Nam Thần Và Nấm Lùn

Chương 5: Trung học cơ sở

Trước Sau
EDITOR: LAM

Nấm Lùn thành công chia rẽ Tống Hàng và hoa khôi, một lần nữa giành được thắng lợi qua từng giai đoạn.

Hai lần thành công khiến cho ý chí chiến đấu của Nấm Lùn càng thêm sục sôi, cậu ôm hoài bão chờ đợi đợt tiến công tiếp theo. Thế nhưng Tống Hàng lại chẳng hẹn hò với ai nữa.

Mặc dù việc Tống Hàng không hẹn hò với ai quả thật khiến cho tâm lý của Nấm Lùn được cân bằng hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Nấm Lùn lại nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí giữa cậu và Tống Hàng càng ngày càng quái dị.

Chẳng lẽ Tống Hàng đã biết hai lần trước là do cậu giở trò quỷ, hắn muốn nhân cơ hội trả thù?

Tui đây đách sợ nhé! Nấm Lùn nghĩ thầm, nhưng chung quy vẫn có chút chột dạ, khi Tống Hàng nói chuyện với cậu, cậu chẳng dám nhìn thẳng hắn.

Tống Hàng càng ngày càng quái dị, bất kể là lúc đi học hay tan học, chỉ cần có thời gian, hắn đều sẽ nhìn chằm chằm Nấm Lùn. Mỗi lần bị hắn nhìn như vậy, toàn thân Nấm Lùn lại sởn gai ốc, dựng hết cả tóc gáy.

Sau khi tan học, Nấm Lùn muốn hoàn thành cho xong tập đề cương Toán mà cậu chưa kịp làm trong lớp rồi mới trở về nhà. Đợi cho tới khi Nấm Lùn làm xong, vốn tưởng rằng mình là người duy nhất còn lại trong lớp, kết quả là lúc ngẩng đầu lên, Nấm Lùn thấy ngoài mình ra còn có thêm một người nữa.

Trông thấy Nấm Lùn ngẩng đầu lên nhìn, Tống Hàng ngay lập tức nở nụ cười cưng chiều: “Làm xong chưa? Cùng nhau về nhé?”

Nấm Lùn có cảm giác nụ cười này của Tống Hàng chứa đầy thâm ý sâu xa, cậu tăng mạnh đề phòng, cảnh giác ngó chừng nam thần: “Cậu về trước đi, tớ muốn làm thêm một bộ đề nữa.”

“Đợi cậu làm xong lúc đó trường đóng cửa luôn rồi, đêm nay cậu muốn ngủ ở phòng học hả?” Tống Hàng nói xong thì bước tới, giơ tay giúp Nấm Lùn thu dọn cặp sách.

Nấm Lùn thoáng suy sụp: “Cậu tính làm cái quỷ gì đấy? Tớ thừa nhận hai lần hẹn hò trước của cậu là do tớ phá đám, tớ ghen tị, tớ không cam lòng, cho nên mới cố ý chia rẽ các người! Cậu muốn đánh thì đánh lẹ lên, sau này đừng ngó tớ đăm đăm như vậy nữa, mỗi lần cậu dòm tớ là y như rằng tớ thấy mình hệt như một chú cừu non bị cậu ăn tươi nuốt sống! Nhanh lên! Đánh đi! Đánh xong rồi về!”

Nói xong, Nấm Lùn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Từ sau khi chia tay với hoa khôi, Tống Hàng mỗi lúc một quái gở, nội tâm Nấm Lùn sợ hãi không thôi, cậu sợ Tống Hàng trả thù mình, hiện tại chính cậu chủ động thừa nhận, chỉ cần Tống Hàng xuống tay, cậu sẽ không cần phải thấp thỏm lo âu nữa!

Mặc dù bị đánh thì đau đấy! Nhưng miễn sao lòng thoải mái là được.

Nấm Lùn tự an ủi bản thân mình như vậy.

Song, nắm đấm của Tống Hàng lại chậm chạp không rơi xuống.

“Hì.” Tống Hàng cười ra tiếng: “Cậu phá hai lần yêu đương của tớ khiến cho tâm nguyện được một lần yêu sớm, yêu đến chết đi sống lại của tớ không thể thành hiện thực, thế thì…”

Tới rồi, tới rồi, chuẩn bị ăn đập, Nấm Lùn khẩn trương nhắm tịt hai mắt.

Tống Hàng quan sát tất cả phản ứng của Nấm Lùn, vốn chỉ định trêu một chút nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương không chịu nổi của Nấm Lùn, hắn thật sự không đành lòng, thế là đành phải nhấc bổng Nấm Lùn lên đặt ở trên bàn.

Nấm Lùn túm lấy góc áo của chính mình, khẩn trương ngồi trên mặt bàn: “Ở… Ở… Đánh trên mặt đất không được à… Sao còn muốn đánh ở trên bàn? Ở… Ở trên mặt đất… Tớ cũng đâu có chạy mất.”

Tống Hàng ôm mặt cậu: “Gia Gia, nhìn tớ đi.”

Nấm Lùn không hiểu tại sao chỉ là đánh một người thôi mà Tống Hàng lại đưa ra nhiều yêu cầu đến thế, muốn cậu nhìn hắn, ý là trong lúc bị đánh không cho phép cậu phân tâm hay gì?

Nấm Lùn không muốn nghe lời, đã ngồi yên cho đánh rồi mà còn nhiều chuyện!

Nhưng cậu vẫn làm theo, chết sớm đầu thai sớm, chết trễ đầu thai trễ, ông đây chả bận tâm!

Sau đó, Tống Hàng hôn cậu.

“????” Nấm Lùn thảng thốt nhìn Tống Hàng.

Tống Hàng cọ mũi cậu rồi tiếp tục hôn lên.

Sau khi hoàn hồn, Nấm Lùn toan phản kháng nhưng thực lực đôi bên cách xa nhau, Tống Hàng dứt khoát nhấn đầu cậu, còn vói lưỡi vào trong khoang miệng quét tới quét lui, trơn bóng ẩm ướt, có vị dâu tây.

Nấm Lùn phản kháng rất lâu, càng về sau càng đuối dần, đành phải ngồi yên một chỗ mặc cho Tống Hàng hôn.

Vòng tay Tống Hàng ấm lắm nha, cơ thể thơm ngát, môi mềm quá đi, đầu lưỡi linh hoạt ghê.

Nấm Lùn có cảm giác đã một trăm năm trôi qua rồi, Tống Hàng rốt cuộc buông cậu ra: “Cậu phá hoại chuyện yêu đương của tớ, thế thì phải đền bù, Gia Gia, làm bạn trai tới nhé?”

Nấm Lùn được Tống Hàng cõng về nhà, bởi vì khi Tống Hàn ôm Nấm Lùn bế xuống dưới, Nấm Lùn phát hiện hai chân mình đã mềm nhũn rồi, có thể là do hôn quá lâu nên não thiếu oxy.

Cậu nằm trên lưng Tống Hàng, nghe Tống Hàng nói chuyện với mình.



“Cậu thích tớ sao không nói sớm? Lại còn phá đám chuyện hẹn hò của tớ, nếu cậu chịu nói sớm biết đâu chừng tớ sẽ không thích người khác.”

“Tớ không định thổ lộ vào hôm nay, vốn là muốn chờ tới khi bọn mình tốt nghiệp cấp hai cơ.”

“Thật là may, lúc nãy vào lớp bạn cùng bàn có cho tớ một viên singum vị dâu.”

“Gia Gia, Gia Gia, cậu có đang nghe tớ nói không đấy?”

“Gia Gia, tớ nghĩ tớ thật sự thích cậu, Sư Cưu nói rất đúng, tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi nhưng bản thân lại không nhận ra.”

“Gia Gia, tớ thích cậu.”



Thời điểm đến trước nhà Nấm Lùn, Tống Hàng thả cậu xuống, hắn xoa đầu cậu sau đó nói: “Cậu không cần trả lời ngay đâu, tớ biết là có hơi đường đột nhưng bọn mình thích nhau mà, tớ không lo cậu sẽ từ chối tớ, đồng ý chỉ là chuyện sớm muộn thôi đúng không? Tớ sẽ chờ.”

Dứt lời, Tống Hàng xoay người bỏ đi.

Tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát, ai mà chẳng hi vọng lời thổ lộ của mình được đối phương đáp lại.

Đột nhiên, góc áo bị người giữ lấy, Tống Hàng kinh ngạc quay đầu nhìn, hắn nghe được Nấm Lùn cúi đầu nói: “Ừ.”

“Ừ cái gì?” Tống Hàng không hiểu.

“Chính là mấy lời của cậu…” Giọng nói của Nấm Lùn nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, thậm chí còn ấp úng, thế nhưng Tống Hàng vẫn nghe được rõ ràng: “Thì như lời cậu nói… Làm bạn trai cậu, tớ nói ừ.”



Sau khi chính thức ở bên nhau, tất cả những điều chướng mắt trước đây giờ đã thành ưu điểm.

Mấy cuộc thi cuối cùng của năm lớp chín, đứng thứ nhất vẫn là Tống Hàng.

Ôi chao, Tống Hàng nhà tui lợi hại quá đi thôi, lần nào thi cũng đứng nhất hết!

Khi cả hai sánh bước bên nhau, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trước nhan sắc của Tống Hàng, Nấm Lùn kiêu ngạo thầm nghĩ, người đẹp như vậy thuộc về tui đó!

Cả hai thuận lợi trúng tuyển vào trường Trung học phổ thông trọng điểm trong thành phố.

Tống Hàng cầm giấy nhập học đưa cho bố Tống xem.

Bố Tống đắc ý vỗ đầu con trai: “Không hổ là con trai của ta, thủ khoa toàn thành phố. Con muốn thưởng gì cứ việc nói, chỉ cần ba ba làm được nhất định sẽ làm cho con.”

Tống Hàng: “Quả thật con có một việc muốn ba giúp đỡ.”

Bố Tống kinh ngạc “Ồ” một tiếng: “Việc gì?”

Mẹ Tống đang sửa luận văn, nghe thấy thế vội vàng chạy tới: “Nay mặt trời mọc đằng Tây hả ta.”

Mẹ Tống nói ra lời này hoàn toàn có lý do, từ khi bắt đầu học mẫu giáo vào năm ba tuổi, Tống Hàng vẫn luôn kiên trì tự lực cánh sinh, hắn chưa bao giờ để bố Tống mẹ Tống phải nhúng tay vào việc của mình.

Câu nói vừa rồi bố Tống đã mở miệng rất nhiều lần nhưng Tống Hàng vĩnh viễn đáp lại hai chữ “Không có.”

Lần này Tống Hàng chủ động lên tiếng, cũng khó trách bố Tống mẹ Tống phải ngạc nhiên.

Tống Hàng không để tâm đến phản ứng của bố mẹ, hắn cất giấy báo nhập học của mình đi sau đó nói: “Ba, theo con nhớ thì Hiệu trưởng trường trọng điểm chính là ân sư của ba đúng không?”

Bố Tống gật đầu: “Đúng vậy. Hơn nữa ba còn có bạn học là phó Hiệu trưởng ở đó. Chuyện này có liên quan gì đến việc con muốn ba làm cho con sao?”

“Con muốn ba nhờ tới sự giúp đỡ của bọn họ, nhờ bọn họ lợi dụng chức quyền giúp con một việc rất gấp.” Tống Hàng nghiêm túc nói.

Bố Tống nhịn không được nở nụ cười: “Con mới có bây lớn, làm cái gì mà phải cần đến sự giúp đỡ của Hiệu trưởng?”

“Con muốn học chung lớp với Gia Gia.” Tống Hàng nói ra yêu cầu của mình, bởi vì Gia Gia bảo yêu xa đau khổ lắm.

Bố Tống và mẹ Tống liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự mất mát trong mắt đối phương, cứ tưởng là chuyện đại sự gì.

Từ nhỏ đến lớn, con trai bọn họ đã bất đồng so với những đứa trẻ khác, chuyện nào cũng muốn tự mình làm, kể từ khi Tống Hàng có thể tự chăm lo cho mình, tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ như bọn họ hoàn toàn không có đất dùng.



Mỗi lần nhìn thấy con người khác nắm tay mẹ năn nỉ đòi mua đồ chơi trên phố là mẹ Tống lại hâm mộ không ngớt.

Bố Tống gọi cho bạn học một cú điện thoại, bạn học ngay lập tức đồng ý, đây không tính là chuyện lớn gì, huống chi Tống Hàng và Nấm Lùn một đứa là thủ khoa, một đứa là á khoa, ai mà chẳng thích.

Tống Hàng và Nấm Lùn cũng không tới tham gia khóa học quốc phòng đầu năm, hai người ngọt ngào quấn lấy nhau suốt một kỳ nghỉ. Đến ngày khai giảng Nấm Lùn đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính và phải nhập viện phẫu thuật.

Nấm Lùn không thể đến trường cho nên Tống Hàng cũng không đi, hắn ở trong bệnh viện chăm sóc Nấm Lùn.

Vừa khéo bố Chu và mẹ Chu quá bận rộn, một mình Tống Hàng bận tới bận lui.

Giường kế bên là một cô gái, cô nói khai giảng xong mình sẽ thành sinh viên năm hai.

Thời điểm Tống Hàng đi ra ngoài lấy nước, cô bèn bày tỏ sự hâm mộ với Nấm Lùn: “Anh trai em tốt với em ghê ha, cậu ấy có bạn gái chưa?”

Nghe giọng điệu là biết chị gái này để ý Tống Hàng! Nấm Lùn chẳng muốn nói chuyện, cậu làm bộ như không nghe thấy.

Cô gái không phật ý, vẫn tiếp tục nói: “Em khác hẳn anh trai em luôn đó, chị với em trai chị cũng thế, nó mới mười lăm tuổi mà đã cao hơn chị một cái đầu rồi, có điều nó không được đẹp như chị.”

Nấm Lùn nảy ra sáng kiến, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô gái: “Đúng nha, chẳng hiểu vì sao rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra thế nhưng bộ dạng lại khác nhau hoàn toàn. Kỳ thật, em mới là anh còn nó là em, năm nay nó mới lên lớp bảy.”

Cô gái khó bề tin nổi, đúng lúc này Tống Hàng bưng nước bước vào, hắn nhéo mũi Nấm Lùn rồi cười một cái: “Lại trêu người ta đấy à?”

Cô gái cũng cười theo: “Chị biết ngay là nói giỡn mà, chả có chỗ nào giống học sinh lớp bảy hết, ha ha ha.”

Nấm Lùn bĩu môi dúi đầu vào chăn.

Thời điểm Nấm Lùn xuất viện, cô gái hâm mộ lên tiếng: “Tuyệt thật đó, chị cũng muốn ra viện.”

Bởi vì được xuất viện, tâm tình của Nấm Lùn rất tốt cho nên cậu mới trả lời lại một câu: “Chúc chị nhanh chóng bình phục.”

Cô gái bỗng dưng che mặt khóc rống: “Chị không thể bình phục, chị mắc bệnh nan y, không thể chữa khỏi.”

Cô gái khóc như vậy khiến Nấm Lùn bối rối, cậu ngồi xuống bên cạnh, vỗ bả vai của cô nhưng lại không biết phải nói gì.

Cô gái ngẩng đầu vừa lau nước mắt vừa nở nụ cười: “Không sao, chị sẽ cố gắng để được sống.”

Nấm Lùn dang tay ôm lấy cô, Tống Hàng cũng vậy.

Cô gái lấy trong quần áo ra một chiếc móc khóa rồi đưa nó cho Nấm Lùn: “Tặng em làm kỉ niệm đó, hai đứa nhất định phải hạnh phúc nhé! Từ lần đầu trông thấy hai đứa, chị đã biết hai đứa là một đôi.”

Nấm Lùn nhận lấy móc khóa, nhịn không được khóc nấc buồn bã, Tống Hàng ôm Nấm Lùn vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

Cô gái nói: “Hai đứa có thể giúp chị hoàn thành một tâm nguyện không?”

“Tâm nguyện gì ạ?” Nấm Lùn hỏi.

“Hai đứa hôn nhau một lần cho chị xem đi.”

Thấy Nấm Lùn do dự, cô gái lại khóc: “Chị không biết mình còn sống được bao lâu, đời này chỉ có đúng một tâm nguyện đó thôi. Có điều, chị sẽ không làm khó hai đứa, hai đứa không muốn thì thôi vậy.”

Nấm Lùn nghe thế, cõi lòng chua xót vô cùng, bèn nắm lấy tay Tống Hàng.

Tống Hàng hiểu ý, hắn cúi xuống hôn vào hai bên má của Nấm Lùn.

Vài năm sau đó, Nấm Lùn vào làm trong một tòa soạn báo, lần đầu tiên trông thấy tổng biên tập, Nấm Lùn đã cảm thấy vô cùng quen mắt. Hơn nữa người này nhìn Nấm Lùn bằng một loại ánh mắt quá mức nồng cháy khiến cho Nấm Lùn cực kỳ khó chịu. Nấm Lùn trở về nhà và kể lại chuyện này cho Tống Hàng nghe.

Tống Hàng bứt rứt muốn “nhảy xập xình” với Nấm Lùn nên mới trả lời cho có lệ: “Duyên phận giữa người với người là một điều vô cùng kỳ diệu, không ai có thể nói rõ được. Giống như lúc trước cậu phải nhập viện vì đau ruột thừa, khi đó cậu nằm chung phòng với một chị gái mắc bệnh ung thư, chẳng phải ban đầu cậu ghét người ta lắm sao, lúc xuất viện thì lại khóc lóc lưu luyến không rời. Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, tụi mình nhanh đi ngủ thôi.” Nói xong, Tống Hàng ngay lập tức lột quần lót của Nấm Lùn.

Nấm Lùn vốn đã im lặng nằm ở trên giường, tùy ý Tống Hàng muốn làm gì thì làm, Tống Hàng “nhảy xập xình” nhảy đến hưng phấn, hắn vỗ nhẹ lên mông Nấm Lùn: “Sướng chứ hả? Lớn hay không lớn? Mau gọi đá đì!”

Nấm Lùn đột nhiên tung cước đá văng hắn sau đó ngồi bật dậy: “Chết tiệt, tớ biết cô ta là ai rồi!”

Tống Hàng tủi thân dòm cậu khiến cậu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “He he he, xin lỗi nha, do tớ kích động quá. Cậu chắc là không thể ngờ tổng biên tập của tớ chính là cái chị mắc bệnh ung thư trước kia! Khi đó, dám nói chị ấy lừa hai đứa mình chỉ vì muốn nhìn hai đứa mình hôn nhau!”

Tống Hàng một lần nữa đè lên người Nấm Lùn: “Ngốc quá, tớ sớm đã biết chị ấy lừa bọn mình, ở chung phòng với cậu thì chỉ có thể là bị viêm ruột thừa giống cậu thôi. Cứ yên tâm hưởng thụ đi, tớ chắc chắn sẽ làm cậu sướng muốn bay lên trời luôn!”

Sau đó, Tống Hàng bị Nấm Lùn đuổi ra ngoài phòng khách ngủ cả một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau