Nam Thiền

Chương 110: Nhà cũ

Trước Sau
Tịnh Lâm tự dưng lại không biết phải nói gì, cục đá không thể chui ra ngoài, cảm xúc của y liền không còn chỗ nào để che giấu được. Trải qua một khoảng thời gian dài trong quá khứ, y đã quen với việc đem một 'chính mình' giấu vào bên trong cục đá. Để không đánh mất bản tâm biện pháp tốt nhất chính là đem nó gửi ở một nơi khác, những chuyện Lâm Tùng Quân không thể làm, cục đá lại không kiêng dè chút nào.

Nhưng mà đó cũng chính là Tịnh Lâm.

Thế gian này sẽ không có ai có thể hiểu rõ hơn Thương Tễ, Tịnh Lâm hiện tại đã không còn gì trói buộc nữa, cục đá không nên trở thành nơi che dấu của Tịnh Lâm nữa, Thương Tễ muốn y đem hết thảy đau buồn sướng vui đặt vào trong lòng chính bản thân mình.

Thương Tễ thấy Tịnh Lâm nghẹn lời, không khỏi nói: "Sao lại không nói gì? Không sao, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ dạy ngươi." Hắn nắm chặt hai cổ tay Tịnh Lâm, hơi cách bên tai một khoảng, sau đó ung dung thong thả chỉ dạy, "Người ta ôm trong lồng ngực giống như ngọc, vừa trắng mịn lại mềm mại. Lúc trước ở trong núi là ta có mắt mà không nhìn thấy nhuyễn ôn ngọc, lại đem Tịnh Lâm của ta coi là sứ trắng."

Tịnh Lâm bị Thương Tễ ôm vào trong lòng, y không được tự nhiên di chuyển chân, cuốn sách rơi xuống đầu gối.

"Ta muốn ngậm lấy ngươi." Thương Tễ nghiêm túc giải thích, "Đó là bởi vì lúc vớt ngươi lên cực kỳ là nhẹ, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi, liền không phân rõ được đâu là nước, đâu là ngươi."

"... Ta." Hai tay Tịnh Lâm bị giữ chặt, chỉ dùng một đôi mắt để nhìn Thương Tễ, bên trong sóng nước lấp lánh những lời đùa giỡn Thương Tễ đã chất đống ở đầu lưỡi đành phải nhịn lại nhịn mới nuốt xuống được.

"Ta không phải nước." Tịnh Lâm nói, "... Không ngậm được."

Thương Tễ hôn tai Tịnh Lâm một cái, "Giờ khắc này ta đã hãm vào trong nước, tương tai ta chắc chắc sẽ sa thân vào nơi này."

Tịnh Lâm biết rõ Thương Tễ đang nói cái gì, bởi vậy cánh tay thăm dò muốn bò đi. Nhưng Thương Tễ ở phía sau đã giam chặt y lại, ở bên tai y nói nhỏ.

"Bọn họ nói cho ngươi cổ họng Thương Long sinh vảy ngược, nếu phá tất vong, nhưng lại chưa từng nói cho ngươi biết Thương Long bản tính túng dâm. Lòng ta yêu ngươi, ta muốn cùng ngươi mau chóng làm chuyện vợ chồng." Thương Tễ dần dần nắm chặt tay Tịnh Lâm, "Ta phải vừa yêu thương ngươi, cũng phải làm ngươi đau. Ta biết rằng làm vậy sẽ khiến cho ngươi hoảng sợ, nhưng cũng muốn để cho ngươi phải lún sâu vào ta. Lòng ta yêu một người, người này cũng yêu ta. Ta cùng với y bất luận là pha trà luận đạo hay là tận hưởng hoan ái, đó đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

"Thiên kinh địa nghĩa." Tịnh Lâm vô thức nói theo.

"Thiên kinh địa nghĩa." Thương Tễ cầm theo tay Tịnh Lâm kề sát ở bụng dưới của y, nói đùa, "Ta ở đây ra vào tự nhiên, Yết Tuyền kiếm liền thuộc về ta."

Tịnh Lâm nghiêng đầu, nói: "Không..."

"Thương Long hung ác cũng sẽ thuộc về ngươi." Thương Tễ đột nhiên ngăn chặn Tịnh Lâm, hắn tiến quân thần tốc hôn Tịnh Lâm đến mức người muốn không xong.

Thương Tễ dựa lưng vào thành xe, hắn đột nhiên nhấc chân đẩy mạnh tạp vật, cánh tay hơi dùng sức, xoa eo Tịnh Lâm xoay người lại, Tịnh Lâm cưỡi lên người hắn, mái tóc theo động tác của Thương Tễ mà tán loạn ở phía sau.

Môi lưỡi ngậm nuốt không chỉ là âu yếm, mà còn là tình triều bí ẩn của hai người. Dục vọng ướt át thấm đẫm tứ chi bách hài, Tịnh Lâm bị ngâm trong đó khiến khóe mắt ửng hồng, giữa chân mày tan ra một mảnh xuân tình. Thương Tễ vân vê dày vò vạt áo Tịnh Lâm, hắn dùng một loại phương thức cực độ tình sắc ngậm mút môi lưỡi Tịnh Lâm, trong mắt đong đầy sóng nước, hôn đến mức hai chân Tịnh Lâm như nhũn ra, lại đem Tịnh Lâm dày vò đến mức phát ra tiếng mơ hồ không rõ.

"Cho nên hoan hảo giường chiếu có gì không tốt." Thương Tễ ôm lấy người đã muốn tan chảy, khàn giọng cắn tai y, "Từ lúc bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, từng bước đều là đang yêu thương ngươi. Lúc nặng lúc nhẹ, toàn bộ sự phóng đãng của ta đều giao tất cho ngươi."

Tịnh Lâm chôn mặt đi, cục đá rốt cuộc bất động.

Thời điểm tuyết ngừng xe ngựa đã đến nơi.

Thương Tễ vén mành ra, chuyến đi này vì không muốn gây sự chú ý, hắn đã dùng hết lực che lại yêu khí, thời điểm bước xuống đất cũng phải thở mấy hơi.

Tiểu nhị của Xà Cối cùng đi theo làm tùy tùng, trên đường đi đã chuẩn bị mọi việc, lúc này đã đưa tới nơi, cũng không thể thiếu chút tiền thưởng. Thương Tễ ném cho hắn mấy viên kim châu, hắn liền vui vẻ ra mặt nhận lấy, ôm lễ với Thương Tễ: "Công tử quả nhiên là thần tài gia hiếm thấy! Đoạn đường này đi hết sức thuận lợi, quá nửa là nhận được phúc khí của công tử. Xà gia đặc biệt dặn dò, chuẩn bị một phần lễ mọn để tặng cho phu nhân."

Một đường này ai mà không biết 'Tào phu nhân' làm tâm can bảo bối của Tào công tử.

Thương Tễ khá là vui sướng: "Đã được Xà gia quan tâm đến, trở về nhớ thay ta báo một tiếng bình an."

Tiểu nhị liên thanh đáp úng, hai người lại khách sáo một hồi, đột nhiên ánh mắt tiểu nhị lại chợt đông cứng lại, lắp ba lắp bắp nói: "... Phu, phu nhân?"

Tịnh Lâm khoác áo lông cừu, nghe tiếng liền liếc mắt lại. Mặc dù mấy ngày gần đây y cũng không nhớ lại được nhiều chuyện, nhưng cũng đã không còn lạnh lùng như hồi mới xuống núi.

Thương Tễ hỏi: "Lạnh không?"



Tịnh Lâm mắt nhìn núi xa, ẩn giấu trong sương mù tuyết rơi, cách lúc hai người bọn họ xuống núi cũng đã hơn một năm, lúc này nhìn lại, có cảm giác hơi xa lạ.

"Không lạnh." Tịnh Lâm đáp.

Thương Tễ quét mắt liếc tiểu nhị một cái, tiểu nhị lập tức im lặng lui đi. Hắn cất bước sóng vai cùng Tịnh Lâm, tuyết đọng trên đường còn chưa được quét đi.

"Tông Âm tính tình thận trọng, xưa nay luôn làm hết phận sự trông coi, tuân theo quy củ mà làm việc." Thương Tễ nói, "Hắn không nên có kẻ thù gì đó."

"Hắn chắc chắn sẽ không vô cớ rời biển." Tịnh Lâm cân nhắc nói, "Nếu như hắn không phải là bị người mang đi, thì chính là tự động rời đi."

"Một người đột nhiên sinh biến." Thương Tễ nói, "Nhất định là đụng phải chữ tình."

"Nói như vậy." Tịnh Lâm nhìn về phía Thương Tễ, "Không khỏi quá võ đoán."

"Ta với Tông Âm chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng cũng có thể đoán được hắn là người như thế nào. Hắn nếu như không phải bất đắc dĩ bị bức ép, chắc chắn sẽ không vứt bỏ trách nhiệm rời biển. Chỉ là động tình cũng không sao, hắn vốn là vua một cõi phía đông, nếu muốn che giấu Cửu Thiên cảnh cũng không phải là không thể. Vì sao lại phải vội vàng rời đi, bị bại lộ rồi sao?" Thương Tễ vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, "Thôn này có chút quái lạ."

"Ít người." Tịnh Lâm dừng bước, ra hiệu cho Thương Tễ nhìn phía trước, "Tuyết phủ dày trên cổng tre, bách tính còn lại ở chỗ này không quá năm hộ."

"Không người tọa trấn, yêu quái hoành hành." Thương Tễ nói, "Thế nhưng tất không gặp phải đại sự gì, bởi vì phân giới ty sẽ mau chóng điều nhân thủ đến, cho nên không có lý do gì chạy trốn sạch sẽ như vậy."

Trong lúc nhất thời Tịnh Lâm cũng không có manh mối, "Trước khi đi Đông Quân nói bát khổ chỉ còn lại một, nhưng ta tính rõ ràng là còn thiếu ba. Nếu như có thể đoán được cái của Tông Âm là gì, có thể sẽ có chút manh mối."

"Là thiếu đi hai khổ." Thương Tễ thấy Tịnh Lâm không rõ, giải thích, "Đông Lâm 'tử', Cố Thâm 'yêu biệt ly', Sở Luân 'bệnh', Tả Thanh Trú 'không bỏ xuống được', lão hoàng đế 'lão'. Đây là năm khổ mà ta với ngươi đã từng trải qua, mà ta ở trong sông vong xuyên đã thấy rõ 'oán tăng hội', cho nên bây giờ chỉ còn dư lại 'cầu không được' cùng 'sinh'.

Hắn im lặng không đề cập tới oán tăng này là ai, Tịnh Lâm lại phảng phất đã hiểu rõ trong lòng.

Tịnh Lâm nói: "Mấy trăm năm Tông Âm tìm kiếm cơ duyên hóa long, lại chậm chạp không được, cho nên hắn 'cầu không được', ngược lại cũng là thích hợp."

"Bất quá là trăm năm." Thương Tễ nói, "Hỏi người tu hành bình thường xem, hơi một tí là trăm ngàn năm, còn chịu bị bổn tướng kiềm chế, có thể vào được Trăn Cảnh hiếm như lá mùa thu. Tông Âm chỉ là chưa có phương pháp nhập môn, không phải là không thể hóa long. Cho nên 'cầu không được' với hắn mà nói còn kém vài thứ, ngược lại là sinh, có thể ngụ ý hắn sẽ gặp phải kiếp nạn, phải trải qua bước ngoặt sinh tử một lần."

Tịnh Lâm trầm mặc không nói.

Thương Tễ liền đoán được tâm tư y, vì vậy nói rằng: "Ngươi vẫn cho rằng 'sinh' là ngươi, có đúng hay không?"

Tịnh Lâm gật đầu, suy nghĩ một chút, "Ta có cơ hội sống hiếm thấy, dưới tình hình như vậy vốn dĩ chỉ có con đường chết."

"Đông Quân có một câu nói không sai, bát khổ có quan hệ mật thiết với ta và ngươi. Bây giờ sinh tử đã qua, từ nay về sau sẽ không còn gì phải sợ nữa."

Thương Tễ nói cầm lấy tay Tịnh Lâm lên, đặt trong lòng bàn tay xoa nắn.

"Ngươi lạnh thành như vậy, còn nói với ta là không lạnh."

Hai người bọn họ cũng không tìm nơi khác để ở, mà là trở về chẩm thiền viên. Đường hành lang trong viện đã sụp một nửa, ao nhỏ bị bỏ một bên cũng đã khô cạn. Cũng may hai người bọn họ cũng không phải người phàm, bằng không tối nay sẽ phải ngủ trong đống tuyết.

Tịnh Lâm đẩy cánh cửa chạm trổ hoa văn đã thay đổi hình vẽ ra, lúc Thương Tễ ôm quyển sách đi ngang qua còn nhìn lại chốc lát, hỏi: "Một con chó?"

Tịnh Lâm dùng tay che lại một nửa, quay đầu nói: "Không nói cho ngươi."

"Là một con hồ ly." Thương Tễ tiến sát lại gần, từ phía sau ghé vào bên má Tịnh Lâm, "Muốn hồ ly làm cái gì? Đổi con rồng đi."

"Không phải hồ ly."

"... Sau này ngươi thích cái gì." Thương Tễ dịu dàng nói, "Cứ việc bảo với ca ca một tiếng, ta sẽ họa cho ngươi chơi."



Tịnh Lâm thoáng ngượng ngùng, cục đá liền lăn lộn ở trong tay áo.

Thương Tễ liền huých nhẹ y một cái, "Muốn dựa vào cục đá chiếm tiện nghi của ta? Nó đang ở trong tay áo ta sờ loạn nè."

Tịnh Lâm ngập ngừng phản bác: "Không có sờ loạn."

"Cái này không gọi là sờ." Thương Tễ liền ôm quyển sách đang ôm trong tay ra, chống lấy hai bên vây Tịnh Lâm ở giữa, "Xin lỗi, ta nói sai. Cái này gọi là cọ, là dán, là ma sát."

Tịnh Lâm cơ hồ muốn dán lên trên cửa, "Lăn đi, ngươi toàn nói mấy lời vớ vẩn."

"Tủi thân quá." Thương Tễ nói, "Ta cũng muốn lăn đi."

Dứt lời không đợi Tịnh Lâm đáp lại, trước đem người ôm chặt lấy eo. Hắn quen thói ôm như vậy, Tịnh Lâm bây giờ mặc dù hai chân không chạm đất thần sắc lại vẫn bình tĩnh, bị Thương Tễ mang vào trong phòng. Trên giường đã được trải thảm mới, Tịnh Lâm thấy hoa mắt, người đã bị đặt giữa tấm thảm.

Thương Tễ liền nhảy bổ xuống, đem Tịnh Lâm ôm đầy cõi lòng. Tiếp đó hắn xoay người một cái, để Tịnh Lâm nằm trên người, còn mình gối đầu lên gối, "Ngày ngày đều muốn lăn lộn với ngươi mấy vòng."

Tịnh Lâm chống tay, "Ở trong nhà không có ai nhìn thấy."

Thương Tễ cười ha ha, giữ chặt lấy gáy Tịnh Lâm, hung hãn hôn y một cái, "Ngươi nói cái gì?"

Tịnh Lâm nói: "Trong nhà..."

Thương Tễ lại hôn thêm một cái, hắn nâng hai má Tịnh Lâm lên, "Cùng ta về nhà, chính là muốn thành thân."

Tịnh Lâm bị hắn hôn đến môi ửng đỏ, nghe vậy lại muốn lấy ra cục đá, kết quả cục đá lôi không ra được, chỉ kéo được ống tay áo Thương Tễ. Y siết chặt tay áo Thương Tễ, "Cùng ta thành thân có cái gì tốt?"

Thương Tễ cụng trán Tịnh Lâm, hỏi: "Nơi nào không tốt?"

"Ta không nhớ được chuyện trước đây." Tịnh Lâm khẽ nâng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cổ áo Thương Tễ, "Phân thân của ta không nhập về, liền không coi là 'Người' hoàn chỉnh. Nhưng nó trở về rồi, ta cũng sẽ không phải là ta bây giờ."

Thương Tễ nói: "Ta chỉ ôm Tịnh Lâm."

Tịnh Lâm kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "...Ta là Tịnh Lâm ?"

Thương Tễ đột nhiên lật người dậy, đè Tịnh Lâm ở phía dưới. hắn sờ sờ mặt Tịnh Lâm, "Ta sẽ nhận nhầm người sao."

Tịnh Lâm nhắm hờ mắt, hơi nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay Thương Tễ.

"Mà ta làm sao có thể nhận sai vảy ngược được? Mạng của ta ở đây." Thương Tễ dần cúi người, gần trong gang tấc cùng Tịnh Lâm nhìn nhau, "Ngươi sống, ta liền sống. Ta và ngươi đồng sinh một mạng, sau này ta chắc chắn sẽ không để ngươi chạy mất. Ta..."

Hắn vùi đầu xuống.

"Đời này của ta có duy nhất một chuyện hối hận." Hắn nói, "Trước khi chết ta nói sai một câu, ta làm sao cam lòng để ngươi lại một mình được."

Tịnh Lâm nằm trên tấm thảm, tựa hồ nghe được tiếng mưa rơi. Y bất tri bất giác chảy nước mắt, hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào. Y ngây ngô mà dán vào lòng bàn tay Thương Tễ, thời khắc này y tựa như vẫn giống như trước đây.

Có những người có thể chà đạp y, rèn luyện y, khiến y trở nên tâm địa sắt đá chẳng hề giống con người.

Nhưng chỉ có người này có thể quý trọng y, dỗ dành y, khiến y giống như là nước sôi giội vào trong tuyết lộ ra bản chất chân thật nhất.

Tịnh Lâm giơ tay vuốt tóc Thương Tễ, nhỏ giọng nói: "Thời điểm ta với ngươi thành thân, nhất định là rất vui vẻ."

Thương Tễ cảm thấy vô cùng đau đớn trong lòng, nếu như không phải cứng rắn chống đỡ, suýt chút nữa muốn đem người này vò tan tiến vào trong máu thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau