Chương 38:
"Quái vật" đột nhiên xuất hiện khiến con la sợ hãi, hí vang, chồm hai chân trước lên, vội vàng chuyển hướng chạy về phía rừng cây hoang vu phía tây, chạy được một đoạn thì vì không có đường mà dừng lại.
Hơn hai mươi tên lưu dân chia làm ba nhóm, từ trước, sau, đông ba mặt bao vây lại. Còn Đồng Tuệ ở trên xe ngựa bị xóc nảy đến chao đảo, phải một lúc mới ổn định được thân hình.
Tiêu Chẩn tay cầm kiếm nhảy xuống xe, ánh mắt đảo qua một lượt, dừng lại trên mặt tên đầu mục vạm vỡ nhất.
Hắn không nói lời nào, chỉ im lặng nắm chặt thanh kiếm trong tay. Tư thế cầm kiếm vô cùng thuần thục, khí thế bức người.
Lũ lưu dân cũng xem như từng trải, vừa nhìn đã biết Tiêu Chẩn tuyệt đối không phải hạng nông dân giả vờ dọa người, mà là kẻ từng trải sống chết.
Mấy tên nhát gan theo bản năng lùi lại vài bước.
Cùng lúc đó, Đồng Tuệ giương cung, nhảy xuống xe, đứng sát sau lưng Tiêu Chẩn, mũi tên nhắm vào một tên lưu dân đang vòng ra sau rừng cây.
"Đại ca, làm sao bây giờ?"
Một tên tiểu đệ nuốt nước, đến gần đầu mục hỏi.
Gã đầu mục mặt mũi dữ tợn, hung tợn nhìn Tiêu Chẩn từ trên xuống dưới, cười khẩy: "Hai nắm đấm sao địch nổi bốn bàn tay? Ngươi đừng tưởng chỉ bằng một kiếm một cung của hai phu phụ các ngươi là có thể dọa lui bọn ta."
Tiêu Chẩn: "Có lẽ không dọa lui được, nếu đánh thật, trước khi chết ta nhất định kéo theo vài kẻ lót lưng."
Lập tức có mấy tên tiểu đệ tự xếp bản thân vào hàng ngũ "lót lưng", tay cầm gậy cũng run rẩy. Bọn chúng chỉ muốn cướp bóc kiếm ăn, không muốn mất mạng.
Gã đầu mục "Xoạt" một tiếng rút đại đao sau lưng ra, trừng mắt nhìn đám tiểu đệ có ý định lùi bước: "Đã quyết tâm làm nghề này thì đừng có nhát gan sợ sệt. Thật sự thả bọn chúng đi, quay đầu bọn chúng đi báo quan, ngày mai quan phủ sẽ phái binh lính đến diệt trừ! Nhìn hai bao tải lớn trên xe kìa, nhìn con la béo tốt đủ cho chúng ta ăn hai ba ngày, còn có một nữ nhân xinh đẹp mơn mởn, chẳng lẽ các ngươi không thèm thuồng sao!"
Có quan phủ răn đe, lại thêm cám dỗ bởi thịt la, nữ nhân ở ngay trước mắt, đám tiểu đệ nhất thời lại đỏ mắt tham lam.
Lúc bọn chúng quyết định tụ tập làm cướp thì đã không còn đường lui. Hoặc là chém giết, ăn ngon mặc đẹp, hoặc là tiếp tục giống như chó hoang xin ăn sống qua ngày, bị người đời khinh rẻ!
Gã đầu mục nắm lấy cơ hội, quát lớn: "Giết!"
Theo sau hắn xông về phía Tiêu Chẩn, những tên tiểu đệ còn lại cũng nắm chặt gậy gộc lao lên.
Sinh tử trước mắt, Đồng Tuệ cắn răng, bắn mũi tên đã giương sẵn về phía tên lưu dân lao tới nhanh nhất.
Chỉ là quá gần, tên kia lại đề phòng cung tên của nàng, vội vàng né người sang một bên, tránh được mũi tên.
Đồng Tuệ còn muốn bắn tiếp, nhưng Tiêu Chẩn vừa mới đá văng tên đầu mục đã một kiếm đâm vào bụng tên bên cạnh, kéo tay nàng đẩy về phía trước: "Chạy!"
Đồng Tuệ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của hắn, ngay sau đó, hắn đã vung kiếm đỡ lấy gậy gộc của những tên lưu dân khác, căn bản không có cơ hội nói thêm gì. Đồng thời, lại có tên lưu dân nhào về phía Đồng Tuệ.
Cung tên ở cự ly gần gần như vô dụng, một thanh đoản đao cũng không thể chống đỡ nổi sự bao vây của hai ba người. Nghĩ đến kế sách đã bàn bạc từ trước, Đồng Tuệ dựa vào thân thủ nhanh nhẹn né tránh bàn tay của tên lưu dân chộp tới, không quay đầu lại mà chạy về phía nam.
"Xú nương tử này còn muốn chạy, đuổi theo!"
Năm sáu tên lưu dân cùng đuổi theo, còn có kẻ ném gậy trong tay về phía trước, hy vọng có thể đánh trúng Đồng Tuệ.
Đồng Tuệ có thể nghe thấy tiếng gió rít của gậy gộc bay tới, vừa chạy vừa né tránh.
"Mẹ kiếp, sao nữ nhân này chạy nhanh vậy!"
"Không được rồi, chạy nữa phổi của ta muốn nổ tung rồi!"
"Đuổi theo, ai đuổi kịp trước thì người đó được xử lý nàng ta trước!"
Có kẻ thật sự không chạy nổi nữa, có kẻ bị dục vọng thúc đẩy, truy đuổi không bỏ.
Chạy khoảng ba dặm đường, phía sau Đồng Tuệ chỉ còn lại một tên đuổi theo, hơn nữa khoảng cách bắt đầu dần dần kéo xa.
Xuân quang rực rỡ, y phục vải thô trước ngực và sau lưng tên lưu dân đuổi theo đều ướt đẫm mồ hôi. Hắn biết bản thân sắp không được nữa, nhìn cô nương phía trước vẫn chạy hăng hái như cũ, tức giận gào lên một tiếng, cuối cùng từ bỏ đuổi theo, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu thở hổn hển.
Đang thở dốc, một bóng đen nhỏ bé bỗng nhiên như rắn bò sát đất bay tới.
Tên lưu dân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, "Bịch" một tiếng trầm đục vang lên, một mũi tên xuyên qua lớp áo vải rách nát, đâm vào da thịt, ghim thẳng vào bụng phải của hắn.
Lực đạo mạnh mẽ của mũi tên khiến tên lưu dân không kịp phòng bị, ngã ngửa ra đất.
Cơn đau xé ruột xé gan khiến hắn ôm bụng lăn lộn, chợt nhớ ra điều gì, gian nan ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp kia không biết từ lúc nào đã dừng lại, đang giương cây cung đã được lắp tên về phía hắn. Nàng cũng rất chật vật, trên trán dính đầy tóc rối bết mồ hôi, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại mang theo sự kiên quyết và tàn nhẫn.
Hơn hai mươi tên lưu dân chia làm ba nhóm, từ trước, sau, đông ba mặt bao vây lại. Còn Đồng Tuệ ở trên xe ngựa bị xóc nảy đến chao đảo, phải một lúc mới ổn định được thân hình.
Tiêu Chẩn tay cầm kiếm nhảy xuống xe, ánh mắt đảo qua một lượt, dừng lại trên mặt tên đầu mục vạm vỡ nhất.
Hắn không nói lời nào, chỉ im lặng nắm chặt thanh kiếm trong tay. Tư thế cầm kiếm vô cùng thuần thục, khí thế bức người.
Lũ lưu dân cũng xem như từng trải, vừa nhìn đã biết Tiêu Chẩn tuyệt đối không phải hạng nông dân giả vờ dọa người, mà là kẻ từng trải sống chết.
Mấy tên nhát gan theo bản năng lùi lại vài bước.
Cùng lúc đó, Đồng Tuệ giương cung, nhảy xuống xe, đứng sát sau lưng Tiêu Chẩn, mũi tên nhắm vào một tên lưu dân đang vòng ra sau rừng cây.
"Đại ca, làm sao bây giờ?"
Một tên tiểu đệ nuốt nước, đến gần đầu mục hỏi.
Gã đầu mục mặt mũi dữ tợn, hung tợn nhìn Tiêu Chẩn từ trên xuống dưới, cười khẩy: "Hai nắm đấm sao địch nổi bốn bàn tay? Ngươi đừng tưởng chỉ bằng một kiếm một cung của hai phu phụ các ngươi là có thể dọa lui bọn ta."
Tiêu Chẩn: "Có lẽ không dọa lui được, nếu đánh thật, trước khi chết ta nhất định kéo theo vài kẻ lót lưng."
Lập tức có mấy tên tiểu đệ tự xếp bản thân vào hàng ngũ "lót lưng", tay cầm gậy cũng run rẩy. Bọn chúng chỉ muốn cướp bóc kiếm ăn, không muốn mất mạng.
Gã đầu mục "Xoạt" một tiếng rút đại đao sau lưng ra, trừng mắt nhìn đám tiểu đệ có ý định lùi bước: "Đã quyết tâm làm nghề này thì đừng có nhát gan sợ sệt. Thật sự thả bọn chúng đi, quay đầu bọn chúng đi báo quan, ngày mai quan phủ sẽ phái binh lính đến diệt trừ! Nhìn hai bao tải lớn trên xe kìa, nhìn con la béo tốt đủ cho chúng ta ăn hai ba ngày, còn có một nữ nhân xinh đẹp mơn mởn, chẳng lẽ các ngươi không thèm thuồng sao!"
Có quan phủ răn đe, lại thêm cám dỗ bởi thịt la, nữ nhân ở ngay trước mắt, đám tiểu đệ nhất thời lại đỏ mắt tham lam.
Lúc bọn chúng quyết định tụ tập làm cướp thì đã không còn đường lui. Hoặc là chém giết, ăn ngon mặc đẹp, hoặc là tiếp tục giống như chó hoang xin ăn sống qua ngày, bị người đời khinh rẻ!
Gã đầu mục nắm lấy cơ hội, quát lớn: "Giết!"
Theo sau hắn xông về phía Tiêu Chẩn, những tên tiểu đệ còn lại cũng nắm chặt gậy gộc lao lên.
Sinh tử trước mắt, Đồng Tuệ cắn răng, bắn mũi tên đã giương sẵn về phía tên lưu dân lao tới nhanh nhất.
Chỉ là quá gần, tên kia lại đề phòng cung tên của nàng, vội vàng né người sang một bên, tránh được mũi tên.
Đồng Tuệ còn muốn bắn tiếp, nhưng Tiêu Chẩn vừa mới đá văng tên đầu mục đã một kiếm đâm vào bụng tên bên cạnh, kéo tay nàng đẩy về phía trước: "Chạy!"
Đồng Tuệ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của hắn, ngay sau đó, hắn đã vung kiếm đỡ lấy gậy gộc của những tên lưu dân khác, căn bản không có cơ hội nói thêm gì. Đồng thời, lại có tên lưu dân nhào về phía Đồng Tuệ.
Cung tên ở cự ly gần gần như vô dụng, một thanh đoản đao cũng không thể chống đỡ nổi sự bao vây của hai ba người. Nghĩ đến kế sách đã bàn bạc từ trước, Đồng Tuệ dựa vào thân thủ nhanh nhẹn né tránh bàn tay của tên lưu dân chộp tới, không quay đầu lại mà chạy về phía nam.
"Xú nương tử này còn muốn chạy, đuổi theo!"
Năm sáu tên lưu dân cùng đuổi theo, còn có kẻ ném gậy trong tay về phía trước, hy vọng có thể đánh trúng Đồng Tuệ.
Đồng Tuệ có thể nghe thấy tiếng gió rít của gậy gộc bay tới, vừa chạy vừa né tránh.
"Mẹ kiếp, sao nữ nhân này chạy nhanh vậy!"
"Không được rồi, chạy nữa phổi của ta muốn nổ tung rồi!"
"Đuổi theo, ai đuổi kịp trước thì người đó được xử lý nàng ta trước!"
Có kẻ thật sự không chạy nổi nữa, có kẻ bị dục vọng thúc đẩy, truy đuổi không bỏ.
Chạy khoảng ba dặm đường, phía sau Đồng Tuệ chỉ còn lại một tên đuổi theo, hơn nữa khoảng cách bắt đầu dần dần kéo xa.
Xuân quang rực rỡ, y phục vải thô trước ngực và sau lưng tên lưu dân đuổi theo đều ướt đẫm mồ hôi. Hắn biết bản thân sắp không được nữa, nhìn cô nương phía trước vẫn chạy hăng hái như cũ, tức giận gào lên một tiếng, cuối cùng từ bỏ đuổi theo, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu thở hổn hển.
Đang thở dốc, một bóng đen nhỏ bé bỗng nhiên như rắn bò sát đất bay tới.
Tên lưu dân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, "Bịch" một tiếng trầm đục vang lên, một mũi tên xuyên qua lớp áo vải rách nát, đâm vào da thịt, ghim thẳng vào bụng phải của hắn.
Lực đạo mạnh mẽ của mũi tên khiến tên lưu dân không kịp phòng bị, ngã ngửa ra đất.
Cơn đau xé ruột xé gan khiến hắn ôm bụng lăn lộn, chợt nhớ ra điều gì, gian nan ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp kia không biết từ lúc nào đã dừng lại, đang giương cây cung đã được lắp tên về phía hắn. Nàng cũng rất chật vật, trên trán dính đầy tóc rối bết mồ hôi, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại mang theo sự kiên quyết và tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất