Chương 29
Ngày hôm sau cả hai người đều dậy muộn, là do Đại Ninh Ninh đánh thức. Bình thường 7 giờ sáng Trương Hoàn sẽ thay nước, đút dịch dinh dưỡng cho nó, nhưng hôm nay đã gần 9 giờ mà vẫn chưa thấy người đâu.
Đại Ninh Ninh nổi giận, vừa kêu ngao ngao vừa dùng chân đẩy bát thức ăn qua lại, âm thanh bát sắt cọ sát sàn nhà vang lên lanh lảnh.
Trương Hoàn ngay lập tức bừng tỉnh, “A, mèo của em.” sau đó nhảy xuống giường chạy vọt ra ngoài, để lại một mình Thẩm Trường Ninh vừa mới dậy đang định ngọt ngào một lúc với Trương Hoàn, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc bàn tay hắn đang vươn ra.
Kể từ sau đêm đó,hai người đều cảm giác có thứ gì đó không giống như xưa nữa đặc biệt là Trương Hoàn, trước kia mỗi lần gọi điện thoại cho Thẩm Trường Ninh đều sẽ cảm thấy lo lắng, không biết mình có vồ vập quá không, không biết có quấy rầy Thẩm Trường Ninh không, nhưng từ sau ngày đó anh không còn băn khoăn nữa. Hơn nữa hiện tại hai người còn dính nhau hơn trước gấp trăm lần, ở nhà hệt như trẻ sinh đôi bị dính liền, không có chuyện gì lại ôm lấy nhau hết hôn rồi đến sờ, Đại Ninh Ninh tỏ vẻ mình không thể nhìn nổi nữa.
Hai người, chính xác mà nói là Thẩm Trường Ninh dẫn Trương Hoàn mở khóa n tư thế, nhưng vẫn không làm đến bước cuối cùng. Trương Hoàn là tên gay cổ hủ nhất thế kỷ này, anh hoàn toàn không biết hai người đàn ông thì làm tình với nhau thế nào, còn tưởng rằng chỉ là hôn hôn sờ sờ, nhiều lắm thì dùng miệng là hết rồi. Thẩm Trường Ninh thật ra biết hết, nhưng lúc tra tư liệu hắn có nhìn thấy một bài đăng của một tiểu thụ, đại ý nói là tuyệt đối đừng bao giờ tìm tay mơ khai bao, nếu không sẽ bị xé rách đổ máu, hai tháng vẫn chưa xuống được giường, khiến hắn sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tết Nguyên Đán (dương lịch), bạn bè Thẩm Trường Ninh được mời đến nhà làm khách, Trương Hoàn vốn định tự mình nấu, dù không phải là ngon xuất sắc nhưng ít nhiều đều là có lòng, thế nhưng Thẩm Trường Ninh nhất quyết không chịu.
“Nhiều người như vậy em phải nấu bao nhiêu mới đủ, đặc biệt là cái tên Trương Vượng hệt như heo kia, em sẽ mệt lắm, không nấu không nấu.”
Vì vậy hai người gọi đồ ăn ở Vũ Đình Các, Trương Hoàn còn kiên trì nấu thêm nồi canh.
Người đến đầu tiên là Lý Thịnh Nam, Trương Hoàn với Thẩm Trường Ninh đứng trước cửa đón cô, Trương Hoàn nhìn thấy Lý Thịnh Nam thì có chút ngại, lúc anh khom người lấy dép lê cho Lý Thịnh Nam cổ áo trượt xuống lộ ra dấu hôn đỏ tươi trên xương quai xanh, cô ngay lập tức nhìn Thẩm Trường Ninh cười khinh bỉ nói bốn chữ, “Không hạ miệng được.”
Thẩm Trường Ninh bị vả mặt bốp bốp, nhưng da mặt hắn trước giờ dày hơn cả tường thành, vẫn bình tĩnh ôm lấy Trương Hoàn giơ tay đẩy Lý Thịnh Nam vào nhà, “Nói nhiều quá đi.”
Chốc lát sau, mọi người đều lần lượt đến, Thẩm Trường Ninh trước đó đã nói qua rồi nên không ai tỏ vẻ ngạc nhiên gì, Đại Ninh Ninh được chúng tinh phủng nguyệt, một đám người ngoài 30 vây quanh một con mèo, sờ chỗ này xoa chỗ kia, còn vì tranh bế mà suýt chút nữa đánh nhau. Bạn bè của Thẩm Trường Ninh đều là những người tốt cũng không vì quan hệ giữa Thẩm Trường Ninh với Trương Hoàn mà tránh né, ngược lại còn tò mò người yêu nhau thì ở bên nhau thế nào, ai là người có quyền quyết định trong nhà, có thể nhìn ra được bọn họ thật lòng tiếp nhận.
Trương Vượng vừa thấy người giao đồ ăn đã chậc lưỡi cằn nhằn, “Sếp Thẩm, tôi ngàn dặm vạn dặm đến mà cậu lại mời tôi ăn cơm hộp.” Y dạo này làm đang buôn bán ở đầu cực Nam của tổ quốc, đúng thật là cách xa ngàn dặm vạn dặm.
Thẩm Trường Ninh đang giúp Trương Hoàn sắp xếp chén đũa, mí mắt cũng không thèm nâng, “Cậu nếu dám ăn thì tôi dám làm, không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, chuyện nhỏ.”
Trương Vượng nhớ đến món trứng xào cà chua phiên bản ác quỷ mà mình từng ăn, ngoan ngoãn ngậm miệng, y không thèm chấp nhặt với cái kẻ làm trứng xào cà chua không bỏ đường còn nêm một đống dầu hào.
Cả đám vừa đấu võ mồm vừa ăn, Trương Hoàn không biết lột tôm mỗi lần ăn chỉ có thể ăn được một chút thịt, Thẩm Trường Ninh sau khi phát hiện thì vẫn luôn lột tôm giúp anh, Lý Thịnh Nam ngồi bên cạnh nhìn mà cảm thán: “Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước kia tôi nào dám tưởng tượng đến dáng vẻ Thẩm Trường Ninh chăm sóc người khác.”
Lý Thịnh Nam đột nhiên nhớ đến trước kia Thẩm Trường Ninh có quen một cô gái, lúc ấy còn trẻ, bọn họ hẹn nhau cùng lên núi ngắm sao, cô gái kia ôm tay than lạnh, sau đó ngước đôi mắt long lanh nhìn về phía Thẩm Trường Ninh, Thẩm Trường Ninh vậy mà kéo kín áo khoác của mình rồi trả lời một câu, “Ừm, cũng may anh mặc dày.”
Lý Thịnh Nam nhớ lại khuôn mặt xanh lét của cô gái không kìm được phun hết ngụm nước trong miệng ra.
“A, Lý Thu Thủy, cô sao dơ vậy.”
“Còn nói nữa có tin tôi phun hết nước vào trong chén cậu không.”
Trương Vượng khóc không thành tiếng, vì sao lúc nào cũng là mình chứ.
Ăn được một nửa, Thẩm Trường Ninh đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng ăn hơi ồn nên hắn đi ra ngoài ban công, gọi điện gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy quay lại, ban công không có máy sưởi Trương Hoàn lo Thẩm Trường Ninh chỉ mặc mỗi cái áo len sẽ bị lạnh, anh lấy áo khoác mang ra cho hắn, vừa đến gần đã nghe thấy giọng của Thẩm Trường Ninh.
“Mẹ, con không còn là con nít nữa, con muốn ở bên ai, sống cuộc sống thế nào, con đều có chừng mực.”
“Mẹ giúp con khuyên ba với.”
Trương Hoàn mím môi, không đi qua.
Lần này mọi người không định chơi suốt đêm, tết năm ngoái mới làm một đêm ở nhà Lý Thịnh Nam, giờ già hết rồi không còn sức để chơi vậy nữa. Hơn 12 giờ mọi người lục tục ra về, phòng khách chỉ còn lại Thẩm Trường Ninh với Trương Hoàn, đột nhiên lại có cảm giác cô đơn.
Trương Hoàn lần đầu tiên chủ động ôm lấy Thẩm Trường Ninh, Thẩm Trường Ninh mỉm cười nói, “Sau này chúng ta đều sẽ cùng nhau đón năm mới được không.”
“Được.”
Đơn từ chức của Trương Hoàn cuối cùng cũng được phê chuẩn, mồng 9 tháng chạp.
Chia tay dường như là bộ lọc tuyệt đẹp nhất, một khi nhuốm màu chia ly thì những mâu thuẫn, xích mích trong quá khứ đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những điều tốt đẹp, đáng yêu.
Trương Hoàn mời cơm mọi người, không khí có hơi trầm buồn, anh kính rượu với từng người một, có nhiều người bật khóc khiến anh cũng đỏ cả mắt. Đặc biệt là Tiểu Hạ, đêm nay cậu là người uống nhiều nhất, say rồi còn ôm lấy Trương Hoàn khóc hu hu, “Chủ nhiệm, em không nỡ xa anh,” đám người vốn đang buồn muốn khóc vừa thấy cậu như vậy đều không kìm được mà bật cười.
Mọi người đều uống rượu, chờ khi Thẩm Trường Ninh tới đón, Trương Hoàn cuối cùng cũng gặp được bạn gái của Tiểu Hạ, giày cao gót, váy cúp ngực bên ngoài là áo khoác tây trang, tóc vấn cao, môi đỏ tươi, đúng thật như lời Lý Thịnh Nam nói, thoạt nhìn đứng cạnh Tiểu Hạ hệt như trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Xa xa có thể thấy hình như cô đang quở trách Tiểu Hạ, Tiểu Hạ không biết có nghe hay không tay vẫn luôn kéo kéo cổ áo cô cố khép lại, muốn che hết phần da thịt bị lộ ra bên ngoài, Trương Hoàn nhịn không được bật cười thành tiếng, hai người kia vậy mà trông hợp đến lạ.
Quả nhiên tình yêu có vô số dáng vẻ, Trương Hoàn nghĩ.
Trên đường trở về, Thẩm Trường Ninh hỏi, “Từ chức rồi em có tính toán gì không?”
“Còn chưa nghĩ đến.”
Thẩm Trường Ninh nhìn thoáng qua người ở bên ghế phó lái, lại nhanh chóng quay đầu, “Vậy đến công ty giúp anh một chút được không?”
Trương Hoàn thầm niệm trong lòng, ‘Xa thơm gần thối’ (1) ‘Khoảng cách sinh ra cái đẹp(2) vô số lần, mặc dù lời mời hấp dẫn đến mức anh muốn ngay lập tức gật đầu nhưng vẫn chỉ đành cắn răng từ chối, “Không được, em muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
“Cũng đúng, trước tiên chơi đã rồi lại tính,” Thẩm Trường Ninh không rối rắm quá nhiều với vấn đề này.
(1)远香近臭, (2)距离产生美: Xa hương gần xú, Khoảng cách sinh ra mỹ, tạm hiểu là giữ khoảng cách không gian hoặc khoảng cách tâm lý để đôi bên xa nhau một chút, để không thấy những khiếm khuyết nhỏ của đối phương.
Trương Hoàn bắt đầu những ngày tháng hạnh phúc không cần đi làm, buổi sáng anh chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Trường Ninh, tiễn hắn ra cửa, sau đó thì quét tước vệ sinh, đọc sách, buổi chiều ra ngoài đi dạo một lát, sau đó về nhà làm cơm tối. Lê Sinh nghe thấy thời gian biểu này của anh, không kìm được mà đỡ trán, “Sao cậu lại giống như ông nội trợ (*) vậy.” ( bà nội trợ phiên bản nam)
Nhưng Trương Hoàn không cảm thấy có gì không tốt, có thể sửa soạn nhà cửa thật sạch sẽ, chăm sóc cái dạ dày bị bệnh của Thẩm Trường Ninh sau bao bữa tiệc xã giao, anh cảm thấy một ngày như vậy cực kỳ có ý nghĩa. Hơn nữa dạo gần đây Trương Hoàn đang trầm mê trong chuyện mua quần áo cho Thẩm Trường Ninh, từ quần lót áo trong đến áo khoác giày da, anh vô cùng hưởng thụ cảm giác đứng dưới ánh đèn sáng ngời nhìn áo quần, tưởng tượng dáng vẻ Thẩm Trường Ninh mặc nó, có nhân viên nhiệt tình lúc tính tiền hỏi anh có phải mua cho bạn hay không, Trương Hoàn lắc đầu, thẹn thùng trả lời, “Là cho một người rất quan trọng.” Lúc nói lời này nụ cười trên môi anh đong đầy dịu dàng không thể nắm bắt.
Rất nhanh đã đến tết âm lịch, Thẩm Trường Ninh càng thêm phiền não, ăn tết là một vấn đề lớn, dẫn Trương Hoàn về nhà lại sợ anh phải chịu ấm ức, nhưng không về nhà ăn tết thì lại có lỗi với ba mẹ, vấn đề này tra tấn hắn đến mức đau đầu. Thẩm Trường Ninh mỗi ngày chỉ cần nhăn mặt một cái Trương Hoàn cũng đã lo lắng hồi lâu, đương nhiên cũng nhận ra hắn dạo gần đây khác thường, lại nghĩ thêm một chút cũng đoán được nguyên nhân.
Ngày 27 tháng chạp đó, Thẩm Trường Ninh đang thu dọn đồ đạc sẽ mang về nhà, Trương Hoàn nói: “Lê Sinh với Thái Thái hẹn em cùng nhau ăn tết, em đồng ý rồi.” Lê Sinh thật sự có mời anh ăn tết, nhưng là mời anh cùng với Thẩm Trường Ninh, lúc ấy anh chưa nói được hay không, chỉ bảo để xem Thẩm Trường Ninh thế nào đã.
Thẩm Trường Ninh sửng sốt, xấu hổ gật đầu.
Lê Sinh thấy chỉ có một mình Trương Hoàn tới cũng không hỏi gì, chỉ thở dài trong lòng. Hắn cũng không cảm thấy Thẩm Trường Ninh có gì đáng trách, chỉ là đứng ở vị trí bạn bè lại cảm thấy ấm ức thay cho Trương Hoàn. Nhưng hình như Trương Hoàn cũng không để ý đến chuyện này, hắn với Thái Thái lúc nào cũng để ý đến tâm trạng của anh, liên tục kéo anh đi chơi, sợ anh suy nghĩ lung tung còn cùng nhau chơi đấu địa chủ, nhưng sau đó bọn họ phát hiện Trương Hoàn dường như không có vẻ gì là không vui.
Mỗi tối nhận được điện thoại của Thẩm Trường Ninh đều cười như muốn nở hoa, còn nhắc nhở Thẩm Trường Ninh uống ít rượu, đừng ăn nhiều đồ dầu mỡ.
Cuối cùng Lê Sinh rốt cuộc không kìm được mà hỏi, “Anh ta về nhà ăn tết cậu không cảm thấy khó chịu sao?”
Trương Hoàn giống như nghe được chuyện gì lạ lắm, anh cau mày trả lời: “Sao lại khó chịu, này không phải rất bình thường sao?”
Lê Sinh cũng không biết phải đáp lời ra sao.
Trương Hoàn lại đột nhiên như hiểu rõ ý hắn, vẫn bình tĩnh trả lời, “Mỗi ngày ở bên anh ấy tôi đều xem đó như là ngày cuối cùng, nên ngoài anh ấy ra, những thứ khác đều không quan trọng.”
Lê Sinh phát hiện ra lý do tại sao đôi khi những suy nghĩ của Trương Hoàn khiến mình cảm thấy không thể giải thích được. Bởi vì Trương Hoàn có một năng lực, anh đè nén bản thân xuống mức nhỏ bé nhất, nhỏ đến mức giống như một ngôi sao trong dải ngân hà, mà Thẩm Trường Ninh là toàn bộ của anh, cũng là mặt trời duy nhất, cung cấp năng lượng lẫn tín ngưỡng, nhưng mà, nếu một ngày mặt trời tắt thì sao đây? Hoặc là bị hành tinh khác che lấp khiến ánh mặt trời không còn chiếu đến chỗ mình nữa?
‘Tất cả những huy hoàng trong cuộc đời chung quy đều phải dùng cô đơn để hoàn trả’, hắn đột nhiên nhớ đến những lời này trong cuốn ‘Trăm năm cô đơn’, trong căn nhà 24 độ hắn lại cảm thấy một cơn rét lạnh, chỉ hi vọng Trương Hoàn có thể gặp được nhiều may mắn hơn chút.
Cuộc sống của Thẩm Trường Ninh mấy ngày qua thật sự không được tốt, hắn biết mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cứ nghĩ bản thân mình có thể xử lý tốt hết thảy, sau đó yên ổn ở bên Trương Hoàn, để Trương Hoàn không cần phải băn khoăn lo lắng bất cứ cái gì, nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến người đang ở thành phố khác ấy, cảm giác thất bại đã lâu không xuất hiện giày vò khiến hắn mất ngủ. Điều này dẫn đến tâm trạng của hắn cả ngày đều sa sút, làm việc gì cũng không có sức lực, vốn dĩ hắn tính qua mồng một là sẽ về nhưng không hiểu sao ba Thẩm biết ý định đó của hắn đột nhiên nói mình chỗ này đau chỗ kia đau. Thẩm Trường Ninh lo lắng vội vàng đưa người đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra xét nghiệm, người già tuổi này rồi rất dễ sinh bệnh vậy nên Thẩm Trường Ninh cũng không dám đi ngay.
Cuối cùng mẹ Thẩm không nhìn nổi dáng vẻ mất hồn mất vía của con trai, buổi tối tránh ba Thẩm đi sang gõ cửa phòng Thẩm Trường Ninh, đúng lúc Thẩm Trường Ninh đang gọi điện thoại cho Trương Hoàn, căn nhà cũ nên cách âm không được tốt, dù không nghe rõ đang nói gì nhưng bà vẫn nhận ra được giọng điệu của không giống ngày thường của con trai.
Lúc đi vào phòng Thẩm Trường Ninh đang dựa người ở đầu giường, nhìn thấy bà thì kêu một tiếng, mẹ Thẩm ngồi xuống ghế cạnh bàn, nghĩ ngợi một lúc lâu mới hỏi một câu: “Cậu đó là người thế nào?”
Thẩm Trường Ninh cũng nghiêm túc tự hỏi Trương Hoàn rốt cuộc là kiểu người thế nào?
“Em ấy rất hiền lành, cũng rất kiệm lời, không thích nói chuyện, cũng không thích cười, rất có tinh thần trọng tình trọng nghĩa, có ý thức trách nhiệm, luôn âm thầm làm rất nhiều chuyện mà không nói, em ấy là kiểu người cho dù không hiểu rõ vẫn có thể yên tâm giao lưng mình cho em ấy.”
“Em ấy rất tốt với con, là kiểu yên lặng làm rất nhiều thứ cho con, luôn nghĩ cho con mà bỏ qua chính mình, luôn nấu những món con thích, em ấy ngại phiền phức nên quanh năm suốt tháng đều chỉ mặc âu phục nhưng lại luôn suy nghĩ áo quần cho con nên mặc những gì vào những dịp nào, trước đây công ty xảy ra chuyện con sợ ba mẹ lo nên không nói với hai người, lúc ấy tài chính công ty bị cắt đứt, em ấy bán hết tài sản mình có rồi đưa tiền cho con.”
“Mẹ, khi mẹ hiểu rõ em ấy rồi mẹ sẽ thấy em ấy thật sự rất tốt, con ở bên em ấy rất hạnh phúc, chưa có lúc nào con thấy mình hạnh phúc như vậy.”
Thẩm Trường Ninh nói xong lời cuối cùng lại không kìm được mà mỉm cười, đôi mắt nhìn vào xa xăm, những ký ức giữa anh với Trương Hoàn thật ra cũng không tính là lâu lắm.
Mẹ Thẩm im lặng thật lâu, lúc Thẩm Trường Ninh gần như cho rằng bà sẽ cứ mãi như vậy mà đi thì đột nhiên nghe bà mở lời, “Vậy ba mẹ cậu ấy thì sao? Có đồng ý không?”
Thẩm Trường Ninh biết những lời nói lúc nãy của mình có tác dụng, hắn đè nén kích động trong lòng xuống, đáp lời, “Ba mẹ em ấy đã ly hôn từ khi em ấy còn rất nhỏ, mỗi người cũng đã có gia đình riêng của mình, gần như không quản em ấy nữa.”
Sợi dây kéo căng của mẹ Thẩm cuối cùng cũng đứt, cả người dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, bà nói: “Vậy mai con về đi, cậu ấy, một mình ăn tết cũng buồn, con đừng để ý ba, ông ấy cố ý đó, cũng không bị gì, sức khỏe ông ấy mẹ biết rõ.”
Thẩm Trường Ninh hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại thấu tình đạt lý như vậy, chóp mũi cũng trở nên chua xót, hắn ôm chặt lấy mẹ nói, “Mẹ, con cảm ơn.”
Mẹ Thẩm rơi nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về đứa con trai đã trưởng thành, “Chỉ cần con hạnh phúc là được, hạnh phúc là được.”
Ngày hôm sau Thẩm Trường Ninh ăn xong bữa sáng là đi, không biết mẹ Thẩm nói gì với ba Thẩm mà ông không còn than đau ở chỗ nào nữa, nhưng lại ở trong phòng không chịu ra, Thẩm Trường Ninh cảm thấy hổ thẹn, nhưng phần nhiều là vui sướng khi sắp được gặp lại người yêu. Hắn hận không thể phóng như tên lửa, nhưng đáng tiếc tốc độ giới hạn của ô tô là 120km/h, đôi khi sự tồn tại của một người sẽ khiến bạn trân trọng sinh mệnh mình hơn rất nhiều.
Đến dưới lầu nhà Lê Sinh cũng đã gần 5 giờ chiều, Thẩm Trường Ninh gọi điện cho Trương Hoàn, chỉ nói một câu: “Xuống lầu.”
Lời vừa dứt đèn trên hành lang lầu ba gần như ngay lập tức được bật sáng, sau đó là lầu hai, lầu một, cuối cùng hắn nhìn thấy được người mà mình nhung nhớ suốt mấy ngày qua đang mỉm cười chạy về phía mình, đôi mắt lấp lánh ấy còn sáng hơn cả sao.
Bọn họ ôm chầm lấy nhau, rõ ràng chỉ mới xa nhau năm ngày thôi mà cảm giác giống như mấy năm vậy, Trương Hoàn chôn mặt trên vai Thẩm Trường Ninh, nhỏ giọng oán giận, “Sao anh đi lâu vậy?”
Thẩm Trường Ninh hôn lên vành tai anh, “Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Không bao giờ vậy nữa, sẽ không bao giờ để em lại một mình, không bao giờ để em phải chờ anh nữa.
Cuối cùng cái ôm của hai người bị Lê Sinh chặt đứt, Lê Sinh ló người ra từ cửa sổ lầu ba, kêu lên với hai người đang ôm chặt lấy nhau bên dưới: “Tôi nói này, có thể đợi ăn cơm xong rồi ôm được không, tôi đói lắm rồi.”
Thẩm Trường Ninh xách mấy giỏ đặc sản từ trong cốp xe ra mới cùng Trương Hoàn đi lên lầu, hôm nay Lê Sinh làm lẩu, bốn người sôi nổi vây quanh bàn ăn. Thẩm Trường Ninh đến nay vẫn nghĩ mãi không ra chuyện Trương Hoàn với Lê Sinh trở thành bạn tốt, hai người này, tính cách, xuất thân hoàn toàn trái ngược, nhưng mà trên đời này đều có những chuyện khó hiểu như vậy.
Ăn xong Thái Thái đi lấy trái cây, Trương Hoàn đi vệ sinh, trên bàn ăn chỉ còn Thẩm Trường Ninh với Lê Sinh, Thẩm Trường Ninh bắt lấy thời cơ nháy mắt với Lê Sinh.
Lê Sinh sửng sốt một giây.
Thẩm Trường Ninh tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt với hắn.
Cuối cùng Lê Sinh hiểu ra, cười đầy xấu xa nói, “Tôi gửi qua mail cho.”
Đại Ninh Ninh nổi giận, vừa kêu ngao ngao vừa dùng chân đẩy bát thức ăn qua lại, âm thanh bát sắt cọ sát sàn nhà vang lên lanh lảnh.
Trương Hoàn ngay lập tức bừng tỉnh, “A, mèo của em.” sau đó nhảy xuống giường chạy vọt ra ngoài, để lại một mình Thẩm Trường Ninh vừa mới dậy đang định ngọt ngào một lúc với Trương Hoàn, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc bàn tay hắn đang vươn ra.
Kể từ sau đêm đó,hai người đều cảm giác có thứ gì đó không giống như xưa nữa đặc biệt là Trương Hoàn, trước kia mỗi lần gọi điện thoại cho Thẩm Trường Ninh đều sẽ cảm thấy lo lắng, không biết mình có vồ vập quá không, không biết có quấy rầy Thẩm Trường Ninh không, nhưng từ sau ngày đó anh không còn băn khoăn nữa. Hơn nữa hiện tại hai người còn dính nhau hơn trước gấp trăm lần, ở nhà hệt như trẻ sinh đôi bị dính liền, không có chuyện gì lại ôm lấy nhau hết hôn rồi đến sờ, Đại Ninh Ninh tỏ vẻ mình không thể nhìn nổi nữa.
Hai người, chính xác mà nói là Thẩm Trường Ninh dẫn Trương Hoàn mở khóa n tư thế, nhưng vẫn không làm đến bước cuối cùng. Trương Hoàn là tên gay cổ hủ nhất thế kỷ này, anh hoàn toàn không biết hai người đàn ông thì làm tình với nhau thế nào, còn tưởng rằng chỉ là hôn hôn sờ sờ, nhiều lắm thì dùng miệng là hết rồi. Thẩm Trường Ninh thật ra biết hết, nhưng lúc tra tư liệu hắn có nhìn thấy một bài đăng của một tiểu thụ, đại ý nói là tuyệt đối đừng bao giờ tìm tay mơ khai bao, nếu không sẽ bị xé rách đổ máu, hai tháng vẫn chưa xuống được giường, khiến hắn sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tết Nguyên Đán (dương lịch), bạn bè Thẩm Trường Ninh được mời đến nhà làm khách, Trương Hoàn vốn định tự mình nấu, dù không phải là ngon xuất sắc nhưng ít nhiều đều là có lòng, thế nhưng Thẩm Trường Ninh nhất quyết không chịu.
“Nhiều người như vậy em phải nấu bao nhiêu mới đủ, đặc biệt là cái tên Trương Vượng hệt như heo kia, em sẽ mệt lắm, không nấu không nấu.”
Vì vậy hai người gọi đồ ăn ở Vũ Đình Các, Trương Hoàn còn kiên trì nấu thêm nồi canh.
Người đến đầu tiên là Lý Thịnh Nam, Trương Hoàn với Thẩm Trường Ninh đứng trước cửa đón cô, Trương Hoàn nhìn thấy Lý Thịnh Nam thì có chút ngại, lúc anh khom người lấy dép lê cho Lý Thịnh Nam cổ áo trượt xuống lộ ra dấu hôn đỏ tươi trên xương quai xanh, cô ngay lập tức nhìn Thẩm Trường Ninh cười khinh bỉ nói bốn chữ, “Không hạ miệng được.”
Thẩm Trường Ninh bị vả mặt bốp bốp, nhưng da mặt hắn trước giờ dày hơn cả tường thành, vẫn bình tĩnh ôm lấy Trương Hoàn giơ tay đẩy Lý Thịnh Nam vào nhà, “Nói nhiều quá đi.”
Chốc lát sau, mọi người đều lần lượt đến, Thẩm Trường Ninh trước đó đã nói qua rồi nên không ai tỏ vẻ ngạc nhiên gì, Đại Ninh Ninh được chúng tinh phủng nguyệt, một đám người ngoài 30 vây quanh một con mèo, sờ chỗ này xoa chỗ kia, còn vì tranh bế mà suýt chút nữa đánh nhau. Bạn bè của Thẩm Trường Ninh đều là những người tốt cũng không vì quan hệ giữa Thẩm Trường Ninh với Trương Hoàn mà tránh né, ngược lại còn tò mò người yêu nhau thì ở bên nhau thế nào, ai là người có quyền quyết định trong nhà, có thể nhìn ra được bọn họ thật lòng tiếp nhận.
Trương Vượng vừa thấy người giao đồ ăn đã chậc lưỡi cằn nhằn, “Sếp Thẩm, tôi ngàn dặm vạn dặm đến mà cậu lại mời tôi ăn cơm hộp.” Y dạo này làm đang buôn bán ở đầu cực Nam của tổ quốc, đúng thật là cách xa ngàn dặm vạn dặm.
Thẩm Trường Ninh đang giúp Trương Hoàn sắp xếp chén đũa, mí mắt cũng không thèm nâng, “Cậu nếu dám ăn thì tôi dám làm, không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, chuyện nhỏ.”
Trương Vượng nhớ đến món trứng xào cà chua phiên bản ác quỷ mà mình từng ăn, ngoan ngoãn ngậm miệng, y không thèm chấp nhặt với cái kẻ làm trứng xào cà chua không bỏ đường còn nêm một đống dầu hào.
Cả đám vừa đấu võ mồm vừa ăn, Trương Hoàn không biết lột tôm mỗi lần ăn chỉ có thể ăn được một chút thịt, Thẩm Trường Ninh sau khi phát hiện thì vẫn luôn lột tôm giúp anh, Lý Thịnh Nam ngồi bên cạnh nhìn mà cảm thán: “Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước kia tôi nào dám tưởng tượng đến dáng vẻ Thẩm Trường Ninh chăm sóc người khác.”
Lý Thịnh Nam đột nhiên nhớ đến trước kia Thẩm Trường Ninh có quen một cô gái, lúc ấy còn trẻ, bọn họ hẹn nhau cùng lên núi ngắm sao, cô gái kia ôm tay than lạnh, sau đó ngước đôi mắt long lanh nhìn về phía Thẩm Trường Ninh, Thẩm Trường Ninh vậy mà kéo kín áo khoác của mình rồi trả lời một câu, “Ừm, cũng may anh mặc dày.”
Lý Thịnh Nam nhớ lại khuôn mặt xanh lét của cô gái không kìm được phun hết ngụm nước trong miệng ra.
“A, Lý Thu Thủy, cô sao dơ vậy.”
“Còn nói nữa có tin tôi phun hết nước vào trong chén cậu không.”
Trương Vượng khóc không thành tiếng, vì sao lúc nào cũng là mình chứ.
Ăn được một nửa, Thẩm Trường Ninh đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng ăn hơi ồn nên hắn đi ra ngoài ban công, gọi điện gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy quay lại, ban công không có máy sưởi Trương Hoàn lo Thẩm Trường Ninh chỉ mặc mỗi cái áo len sẽ bị lạnh, anh lấy áo khoác mang ra cho hắn, vừa đến gần đã nghe thấy giọng của Thẩm Trường Ninh.
“Mẹ, con không còn là con nít nữa, con muốn ở bên ai, sống cuộc sống thế nào, con đều có chừng mực.”
“Mẹ giúp con khuyên ba với.”
Trương Hoàn mím môi, không đi qua.
Lần này mọi người không định chơi suốt đêm, tết năm ngoái mới làm một đêm ở nhà Lý Thịnh Nam, giờ già hết rồi không còn sức để chơi vậy nữa. Hơn 12 giờ mọi người lục tục ra về, phòng khách chỉ còn lại Thẩm Trường Ninh với Trương Hoàn, đột nhiên lại có cảm giác cô đơn.
Trương Hoàn lần đầu tiên chủ động ôm lấy Thẩm Trường Ninh, Thẩm Trường Ninh mỉm cười nói, “Sau này chúng ta đều sẽ cùng nhau đón năm mới được không.”
“Được.”
Đơn từ chức của Trương Hoàn cuối cùng cũng được phê chuẩn, mồng 9 tháng chạp.
Chia tay dường như là bộ lọc tuyệt đẹp nhất, một khi nhuốm màu chia ly thì những mâu thuẫn, xích mích trong quá khứ đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại những điều tốt đẹp, đáng yêu.
Trương Hoàn mời cơm mọi người, không khí có hơi trầm buồn, anh kính rượu với từng người một, có nhiều người bật khóc khiến anh cũng đỏ cả mắt. Đặc biệt là Tiểu Hạ, đêm nay cậu là người uống nhiều nhất, say rồi còn ôm lấy Trương Hoàn khóc hu hu, “Chủ nhiệm, em không nỡ xa anh,” đám người vốn đang buồn muốn khóc vừa thấy cậu như vậy đều không kìm được mà bật cười.
Mọi người đều uống rượu, chờ khi Thẩm Trường Ninh tới đón, Trương Hoàn cuối cùng cũng gặp được bạn gái của Tiểu Hạ, giày cao gót, váy cúp ngực bên ngoài là áo khoác tây trang, tóc vấn cao, môi đỏ tươi, đúng thật như lời Lý Thịnh Nam nói, thoạt nhìn đứng cạnh Tiểu Hạ hệt như trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Xa xa có thể thấy hình như cô đang quở trách Tiểu Hạ, Tiểu Hạ không biết có nghe hay không tay vẫn luôn kéo kéo cổ áo cô cố khép lại, muốn che hết phần da thịt bị lộ ra bên ngoài, Trương Hoàn nhịn không được bật cười thành tiếng, hai người kia vậy mà trông hợp đến lạ.
Quả nhiên tình yêu có vô số dáng vẻ, Trương Hoàn nghĩ.
Trên đường trở về, Thẩm Trường Ninh hỏi, “Từ chức rồi em có tính toán gì không?”
“Còn chưa nghĩ đến.”
Thẩm Trường Ninh nhìn thoáng qua người ở bên ghế phó lái, lại nhanh chóng quay đầu, “Vậy đến công ty giúp anh một chút được không?”
Trương Hoàn thầm niệm trong lòng, ‘Xa thơm gần thối’ (1) ‘Khoảng cách sinh ra cái đẹp(2) vô số lần, mặc dù lời mời hấp dẫn đến mức anh muốn ngay lập tức gật đầu nhưng vẫn chỉ đành cắn răng từ chối, “Không được, em muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
“Cũng đúng, trước tiên chơi đã rồi lại tính,” Thẩm Trường Ninh không rối rắm quá nhiều với vấn đề này.
(1)远香近臭, (2)距离产生美: Xa hương gần xú, Khoảng cách sinh ra mỹ, tạm hiểu là giữ khoảng cách không gian hoặc khoảng cách tâm lý để đôi bên xa nhau một chút, để không thấy những khiếm khuyết nhỏ của đối phương.
Trương Hoàn bắt đầu những ngày tháng hạnh phúc không cần đi làm, buổi sáng anh chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Trường Ninh, tiễn hắn ra cửa, sau đó thì quét tước vệ sinh, đọc sách, buổi chiều ra ngoài đi dạo một lát, sau đó về nhà làm cơm tối. Lê Sinh nghe thấy thời gian biểu này của anh, không kìm được mà đỡ trán, “Sao cậu lại giống như ông nội trợ (*) vậy.” ( bà nội trợ phiên bản nam)
Nhưng Trương Hoàn không cảm thấy có gì không tốt, có thể sửa soạn nhà cửa thật sạch sẽ, chăm sóc cái dạ dày bị bệnh của Thẩm Trường Ninh sau bao bữa tiệc xã giao, anh cảm thấy một ngày như vậy cực kỳ có ý nghĩa. Hơn nữa dạo gần đây Trương Hoàn đang trầm mê trong chuyện mua quần áo cho Thẩm Trường Ninh, từ quần lót áo trong đến áo khoác giày da, anh vô cùng hưởng thụ cảm giác đứng dưới ánh đèn sáng ngời nhìn áo quần, tưởng tượng dáng vẻ Thẩm Trường Ninh mặc nó, có nhân viên nhiệt tình lúc tính tiền hỏi anh có phải mua cho bạn hay không, Trương Hoàn lắc đầu, thẹn thùng trả lời, “Là cho một người rất quan trọng.” Lúc nói lời này nụ cười trên môi anh đong đầy dịu dàng không thể nắm bắt.
Rất nhanh đã đến tết âm lịch, Thẩm Trường Ninh càng thêm phiền não, ăn tết là một vấn đề lớn, dẫn Trương Hoàn về nhà lại sợ anh phải chịu ấm ức, nhưng không về nhà ăn tết thì lại có lỗi với ba mẹ, vấn đề này tra tấn hắn đến mức đau đầu. Thẩm Trường Ninh mỗi ngày chỉ cần nhăn mặt một cái Trương Hoàn cũng đã lo lắng hồi lâu, đương nhiên cũng nhận ra hắn dạo gần đây khác thường, lại nghĩ thêm một chút cũng đoán được nguyên nhân.
Ngày 27 tháng chạp đó, Thẩm Trường Ninh đang thu dọn đồ đạc sẽ mang về nhà, Trương Hoàn nói: “Lê Sinh với Thái Thái hẹn em cùng nhau ăn tết, em đồng ý rồi.” Lê Sinh thật sự có mời anh ăn tết, nhưng là mời anh cùng với Thẩm Trường Ninh, lúc ấy anh chưa nói được hay không, chỉ bảo để xem Thẩm Trường Ninh thế nào đã.
Thẩm Trường Ninh sửng sốt, xấu hổ gật đầu.
Lê Sinh thấy chỉ có một mình Trương Hoàn tới cũng không hỏi gì, chỉ thở dài trong lòng. Hắn cũng không cảm thấy Thẩm Trường Ninh có gì đáng trách, chỉ là đứng ở vị trí bạn bè lại cảm thấy ấm ức thay cho Trương Hoàn. Nhưng hình như Trương Hoàn cũng không để ý đến chuyện này, hắn với Thái Thái lúc nào cũng để ý đến tâm trạng của anh, liên tục kéo anh đi chơi, sợ anh suy nghĩ lung tung còn cùng nhau chơi đấu địa chủ, nhưng sau đó bọn họ phát hiện Trương Hoàn dường như không có vẻ gì là không vui.
Mỗi tối nhận được điện thoại của Thẩm Trường Ninh đều cười như muốn nở hoa, còn nhắc nhở Thẩm Trường Ninh uống ít rượu, đừng ăn nhiều đồ dầu mỡ.
Cuối cùng Lê Sinh rốt cuộc không kìm được mà hỏi, “Anh ta về nhà ăn tết cậu không cảm thấy khó chịu sao?”
Trương Hoàn giống như nghe được chuyện gì lạ lắm, anh cau mày trả lời: “Sao lại khó chịu, này không phải rất bình thường sao?”
Lê Sinh cũng không biết phải đáp lời ra sao.
Trương Hoàn lại đột nhiên như hiểu rõ ý hắn, vẫn bình tĩnh trả lời, “Mỗi ngày ở bên anh ấy tôi đều xem đó như là ngày cuối cùng, nên ngoài anh ấy ra, những thứ khác đều không quan trọng.”
Lê Sinh phát hiện ra lý do tại sao đôi khi những suy nghĩ của Trương Hoàn khiến mình cảm thấy không thể giải thích được. Bởi vì Trương Hoàn có một năng lực, anh đè nén bản thân xuống mức nhỏ bé nhất, nhỏ đến mức giống như một ngôi sao trong dải ngân hà, mà Thẩm Trường Ninh là toàn bộ của anh, cũng là mặt trời duy nhất, cung cấp năng lượng lẫn tín ngưỡng, nhưng mà, nếu một ngày mặt trời tắt thì sao đây? Hoặc là bị hành tinh khác che lấp khiến ánh mặt trời không còn chiếu đến chỗ mình nữa?
‘Tất cả những huy hoàng trong cuộc đời chung quy đều phải dùng cô đơn để hoàn trả’, hắn đột nhiên nhớ đến những lời này trong cuốn ‘Trăm năm cô đơn’, trong căn nhà 24 độ hắn lại cảm thấy một cơn rét lạnh, chỉ hi vọng Trương Hoàn có thể gặp được nhiều may mắn hơn chút.
Cuộc sống của Thẩm Trường Ninh mấy ngày qua thật sự không được tốt, hắn biết mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cứ nghĩ bản thân mình có thể xử lý tốt hết thảy, sau đó yên ổn ở bên Trương Hoàn, để Trương Hoàn không cần phải băn khoăn lo lắng bất cứ cái gì, nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến người đang ở thành phố khác ấy, cảm giác thất bại đã lâu không xuất hiện giày vò khiến hắn mất ngủ. Điều này dẫn đến tâm trạng của hắn cả ngày đều sa sút, làm việc gì cũng không có sức lực, vốn dĩ hắn tính qua mồng một là sẽ về nhưng không hiểu sao ba Thẩm biết ý định đó của hắn đột nhiên nói mình chỗ này đau chỗ kia đau. Thẩm Trường Ninh lo lắng vội vàng đưa người đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra xét nghiệm, người già tuổi này rồi rất dễ sinh bệnh vậy nên Thẩm Trường Ninh cũng không dám đi ngay.
Cuối cùng mẹ Thẩm không nhìn nổi dáng vẻ mất hồn mất vía của con trai, buổi tối tránh ba Thẩm đi sang gõ cửa phòng Thẩm Trường Ninh, đúng lúc Thẩm Trường Ninh đang gọi điện thoại cho Trương Hoàn, căn nhà cũ nên cách âm không được tốt, dù không nghe rõ đang nói gì nhưng bà vẫn nhận ra được giọng điệu của không giống ngày thường của con trai.
Lúc đi vào phòng Thẩm Trường Ninh đang dựa người ở đầu giường, nhìn thấy bà thì kêu một tiếng, mẹ Thẩm ngồi xuống ghế cạnh bàn, nghĩ ngợi một lúc lâu mới hỏi một câu: “Cậu đó là người thế nào?”
Thẩm Trường Ninh cũng nghiêm túc tự hỏi Trương Hoàn rốt cuộc là kiểu người thế nào?
“Em ấy rất hiền lành, cũng rất kiệm lời, không thích nói chuyện, cũng không thích cười, rất có tinh thần trọng tình trọng nghĩa, có ý thức trách nhiệm, luôn âm thầm làm rất nhiều chuyện mà không nói, em ấy là kiểu người cho dù không hiểu rõ vẫn có thể yên tâm giao lưng mình cho em ấy.”
“Em ấy rất tốt với con, là kiểu yên lặng làm rất nhiều thứ cho con, luôn nghĩ cho con mà bỏ qua chính mình, luôn nấu những món con thích, em ấy ngại phiền phức nên quanh năm suốt tháng đều chỉ mặc âu phục nhưng lại luôn suy nghĩ áo quần cho con nên mặc những gì vào những dịp nào, trước đây công ty xảy ra chuyện con sợ ba mẹ lo nên không nói với hai người, lúc ấy tài chính công ty bị cắt đứt, em ấy bán hết tài sản mình có rồi đưa tiền cho con.”
“Mẹ, khi mẹ hiểu rõ em ấy rồi mẹ sẽ thấy em ấy thật sự rất tốt, con ở bên em ấy rất hạnh phúc, chưa có lúc nào con thấy mình hạnh phúc như vậy.”
Thẩm Trường Ninh nói xong lời cuối cùng lại không kìm được mà mỉm cười, đôi mắt nhìn vào xa xăm, những ký ức giữa anh với Trương Hoàn thật ra cũng không tính là lâu lắm.
Mẹ Thẩm im lặng thật lâu, lúc Thẩm Trường Ninh gần như cho rằng bà sẽ cứ mãi như vậy mà đi thì đột nhiên nghe bà mở lời, “Vậy ba mẹ cậu ấy thì sao? Có đồng ý không?”
Thẩm Trường Ninh biết những lời nói lúc nãy của mình có tác dụng, hắn đè nén kích động trong lòng xuống, đáp lời, “Ba mẹ em ấy đã ly hôn từ khi em ấy còn rất nhỏ, mỗi người cũng đã có gia đình riêng của mình, gần như không quản em ấy nữa.”
Sợi dây kéo căng của mẹ Thẩm cuối cùng cũng đứt, cả người dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, bà nói: “Vậy mai con về đi, cậu ấy, một mình ăn tết cũng buồn, con đừng để ý ba, ông ấy cố ý đó, cũng không bị gì, sức khỏe ông ấy mẹ biết rõ.”
Thẩm Trường Ninh hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại thấu tình đạt lý như vậy, chóp mũi cũng trở nên chua xót, hắn ôm chặt lấy mẹ nói, “Mẹ, con cảm ơn.”
Mẹ Thẩm rơi nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về đứa con trai đã trưởng thành, “Chỉ cần con hạnh phúc là được, hạnh phúc là được.”
Ngày hôm sau Thẩm Trường Ninh ăn xong bữa sáng là đi, không biết mẹ Thẩm nói gì với ba Thẩm mà ông không còn than đau ở chỗ nào nữa, nhưng lại ở trong phòng không chịu ra, Thẩm Trường Ninh cảm thấy hổ thẹn, nhưng phần nhiều là vui sướng khi sắp được gặp lại người yêu. Hắn hận không thể phóng như tên lửa, nhưng đáng tiếc tốc độ giới hạn của ô tô là 120km/h, đôi khi sự tồn tại của một người sẽ khiến bạn trân trọng sinh mệnh mình hơn rất nhiều.
Đến dưới lầu nhà Lê Sinh cũng đã gần 5 giờ chiều, Thẩm Trường Ninh gọi điện cho Trương Hoàn, chỉ nói một câu: “Xuống lầu.”
Lời vừa dứt đèn trên hành lang lầu ba gần như ngay lập tức được bật sáng, sau đó là lầu hai, lầu một, cuối cùng hắn nhìn thấy được người mà mình nhung nhớ suốt mấy ngày qua đang mỉm cười chạy về phía mình, đôi mắt lấp lánh ấy còn sáng hơn cả sao.
Bọn họ ôm chầm lấy nhau, rõ ràng chỉ mới xa nhau năm ngày thôi mà cảm giác giống như mấy năm vậy, Trương Hoàn chôn mặt trên vai Thẩm Trường Ninh, nhỏ giọng oán giận, “Sao anh đi lâu vậy?”
Thẩm Trường Ninh hôn lên vành tai anh, “Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Không bao giờ vậy nữa, sẽ không bao giờ để em lại một mình, không bao giờ để em phải chờ anh nữa.
Cuối cùng cái ôm của hai người bị Lê Sinh chặt đứt, Lê Sinh ló người ra từ cửa sổ lầu ba, kêu lên với hai người đang ôm chặt lấy nhau bên dưới: “Tôi nói này, có thể đợi ăn cơm xong rồi ôm được không, tôi đói lắm rồi.”
Thẩm Trường Ninh xách mấy giỏ đặc sản từ trong cốp xe ra mới cùng Trương Hoàn đi lên lầu, hôm nay Lê Sinh làm lẩu, bốn người sôi nổi vây quanh bàn ăn. Thẩm Trường Ninh đến nay vẫn nghĩ mãi không ra chuyện Trương Hoàn với Lê Sinh trở thành bạn tốt, hai người này, tính cách, xuất thân hoàn toàn trái ngược, nhưng mà trên đời này đều có những chuyện khó hiểu như vậy.
Ăn xong Thái Thái đi lấy trái cây, Trương Hoàn đi vệ sinh, trên bàn ăn chỉ còn Thẩm Trường Ninh với Lê Sinh, Thẩm Trường Ninh bắt lấy thời cơ nháy mắt với Lê Sinh.
Lê Sinh sửng sốt một giây.
Thẩm Trường Ninh tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt với hắn.
Cuối cùng Lê Sinh hiểu ra, cười đầy xấu xa nói, “Tôi gửi qua mail cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất