Chương 4: Trung học cơ sở
EDITOR: LAM
Một năm học lớp chín này, Tống Nha thay đổi hoàn toàn, nhỏ cắt đứt liên lạc với nhóm bạn xấu, lại còn liếc mắt đưa tình nắm lấy tay Tôn Sư Cưu: “Cửu Cửu (*), từ nay về sau tui chỉ có mình bà!”
Tôn Sư Cưu mắc ói đến mức bỏ hai bữa cơm.
Tống Nha bắt đầu học hành nghiêm túc, nhỏ vốn chẳng hề ngốc, huống hồ bên cạnh còn có một học sinh xuất sắc như Tôn Sư Cưu, thành tích của nhỏ thăng hạng nhanh chóng.
Bố Tống mừng đến mức gặp ai cũng khoe số mình may mắn, sinh được cô con gái rượu thông minh. Ông hoàn toàn quên mất, cô con gái rượu này trước đây đã khiến ông phải hói đầu như thế nào.
Tống Nha vùi mình vào thế giới tri thức bằng tất cả nhiệt huyết và đã thành công trong việc đậu vào một trường Trung học phổ thông trọng điểm trong thành phố.
Sau khi lên cấp ba, Tống Nha tiếp tục cao thêm vài centimet, khí chất thục nữ hơn rất nhiều. Ở trong mắt bạn học Tống Nha chính là nữ thần, ở trong mắt giáo viên Tống Nha là cục cưng chăm ngoan học giỏi.
Tống Nha thuận buồm xuôi gió vượt qua hết lớp mười.
Năm lên mười một, Tống Nha phát biểu tại hội nghị chào đón tân sinh với tư cách là đại diện của các đàn anh đàn chị đi trước.
Nấm Lùn ở bên dưới đang lén lút cắn hạt dưa thì đột nhiên nghe xung quanh náo động một phen.
“Đệt! Đàn chị này xinh quá cơ!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Có ai biết chị ấy không?”
“Tao muốn cưa chị ấy!”
“Mày á hả? Cút sang một bên đi!”
“Đúng đó đúng đó!”
Nấm Lùn ngẩng đầu nhìn lên bục, nhịp tim cậu đập nhanh bất thường sau đó vội vàng gục mặt xuống.
“Nhóc con, mắc cỡ hả?” Bạn học ngồi bên cạnh cười hi hi ha ha trêu ghẹo dẫn tới một tràng cười sảng khoái.
Đầu bị xoa nhẹ một cái, Nấm Lùn khỏi cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai.
Tống Hàng cầm theo bài diễn thuyết chuẩn bị bước lên bục, bởi vì chú ý đến phản ứng của Nấm Lùn nên cảm thấy khá là mắc cười: “Cậu phản ứng như vậy là đang chột dạ có phải không?”
Nấm Lùn cúi gằm mặt xuống, mở miệng lầu bầu: “Cậu đi nhanh đi, đi nhanh đi!”
Mọi người trong lớp đồng loạt cho rằng Nấm Lùn mắc cỡ nên mới chột dạ, bọn họ tỏ vẻ cảm thông, đối mặt với một đàn chị xinh đẹp như vậy, ai mà chẳng thích!
Thế nhưng, mọi người chẳng hề hay biết dáng vẻ mắc cỡ và chột dạ của Nấm Lùn chả có miếng liên quan nào với nhau. Lúc trước, nếu không có sự can thiệp của cậu thì chắc có lẽ tới tận bây giờ Tống Hàng và Tống Nha vẫn sẽ là một đôi khiến người ta ngưỡng mộ.
Song, là do cậu chen một chân mới làm cho Tống Hàng và Tống Nha chia tay, thậm chí Tống Hàng giờ đây còn là bạn trai của cậu.
Nấm Lùn cảm thấy vô cùng có lỗi với Tống Nha.
Tống Nha cũng rất ngạc nhiên khi trông thấy Tống Hàng, nhỏ vốn biết sau bài phát biểu của mình sẽ có một đàn em khóa dưới thay mặt tân sinh đứng lên phát biểu, nhưng nhỏ không ngờ đàn em khóa dưới này lại chính là Tống Hàng.
Tống Hàng vẫn ôn hòa nhã nhặn như cũ, nhìn thấy Tống Nha thì nở nụ cười lễ phép: “Lâu rồi không gặp, đàn chị khỏe chứ ạ?”
Tống Nha đã sớm buông bỏ đoạn tình cảm đó, cũng không còn trách Tống Hàng nữa, chỉ là không ngờ trùng hợp đến vậy, bọn họ lại gặp nhau theo cách này.
“Chị khỏe lắm, đến lượt em đó, mau lên đi.”
Tống Hàng gật đầu bước lên bục sau đó xoay người lại mỉm cười với Tống Nha.
Lúc trước, Tống Nha cũng bởi vì đi nghe diễn thuyết nên mới bị thần tình yêu bất thình lình bắn trúng trái tim, Tống Hàng giờ đã cao và đẹp trai hơn rất nhiều so với hồi cấp hai.
Hiện tại không biết sẽ lấy đi bao nhiêu trái tim thiếu nữ nữa, Tống Nha nghĩ thầm.
Quả nhiên, Tống Hàng vừa mới bước lên, dưới bục ngay lập tức xôn xao, còn to hơn cả ban nãy.
“A a a a a! Đẹp trai dữ thần!”
“Đàn em đẹp trai như thế, mấy bà không được giành với tui!”
“Không giành mới lạ đó!”
“Trong đám học trò lớp mười có người đẹp trai cỡ vậy mà tui lại không biết gì luôn á trời!”
“Chắc là do không tham gia khóa quốc phòng, nếu không đã sớm bị phát hiện rồi.”
Tống Nha ung dung bước về vị trí lớp, sau khi ngồi xuống nhỏ mới thành khẩn thông báo cho nhóm chị em bạn dì đang u mê Tống Hàng đến mức mất kiểm soát kia biết: “Mấy bà tốt nhất đừng có dây vào cậu ta.”
“Lý do? Bà hiểu rõ cậu ấy lắm à?” Mọi người nghe giọng điệu của Tống Nha là biết ngay nhỏ có quen biết với cậu đàn em đẹp trai này, vì thế càng thêm kích động: “Bà mau kể thêm về cậu ấy đi!”
Tình cảnh hiện tại khiến Tống Nha nhớ đến khoảng thời gian theo đuổi Tống Hàng của mình, khi ấy Tôn Sư Cưu đã từng nói qua “Chàng trai ưu tú như vậy nhất định sẽ thuộc về một người con trai khác”, nghĩ tới đây nhỏ nhịn không được phải bật cười.
Mà lúc này, dù cho Tôn Sư Cưu đã ở bờ bên kia Thái Bình Dương nhưng vẫn không quên đầu độc Tống Nha, mỗi tháng cứ đúng giờ đó nhỏ sẽ gửi cho Tống Nha vài cuốn truyện tranh BL đang hot trên bảng xếp hạng.
Thần kì hơn nữa chính là, một số điều về Tống Hàng hóa ra lại được Tôn Sư Cưu, người ở cách xa vạn dặm kể cho Tống Nha nghe.
Tống Hàng quyết định theo đuổi Nấm Lùn!
Tống Hàng và Nấm Lùn đang ở bên nhau!
Tống Hàng và Nấm Lùn đang cực kì hạnh phúc!Y hệt dự báo thời tiết cứ đúng giờ là phát.
Nghĩ đến đó, Tống Nha ngay lập tức nở nụ cười thần bí với đám chị em bạn dì của mình: “Chàng trai ưu tú như vậy nhất định sẽ thuộc về một người con trai khác, mấy bà vây xem náo nhiệt làm gì, chớ nên phớt lờ lời cảnh báo của tui, về sau lỡ có đau lòng tui cũng sẽ không an ủi mấy bà đâu!”
Xung quanh vang lên tiếng la ó, mọi người đều cho rằng Tống Nha nói giỡn nên chẳng ai thèm quan tâm.
Không tin tui chứ gì, tui chống mắt lên coi nè, Tống Nha hứng thú nghĩ thầm rồi lại nở nụ cười tươi đầy bí hiểm.
Nếu ai đó quen biết Tôn Sư Cưu và nhìn thấy Tống Nha lúc này, nhất định sẽ nói: “Ù ôi Tống Nha, nụ cười của bà giống y hệt Tôn Sư Cưu luôn đó!”
Chú thích:
(*) Cưu (鸠 – Jiū) và Cửu (九 – jiǔ) là hai từ đồng âm khác nghĩa, Sư Cưu là tên một loài chim quý hiếm ở Trung Quốc trong khi Cửu tức là số 9.
Một năm học lớp chín này, Tống Nha thay đổi hoàn toàn, nhỏ cắt đứt liên lạc với nhóm bạn xấu, lại còn liếc mắt đưa tình nắm lấy tay Tôn Sư Cưu: “Cửu Cửu (*), từ nay về sau tui chỉ có mình bà!”
Tôn Sư Cưu mắc ói đến mức bỏ hai bữa cơm.
Tống Nha bắt đầu học hành nghiêm túc, nhỏ vốn chẳng hề ngốc, huống hồ bên cạnh còn có một học sinh xuất sắc như Tôn Sư Cưu, thành tích của nhỏ thăng hạng nhanh chóng.
Bố Tống mừng đến mức gặp ai cũng khoe số mình may mắn, sinh được cô con gái rượu thông minh. Ông hoàn toàn quên mất, cô con gái rượu này trước đây đã khiến ông phải hói đầu như thế nào.
Tống Nha vùi mình vào thế giới tri thức bằng tất cả nhiệt huyết và đã thành công trong việc đậu vào một trường Trung học phổ thông trọng điểm trong thành phố.
Sau khi lên cấp ba, Tống Nha tiếp tục cao thêm vài centimet, khí chất thục nữ hơn rất nhiều. Ở trong mắt bạn học Tống Nha chính là nữ thần, ở trong mắt giáo viên Tống Nha là cục cưng chăm ngoan học giỏi.
Tống Nha thuận buồm xuôi gió vượt qua hết lớp mười.
Năm lên mười một, Tống Nha phát biểu tại hội nghị chào đón tân sinh với tư cách là đại diện của các đàn anh đàn chị đi trước.
Nấm Lùn ở bên dưới đang lén lút cắn hạt dưa thì đột nhiên nghe xung quanh náo động một phen.
“Đệt! Đàn chị này xinh quá cơ!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Có ai biết chị ấy không?”
“Tao muốn cưa chị ấy!”
“Mày á hả? Cút sang một bên đi!”
“Đúng đó đúng đó!”
Nấm Lùn ngẩng đầu nhìn lên bục, nhịp tim cậu đập nhanh bất thường sau đó vội vàng gục mặt xuống.
“Nhóc con, mắc cỡ hả?” Bạn học ngồi bên cạnh cười hi hi ha ha trêu ghẹo dẫn tới một tràng cười sảng khoái.
Đầu bị xoa nhẹ một cái, Nấm Lùn khỏi cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai.
Tống Hàng cầm theo bài diễn thuyết chuẩn bị bước lên bục, bởi vì chú ý đến phản ứng của Nấm Lùn nên cảm thấy khá là mắc cười: “Cậu phản ứng như vậy là đang chột dạ có phải không?”
Nấm Lùn cúi gằm mặt xuống, mở miệng lầu bầu: “Cậu đi nhanh đi, đi nhanh đi!”
Mọi người trong lớp đồng loạt cho rằng Nấm Lùn mắc cỡ nên mới chột dạ, bọn họ tỏ vẻ cảm thông, đối mặt với một đàn chị xinh đẹp như vậy, ai mà chẳng thích!
Thế nhưng, mọi người chẳng hề hay biết dáng vẻ mắc cỡ và chột dạ của Nấm Lùn chả có miếng liên quan nào với nhau. Lúc trước, nếu không có sự can thiệp của cậu thì chắc có lẽ tới tận bây giờ Tống Hàng và Tống Nha vẫn sẽ là một đôi khiến người ta ngưỡng mộ.
Song, là do cậu chen một chân mới làm cho Tống Hàng và Tống Nha chia tay, thậm chí Tống Hàng giờ đây còn là bạn trai của cậu.
Nấm Lùn cảm thấy vô cùng có lỗi với Tống Nha.
Tống Nha cũng rất ngạc nhiên khi trông thấy Tống Hàng, nhỏ vốn biết sau bài phát biểu của mình sẽ có một đàn em khóa dưới thay mặt tân sinh đứng lên phát biểu, nhưng nhỏ không ngờ đàn em khóa dưới này lại chính là Tống Hàng.
Tống Hàng vẫn ôn hòa nhã nhặn như cũ, nhìn thấy Tống Nha thì nở nụ cười lễ phép: “Lâu rồi không gặp, đàn chị khỏe chứ ạ?”
Tống Nha đã sớm buông bỏ đoạn tình cảm đó, cũng không còn trách Tống Hàng nữa, chỉ là không ngờ trùng hợp đến vậy, bọn họ lại gặp nhau theo cách này.
“Chị khỏe lắm, đến lượt em đó, mau lên đi.”
Tống Hàng gật đầu bước lên bục sau đó xoay người lại mỉm cười với Tống Nha.
Lúc trước, Tống Nha cũng bởi vì đi nghe diễn thuyết nên mới bị thần tình yêu bất thình lình bắn trúng trái tim, Tống Hàng giờ đã cao và đẹp trai hơn rất nhiều so với hồi cấp hai.
Hiện tại không biết sẽ lấy đi bao nhiêu trái tim thiếu nữ nữa, Tống Nha nghĩ thầm.
Quả nhiên, Tống Hàng vừa mới bước lên, dưới bục ngay lập tức xôn xao, còn to hơn cả ban nãy.
“A a a a a! Đẹp trai dữ thần!”
“Đàn em đẹp trai như thế, mấy bà không được giành với tui!”
“Không giành mới lạ đó!”
“Trong đám học trò lớp mười có người đẹp trai cỡ vậy mà tui lại không biết gì luôn á trời!”
“Chắc là do không tham gia khóa quốc phòng, nếu không đã sớm bị phát hiện rồi.”
Tống Nha ung dung bước về vị trí lớp, sau khi ngồi xuống nhỏ mới thành khẩn thông báo cho nhóm chị em bạn dì đang u mê Tống Hàng đến mức mất kiểm soát kia biết: “Mấy bà tốt nhất đừng có dây vào cậu ta.”
“Lý do? Bà hiểu rõ cậu ấy lắm à?” Mọi người nghe giọng điệu của Tống Nha là biết ngay nhỏ có quen biết với cậu đàn em đẹp trai này, vì thế càng thêm kích động: “Bà mau kể thêm về cậu ấy đi!”
Tình cảnh hiện tại khiến Tống Nha nhớ đến khoảng thời gian theo đuổi Tống Hàng của mình, khi ấy Tôn Sư Cưu đã từng nói qua “Chàng trai ưu tú như vậy nhất định sẽ thuộc về một người con trai khác”, nghĩ tới đây nhỏ nhịn không được phải bật cười.
Mà lúc này, dù cho Tôn Sư Cưu đã ở bờ bên kia Thái Bình Dương nhưng vẫn không quên đầu độc Tống Nha, mỗi tháng cứ đúng giờ đó nhỏ sẽ gửi cho Tống Nha vài cuốn truyện tranh BL đang hot trên bảng xếp hạng.
Thần kì hơn nữa chính là, một số điều về Tống Hàng hóa ra lại được Tôn Sư Cưu, người ở cách xa vạn dặm kể cho Tống Nha nghe.
Tống Hàng quyết định theo đuổi Nấm Lùn!
Tống Hàng và Nấm Lùn đang ở bên nhau!
Tống Hàng và Nấm Lùn đang cực kì hạnh phúc!Y hệt dự báo thời tiết cứ đúng giờ là phát.
Nghĩ đến đó, Tống Nha ngay lập tức nở nụ cười thần bí với đám chị em bạn dì của mình: “Chàng trai ưu tú như vậy nhất định sẽ thuộc về một người con trai khác, mấy bà vây xem náo nhiệt làm gì, chớ nên phớt lờ lời cảnh báo của tui, về sau lỡ có đau lòng tui cũng sẽ không an ủi mấy bà đâu!”
Xung quanh vang lên tiếng la ó, mọi người đều cho rằng Tống Nha nói giỡn nên chẳng ai thèm quan tâm.
Không tin tui chứ gì, tui chống mắt lên coi nè, Tống Nha hứng thú nghĩ thầm rồi lại nở nụ cười tươi đầy bí hiểm.
Nếu ai đó quen biết Tôn Sư Cưu và nhìn thấy Tống Nha lúc này, nhất định sẽ nói: “Ù ôi Tống Nha, nụ cười của bà giống y hệt Tôn Sư Cưu luôn đó!”
Chú thích:
(*) Cưu (鸠 – Jiū) và Cửu (九 – jiǔ) là hai từ đồng âm khác nghĩa, Sư Cưu là tên một loài chim quý hiếm ở Trung Quốc trong khi Cửu tức là số 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất