Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 20: Mạnh tiểu viên…

Trước Sau
Về sau tôi luôn nghĩ, tôi tựa hồ luôn đánh giá cao người khác. Chẳng hạn như hôm đó, tôi cứ một mực cho rằng, Ngô Tiểu Sơn có lòng tốt – bởi vì nếu là tôi, tôi cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta khó khăn mà rape đâu – nhưng sự việc phát triển quá nhanh, vượt qua cả quỹ đạo của kế hoạch tôi đã vạch ra.

Đi ra từ nhà tắm, tôi thấy đầu cũng không còn nặng nề nữa, đã tỉnh táo hơn rồi. Ngô Tiểu Sơn vẫn ở trong bếp, nhưng tôi không ngửi thấy mùi mì. Đương nhiên rồi, khi đó mũi tôi tắc tị chả ngửi được cái gì hết. Ngay lúc tôi tự an ủi mình, tôi vừa quay đầu lại, đã thấy Ngô Tiểu Sơn đứng phía sau tôi, đúng là dọa tôi một cú.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã sắp 12h rồi, tôi cười với hắn: “Đã trễ thế này, cậu về trước đi!”

Ngô Tiểu Sơn cũng cười với tôi, cười đến nỗi lưng tôi rợn da gà, liên tiếp lùi về phòng khách phía sau.

“Ngô tác gia, đừng để tôi ra lệnh đuổi khách là không tốt đâu?” Thở dài, sờ mái tóc ướt sũng, tôi thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa, “Tôi sắp nghỉ ngơi rồi, cậu trở về đi!”

“Tiểu Viên.” Ngô Tiểu Sơn theo tôi tới phòng khách, cười cười làm tôi tự dưng nhớ tới từ ‘ngôn tiếu yến yến’(*) kia, “Anh một mực từ chối tôi, thực ra vì sao chúng ta không thử xem chứ?”

(*) Ngôn Tiếu yến yến: nói nói cười cười, hòa nhã dịu dàng

“Thử xem? Tôi thèm vào, cậu cút không, cậu muốn tôi báo cảnh sát mới sướng sao?” Nghe thấy câu nói kia tôi bực không tả nổi, tmd tôi với Lê Hải Đường nhà tôi tốt như thế tôi cần cậu làm gì, Lê Hải Đường nhà tôi cao hơn cậu khỏe hơn cậu đẹp trai hơn cậu săn sóc hơn cậu, có phải cậu cứ tưởng mình là nhất không hả.

Ngô Tiểu Sơn tiếp tục tiến lên, tiếp tục cười: “Vừa rồi tôi đã cắt dây điện thoại rồi, anh không báo cảnh sát được đâu. À đúng, pin di động tôi cũng đã phá hỏng rồi, cho nên bây giờ anh chỉ có một lựa chọn. Nói không chừng sau khi tôi thử qua rồi, tôi sẽ thấy anh không thích hợp với tôi, tôi liền thả.”

Nhất thời trong lòng tôi như có một vạn con thảo nê mã (TMD) chạy chồm chồm rít gào: thử xem? Hắn tưởng hắn là ai, hắn tưởng hắn đang viết tiểu thuyết sao, hắn còn nói thử xem, hắn cho rằng tôi ngồi không à? Để chứng minh tôi không phải ngồi không, tôi lấy cái cốc thủy tinh xoay xoay rồi chụp lên đầu hắn: “Ngô Tiểu Sơn cậu muốn chết à? Tưởng Mạnh Tiểu Viên dễ bắt nạt sao?”

Cốc thủy tinh này vừa chụp tới, đã chứng minh Ngô Tiểu Sơn đến có chuẩn bị, tôi bổ nhào vào khoảng không, tôi lảo đảo ngã về phía trước, sau đó hắn nhanh nhẹn ôm lấy tôi, thuận tiện lấy cái cốc khỏi tay tôi, sau đó hắn nói: “Tiểu Viên, cậu hung dữ tôi càng thích, rất có sức sống.”

Lập tức tôi đã muốn bóp chết hắn, vì thế tôi nhấc chân muốn đá vào háng hắn. Hắn né, tôi lại đạp, hắn lại né về một bên, tôi lại đạp về bên ấy. Kết quả là lại chứng minh hắn đến có chuẩn bị, tôi mệt đến mức thở hồng hộc, cồn lên men trong đầu, ngất ngây như giẫm phải bông. Ngược lại Ngô Tiểu Sơn đứng ở nơi đó, dù bận vẫn ung dung, giống như đang xem trò cười. Sau đó hắn nhào tới, nắm tay tôi, kéo cà- vạt của hắn, ba hai phát đã cột tôi vào bên cạnh sô pha.

Đúng vậy, tôi bị trói lại, từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên, tôi quả thực nên gào khóc vì sức chiến đấu của mình, khi còn bé tôi đã xem nhiều Thánh đấu sĩ (Áo giáp vàng) bùng nổ vào lúc này vậy sao tôi không bùng nổ được?

Ngô Tiểu Sơn cười mỉm, từ từ đi tới bên cạnh tôi, xé tung khuya trên áo tôi ra, tiếng khuya áo lạch cạch rơi xuống đất, hô hấp của tôi ngừng một giây, khi đó tôi có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trong đầu rõ ràng nhất là —— xong đời, hôm nay tôi mặc quần con hình gấu Pooh!!!



Vì quần trong của tôi, tôi cố sức cắn hắn một nhát, cắn răng rất sâu, rất nhanh trong miệng toàn mùi vị tanh ngọt, Ngô Tiểu Sơn kinh hô một tiếng, ôm tay né sang một bên. Tôi liếc hắn, thấy cái tay kia máu chảy đầm đìa, tôi bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái chưa từng có.

Ngô Tiểu Sơn xoay người vào bếp, sau đó nghe tiếng nước chảy ào ào, nghĩ chắc là đi xử lý vết thương. Tôi thử giật giật cổ tay, phát hiện cũng không buộc chặt lắm, vì thế cố hết sức kéo sô pha đứng lên, lung la lung lay muốn vào bếp lấy dao hoa quả cắt cà-vạt.

Bên kia Ngô Tiểu Sơn đi ra từ bếp, tôi đứng trong phòng khách kéo sô pha nhìn hắn, sau đó lấy luôn sô pha đập tới, lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là đập chết thằng oắt con này, dám ‘chiếm tiện nghi’ tôi? Nhưng dù sao cũng lỉnh kỉnh, tôi té lăn trên đất, sô pha đè trên người tôi, Ngô Tiểu Sơn chẳng bị làm sao.

Tôi thấy tôi bị sô pha đè xảy ra vấn đề rồi, toàn thân đều đau. Ngô Tiểu Sơn nhấc sô pha ra, lại đặt sô pha xuống ngay bên cạnh. Tôi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, càng ngày càng tỉnh, cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng. Đột nhiên, hắn xốc áo kéo quần tôi xuống, sau đó tôi nghe thấy tiếng hắn khẽ cười:

“Quần con hình gấu Pooh? Tiểu Viên quả nhiên chưa hết tính trẻ con. Nhưng…Kể ra cũng rất tình thú không phải sao?”

Vừa nói, hắn dứt khoát kéo quần tôi xuống, nhất thời tôi chỉ thấy đầu ông một tiếng, cái gì cũng không cảm nhận được nữa.

Ngô Tiểu Sơn lại vẫn cười: “Quả nhiên giống như trong suy nghĩ của tôi, nhẵn nhụi trơn mềm, xúc cảm hạng nhất. Tiểu Viên, tôi thích anh, tôi thích anh thật đấy.”

Thích? Trong giây ấy toàn bộ đầu óc tôi đều muốn nổ tung, cũng không để ý được vấn đề quần nữa, liều mạng già đạp trúng cằm hắn, sau đó hắn ngửa đầu rồi ngã xuống, sô pha một lại đập lên người tôi lần nữa, một chữ thôi, đau!

Ngay lúc tôi cố sức đẩy sô pha ra lần nữa, Ngô Tiểu Sơn đứng lên, hắn ném sô pha ra, cởi cà- vạt trên tay tôi, kéo tôi đứng lên. Tôi bị lảo đảo vì vấp phải quần, hắn thuận thế áp tôi lên trên tường, mặt dán tường, tôi cảm thấy hơi khó thở.

Hắn đưa tay sờ tiểu đệ đệ của tôi, tôi lại không cảm thấy bất kỳ cảm giác tình dục gì, hạ thể lạnh lẽo, dù hắn có ra sức xoa bóp, tôi cũng không có cảm giác. Tôi bỗng nhiên thấy buồn cười, tuy nói đàn ông là động vật trung thành dục vọng thân thể, thế nhưng, chung quy dục vọng này không phải nói đến là đến. Tôi đang suy nghĩ, tôi thảm hại thế này, Lê Hải Đường chắc phải cho tôi huy chương mất.

Đằng sau Ngô Tiểu Sơn có lẽ cảm thấy không thể nhịn nổi nữa, hắn tách hai chân tôi ra, lấy ngón tay ấn vào huyệt khẩu, lúc tôi đang muốn đánh lại, lại nghe thấy cửa vang lên tiếng lạch cạch, là tiếng mở cửa. Sau đó, tôi nhìn thấy Lê Hải Đường nhà tôi xách túi lớn túi nhở đẩy cửa ra, ngẩng đầu, thấy tôi, nét cười cứng lại. Phía sau Ngô Tiểu Sơn cố sức nhét vào, cả ngón tay đều cắm vào trong, tôi đau đến ứa nước mắt, đá văng Ngô Tiểu Sơn như phát điên.

Còn Lê Hải Đường nhà tôi đứng ở nơi đó, nhìn tôi, mãi không thấy nhúc nhích, cũng không nói gì.

Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, đúng một giờ sáng.

><><><><

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau