Nam Thê Pháo Hôi Mang Thai Con Của Tên Nhà Giàu
Chương 5
Edit: Ayame
Nguyên Triều Vũ nhắn lại: Cảm ơn anh Trần, vẫn là trước kia hay hơn. Tiền của anh ta em không dám tiêu nhiều, vẫn là tiêu tiền của bản thân thì thoải mái hơn. Anh có công việc gì thì nhớ giới thiệu cho em.
Tiền kiếm dễ vậy, ngu mới không kiếm.
Anh Trần: Được, vậy thì có việc quan trọng đây.《 Tần Nga Mộng Đoạn Tần Lâu Nguyệt 》 chuẩn bị phát sóng, bên sản xuất muốn tìm chú chụp hình tuyên truyền, là video ngắn. Chú chừng nào thì có rảnh?
Nguyên Triều Vũ đứng lên đi đến trước mặt Đông Phương Bác Diễn đang nhàn nhã uống cà phê. Ngửa đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Chồng ơi, khi nào chúng ta đến thành phố S?"
Đông Phương Bác Diễn nhíu mày, nhìn quàn áo nhăn nhúm của Nguyên Triều Vũ,nói: "Sắp hạ cánh rồi, cậu đi thay quần áo đi."
"Được, mà sắp tới có một bộ phim cần em đi tuyên truyền, em đi được không?" Nguyên Triều Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Chỉ là chụp ảnh?" Đông Phương Bác Diễn hỏi.
Nguyên Triều Vũ gật đầu như đảo tỏi.
"Miễn không có hoạt động mạnh, lấy hài tử làm trọng, nó là người thừa kế của Đông Phương gia đấy."
Nguyên Triều Vũ nhắn lại cho anh Trần: Em sắp về tới thành phố S rồi, hai ngày tới em rảnh, đi lúc nào cũng được.
Nguyên Triều Vũ thay xong quần áo, hưng phấn đứng ở cửa cabin, đây là lần đầu tiên Nguyên Triều Vũ được đi phi cơ tư nhân,như kiểu được làm vai chính trong phim bộ chiếu lúc 7 giờ tối ý.
Đi xuống cầu thang của phi cơ kiểu nào mới phong độ, online chờ gấppp.
Đông Phương Bác Diễn nhìn Nguyên Triều Vũ hưng phấn chơi di động, thở dài một hơi, liền bế Nguyên Triều Vũ từng bước vững vàng xuống khỏi phi cơ.
Dựa vào lồng ngực rộng lớn, Nguyên Triều Vũ nháy mắt đông cứng, mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng, quá mất mặt.
Phía dưới đã có sẵn một trăm vẹ sĩ xếp hàng nghênh đón, quả nhiên là nam nhân đứng đầu thương trường, việc phô trương rất cần thiết.
Đông Phương Bác Diễn nhìn người trong lồng ngực, thấy khuôn mặt Nguyên Triều Vũ đỏ bừng, cười khẽ một tiếng.
Bốn phía hết mực yên tĩnh, vệ sĩ đứng gần Đông Phương Bác Diễn nhất chợt nghe được tiếng cười khẽ, đáy lòng hốt hoảng.
Vl tiên sinh cười này! Chuyện ngàn năm có một!
Bọn họ âm thầm quan sát thiếu niên mặc áo sơmi hồng, người gì như kiều hoa chiếu thuỷ, lại đang e thẹn cúi đầu, ra dáng mỹ nhân cực kỳ.
Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Đông Phương Bác Diễn ôm Nguyên Triều Vũ tới một chiếc Lincoln. Phía trước phía sau đều được bao bởi mười cái xe, mặt sau mười cái xe, hai bên cạnh xe cũng bọc mỗi bên ba chiếc nữa,cực kỳ khoa trương rời khỏi sân bay.
Nguyên Triều Vũ bị chiếc Lincoln xa hoa hấp dẫn, lấy di động ta chụp ảnh lưu niệm.
Nguyên Triều Vũ đi tới quầy rượu lấy ra một chai rượu nhìn qua có vẻ sang trọng, ngượng ngùng hỏi: "Anh à, đây là rượu gì vậy?"
Đông Phương Bác Diễn liếc một cái, nói: "La Romanee."
Nguyên Triều Vũ nói:" Hả? Đọc kiểu gì cơ? Mặc kệ, không cần quan tâm. Vậy bình rượu này bao nhiêu tiền?"
Đông Phương Bác Diễn tay gác ở sô pha, tùy ý nói: "Tôi cũng không rõ về giá cả của rượu." Thật sự bá tổng, nhiều tiền đến mức mua rượu không cần so giá.
Nguyên Triều Vũ: "......"
Nguyên Triều Vũ tra giá trên điện thoại, phát hiện loại rượu này trên mạng bán giá thấp nhất là 43 vạn!
Thật cẩn thận đặt quầy rượu, còn âm thầm chụp lại nhãn hiệu.
Chọn ra chín tấm ảnh, trong đó có cả ảnh chụp mũi chân của Đông Phương Bác Diễn, up story với caption: Kaerimasu*~~
(*): nghĩa là " tôi đã trở về nhà rồi"
Đăng xong, Nguyên Triều Vũ mới nhớ đây là acc của nguyên chủ,đúng là quên mất mình từng là người nghèo chưa hiểu sự đời.
Nguyên Triều Vũ lướt thử vòng bạn bè của nguyên chủ, phát hiện bài viết chụp Lincoln hoa lệ, xế hộp xịn, sô pha, rượu vang đỏ 43 vann, ở dưới cmt đều không mấy ngạc nhiên, thậm chí có người còn khoe đồ.
Tô Mạt Mạt: Chồng tui tặng tui nhẫn kim cương nè mọi người
Dưới ảnh chụp là tay của một minh tinh,trên ngón tay vô vàn nhẫn kim cương đủ màu sắc.
Từ khoảng cách lộ ra bối cảnh phía sau, Nguyên Triều Vũ nhận ra kia cũng là Lincoln, cùng với cái đang ngồi giống nhau.
Tạ Trường Phong:
Cảm ơn Công ty rượu X đã tuyển tôi làm người phát ngôn, cũng cảm ơn đã tặng tôi chai rượu vang trị giá 500 vạn. Rượu ngon phải uống cùng bạn tốt, các huynh đệ đã lâu không gặp nhớ qua chỗ tôi làm vài chén.
Chai rượu được trưng bày trong hộp nhung, còn bọc dải lụa tơ vàng bên ngoài, góc dải lụa còn có quốc kỳ nước Pháp.
Lướt them một chút.
Nào là du thuyền tư nhân, đảo tư nhân đều có.
Các vị đại gia đều nói được từ tiếng Nhật, tiếng Pháp, Nga, Latin,Ả rập, thiếu điều phun nốt tiếng ngoài hành tinh.
Một vị huynh đệ còn cầm bút lông viết thiên thư. Nét chữ nhìn có vẻ giống chữ Hán, nhưng đọc thì chả hiểu gì.
Chữ viết ngay ngắn, ngôn từ linh hoạt, hiển nhiên công lực sâu đậm.
Nguyên Triều Vũ buông di động, sắc mặt trầm trọng.
Giới giải trí mà tui tưởng tượng đâu?? Đây là cái gì zậy tròiii!
Nguyên Triều Vũ nhắn lại: Cảm ơn anh Trần, vẫn là trước kia hay hơn. Tiền của anh ta em không dám tiêu nhiều, vẫn là tiêu tiền của bản thân thì thoải mái hơn. Anh có công việc gì thì nhớ giới thiệu cho em.
Tiền kiếm dễ vậy, ngu mới không kiếm.
Anh Trần: Được, vậy thì có việc quan trọng đây.《 Tần Nga Mộng Đoạn Tần Lâu Nguyệt 》 chuẩn bị phát sóng, bên sản xuất muốn tìm chú chụp hình tuyên truyền, là video ngắn. Chú chừng nào thì có rảnh?
Nguyên Triều Vũ đứng lên đi đến trước mặt Đông Phương Bác Diễn đang nhàn nhã uống cà phê. Ngửa đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Chồng ơi, khi nào chúng ta đến thành phố S?"
Đông Phương Bác Diễn nhíu mày, nhìn quàn áo nhăn nhúm của Nguyên Triều Vũ,nói: "Sắp hạ cánh rồi, cậu đi thay quần áo đi."
"Được, mà sắp tới có một bộ phim cần em đi tuyên truyền, em đi được không?" Nguyên Triều Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Chỉ là chụp ảnh?" Đông Phương Bác Diễn hỏi.
Nguyên Triều Vũ gật đầu như đảo tỏi.
"Miễn không có hoạt động mạnh, lấy hài tử làm trọng, nó là người thừa kế của Đông Phương gia đấy."
Nguyên Triều Vũ nhắn lại cho anh Trần: Em sắp về tới thành phố S rồi, hai ngày tới em rảnh, đi lúc nào cũng được.
Nguyên Triều Vũ thay xong quần áo, hưng phấn đứng ở cửa cabin, đây là lần đầu tiên Nguyên Triều Vũ được đi phi cơ tư nhân,như kiểu được làm vai chính trong phim bộ chiếu lúc 7 giờ tối ý.
Đi xuống cầu thang của phi cơ kiểu nào mới phong độ, online chờ gấppp.
Đông Phương Bác Diễn nhìn Nguyên Triều Vũ hưng phấn chơi di động, thở dài một hơi, liền bế Nguyên Triều Vũ từng bước vững vàng xuống khỏi phi cơ.
Dựa vào lồng ngực rộng lớn, Nguyên Triều Vũ nháy mắt đông cứng, mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng, quá mất mặt.
Phía dưới đã có sẵn một trăm vẹ sĩ xếp hàng nghênh đón, quả nhiên là nam nhân đứng đầu thương trường, việc phô trương rất cần thiết.
Đông Phương Bác Diễn nhìn người trong lồng ngực, thấy khuôn mặt Nguyên Triều Vũ đỏ bừng, cười khẽ một tiếng.
Bốn phía hết mực yên tĩnh, vệ sĩ đứng gần Đông Phương Bác Diễn nhất chợt nghe được tiếng cười khẽ, đáy lòng hốt hoảng.
Vl tiên sinh cười này! Chuyện ngàn năm có một!
Bọn họ âm thầm quan sát thiếu niên mặc áo sơmi hồng, người gì như kiều hoa chiếu thuỷ, lại đang e thẹn cúi đầu, ra dáng mỹ nhân cực kỳ.
Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Đông Phương Bác Diễn ôm Nguyên Triều Vũ tới một chiếc Lincoln. Phía trước phía sau đều được bao bởi mười cái xe, mặt sau mười cái xe, hai bên cạnh xe cũng bọc mỗi bên ba chiếc nữa,cực kỳ khoa trương rời khỏi sân bay.
Nguyên Triều Vũ bị chiếc Lincoln xa hoa hấp dẫn, lấy di động ta chụp ảnh lưu niệm.
Nguyên Triều Vũ đi tới quầy rượu lấy ra một chai rượu nhìn qua có vẻ sang trọng, ngượng ngùng hỏi: "Anh à, đây là rượu gì vậy?"
Đông Phương Bác Diễn liếc một cái, nói: "La Romanee."
Nguyên Triều Vũ nói:" Hả? Đọc kiểu gì cơ? Mặc kệ, không cần quan tâm. Vậy bình rượu này bao nhiêu tiền?"
Đông Phương Bác Diễn tay gác ở sô pha, tùy ý nói: "Tôi cũng không rõ về giá cả của rượu." Thật sự bá tổng, nhiều tiền đến mức mua rượu không cần so giá.
Nguyên Triều Vũ: "......"
Nguyên Triều Vũ tra giá trên điện thoại, phát hiện loại rượu này trên mạng bán giá thấp nhất là 43 vạn!
Thật cẩn thận đặt quầy rượu, còn âm thầm chụp lại nhãn hiệu.
Chọn ra chín tấm ảnh, trong đó có cả ảnh chụp mũi chân của Đông Phương Bác Diễn, up story với caption: Kaerimasu*~~
(*): nghĩa là " tôi đã trở về nhà rồi"
Đăng xong, Nguyên Triều Vũ mới nhớ đây là acc của nguyên chủ,đúng là quên mất mình từng là người nghèo chưa hiểu sự đời.
Nguyên Triều Vũ lướt thử vòng bạn bè của nguyên chủ, phát hiện bài viết chụp Lincoln hoa lệ, xế hộp xịn, sô pha, rượu vang đỏ 43 vann, ở dưới cmt đều không mấy ngạc nhiên, thậm chí có người còn khoe đồ.
Tô Mạt Mạt: Chồng tui tặng tui nhẫn kim cương nè mọi người
Dưới ảnh chụp là tay của một minh tinh,trên ngón tay vô vàn nhẫn kim cương đủ màu sắc.
Từ khoảng cách lộ ra bối cảnh phía sau, Nguyên Triều Vũ nhận ra kia cũng là Lincoln, cùng với cái đang ngồi giống nhau.
Tạ Trường Phong:
Cảm ơn Công ty rượu X đã tuyển tôi làm người phát ngôn, cũng cảm ơn đã tặng tôi chai rượu vang trị giá 500 vạn. Rượu ngon phải uống cùng bạn tốt, các huynh đệ đã lâu không gặp nhớ qua chỗ tôi làm vài chén.
Chai rượu được trưng bày trong hộp nhung, còn bọc dải lụa tơ vàng bên ngoài, góc dải lụa còn có quốc kỳ nước Pháp.
Lướt them một chút.
Nào là du thuyền tư nhân, đảo tư nhân đều có.
Các vị đại gia đều nói được từ tiếng Nhật, tiếng Pháp, Nga, Latin,Ả rập, thiếu điều phun nốt tiếng ngoài hành tinh.
Một vị huynh đệ còn cầm bút lông viết thiên thư. Nét chữ nhìn có vẻ giống chữ Hán, nhưng đọc thì chả hiểu gì.
Chữ viết ngay ngắn, ngôn từ linh hoạt, hiển nhiên công lực sâu đậm.
Nguyên Triều Vũ buông di động, sắc mặt trầm trọng.
Giới giải trí mà tui tưởng tượng đâu?? Đây là cái gì zậy tròiii!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất