Chương 57: Đánh Một Trận Định Thắng Thua.
Điện Thiên Ảnh cả đêm mất ngủ, hắn lưỡng lự giữa việc thay đổi tướng mạo mới hay không, nếu đổi tướng mạo khác hắn phải bắt đầu lại toàn bộ, nhưng nếu không thay đổi tướng mạo, hắn vĩnh viễn không có cơ hội.
Cậu rõ ràng là đàn ông, căn bản không thể sinh con, tại sao phải bận tâm đến vấn đề dị tật bẩm sinh của đứa bé. Song, sự rối loạn quan hệ quả thực là một vấn đề lớn...
Sáng hôm sau, khi lên xe ngựa rời khỏi kỹ viện, Điện Thiên Ảnh vẫn có quầng thâm dưới mắt như trước, dáng dấp ngủ không ngon giấc, trong khoảng thời gian này giấc ngủ của hắn đích thực không hề yên ổn. Gặp ác mộng liên miên, mộng xuân không ngừng.
Điện Thiên Ảnh phảng phất nhận thấy tuổi thọ của mình đã cạn kiệt hết trơn trong vài ngày nay.
"Hình như ngươi ngủ không ngon."
"..."
"Ngươi gặp ác mộng?"
"..."
Điện Thiên Ảnh nghiêm mặt nhìn Cô Độc Hiên Hàn đối diện, chuyện này nếu người hỏi là Mộc Phàm thì rất ư bình thường, bởi vì đối thoại đã phát sinh nhiều lần trước đây. Nhưng lâu như vậy rồi, Cô Độc Hiên Hàn chưa bao giờ chủ động chào hỏi hắn, cho nên khi Cô Độc Hiên Hàn mang vẻ mặt 'Lo lắng' hỏi hắn gặp ác mộng hả, phản ứng đầu tiên của Điện Thiên Ảnh là hắn chưa tỉnh ngủ, phản ứng thứ hai là Cô Độc Hiên Hàn quên uống thuốc...
"Đừng nói bị bệnh rồi?" Trên mặt không cảm xúc của Cô Độc Hiên Hàn xuất hiện lo lắng kỳ dị, có lẽ do y quanh năm suốt tháng chưa từng làm vẻ mặt này, vì vậy biểu cảm có chút dữ tợn.
"..."
Trên bàn cơm, mọi người vây quanh ăn cơm trưa, Cô Độc Hiên Hàn hiếm khi không cần nấu cơm. Nhị Hắc và Mộc Phàm chậm rãi ăn, bỏ mặc bầu không khí tràn ngập quái đản giữa Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh.
Điện Thiên Ảnh sắc mặt nghiêm trọng, có vẻ xanh xao, môi tím tái, hơn nữa quầng thâm màu đen dưới mắt trông vô cùng đáng sợ, chẳng khác gì ác quỷ vừa chui khỏi mười tám tầng địa ngục.
"Đây là món ăn ta đặc biệt dặn dò tiểu nhị, không biết ngươi có thích hay không." Cô Độc Hiên Hàn đẩy đĩa bắp cải xào ngay chính giữa đến gần Điện Thiên Ảnh: "Sắc mặt của ngươi quá tệ, sẽ khiến Mộc Phàm lo lắng."
"..."
Người đàn ông này rõ ràng đang ám chỉ sắc mặt của hắn vàng vọt giống hệt đĩa bắp cải xào chín này!!
Cô Độc Hiên Hàn nói chuyện rất lâu, Điện Thiên Ảnh ngay cả biểu tình cũng lười phơi bày, Cô Độc Hiên Hàn hơi hạ đũa, thu lại biểu tình dữ tợn, dần dần trở nên nguy hiểm. Điện Thiên Ảnh phát hiện Cô Độc Hiên Hàn lan toả khí lạnh ngùn ngụt, cả người bắt đầu đề phòng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chỉ có Nhị Hắc và thiếu niên cách biệt ở thế giới riêng, vẫn đang ăn cơm ngon miệng...
"Ngươi không hài lòng cái gì?" Cô Độc Hiên Hàn trực tiếp hỏi.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta muốn ngươi đừng đánh chủ ý lên con trai ta." Điện Thiên Ảnh vẻ mặt tái mét đàm phán với Cô Độc Hiên Hàn. Vốn dĩ hắn và Cô Độc Hiên Hàn là kẻ thù không đội trời chung, sau sự kiện đêm qua, hắn không muốn Mộc Phàm ở chung với Cô Độc Hiên Hàn.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai."
"Ta là cha thằng bé."
"Vậy thì sao? Ngươi là cha chứ không phải chồng em ấy, đừng hòng xen vào chuyện giường chiếu của em ấy." Cô Độc Hiên Hàn gác đũa xuống, đôi mắt lạnh lẽo.
"Từ nay về sau thằng bé mỗi ngày mỗi đêm phải ngủ cùng ta, ta cần phải đề phòng ngươi."
"Tại sao!"
"Tại vì ta là cha thằng bé!" Điện Thiên Ảnh phát giác câu nói này dùng quá tốt, nhưng lại nghĩ tới phương diện bởi vì là cha Mộc Phàm, cho nên Mộc Phàm không tiếp nhận hắn, hắn liền phiền não, tại sao không có biện pháp vẹn toàn đôi bên?
"Ngươi nhìn ta cũng vô dụng, đến lúc ấy em ấy tự chủ động đến tìm ta." Cô Độc Hiên Hàn khá là tự tin, dù sao thiếu niên rất muốn làm tình với hắn, tuy rằng động cơ làm tình không thuần khiết, song, không quan trọng, sau này y sẽ thay đổi suy nghĩ của thiếu niên, làm cho thiếu niên không thể tách rời mình.
"Ta sẽ trói thằng bé."
"Ngươi biết đấy, ngươi trói em ấy không được."
"Vậy ta đánh gãy chân thằng bé."
"..."
"..."
Hai người Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nhìn nhau không nói nên lời, Cô Độc Hiên Hàn nghiễm nhiên là con dâu Mộc Phàm đưa về nhà ra mắt cha mẹ, trong khi Điện Thiên Ảnh lại giống một bà mẹ chồng chanh chua độc ác, không vừa mắt Cô Độc Hiên Hàn bất kỳ chỗ nào, dù đánh gãy chân thiếu niên cũng không cho phép Mộc Phàm chạy theo người khác.
"Đây là món ăn ta gọi tiểu nhị đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ thích nó, ngươi nên ăn nhiều hơn." Cô Độc Hiên Hàn đẩy một đĩa dưa chuột khác trên bàn đến trước mặt Điện Thiên Ảnh.
Năm quả dưa chuột trên đĩa bị đập bẹp không có nước, hơn nữa nấu chín vàng giống như dương v*t héo rũ bất lực. Điện Thiên Ảnh nhớ đến 'Thằng em' khoảng thời gian này bởi vì mỗi đêm mộng xuân mà bắn quá nhiều, ngay lập tức trở nên tức giận!
"Rầm!" Điện Thiên Ảnh vỗ bàn, mọi thứ trên bàn rung chuyển mấy lần: "Ý ngươi là gì! Ta nói cho ngươi biết, thứ ta ghét nhất chính là bắp cải và dưa chuột!"
"Ngươi có ăn hay không?" Cô đơn Xuân Hàn lạnh lùng nhìn hắn.
"Thứ này cho chó ăn, chó còn biết chê."
Mộc Phàm và Nhị Hắc bên cạnh lẳng lặng gắp bắp cải và dưa chuột, một người một chó yên lặng nhai nuốt rau trong miệng...
"..."
"..."
Phát hiện bàn ăn yên tĩnh, Mộc Phàm ngẩng đầu thấy Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nhìn mình chòng chọc, gãi đầu: "Hai người tiếp tục." Sau đó, ngoan ngoãn im lặng tiếp tục ăn.
"Ngươi không biết cảm kích thì thôi vậy! Nếu không phải ngươi là cha Mộc Phàm, ta đã sớm đánh chết ngươi." Đây mới chính là lời nói thật trong lòng Cô Độc Hiên Hàn.
"Rốt cục chịu lộ ra bộ mặt thật!"
"Mặc kệ ngươi làm cái gì, nói chung Mộc Phàm là của ta!" Cô Độc Hiên Hàn mặt không cảm xúc, thế nhưng khí thế lạnh như băng của y không ai sánh được, những bàn có khách xung quanh đều bức bách khó chịu bởi khí thế lạnh buốt, không ăn được gì.
"Ta chống mắt xem thử ngươi làm sao cướp người từ trong tay." Sát khí của Điện Thiên Ảnh toàn bộ bùng nổ, tất cả ngột ngạt giận dỗi kiềm chế khoảng thời gian qua đều bộc phát ra.
"Quả nhiên ngày thường che giấu hơi thở rất kỹ." Ánh mắt Cô Độc Hiên Hàn lóe lên sự khát máu, hơi thở mạnh mẽ của đối phương kích thích hơi thở đè nén áp lực bấy lâu nay trong cơ thể y. Cô Độc Hiên Hàn vốn là một người theo đuổi võ học, sẵn sàng khiêu chiến tất cả kẻ mạnh, nếu không nhiều năm trước đã không đơn độc xông pha giang hồ khiêu chiến các đại môn phái.
"Nếu không có cách giải quyết nhẹ nhàng, ta nghĩ phương pháp này đơn giản và trực tiếp nhất." Cô Độc Hiên Hàn đứng lên, nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, không ai nhìn thấy động tác y di chuyển như thế nào, người đứng bên bàn ăn thoáng cái biến mất như làn khói.
"Cầu mà không được!" Điện Thiên Ảnh bước theo, giống như y biến mất không còn bóng dáng.
Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên thấy Cô Độc Hiên Hàn biến mất không thấy liền theo sát sao, bàn ăn nguyên bản đông người phút chốc chỉ còn một người một chó...
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế ???????????????????????????? & ????????????????????????????????????.
Thiếu niên dường như không để ý rằng những người xung quanh đã đi hết, ngồi tại chỗ vùi đầu ăn uống, thời điểm bụng no căng ngẩng đầu lên chợt thấy xung quanh không có người!!!
"..."
"..."
Mộc Phàm và Nhị Hắc mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhị Hắc lắc đầu: "Ta không biết."
Thiếu niên đứng dậy dáo dác nhìn bốn phía, vẫn không thấy Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh, yên tĩnh một lúc lâu mới dẫn theo Nhị Hắc đi ra cửa.
"Quý khách, ngài chưa trả tiền!" Tiểu nhị vội vàng đuổi kịp, suýt tí nữa bị quỵt tiền cơm, mấy người này mặt mũi đẹp trai sáng sủa, không ngờ lại ăn cơm không trả tiền. Mấy người kia nhanh chóng mất tăm mất tích tiểu nhị chỉ biết sống chết đòi tiền thiếu niên trước mặt.
"Tiền?"
"Chính là tiền, trả tiền ăn đây!" Giọng điệu tiểu nhị không mấy thân thiện, xem ra mấy người kia thật sự không có tiền.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, ngón tay sờ sờ khuyên tai, trên tay liền xuất hiện một xấp giấy: "Của ngươi đây, không cần thối." Nói xong, bóng người biến mất không thấy.
Tiểu nhị nhìn xấp giấy nặng trĩu trong tay, không biết mặt giấy vẽ cái gì, đỏ mặt tía tai, gã phải giải thích với chủ quán làm sao bây giờ! Thiếu niên đưa gã xấp giấy bùa vẽ bậy vẽ bạ không có giá trị giao dịch!! Nếu người của Liên Minh Tinh Tế ở đây, họ chắc chắn biết xấp giấy Mộc Phàm đưa tiểu nhị là tiền tệ Liên Minh, đáng tiếc, tiền Liên Minh vô giá trị ở thời Cổ Đại!
"Mấy người Cô Độc Hiên Hàn đi đâu rồi?" Mộc Phàm nhìn trái nhìn phải, cậu không quen biết những người xung quanh.
"Không biết."
"Đi mà không nói một tiếng." Thiếu niên cau mày, tương đối bất mãn với mấy người không từ mà biệt: "Vậy chúng ta đi đâu tìm họ?"
"Tới Hoàng Cung tìm đi, không phải mục đích lần này của chúng ta là vào Hoàng Cung sao, nói không chừng có thể tìm thấy họ trong Hoàng Cung đấy." Nhị Hắc hiếm khi đưa ra một ý kiến đầy tính thuyết phục.
"Mày biết Hoàng Cung ở đâu không?"
"Để ta kiểm tra." Nhị Hắc lôi sách hướng dẫn ra, sách hướng dẫn đã thu thập hầu hết toàn bộ thông tin của thời không này, rất nhanh Nhị Hắc đã tìm được Hoàng Cung: "Hoàng Cung ở ngay đây, còn cách xa lắm."
"Chỉ cần biết mục tiêu ở đâu thôi, định vị điểm đến đi." Thiếu niên cười vui vẻ, để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu.
Vào ngày đó, người dân trên con đường đã chứng kiến một sự kiện rất ly kỳ. Mọi người tận mắt nhìn thấy thiếu niên đáng yêu sờ khuyên tai, lấy ra một vật hình tròn màu vàng lớn bằng bàn tay. Ơ kìa, quả bóng thôi mà, đồ chơi trẻ em, có khắp mọi nơi không có gì đáng kinh ngạc cả.
Thế nhưng, những gì xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của con người Cổ Đại...
Cục tròn lông xù màu đen đưa quả bóng vàng lên miệng thổi hơi, đúng, không sai đâu, nó đang thổi hơi.
Thiếu niên đứng bên cạnh lúc thì vô cảm, lúc thì sốt ruột, lúc thì nghiêm khắc hối thúc cục tròn lông xù màu đen thổi nhanh lên. Thổi gần nửa tiếng, nó thành công thổi quả bóng vàng bằng bàn tay lớn cỡ cỗ xe ngựa, vừa vặn chặn hết con đường...
Thiếu niên cẩn thận đóng chặt lỗ để không thoát hơi, rồi cậu cùng cục tròn lông xù màu đen leo lên đỉnh quả bóng vàng, không biết lấy chăn gối từ đâu ra mà bắt đầu nằm ngủ. Quả bóng vàng từ từ chuyển động bay lên giữa bầu trời, trôi dạt về phương xa...
"Chủ nhân, ngay từ đầu ngài tại sao không dùng khí cầu định vị điểm đến, chúng ta trực tiếp đáp xuống Hoàng Cung mà không cần ngồi xe ngựa, cũng không cần tốn thời gian di chuyển." Nhị Hắc gãi lông.
Thiếu niên thoải mái nằm trên khí cầu, nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "Khi đó không nghĩ tới."
"..."
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh quyết chiến sống còn, hoàn toàn không biết đối tượng bản thân mình tranh đoạt đã nằm trên khí cầu bay đi mất tiêu...
Hola ????????
Phượng Khuynh Yên vừa hết cách ly liền dán mắt edit 3 chương cả buổi trời, bửa giờ sống kiếp sâu lười ăn rồi ngủ có làm gì đâu, nên ngồi máy tính ta nói nhức mắt đau lưng, edit thì chậm như ốc sên bò ????????
Mong quý zị đừng nói lời đắng cay, các tình yêu đọc tạm 03 chương cho đỡ vã đam mẽo thôi nhó~~
Cậu rõ ràng là đàn ông, căn bản không thể sinh con, tại sao phải bận tâm đến vấn đề dị tật bẩm sinh của đứa bé. Song, sự rối loạn quan hệ quả thực là một vấn đề lớn...
Sáng hôm sau, khi lên xe ngựa rời khỏi kỹ viện, Điện Thiên Ảnh vẫn có quầng thâm dưới mắt như trước, dáng dấp ngủ không ngon giấc, trong khoảng thời gian này giấc ngủ của hắn đích thực không hề yên ổn. Gặp ác mộng liên miên, mộng xuân không ngừng.
Điện Thiên Ảnh phảng phất nhận thấy tuổi thọ của mình đã cạn kiệt hết trơn trong vài ngày nay.
"Hình như ngươi ngủ không ngon."
"..."
"Ngươi gặp ác mộng?"
"..."
Điện Thiên Ảnh nghiêm mặt nhìn Cô Độc Hiên Hàn đối diện, chuyện này nếu người hỏi là Mộc Phàm thì rất ư bình thường, bởi vì đối thoại đã phát sinh nhiều lần trước đây. Nhưng lâu như vậy rồi, Cô Độc Hiên Hàn chưa bao giờ chủ động chào hỏi hắn, cho nên khi Cô Độc Hiên Hàn mang vẻ mặt 'Lo lắng' hỏi hắn gặp ác mộng hả, phản ứng đầu tiên của Điện Thiên Ảnh là hắn chưa tỉnh ngủ, phản ứng thứ hai là Cô Độc Hiên Hàn quên uống thuốc...
"Đừng nói bị bệnh rồi?" Trên mặt không cảm xúc của Cô Độc Hiên Hàn xuất hiện lo lắng kỳ dị, có lẽ do y quanh năm suốt tháng chưa từng làm vẻ mặt này, vì vậy biểu cảm có chút dữ tợn.
"..."
Trên bàn cơm, mọi người vây quanh ăn cơm trưa, Cô Độc Hiên Hàn hiếm khi không cần nấu cơm. Nhị Hắc và Mộc Phàm chậm rãi ăn, bỏ mặc bầu không khí tràn ngập quái đản giữa Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh.
Điện Thiên Ảnh sắc mặt nghiêm trọng, có vẻ xanh xao, môi tím tái, hơn nữa quầng thâm màu đen dưới mắt trông vô cùng đáng sợ, chẳng khác gì ác quỷ vừa chui khỏi mười tám tầng địa ngục.
"Đây là món ăn ta đặc biệt dặn dò tiểu nhị, không biết ngươi có thích hay không." Cô Độc Hiên Hàn đẩy đĩa bắp cải xào ngay chính giữa đến gần Điện Thiên Ảnh: "Sắc mặt của ngươi quá tệ, sẽ khiến Mộc Phàm lo lắng."
"..."
Người đàn ông này rõ ràng đang ám chỉ sắc mặt của hắn vàng vọt giống hệt đĩa bắp cải xào chín này!!
Cô Độc Hiên Hàn nói chuyện rất lâu, Điện Thiên Ảnh ngay cả biểu tình cũng lười phơi bày, Cô Độc Hiên Hàn hơi hạ đũa, thu lại biểu tình dữ tợn, dần dần trở nên nguy hiểm. Điện Thiên Ảnh phát hiện Cô Độc Hiên Hàn lan toả khí lạnh ngùn ngụt, cả người bắt đầu đề phòng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chỉ có Nhị Hắc và thiếu niên cách biệt ở thế giới riêng, vẫn đang ăn cơm ngon miệng...
"Ngươi không hài lòng cái gì?" Cô Độc Hiên Hàn trực tiếp hỏi.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta muốn ngươi đừng đánh chủ ý lên con trai ta." Điện Thiên Ảnh vẻ mặt tái mét đàm phán với Cô Độc Hiên Hàn. Vốn dĩ hắn và Cô Độc Hiên Hàn là kẻ thù không đội trời chung, sau sự kiện đêm qua, hắn không muốn Mộc Phàm ở chung với Cô Độc Hiên Hàn.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai."
"Ta là cha thằng bé."
"Vậy thì sao? Ngươi là cha chứ không phải chồng em ấy, đừng hòng xen vào chuyện giường chiếu của em ấy." Cô Độc Hiên Hàn gác đũa xuống, đôi mắt lạnh lẽo.
"Từ nay về sau thằng bé mỗi ngày mỗi đêm phải ngủ cùng ta, ta cần phải đề phòng ngươi."
"Tại sao!"
"Tại vì ta là cha thằng bé!" Điện Thiên Ảnh phát giác câu nói này dùng quá tốt, nhưng lại nghĩ tới phương diện bởi vì là cha Mộc Phàm, cho nên Mộc Phàm không tiếp nhận hắn, hắn liền phiền não, tại sao không có biện pháp vẹn toàn đôi bên?
"Ngươi nhìn ta cũng vô dụng, đến lúc ấy em ấy tự chủ động đến tìm ta." Cô Độc Hiên Hàn khá là tự tin, dù sao thiếu niên rất muốn làm tình với hắn, tuy rằng động cơ làm tình không thuần khiết, song, không quan trọng, sau này y sẽ thay đổi suy nghĩ của thiếu niên, làm cho thiếu niên không thể tách rời mình.
"Ta sẽ trói thằng bé."
"Ngươi biết đấy, ngươi trói em ấy không được."
"Vậy ta đánh gãy chân thằng bé."
"..."
"..."
Hai người Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nhìn nhau không nói nên lời, Cô Độc Hiên Hàn nghiễm nhiên là con dâu Mộc Phàm đưa về nhà ra mắt cha mẹ, trong khi Điện Thiên Ảnh lại giống một bà mẹ chồng chanh chua độc ác, không vừa mắt Cô Độc Hiên Hàn bất kỳ chỗ nào, dù đánh gãy chân thiếu niên cũng không cho phép Mộc Phàm chạy theo người khác.
"Đây là món ăn ta gọi tiểu nhị đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ thích nó, ngươi nên ăn nhiều hơn." Cô Độc Hiên Hàn đẩy một đĩa dưa chuột khác trên bàn đến trước mặt Điện Thiên Ảnh.
Năm quả dưa chuột trên đĩa bị đập bẹp không có nước, hơn nữa nấu chín vàng giống như dương v*t héo rũ bất lực. Điện Thiên Ảnh nhớ đến 'Thằng em' khoảng thời gian này bởi vì mỗi đêm mộng xuân mà bắn quá nhiều, ngay lập tức trở nên tức giận!
"Rầm!" Điện Thiên Ảnh vỗ bàn, mọi thứ trên bàn rung chuyển mấy lần: "Ý ngươi là gì! Ta nói cho ngươi biết, thứ ta ghét nhất chính là bắp cải và dưa chuột!"
"Ngươi có ăn hay không?" Cô đơn Xuân Hàn lạnh lùng nhìn hắn.
"Thứ này cho chó ăn, chó còn biết chê."
Mộc Phàm và Nhị Hắc bên cạnh lẳng lặng gắp bắp cải và dưa chuột, một người một chó yên lặng nhai nuốt rau trong miệng...
"..."
"..."
Phát hiện bàn ăn yên tĩnh, Mộc Phàm ngẩng đầu thấy Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nhìn mình chòng chọc, gãi đầu: "Hai người tiếp tục." Sau đó, ngoan ngoãn im lặng tiếp tục ăn.
"Ngươi không biết cảm kích thì thôi vậy! Nếu không phải ngươi là cha Mộc Phàm, ta đã sớm đánh chết ngươi." Đây mới chính là lời nói thật trong lòng Cô Độc Hiên Hàn.
"Rốt cục chịu lộ ra bộ mặt thật!"
"Mặc kệ ngươi làm cái gì, nói chung Mộc Phàm là của ta!" Cô Độc Hiên Hàn mặt không cảm xúc, thế nhưng khí thế lạnh như băng của y không ai sánh được, những bàn có khách xung quanh đều bức bách khó chịu bởi khí thế lạnh buốt, không ăn được gì.
"Ta chống mắt xem thử ngươi làm sao cướp người từ trong tay." Sát khí của Điện Thiên Ảnh toàn bộ bùng nổ, tất cả ngột ngạt giận dỗi kiềm chế khoảng thời gian qua đều bộc phát ra.
"Quả nhiên ngày thường che giấu hơi thở rất kỹ." Ánh mắt Cô Độc Hiên Hàn lóe lên sự khát máu, hơi thở mạnh mẽ của đối phương kích thích hơi thở đè nén áp lực bấy lâu nay trong cơ thể y. Cô Độc Hiên Hàn vốn là một người theo đuổi võ học, sẵn sàng khiêu chiến tất cả kẻ mạnh, nếu không nhiều năm trước đã không đơn độc xông pha giang hồ khiêu chiến các đại môn phái.
"Nếu không có cách giải quyết nhẹ nhàng, ta nghĩ phương pháp này đơn giản và trực tiếp nhất." Cô Độc Hiên Hàn đứng lên, nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, không ai nhìn thấy động tác y di chuyển như thế nào, người đứng bên bàn ăn thoáng cái biến mất như làn khói.
"Cầu mà không được!" Điện Thiên Ảnh bước theo, giống như y biến mất không còn bóng dáng.
Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên thấy Cô Độc Hiên Hàn biến mất không thấy liền theo sát sao, bàn ăn nguyên bản đông người phút chốc chỉ còn một người một chó...
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế ???????????????????????????? & ????????????????????????????????????.
Thiếu niên dường như không để ý rằng những người xung quanh đã đi hết, ngồi tại chỗ vùi đầu ăn uống, thời điểm bụng no căng ngẩng đầu lên chợt thấy xung quanh không có người!!!
"..."
"..."
Mộc Phàm và Nhị Hắc mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhị Hắc lắc đầu: "Ta không biết."
Thiếu niên đứng dậy dáo dác nhìn bốn phía, vẫn không thấy Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh, yên tĩnh một lúc lâu mới dẫn theo Nhị Hắc đi ra cửa.
"Quý khách, ngài chưa trả tiền!" Tiểu nhị vội vàng đuổi kịp, suýt tí nữa bị quỵt tiền cơm, mấy người này mặt mũi đẹp trai sáng sủa, không ngờ lại ăn cơm không trả tiền. Mấy người kia nhanh chóng mất tăm mất tích tiểu nhị chỉ biết sống chết đòi tiền thiếu niên trước mặt.
"Tiền?"
"Chính là tiền, trả tiền ăn đây!" Giọng điệu tiểu nhị không mấy thân thiện, xem ra mấy người kia thật sự không có tiền.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, ngón tay sờ sờ khuyên tai, trên tay liền xuất hiện một xấp giấy: "Của ngươi đây, không cần thối." Nói xong, bóng người biến mất không thấy.
Tiểu nhị nhìn xấp giấy nặng trĩu trong tay, không biết mặt giấy vẽ cái gì, đỏ mặt tía tai, gã phải giải thích với chủ quán làm sao bây giờ! Thiếu niên đưa gã xấp giấy bùa vẽ bậy vẽ bạ không có giá trị giao dịch!! Nếu người của Liên Minh Tinh Tế ở đây, họ chắc chắn biết xấp giấy Mộc Phàm đưa tiểu nhị là tiền tệ Liên Minh, đáng tiếc, tiền Liên Minh vô giá trị ở thời Cổ Đại!
"Mấy người Cô Độc Hiên Hàn đi đâu rồi?" Mộc Phàm nhìn trái nhìn phải, cậu không quen biết những người xung quanh.
"Không biết."
"Đi mà không nói một tiếng." Thiếu niên cau mày, tương đối bất mãn với mấy người không từ mà biệt: "Vậy chúng ta đi đâu tìm họ?"
"Tới Hoàng Cung tìm đi, không phải mục đích lần này của chúng ta là vào Hoàng Cung sao, nói không chừng có thể tìm thấy họ trong Hoàng Cung đấy." Nhị Hắc hiếm khi đưa ra một ý kiến đầy tính thuyết phục.
"Mày biết Hoàng Cung ở đâu không?"
"Để ta kiểm tra." Nhị Hắc lôi sách hướng dẫn ra, sách hướng dẫn đã thu thập hầu hết toàn bộ thông tin của thời không này, rất nhanh Nhị Hắc đã tìm được Hoàng Cung: "Hoàng Cung ở ngay đây, còn cách xa lắm."
"Chỉ cần biết mục tiêu ở đâu thôi, định vị điểm đến đi." Thiếu niên cười vui vẻ, để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu.
Vào ngày đó, người dân trên con đường đã chứng kiến một sự kiện rất ly kỳ. Mọi người tận mắt nhìn thấy thiếu niên đáng yêu sờ khuyên tai, lấy ra một vật hình tròn màu vàng lớn bằng bàn tay. Ơ kìa, quả bóng thôi mà, đồ chơi trẻ em, có khắp mọi nơi không có gì đáng kinh ngạc cả.
Thế nhưng, những gì xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của con người Cổ Đại...
Cục tròn lông xù màu đen đưa quả bóng vàng lên miệng thổi hơi, đúng, không sai đâu, nó đang thổi hơi.
Thiếu niên đứng bên cạnh lúc thì vô cảm, lúc thì sốt ruột, lúc thì nghiêm khắc hối thúc cục tròn lông xù màu đen thổi nhanh lên. Thổi gần nửa tiếng, nó thành công thổi quả bóng vàng bằng bàn tay lớn cỡ cỗ xe ngựa, vừa vặn chặn hết con đường...
Thiếu niên cẩn thận đóng chặt lỗ để không thoát hơi, rồi cậu cùng cục tròn lông xù màu đen leo lên đỉnh quả bóng vàng, không biết lấy chăn gối từ đâu ra mà bắt đầu nằm ngủ. Quả bóng vàng từ từ chuyển động bay lên giữa bầu trời, trôi dạt về phương xa...
"Chủ nhân, ngay từ đầu ngài tại sao không dùng khí cầu định vị điểm đến, chúng ta trực tiếp đáp xuống Hoàng Cung mà không cần ngồi xe ngựa, cũng không cần tốn thời gian di chuyển." Nhị Hắc gãi lông.
Thiếu niên thoải mái nằm trên khí cầu, nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "Khi đó không nghĩ tới."
"..."
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh quyết chiến sống còn, hoàn toàn không biết đối tượng bản thân mình tranh đoạt đã nằm trên khí cầu bay đi mất tiêu...
Hola ????????
Phượng Khuynh Yên vừa hết cách ly liền dán mắt edit 3 chương cả buổi trời, bửa giờ sống kiếp sâu lười ăn rồi ngủ có làm gì đâu, nên ngồi máy tính ta nói nhức mắt đau lưng, edit thì chậm như ốc sên bò ????????
Mong quý zị đừng nói lời đắng cay, các tình yêu đọc tạm 03 chương cho đỡ vã đam mẽo thôi nhó~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất