Nằm Xuống! Cướp Đây!

Chương 41: Bị Chiếm Tiện Nghi

Trước Sau
Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.

Bị Chiếm Tiện Nghi.

"Bách Phong, xem ra không cần hỏi động vật cũng biết thiếu niên kia ở đâu." Người đàn ông hai tay khoanh ngực nhìn phương hướng tiếng gầm Nhị Hắc cười lạnh, tiếng gầm vang dội như vậy khẳng định chính là thần thú được loan truyền sôi sùng sục.

"Ta cũng tò mò không biết nó có phải là 'Thần thú' giống ta không, thần thú nhập thế duy nhất chỉ có mình ta mới đúng." Bách Phong kiêu ngạo nâng đầu nhìn phương hướng con thú gầm, hắn không thể chờ được nữa muốn nhìn thấy thần thú kia.

"Đi, đi xem xem."

Ngay lúc người đàn ông chuẩn bị đi phía trước, Bách Phong đột nhiên nhảy vọt tới chặn đường, ân cần nói: "Ta dẫn đường." Nếu người này lại dẫn đường, không biết khi nào mới nhìn thấy thần thú kia. Người đàn ông này đi đường thẳng còn bị lạc đưởng...

"Dẫn đường." Người đàn ông đội nón của áo choàng lên, che giấu dung mạo rõ ràng không giống người Trung nguyên.

"Các ngươi có thể đi rồi." Bách Phong nói với những động vật xung quanh, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời tự động giải tán. Bách Phong xoay người dẫn người đàn ông về phía xe ngựa của Mộc Phàm.

Sau khi Nhị Hắc giành chiến thắng, liền phóng khoáng vẫy vẫy bộ lông xinh đẹp, mè nheo bên chân Mộc Phàm giống như đứa nhỏ không ngừng nũng nịu.

Mộc Phàm sờ sờ đầu Nhị Hắc thuận tiện ra lệnh tiếp tục lên đường. Dù sao Nhị Hắc giành chiến thắng, về phần con thú kia, cậu tạm thời không có dự định cưới giống cái cho Nhị Hắc...



"Cứ như vậy rời đi?" Điện Thiên Ảnh có chút không cam lòng, nửa người nằm nhoài trên người Mộc Phàm: "Nếu không thì chúng ta đi nhìn thử một chút ~~"

"Có gì đáng xem."

"Gầm mạnh mẽ gay gắt như vậy, tuyệt đối không phải con chó bình thường!" Nói không chừng là một thần thú khác!

Mộc Phàm nhìn chằm chằm Điện Thiên Ảnh ra sức làm nũng đáng yêu, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại đáng thương tha thiết mong chờ nhìn cậu, thật giống như không đi lại để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn là một tội lỗi lớn vậy. Mộc Phàm nhíu mày suy nghĩ rất lâu, thật ra cậu đang phiền muộn suy xét xem Điện Thiên Ảnh nói gì, càng nghĩ sâu xa khuôn mặt càng nhăn lại, thiếu niên ngẩng đầu thẳng thắn nhìn Điện Thiên Ảnh.

"Đó là con chó bình thường, ngươi không biết chó thí nghiệm đều gầm như vậy sao." Mộc Phàm nhìn Điện Thiên Ảnh bằng ánh mắt xót thương, đưa tay sờ sờ đầu hắn: "Cha rất giống đồ nhà quê."

"..."

"..."

Ngươi mới là đồ nhà quê, cả nhà ngươi đều đồ nhà quê, ông đây bây giờ là cha ngươi!! Ông đây đến từ Hoàng Cung!!

Người dân Liên Minh Tinh Tế ai mà chưa từng thấy qua chó thí nghiệm, khả năng duy nhất chưa thấy là những người bên ngoài Liên Minh, những người bên ngoài vẫn đang sống trong thời đại phi văn minh, hoàn toàn không hòa hợp với người dân Liên Minh Tinh Tế. Đối với những người bên ngoài Liên Minh, Nhị Hắc dạy cho cậu cách sử dụng từ ngữ chính là "Đồ nhà quê". Mộc Phàm cho rằng Điện Thiên Ảnh chính là loại người này.

Cô Độc Hiên Hàn mặt mày vô cảm, trong mắt có vài phần thương cảm nhìn về phía Điện Thiên Ảnh. Cũng may, vừa rồi y chưa hỏi...

"Đi thôi." Mộc Phàm chỉ huy Nhị Hắc lên đường.

Điện Thiên Ảnh không cam lòng một mực nhìn về phía rừng cây, nhưng chỉ có thể mặc cho xe ngựa đi lúc càng xa, hắn rất muốn xem kết cục. Lời tiên đoán nói thần thú giáng lâm, kẻ mạnh xuất hiện, thiên hạ chỉ có duy nhất một vị vua, người thu phục được thần thú, ắt có thiên hạ. Lẽ ra trên đời chỉ có một thần thú mới đúng, nhưng mà vì sao thiếu niên lại khẳng định trong tay có hai thần thú, nếu tính thêm con vừa nãy gầm trong rừng, thì trên đời này có bao nhiêu thần thú? Hay là hắn hiểu sai ngay từ đầu, từ trước đến giờ vốn không có cái gì gọi là thần thú?

Bởi vì không đóng vai băng sơn thị vệ trưởng nữa, Điện Thiên Ảnh không cần kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, khuôn mặt tương tự Mộc Phàm lúc thì nghiêm nghị, lúc thì sầu muộn, lúc thì phiền não... Biểu cảm phong phú đổi tới đổi lui.

Mộc Phàm đặc biệt hiếu kỳ mà chăm chú dán mắt nhìn Điện Thiên Ảnh.

Điện Thiên Ảnh nắm lấy tóc hắn, hắn vẫn còn muốn quay đầu lại nhìn, ngẩng đầu định bụng thuyết phục Mộc Phàm liền đối diện mắt phượng xinh đẹp, cùng với xúc cảm mềm mại trên môi...



Chóp mũi hai người chóp đụng nhau, hai môi dán chặt.

Cô Độc Hiên Hàn quay đầu một cái lập tức nhìn thấy hai người đang hôn nhau, biểu cảm thay đổi ngay tức khắc ôm chầm lấy Mộc Phàm, động tác sét đánh không kịp bưng tai.

Điện Thiên Ảnh hơi hoa mắt bỗng chốc phát hiện không thấy thiếu niên nữa, xúc cảm mềm mại trên môi cũng biến mất tăm. Điện Thiên Ảnh không tự chủ liếm môi, có mùi vị ngọt ngào, hình như là bánh ngọt thiếu niên mới ăn vừa rồi, đôi mắt hẹp dài thoáng cái trở nên thâm thúy...

Mộc Phàm bị Cô Độc Hiên Hàn kéo vào trong ngực, không phát hiện Cô Độc Hiên Hàn tức giận, cũng không phát hiện biểu cảm kỳ lạ của Điện Thiên Ảnh, trái lại mặt đầy bình tĩnh, không biến sắc, an ủi Điện Thiên Ảnh: "Không sao đâu, hai cha con hôn nhẹ là chuyện bình thường." Khi còn bé cậu thường xuyên bị Mộc Ưng hôn.

"..." Biểu cảm Điện Thiên Ảnh càng thêm quái lạ.

Mộc Phàm thấy Điện Thiên Ảnh chẳng những không trả lời, biểu cảm còn trở nên càng đau khổ, dường như đang cố chịu đựng cái gì vậy. Thiếu niên xoay tròn con ngươi xinh đẹp, đưa tay sờ sờ đầu Điện Thiên Ảnh, vô cùng đàng hoàng trịnh trọng nói rằng: "Được rồi, đừng để ý, chỉ là không cẩn thận chạm phải, cha cũng không mất miếng thịt nào."

"Con – trai – thân – yêu, con mắt nào của con thấy cha để ý!?" Điện Thiên Ảnh trầm mặt, lời nói từ trong kẽ răng phun ra.

"Hai mắt." Thiếu niên nghiêng đầu cực đáng yêu, không hiểu nếu đối phương không ngại tại sao biểu cảm lại cố chịu đựng như vậy, Mộc Phàm vô tội sờ mũi một cái: "Nếu không ngại thì đừng làm làm nũng nữa, nhăn nhăn nhó nhó, phụng phịu phụng phịu, nhìn thật kỳ lạ."

Ai làm nũng?

Ai nhăn nhăn nhó nhó, phụng phịu phụng phịu?

Cậu đang nói ai vậy!?

Điện Thiên Ảnh giận dữ quay đầu sang một bên, không thèm nhìn dáng vẻ vô tội của Mộc Phàm!!

Người chiếm tiện nghi hẳn là ông đây mới đúng, tại sao ban nãy Điện Thiên Ảnh cảm thấy chính mình bị chiếm tiện nghi cơ chứ?

Nhất định là ảo giác rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau