Chương 4
Edit: Mộc Tĩnh
Beta: Hạ Uyển
**********
Có lẽ không thể nói là vượt quá giới hạn được, chỉ là hắn đã nghĩ thông suốt mà thôi.
Bốn năm này nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, đúng lúc là khoảng thời gian tốt nhất trong cuộc đời của tôi.
Có lẽ là ông trời thiên vị, sau khi tôi chết linh hồn còn ngưng lại ở trần gian.
Tôi tựa như con ruồi không đầu, nghĩ mãi mà chẳng biết nên đi về đâu, nhà tôi ở đâu, thậm chí tôi không thể nghĩ ra sẽ đi đâu trong một thế giới rộng lớn như vậy.
Hắn là chấp niệm duy nhất của tôi.
Nói không nhớ hắn là giả, nhưng tôi thật sự không nên đi quấy rầy cuộc sống của hắn.
Cho dù tôi đã chết.
Tôi hận hắn, nhưng tình yêu lại lớn hơn nỗi hận.
Ta phải làm thế nào bây giờ?
Rõ ràng hai ngày trước chúng tôi vẫn còn rất tốt, sao trong vòng một đêm tất cả đều thay đổi.
Sao tôi lại bởi vì chút trở ngại đó mà nhảy sông, không nên nha... Tôi cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là tôi quá hạnh phúc nên một chút trở ngại đó đã không chịu nổi.
Già mồm đến chết.
Tôi dạo chơi trên đường thì nhìn thấy hắn.
Hắn đang đứng dưới bóng cây nhìn một nhóm thiếu niên chơi bóng, giống như hắn năm đó, lần đầu chúng tôi gặp nhau là trên sân bóng rổ, nói lòng không chua xót đều là gạt người.
Tôi cũng không nói dối, tôi rất đau lòng.
Rõ ràng thân thể đều khoẻ mạnh, bọn họ có tôi cũng có, tại sao tôi không mở miệng được, tại sao không thể dắt tay của hắn một lần nữa.
Đây là ngày đầu tiên sau khi tôi chết.
Hắn phải đi, tôi đi theo, đi hai bước sau đó tôi dừng lại tát vào mặt mình một cái.
Vừa nói không nên đi quấy rầy hắn, sao lại quên nhanh vậy.
Hắn đi càng ngày càng xa, chưa từng quay đầu.
Ngay lúc này, một lần cuối cùng, ngày mai trôi đi chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa.
Tôi đi theo hắn trở về nhà, về tới nhà tất cả đều rất ấm áp, trong nhà không có nuôi động vật nhỏ, không có thời gian chăm sóc cũng không có tinh lực, bây giờ tôi đi trong nhà lạnh lẽo đi không ít.
Cảnh Thâm, em thật sự không đến tìm tôi.
Rất kỳ lạ, cô gái kia không có ở đây, chắc là đi ra ngoài rồi. Tôi nhớ đến cô ta làm gì chứ, đây là nhà của chúng tôi không phải của cô ta.
Mắt nhìn vào tờ lịch mới chợt nhận ra rằng năm nay hắn đã hai mươi lăm. Thời điểm lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là lúc tôi 25 tuổi. Thật sự tuổi 25 là cái tuổi khiến người ta phải ngạt thở mà.
Thật tốt khi nhìn thấy hắn như thế này, có thể là một người bình thường, không bị người khác xa lánh nữa. Có lẽ tôi trong mắt mọi người là một đứa ngu ngốc thâm tình, dùng mạng sống của mình để đổi lại cho hắn chút tốt đẹp.
Dù sao rất nhanh sẽ thành quá khứ, không ai biết chuyện xưa của chúng tôi, sớm muộn rồi sẽ quên.
Tôi nghĩ đến cuộc đời phải sinh ly tử biệt, giống với nguyện vọng của tôi, chúng ta không phải sinh ly mà là tử biệt.
Tôi chưa bao giờ đồng ý chúng tôi chia tay, tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý, buộc tôi phải rời đi, coi như đây là cọng rơm cuối cùng của tôi.
Màn đêm buông xuống, tôi cũng nên rời đi rồi.
Lần này vừa đi chính là 7 năm, nguyên nhân trở lại thành phố này rất đơn giản, tôi nhớ hắn.
Dựa theo trí nhớ mơ hồ của tôi tìm về nhà mình, bên trong truyền đến tiếng cười của trẻ con, nghe khoảng chừng mới 7-8 tuổi.
Cảnh Thâm... Có con rồi?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn không thoải mái lắm, em không nhớ tôi chút nào sao?
Cánh cửa trước mặt bỗng nhiên bị mở ra, Cảnh Thâm dẫn theo một cô bé đi ra, bọn họ lên xe, lái xe đến nghĩa trang.
Trong tay cô bé cầm một bó hoa, dường như muốn tưởng niệm một người nào đó.
Bọn họ mặc rất giản dị, không biết sẽ tưởng niệm ai.
Tôi tiếp tục đi theo bọn họ, bước chân của hắn dừng lại, tôi cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Là mộ của tôi.
Hắn lập bia mộ cho tôi.
Đã nhiều năm như vậy em vẫn nhớ tình bạn cũ, con cái cũng đã lớn như vậy còn làm những việc này làm gì.
“Ba ơi vì sao hàng năm chúng ta đều phải đến ạ.”
“Vì tưởng niệm người ba yêu nhất.”
Khóe miệng tôi kéo ra một nụ cười.
Tôi đã trở về.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, thời gian hoài niệm còn dài hơn quá trình chúng ta yêu nhau, tôi yêu em hơn bốn năm, chưa từng dừng lại ở giây phút tôi nhảy xuống sông, chưa từng dừng lại ở giây phút em vì tôi mà lập bia mộ này.
Cảnh Thâm à, anh Lục Ninh của em sẽ mãi mãi yêu em.
Gửi năm thứ tư của chúng ta, tình yêu bất diệt.
Hết chương 4.
Beta: Hạ Uyển
**********
Có lẽ không thể nói là vượt quá giới hạn được, chỉ là hắn đã nghĩ thông suốt mà thôi.
Bốn năm này nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, đúng lúc là khoảng thời gian tốt nhất trong cuộc đời của tôi.
Có lẽ là ông trời thiên vị, sau khi tôi chết linh hồn còn ngưng lại ở trần gian.
Tôi tựa như con ruồi không đầu, nghĩ mãi mà chẳng biết nên đi về đâu, nhà tôi ở đâu, thậm chí tôi không thể nghĩ ra sẽ đi đâu trong một thế giới rộng lớn như vậy.
Hắn là chấp niệm duy nhất của tôi.
Nói không nhớ hắn là giả, nhưng tôi thật sự không nên đi quấy rầy cuộc sống của hắn.
Cho dù tôi đã chết.
Tôi hận hắn, nhưng tình yêu lại lớn hơn nỗi hận.
Ta phải làm thế nào bây giờ?
Rõ ràng hai ngày trước chúng tôi vẫn còn rất tốt, sao trong vòng một đêm tất cả đều thay đổi.
Sao tôi lại bởi vì chút trở ngại đó mà nhảy sông, không nên nha... Tôi cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là tôi quá hạnh phúc nên một chút trở ngại đó đã không chịu nổi.
Già mồm đến chết.
Tôi dạo chơi trên đường thì nhìn thấy hắn.
Hắn đang đứng dưới bóng cây nhìn một nhóm thiếu niên chơi bóng, giống như hắn năm đó, lần đầu chúng tôi gặp nhau là trên sân bóng rổ, nói lòng không chua xót đều là gạt người.
Tôi cũng không nói dối, tôi rất đau lòng.
Rõ ràng thân thể đều khoẻ mạnh, bọn họ có tôi cũng có, tại sao tôi không mở miệng được, tại sao không thể dắt tay của hắn một lần nữa.
Đây là ngày đầu tiên sau khi tôi chết.
Hắn phải đi, tôi đi theo, đi hai bước sau đó tôi dừng lại tát vào mặt mình một cái.
Vừa nói không nên đi quấy rầy hắn, sao lại quên nhanh vậy.
Hắn đi càng ngày càng xa, chưa từng quay đầu.
Ngay lúc này, một lần cuối cùng, ngày mai trôi đi chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa.
Tôi đi theo hắn trở về nhà, về tới nhà tất cả đều rất ấm áp, trong nhà không có nuôi động vật nhỏ, không có thời gian chăm sóc cũng không có tinh lực, bây giờ tôi đi trong nhà lạnh lẽo đi không ít.
Cảnh Thâm, em thật sự không đến tìm tôi.
Rất kỳ lạ, cô gái kia không có ở đây, chắc là đi ra ngoài rồi. Tôi nhớ đến cô ta làm gì chứ, đây là nhà của chúng tôi không phải của cô ta.
Mắt nhìn vào tờ lịch mới chợt nhận ra rằng năm nay hắn đã hai mươi lăm. Thời điểm lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là lúc tôi 25 tuổi. Thật sự tuổi 25 là cái tuổi khiến người ta phải ngạt thở mà.
Thật tốt khi nhìn thấy hắn như thế này, có thể là một người bình thường, không bị người khác xa lánh nữa. Có lẽ tôi trong mắt mọi người là một đứa ngu ngốc thâm tình, dùng mạng sống của mình để đổi lại cho hắn chút tốt đẹp.
Dù sao rất nhanh sẽ thành quá khứ, không ai biết chuyện xưa của chúng tôi, sớm muộn rồi sẽ quên.
Tôi nghĩ đến cuộc đời phải sinh ly tử biệt, giống với nguyện vọng của tôi, chúng ta không phải sinh ly mà là tử biệt.
Tôi chưa bao giờ đồng ý chúng tôi chia tay, tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý, buộc tôi phải rời đi, coi như đây là cọng rơm cuối cùng của tôi.
Màn đêm buông xuống, tôi cũng nên rời đi rồi.
Lần này vừa đi chính là 7 năm, nguyên nhân trở lại thành phố này rất đơn giản, tôi nhớ hắn.
Dựa theo trí nhớ mơ hồ của tôi tìm về nhà mình, bên trong truyền đến tiếng cười của trẻ con, nghe khoảng chừng mới 7-8 tuổi.
Cảnh Thâm... Có con rồi?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn không thoải mái lắm, em không nhớ tôi chút nào sao?
Cánh cửa trước mặt bỗng nhiên bị mở ra, Cảnh Thâm dẫn theo một cô bé đi ra, bọn họ lên xe, lái xe đến nghĩa trang.
Trong tay cô bé cầm một bó hoa, dường như muốn tưởng niệm một người nào đó.
Bọn họ mặc rất giản dị, không biết sẽ tưởng niệm ai.
Tôi tiếp tục đi theo bọn họ, bước chân của hắn dừng lại, tôi cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Là mộ của tôi.
Hắn lập bia mộ cho tôi.
Đã nhiều năm như vậy em vẫn nhớ tình bạn cũ, con cái cũng đã lớn như vậy còn làm những việc này làm gì.
“Ba ơi vì sao hàng năm chúng ta đều phải đến ạ.”
“Vì tưởng niệm người ba yêu nhất.”
Khóe miệng tôi kéo ra một nụ cười.
Tôi đã trở về.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, thời gian hoài niệm còn dài hơn quá trình chúng ta yêu nhau, tôi yêu em hơn bốn năm, chưa từng dừng lại ở giây phút tôi nhảy xuống sông, chưa từng dừng lại ở giây phút em vì tôi mà lập bia mộ này.
Cảnh Thâm à, anh Lục Ninh của em sẽ mãi mãi yêu em.
Gửi năm thứ tư của chúng ta, tình yêu bất diệt.
Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất