu, bỗng nhiên một trận sảng khoái mãnh liệt tập kích toàn thân, Nấm Lùn vội đẩy Tống Hàng ra: “Cậu mau đứng lên, tớ sắp…”
Tống Hàng bỏ ngoài tai, ngược lại càng thêm cố ý dùng đầu lưỡi khiêu khích.
“Ôi!” Nấm Lùn rên to một tiếng, cả người xụi lơ nằm trên giường, đại não trống không.
Tống Hàng nuốt xuống, chưa hết thèm thuồng liếm liếm môi: “Ngọt nha.”
Nấm Lùn đỏ mặt muốn kéo chăn che đầu nhưng đã bị Tống Hàng đè tay giữ chặt: “Nếu cậu dám lấy chăn che mặt thì ngay bây giờ bọn mình sẽ làm trong buồng vệ sinh, bên trong có cái gương to lắm, có thể giúp cậu nhìn rõ ràng tớ và cậu hòa làm một như thế nào.”
Ở trong mắt Nấm Lùn, Tống Hàng vẫn luôn là một người rất dịu dàng, phương diện ngang tàn như vậy đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy. Song, cậu chẳng những không phản cảm mà ngược lại, Tống Hàng của hiện tại gợi cảm chết đi được!
Tống Hàng lấy ra gel bôi trơn và bao cao sư từ bên trong chiếc ba lô nhỏ, hắn nghiêm túc đeo bao cho chú chim cúc của mình rồi bắt đầu giúp Nấm Lùn làm bước mở rộng.
Nơi thầm kín nhất bại lộ trong không khí cũng là bại lộ trước mặt người mình yêu, hổ thẹn, ngượng ngùng, khẩn trương, hưng phấn, vô vàn cảm xúc thi nhau tràn vào tâm trí khiến cho Nấm Lùn gần như đánh mất đi giác quan của thân thể.
Mãi cho đến khi Tống Hàng nhét vào ngón tay thứ hai, đại não mới hồi phục đau đớn, Nấm Lùn đưa tay lên miệng cắn chặt để bản thân không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tống Hàng một lòng làm tiền diễn nên không phát hiện, đợi đến khi cả ba ngón tay đều đã vào lọt, Tống Hàng quyết định vác súng ra trận. Hắn vốn tưởng mình đã làm tiền diễn rất tốt nhưng đến lúc nhấp vào vẫn cảm thấy của mình như bị bẽ gãy. Khoảnh khắc hoàn toàn xâm nhập, toàn thân hắn cũng đã mướt mồ hôi.
Lúc này đây, Tống Hàng mới phát giác có điểm bất thường.
Nấm Lùn quá im ắng, khác hẳn so với những bộ phim ngắn và sách vở đặc thù mà hắn từng xem, người làm thụ thường sẽ hét lên vì đau trong lần đầu tiên, trừ phi…
Tống Hàng ước chừng chim cúc cu của mình, hắn lập tức phủ định khả năng này, kích cỡ đáng để tự hào đấy chứ? Hắn giương mắt nhìn Nấm Lùn, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân.
Nấm Lùn gắt gao cắn ngón tay, nước mắt ứa ra.
Tống Hàng tự trách mình đến chết đi sống lại, nhanh chóng kéo tay Nấm Lùn. Trên tay lưu lại dấu răng thật sâu, may mắn là không chảy máu. Hắn hôn lên gương mặt của cậu, liếm đi những giọt nước mắt còn vương trên đó: “Tình yêu ơi, tất cả đều là lỗi của tớ, xin lỗi cậu nhiều, nếu cậu đau quá thì thôi, bọn mình không ứ ừ nữa nhé?”
Nấm Lùn tát vào mặt Tống Hàng: “Đậu má, này thì ứ ừ, ông đây đau muốn chết mà mi còn dám nói không ứ ừ! Mau ứ ừ cho ông đây, ứ ừ đến khi nào ông đây thích thì thôi!”
Hai tay Tống Hàng giữ lấy cánh tay của Nấm Lùn tránh để cậu đưa tay lên miệng cắn, sau đó hắn bắt đầu nhấp chim cúc cu một cách cẩn thận: “Được rồi được rồi, tớ sẽ làm mà tình yêu! Vậy cậu đừng kìm hãm được không? Tớ muốn nghe cậu rên.”
Giọng nói Nấm Lùn run lên khi bị Tống Hàng đưa đẩy: “Nhưng rên nghe mắc cỡ lắm!”
Theo từng nhịp nhấp, động tác của Tống Hàng mỗi lúc một trôi chảy, hắn không khỏi vừa tăng tốc độ vừa nói: “Phòng này cách âm tốt lắm, người khác không nghe được đâu, cậu cứ rên đi, tớ thích nghe! Nếu cậu mắc cỡ thì cả hai đứa bọn mình cùng rên có được không?”
Nghe đến đây, Nấm Lùn không kiềm chế được nữa, cứ tùy hứng mà rên.
“Ư! Ưm! Ưm!!!”
“Nhanh lên!”
“Nhanh lên, nhanh nữa lên, cậu chưa ăn cơm hay sao mà làm chậm vậy!”
…
Tống Hàng cũng làm theo lời hứa, bắt đầu cất tiếng rên.
“A! A! A! A!”
“Tớ có làm cậu sướng không hả tình yêu?”
“Tình yêu ơi, của chồng cậu to không? A a a a a, sướng chết tớ rồi!”
Ngày hôm sau trả phòng, cả hai người đều bị khàn tiếng.
Lúc này cũng có một ông chú bước đến trả phòng, khi Tống Hàng lấy thẻ phòng ra, ông chú nhìn thấy số phòng thì nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Hóa ra ở cạnh phòng của tôi chính là hai người các cậu.”
Sau khi hoàn tất thủ tục trả phòng, lúc ra cửa lại đụng phải ông chú ấy.
Ông chú vỗ bả vai Tống Hàng: “Khá đó nhóc con, thể lực tốt đấy!” Rồi ông chú quay sang nhìn Nấm Lùn, “Cậu nhóc này thể lực cũng không tồi, rên suốt một đêm mà sáng dậy vẫn hoạt bát lắm! Còn trẻ thì phải căng tràn sức sống như thế!”
Ông chú cười ha hả sau đó rời đi với biểu cảm thấu hiểu.
Sắc mặt Nấm Lùn đen như đáy nồi, tiếng nói khàn khàn, y hệt ác quỷ từ Địa Ngục đến đòi mạng: “Chẳng phải hôm qua cậu nói phòng có cách âm sao?”
Tống Hàng gãi đầu: “Có thể là không tốt như tớ đã nghĩ, lần sau bọn mình đổi chỗ nào tốt hơn là được!”
Tống Hàng bị phạt phải làm một tháng bài tập thay cho Nấm Lùn.
TÂM SỰ CHÚT NÀO:
Lễ Quốc Khánh vui vẻ nha mọi người, ai ở trong vùng dịch thì hãy ở yên trong nhà vì sức khỏe của mình và cộng đồng, ai không trong vùng dịch khi ra đường vẫn phải chú ý nhé.
Mấy ngày nay mình có chút chuyện không vui nên một ngày làm một chương thay vì hai chương như trước đây, xin lỗi mọi người nhiều.
Tống Hàng thầm hận chiếc quần bò bó sát mà mình mặc hôm nay, phần hạ bộ phồng to thấy rõ, hơn nữa vì vấn đề không gian nên chim cúc cu đang cương cứng buộc phải bị hãm lại khiến cho hắn có chút đứng ngồi không yên.
Sau khi niệm thần chú thiền định trong im lặng nhiều lần, cuối cùng chim cúc cu cũng có xu hướng mềm xuống.
Nhờ vậy mà khi Tống Hàng đứng lên chào tạm biệt chị gái bán hàng mới không tạo ra tình huống khó xử.
Vừa ra khỏi cửa tiệm, Tống Hàng ngay lập tức kéo Nấm Lùn đi.
“Cậu làm gì mà vội quá vậy?” Nấm Lùn gần như là bị kéo đi, cũng chẳng kịp nhìn xem ven đường có trò gì vui, cậu có hơi mất hứng.
Nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm, tâm tư Tống Hàng có chút loạn, hơi thở cũng vì thế mà nặng nề hơn ngày thường vài phần: “Làm chuyện lớn, tối nay tớ sẽ tặng cho cậu một món quà siêu to.”
Vừa nghe có quà, Nấm Lùn vui vẻ ngay: “Quà siêu to gì á?”
Tống Hàn nhận thấy cứ kéo Nấm Lùn đi thì quá chậm cho nên hắn dừng lại, vác Nấm Lùn lên vai, bởi vì cánh tay chạm vào thân thể Nấm Lùn cho nên lúc nói chuyện giọng điệu kiềm chế không được thoáng run run: “Chờ một lát nữa thôi rồi cậu sẽ biết.”
Nấm Lùm mải mê suy nghĩ về món quà nên không chú ý đến sự khác thường của hắn.
Tống Hàng đã chọn xong khách sạn từ lâu, gần đại học X có kha kha khách sạn chuyên mở cửa cho sinh viên đại học trong vùng. Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy thường xuyên ghé tới nhưng ở lại không lâu. Vì để tiện cho đôi bên, những khách sạn này đồng ý cho thuê phòng mà không cần căn cước.
Nơi Tống Hàng chọn là khách sạn tốt nhất, chỗ này sạch sẽ, cách âm cũng khá. Chớ nên hiểu lầm, Tống Hàng vốn không phải khách quen ở đây, nói trắng ra hắn chưa từng đến đây bao giờ.
Sở dĩ Tống Hàng biết rõ như vậy là do hắn cất công tới hỏi vài nghiên cứu sinh của bố mình. Bố Tống đối đãi với học trò như con, thường xuyên gọi bọn họ đến nhà ăn cơm. Qua lại lâu dần, Tống Hàng và bọn họ trở thành anh em thân thiết, hiểu rõ lẫn nhau.
Tống Hàng ở trên QQ nhắn tin riêng cho một vị đàn anh có mối quan hệ thân thiết nhất, hỏi anh ta khách sạn nào tốt nhất ở khu vực X.
Đàn anh kiểu “Anh đi guốc trong bụng chú mày”, đàn anh phân tích kỹ lưỡng những ưu và khuyết điểm của một số khách sạn đồng thời cũng chỉ cho Tống Hàng một số bước cần chú ý.
Cuối cùng, đàn anh còn đích thân gửi cho Tống Hàng một hộp bao cao su và gel bôi trơn: “Em trai à, em xem anh hết lòng vì em như vậy, ở trước mặt thầy em nhớ nói tốt cho anh vài câu nhé, để bài luận văn cuối kỳ của anh ông ấy chấm nương tay một chút.”
Tống Hàng híp mắt: “Không thành vấn đề đâu ạ, có điều nếu ba em biết con trai mình tuổi còn nhỏ mà đã ra ngoài KF (Thuê phòng) trong khi học trò ông tâm đắc nhất biết chuyện không những không ngăn cản, ngược lại còn vẽ đường cho hươu chạy, không biết ông sẽ có phản ứng gì đây nhỉ?”
Vị đàn anh nào đó rơm rớm nước mắt: “Em trai à, không ngờ em lại là người như thế, em chơi qua cầu rút ván kiểu này là chết anh rồi.”
Tống Hàng vỗ đầu đàn anh: “Thôi mà, đàn anh ngoan nào, em sẽ không mách ba em.”
Vị đàn anh nào đó cảm động rơi nước mắt rời đi, sớm đã quên luôn chuyện nhờ Tống Hàng nói lời ngon tiếng ngọt trước mặt thầy mình.
Lúc thuê phòng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thời điểm Tống Hàng lấy tiền đưa cho chủ khách sạn, Nấm Lùn tinh mắt phát hiện tiền mà Tống Hàng cầm theo đủ để mua một chiếc bánh ngọt lớn, thế nhưng khi ở trong tiệm bánh, Tống Hàng lại bảo không đủ tiền, không thể mua cho cậu.
Nấm Lùn thắc mắc tại sao Tống Hàng lại không chịu dùng tiền mua bánh cho mình mà lại chạy tới đây thuê phòng. Song, cậu nghĩ có thể là điều này liên quan tới việc Tống Hàng nói sẽ tặng cậu một món quà siêu to, thế nên cậu đành nhìn xuống không tra hỏi.
Thời điểm vào được trong phòng, Tống Hàng nóng nảy cởi sạch quần áo, Nấm Lùn ngơ ngác mở to mắt nhìn hắn: “Phòng này đâu tới nỗi nào nóng như vậy?”
Tống Hàng không lên tiếng vẫn tiếp tục cởi, mãi cho đến khi cả người trần truồng hắn mới quay sang lột đồ của cậu.
Nấm Lùn ghì chặt không cho hắn lột: “Tớ không nóng, không hề nóng, cậu nóng thì cậu tự cởi của mình cậu thôi chứ.”
Tâm tư sôi sục của hắn bỗng chốc bị tạt một gáo nước lạnh, hắn làm đến bước này rồi vây mà Nấm Lùn vẫn không hiểu hắn muốn cái gì.
Tống Hàng đau lòng nắm lấy tay Nấm Lùn, dẫn dắt cậu vuốt ve chú chim cúc cu của mình. Nấm Lùn bị nhiệt độ nơi chú chim cúc cu làm cho hết hồn vội vã rút tay về nhưng Tống Hàng đã tóm trở lại với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Gia Gia, cậu vuốt nó đi, cảm thụ nó, cậu có hiểu được tấm lòng của tớ không?”
Nấm Lùn hãy còn hoảng hốt, nghe vậy bèn bắt đầu vuốt ve chim cúc cu, toàn thân Tống Hàng như bị điện giật, suýt chút nữa đã nhịn không được rên thành tiếng, người hắn yêu đang an ủi chim cúc cu của hắn.
Nấm Lùn sờ soạng trong chốc lát, cậu phát hiện chim cúc cu trong tay càng ngày càng nóng, mỗi lúc một to, bản thân đột nhiên thông suốt: “Ý của cậu là, tấm lòng của cậu hệt như thứ này vừa nóng bỏng vừa cứng rắn, tựa ngọn lửa bùng cháy bất kham, giống tảng đá cứng rắn không thể phá hư.” Nấm Lùn nói xong thì xoa xoa khóe mắt, “Tớ hiểu tấm lòng của cậu, kỳ thật tớ cũng như vậy, tớ cũng yêu cậu giống như vậy đó. Rồi quà của tớ đâu?”
Tâm tư nhiệt huyết của Tống Hàng đã bị Nấm Lùn vô hình trung xé nát, hắn chẳng rõ Nấm Lùn là thực sự không hiểu hay là đang giả ngu nhưng hắn biết, nếu hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện thì chim cúc cu của hắn rất có khả năng sẽ bị tồn đọng, cả đời này đừng mong cứng nổi.
Hắn đứng dậy áp đảo Nấm Lùn sau đó thành kính hằn lên trán cậu một nụ hôn: “Gia Gia, hôm nay tớ muốn dâng hiến bản thân mình cho cậu và cậu cũng phải tặng bản thân cậu cho tớ, tớ muốn cùng cậu hòa làm một. Gia Gia, bọn mình làm tình nha!”
Thừa dịp Nấm Lùn đang trong tình trạng thảng thốt, Tống Hàng nhanh tay lột quần áo của cậu. Khoảnh khắc chiếc quần lót trên người bị lột xuống, Nấm Lùn mới rùng mình một cái: “Lạnh quá.”
Tống Hàng dịu dàng dỗ dành cậu: “Gia Gia à, nhanh thôi, sẽ không lạnh nữa.” Nói xong, hắn cúi người ngậm chim cúc cu vào trong miệng.
Cảm giác ấm áp và ẩm ướt khiến Nấm Lùn thoải mái run run, hai mắt cậu nhắm nghiền, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của Tống Hàng. Chẳng biết qua bao lâu, bỗng nhiên một trận sảng khoái mãnh liệt tập kích toàn thân, Nấm Lùn vội đẩy Tống Hàng ra: “Cậu mau đứng lên, tớ sắp…”
Tống Hàng bỏ ngoài tai, ngược lại càng thêm cố ý dùng đầu lưỡi khiêu khích.
“Ôi!” Nấm Lùn rên to một tiếng, cả người xụi lơ nằm trên giường, đại não trống không.
Tống Hàng nuốt xuống, chưa hết thèm thuồng liếm liếm môi: “Ngọt nha.”
Nấm Lùn đỏ mặt muốn kéo chăn che đầu nhưng đã bị Tống Hàng đè tay giữ chặt: “Nếu cậu dám lấy chăn che mặt thì ngay bây giờ bọn mình sẽ làm trong buồng vệ sinh, bên trong có cái gương to lắm, có thể giúp cậu nhìn rõ ràng tớ và cậu hòa làm một như thế nào.”
Ở trong mắt Nấm Lùn, Tống Hàng vẫn luôn là một người rất dịu dàng, phương diện ngang tàn như vậy đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy. Song, cậu chẳng những không phản cảm mà ngược lại, Tống Hàng của hiện tại gợi cảm chết đi được!
Tống Hàng lấy ra gel bôi trơn và bao cao sư từ bên trong chiếc ba lô nhỏ, hắn nghiêm túc đeo bao cho chú chim cúc của mình rồi bắt đầu giúp Nấm Lùn làm bước mở rộng.
Nơi thầm kín nhất bại lộ trong không khí cũng là bại lộ trước mặt người mình yêu, hổ thẹn, ngượng ngùng, khẩn trương, hưng phấn, vô vàn cảm xúc thi nhau tràn vào tâm trí khiến cho Nấm Lùn gần như đánh mất đi giác quan của thân thể.
Mãi cho đến khi Tống Hàng nhét vào ngón tay thứ hai, đại não mới hồi phục đau đớn, Nấm Lùn đưa tay lên miệng cắn chặt để bản thân không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tống Hàng một lòng làm tiền diễn nên không phát hiện, đợi đến khi cả ba ngón tay đều đã vào lọt, Tống Hàng quyết định vác súng ra trận. Hắn vốn tưởng mình đã làm tiền diễn rất tốt nhưng đến lúc nhấp vào vẫn cảm thấy của mình như bị bẽ gãy. Khoảnh khắc hoàn toàn xâm nhập, toàn thân hắn cũng đã mướt mồ hôi.
Lúc này đây, Tống Hàng mới phát giác có điểm bất thường.
Nấm Lùn quá im ắng, khác hẳn so với những bộ phim ngắn và sách vở đặc thù mà hắn từng xem, người làm thụ thường sẽ hét lên vì đau trong lần đầu tiên, trừ phi…
Tống Hàng ước chừng chim cúc cu của mình, hắn lập tức phủ định khả năng này, kích cỡ đáng để tự hào đấy chứ? Hắn giương mắt nhìn Nấm Lùn, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân.
Nấm Lùn gắt gao cắn ngón tay, nước mắt ứa ra.
Tống Hàng tự trách mình đến chết đi sống lại, nhanh chóng kéo tay Nấm Lùn. Trên tay lưu lại dấu răng thật sâu, may mắn là không chảy máu. Hắn hôn lên gương mặt của cậu, liếm đi những giọt nước mắt còn vương trên đó: “Tình yêu ơi, tất cả đều là lỗi của tớ, xin lỗi cậu nhiều, nếu cậu đau quá thì thôi, bọn mình không ứ ừ nữa nhé?”
Nấm Lùn tát vào mặt Tống Hàng: “Đậu má, này thì ứ ừ, ông đây đau muốn chết mà mi còn dám nói không ứ ừ! Mau ứ ừ cho ông đây, ứ ừ đến khi nào ông đây thích thì thôi!”
Hai tay Tống Hàng giữ lấy cánh tay của Nấm Lùn tránh để cậu đưa tay lên miệng cắn, sau đó hắn bắt đầu nhấp chim cúc cu một cách cẩn thận: “Được rồi được rồi, tớ sẽ làm mà tình yêu! Vậy cậu đừng kìm hãm được không? Tớ muốn nghe cậu rên.”
Giọng nói Nấm Lùn run lên khi bị Tống Hàng đưa đẩy: “Nhưng rên nghe mắc cỡ lắm!”
Theo từng nhịp nhấp, động tác của Tống Hàng mỗi lúc một trôi chảy, hắn không khỏi vừa tăng tốc độ vừa nói: “Phòng này cách âm tốt lắm, người khác không nghe được đâu, cậu cứ rên đi, tớ thích nghe! Nếu cậu mắc cỡ thì cả hai đứa bọn mình cùng rên có được không?”
Nghe đến đây, Nấm Lùn không kiềm chế được nữa, cứ tùy hứng mà rên.
“Ư! Ưm! Ưm!!!”
“Nhanh lên!”
“Nhanh lên, nhanh nữa lên, cậu chưa ăn cơm hay sao mà làm chậm vậy!”
…
Tống Hàng cũng làm theo lời hứa, bắt đầu cất tiếng rên.
“A! A! A! A!”
“Tớ có làm cậu sướng không hả tình yêu?”
“Tình yêu ơi, của chồng cậu to không? A a a a a, sướng chết tớ rồi!”
Ngày hôm sau trả phòng, cả hai người đều bị khàn tiếng.
Lúc này cũng có một ông chú bước đến trả phòng, khi Tống Hàng lấy thẻ phòng ra, ông chú nhìn thấy số phòng thì nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Hóa ra ở cạnh phòng của tôi chính là hai người các cậu.”
Sau khi hoàn tất thủ tục trả phòng, lúc ra cửa lại đụng phải ông chú ấy.
Ông chú vỗ bả vai Tống Hàng: “Khá đó nhóc con, thể lực tốt đấy!” Rồi ông chú quay sang nhìn Nấm Lùn, “Cậu nhóc này thể lực cũng không tồi, rên suốt một đêm mà sáng dậy vẫn hoạt bát lắm! Còn trẻ thì phải căng tràn sức sống như thế!”
Ông chú cười ha hả sau đó rời đi với biểu cảm thấu hiểu.
Sắc mặt Nấm Lùn đen như đáy nồi, tiếng nói khàn khàn, y hệt ác quỷ từ Địa Ngục đến đòi mạng: “Chẳng phải hôm qua cậu nói phòng có cách âm sao?”
Tống Hàng gãi đầu: “Có thể là không tốt như tớ đã nghĩ, lần sau bọn mình đổi chỗ nào tốt hơn là được!”
Tống Hàng bị phạt phải làm một tháng bài tập thay cho Nấm Lùn.
TÂM SỰ CHÚT NÀO:
Lễ Quốc Khánh vui vẻ nha mọi người, ai ở trong vùng dịch thì hãy ở yên trong nhà vì sức khỏe của mình và cộng đồng, ai không trong vùng dịch khi ra đường vẫn phải chú ý nhé.
Mấy ngày nay mình có chút chuyện không vui nên một ngày làm một chương thay vì hai chương như trước đây, xin lỗi mọi người nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất