Năm Tháng Bình An

Chương 35:

Trước Sau
Đi được một đoạn đường, Trịnh Đại Thành bình tĩnh lại, nhét con gà thoi thóp vào tay Đồng Quý: “A Quý, là hai huynh đệ nhà ngươi đã giúp ta bắt được tên trộm, con gà này hai người cầm về hầm mà ăn, coi như là chút tâm ý của nhà ta, ta cũng chẳng còn gì khác để cảm tạ.”

Đồng Quý không thể nhận nhưng muội phu cũng đã ra sức, hắn nhìn về phía Tiêu Chẩn.

Tiêu Chẩn giữ tay Trịnh Đại Thành đang đưa gà lại, nói: “Bây giờ loạn lạc, nhà nào cũng có thể bị trộm, mọi người cùng sống trong một thôn, gặp chuyện này nên đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ xấu vì sự yên ổn của cả thôn, không cần phải báo đáp gì cả, thúc thúc lại nói lời khách sáo, chẳng phải là xem thường chúng ta sao.”

Đồng Quý: “Đúng đúng đúng, mọi người nửa đêm chạy ra chỉ vì bắt trộm, ai cũng không màng đến chuyện khác, phải không?”

Những người trong thôn đều đồng thanh đáp: “Phải.”

Trịnh Đại Thành rưng rưng nước mắt, nói thật lòng, cả nhà gầy trơ xương cũng chưa từng dám giết gà ăn thịt, hắn thật sự rất tiếc nuối.

Khi mọi người sắp đến đầu thôn, có người vui mừng hô to: “Bắt được trộm rồi! Mọi người yên tâm ngủ ngon đi!”

Giữa đêm khuya thanh vắng, giọng nói hùng hồn vang vọng khắp thôn Đào Hoa câu nhỏ bé.

Đồng Tuệ cùng phụ mẫu và đệ đệ đang ngồi trong chính viện, để tiện theo dõi cả sân trước lẫn hậu viện, đều nghe thấy tiếng gió đưa tới.

Cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thanh nhìn cây cung tên mà nữ nhi vẫn nắm chặt trong tay, mỉm cười: “Cất đi, ta với phụ thân con ở đây đợi bọn họ, hai đứa con về phòng ngủ đi.”

Đồng Thiện: “Con cũng muốn đợi.” Hắn muốn nghe kể lại quá trình bắt trộm.

Đồng Tuệ vừa định phụ họa theo, bỗng nhớ đến tấm nệm được đặt trên cửa sổ, dái tai bỗng chốc nóng bừng: “Con, con đi cất cung đã.”

Nàng vội vàng trở về phòng, lúc cất nệm thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi mọi người đều lo lắng chuyện bắt trộm, lại là ban đêm, không ai nhìn về phía cửa sổ.

.

Nhà lý chính ở phía trước nhà Đồng gia, cách nhau hai con đường.

Tiêu Chẩn, Đồng Quý cùng phụ rywr lý chính đi cùng nhau một đoạn đường.



Lý chính tuổi đã cao, khá giỏi giao tiếp ứng xử, đi cạnh Tiêu Chẩn, thay mặt Trịnh gia cảm ơn tân lang của thôn thêm lần nữa.

Tiêu Chẩn: “Ngài không cần khách khí, bây giờ ta lại lo lắng một chuyện khác, vừa rồi nghe hai tên trộm kia nói có không ít lưu dân từ phía Tây đến, hôm nay có kẻ để ý đến Đào Hoa câu, ngày sau chưa biết chừng còn có kẻ khác tìm đến.”

Lý chính vuốt ve bộ râu dê thưa thớt trên cằm, lộ vẻ lo lắng: “Tiêu nhị gia đã nghĩ đến chuyện này, không biết có cách nào phòng bị? Xin hãy chỉ giáo cho lão phu một hai điều.”

Tiêu Chẩn: “Lão bá cứ gọi ta là Tiêu nhị là được rồi. Thay đổi sang một thôn khác có lẽ ta cũng không có cách nào hay, nhưng Đào Hoa câu chiếm ưu thế về địa hình, phía Bắc là núi lớn, phía Đông là vách núi hiểm trở, phía Tây cách một con suối nhỏ là đồi núi, cho dù là người trong thôn hay người ngoài muốn ra vào đều chỉ có thể đi con đường phía Nam của thôn, nếu đã như vậy, chi bằng dựng một cái lều có thể che mưa che nắng ở đầu thôn, mỗi đêm sắp xếp hai người thay phiên nhau canh gác.”

Lý chính mừng rỡ: “Cách hay đấy, đến lúc đó treo một chiếc đèn lồng bên ngoài lều, bọn trộm biết có người canh gác, có thể sẽ tự động rút lui.”

Tiêu Chẩn: “Ít người thì được, người đông chưa chắc đã có tác dụng.”

Lý chính cười khổ: “Người đông liền thành giặc cướp, đến lúc đó chỉ còn cách phó mặc cho số phận, cho dù không đánh lại, có người cảnh báo trước chúng ta cũng có thể chạy trốn vào núi được vài người.”

Phía trước chính là nhà lý chính, hai nhóm người hành lễ chào tạm biệt.

Lúc này Đồng Quý mới thán phục: “Nhị gia, quả nhiên huynh từng chinh chiến sáu năm, đầu óc nhạy bén hơn chúng ta nhiều.”

Tiêu Chẩn: “Ngươi là một thợ săn giỏi, cho dù là mai phục hay phòng bị đều không tệ, chỉ là trước đây chưa từng nghĩ đến việc áp dụng kinh nghiệm săn bắn vào những chuyện khác, quen tay hay việc thôi.”

Đồng Quý: “Thật sao?”

Tiêu Chẩn: “Đúng vậy.”

Đồng Quý ngây ngô cười.

Tới nhà Đồng gia, phát hiện phụ tử Tống gia vân còn đứng ở cửa nhà bên cạnh, không biết là vẫn chưa vào nhà, hay là vừa mới ra ngoài muốn nghe ngóng tình hình.

Tống Lan hỏi: “Bắt được tên trộm rồi? Có mấy tên?”

Thấy Tiêu Chẩn không có ý định lên tiếng, Đồng Quý liền hăng hái kể lại một lượt.

Tống Tri Thời biết được đúng là Tiêu Chẩn bắt được kẻ trộm, âm thầm nắm chặt tay.



Tống Lan cười rồi lại khen Tiêu Chẩn một phen, hiếu kỳ hỏi: “Có biết kẻ trộm là người phương nào không? Đào Hoa Câu địa thế hẻo lánh, không biết bọn chúng làm sao tìm đến được.”

Vẫn là Đồng Quý trả lời, vừa dứt lời về chuyện lưu dân, Tiêu Chẩn đột nhiên lên tiếng: “Nhạc phụ nhạc mẫu còn đang ở nhà chờ tin tức, mong tiên sinh thứ lỗi cho chúng ta cáo lui trước.”

Tống Lan đáp: “Phải đấy, mau về đi.”

Bên nhà họ Đồng rất nhanh liền truyền đến tiếng đóng cửa.

Tống Tri Thời bất mãn nói: “Chỉ là kẻ trộm gà thôi, sao phụ thân lại để tâm như vậy? Bị người ta ghét bỏ, uổng phí thời gian.”

Tống Lan thần sắc ngưng trọng: “Nếu là lưu dân, chắc chắn sẽ không chỉ có một đợt này.”

Tống Tri Thời nghe tai này lọt tai kia, tâm tư sớm đã không còn đặt ở chuyện này, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào sân nhà Đồng gia. Vừa nghĩ đến Đồng Tuệ đã gả cho người kia làm thê tử, lồng ngực Tống Tri Thời liền như thiêu đốt, đêm dài không dứt.

Phu phụ Đồng Hữu Dư và Chu Thanh tạm thời không nghĩ nhiều như Tống Lan, biết được hiền tế bắt được kẻ trộm, hai người đều rất tự hào, sau đó liền giục đám tiểu bối về phòng nghỉ ngơi.

Đồng Tuệ theo Tiêu Chẩn trở về phòng ngủ phía Tây.

Tiêu Chẩn rửa tay, liếc mắt nhìn cánh cửa sổ lớn đang mở, hỏi nàng: “Chăn nệm khi nào thì cất đi?”

Đồng Tuệ nghiêng đầu, rầu rĩ nói: “Dù sao cũng không có ai nhìn thấy.”

Tiêu Chẩn nhìn cô nương vừa tức vừa thẹn thùng, lại nhìn mép giường đất mà nàng đang tựa vào, quay người treo khăn lau tay lên giá.

Bị tên trộm quấy rầy một phen, Đồng Tuệ hoàn toàn không còn buồn ngủ, nằm thẳng người, len lén liếc mắt về phía giường đất bên kia, phát hiện hắn cũng đang nằm thẳng.

“Sợ sao?” Tiêu Chẩn nghiêng đầu nhìn nàng.

Đồng Tuệ lại nhìn về phía cửa sổ, chần chừ một lát rồi nói: “Cũng bình thường, chỉ là ở chỗ chúng ta rất ít khi có trộm.”

Trộm cướp đều chạy đến nơi giàu có, kẻ ngốc mới đến cái vùng núi nghèo nàn này, chỉ có lúc chiến loạn mới đi đến đâu cướp phá đến đó.

Tiêu Chẩn không nói gì thêm, hắn đang nghĩ đến chuyện ngày mai hồi phủ, e là sẽ không còn yên bình như lúc đến nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau