Chương 24
Thiệu Hàm lảo đảo không biết đã đi được bao lâu, cậu chỉ cảm nhận được tiếng đá lăn bên tai càng ngày càng nhỏ, thật vất vả mới tìm được một tảng đá lớn bằng phẳng, cậu dường như không còn chút sức lực nên chuẩn bị cùng anh dâu tạm thời nghỉ chân ở chỗ này.
Thiệu Hàm cúi người cẩn thận từng li từng tí giúp Điền Điềm ngồi lên.
"Anh thử động một chút, xem có nghiêm trọng không."
"Không có chuyện gì." Điền Điềm nỗ lực an ủi tiểu thiếu gia đang hết sức lo lắng cho mình, nhưng vẫn không nhịn được vì đau mà kêu thành tiếng, "A!"
"Đừng cậy mạnh, em cũng đâu chê cười anh."
Thiệu Hàm một bên nỗ lực thở dốc, một bên lau mặt, chính cậu cũng một thân chật vật, trên người từ trong ra ngoài không có một nơi nào khô ráo, hai chân đều bị bùn cát bao bọc.
Thiệu Hàm mệt đến cùng cực nên cũng trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Điền Điềm, không ngừng thở dốc.
Thiệu Hàm co quắp ngồi ở trên tảng đá, nhìn phía trước mưa rơi dày đặc, thở dài: "Mưa lớn như thế này đến khi nào có thể dừng đây."
"Khó nói, trước hãy ở chỗ này đợi đến hừng đông đi." Điền Điềm cảm thấy được cả người mình có chút nóng lên, y nỗ lực duy trì tỉnh táo, theo bản năng sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, đây là món quà Thiệu Huy đưa cho y, khi y rời nhà đi, trừ đồ vật của bản thân ra, chỉ lén lút mang đi duy nhất một món quà kỷ niệm cùng Thiệu Huy có liên quan này, y nỗ lực xoa xoa đi nước đọng trên mặt đồng hồ, quý trọng đem đồng hồ đeo tay lấy gỡ bỏ vào trong túi áo.
Điền Điềm mím mím môi, cười an ủi, "Yên tâm, sẽ có người tới tìm chúng ta thôi."
"Điều đó là đương nhiên." Tiểu thiếu gia đem áo khoác của mình cởi ra, "Anh Điền, anh lấy cái áo này lót ở phía dưới rồi ngồi."
"Không cần." Điền Điềm cũng là một thân chật vật, cơ thể y vốn đã đơn bạc, nên thoạt nhìn lại càng thảm hại hơn.
"Người bệnh không có quyền phản kháng." Tiểu thiếu gia cười nói, "Anh đừng nói không muốn không cần không sao, anh là anh dâu của em nha, anh nếu như xảy ra chuyện gì, anh của em sẽ không tha cho em đâu."
"Ha." Trợ lý Điền cười ra tiếng, y nỗ lực trừng mắt nhìn, đem chua xót trong đáy lòng cười ra theo nước mưa đang không ngừng rơi cùng nhỏ xuống.
"Anh Điền anh cười cái gì?"
Điền Điềm lẳng lặng nhìn Thiệu Hàm đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trái tim đang thập phần căng thẳng đã thả lỏng hơn một nửa, đến nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể đều không còn khó chịu nữa.
Nhớ tới lần đầu tiên y cùng Thiệu Huy đồng thời bước vào cửa nhà Thiệu gia, cha mẹ Thiệu vẫn còn đang nổi nóng. Đối với kẻ ác khiến cho Thiệu gia Đại thiếu gia lạc lối là y này trừng mắt lạnh lẽo, Thiệu Huy cố chấp đối với cha mẹ không nói ra được một lời hay ý đẹp nào, y lúng túng đến chảy mồ hôi, ngược lại là Thiệu Hàm choai choai thân thiết mà chăm sóc y.
Mở miệng khép miệng đều gọi y anh trai, mang y vào trong phòng ngủ của mình, ngốc ngốc mà trốn đi.
Điền Điềm đưa tay sờ sờ đầu Thiệu Hàm đã bị dính nước mưa đến ướt nhẹp: "Tiểu Hàm, bởi vì tiếng anh này của cậu, không quản sau này xảy ra chuyện gì, anh đều coi cậu là em trai ruột của anh."
Thiệu Hàm nghe lời này trong lòng hốt hoảng: "Anh Điền, anh cùng anh em đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi, đừng dọa em a."
Điền Điềm cả người có chút mơ mơ màng màng, Thiệu Hàm thấy y không lên tiếng, trái lại lẩm bẩm lải nhải nói tới anh trai ruột của cậu.
"Anh Điền, anh cũng không thể không muốn anh của em a..."
Chỉ là Điền Điềm cả người cũng bắt đầu choáng váng, chỉ có thể đứt quãng nỗ lực nhận biết những lời Thiệu Hàm đang nói.
"Anh cũng biết anh của em xưa nay đều là loại người đặc biệt kiêu ngạo như vậy... Em xưa nay chưa từng thấy anh của em chịu thua trước ai cả... Lần thứ nhất nhìn thấy anh ấy không màng đến mặt mũi như thế... Tự tôn tự kiêu cũng không cần... Chỉ muốn cùng với anh... Lúc đó cha em đánh anh ấy rất thảm, anh của em vẫn là không buông tha, cứng rắn mà quỳ ở đó tận ba ngày..."
——————
Đúng, Điền Điềm nhớ, năm đó Thiệu Huy come out oanh liệt đến cỡ nào.
"Đường Thước anh ấy căn bản là không có nghĩ tới muốn come out với người nhà, anh tại sao lại lỗ mãng để thành bộ dáng này?"
Y lúc đó nhìn Thiệu Huy đang nằm trên giường bệnh bó thạch cao vừa cảm thấy đau lòng vừa uất ức không thôi, cơ hồ là giống như oán hận mà hỏi ra miệng.
Vào lúc ấy Thiệu Huy nói cái gì?
Điền Điềm ngất ngất ngây ngây nghĩ.
"Come out là lựa chọn của một mình anh, cùng bất luận người nào cũng không có quan hệ, nếu như anh đã lựa chọn cùng một người đồng tính ở bên nhau, anh không hy vọng người đó chịu sự phiền nhiễu do vấn đề này mang lại."
Điền Điềm gương mặt trắng bạch, đến hơi thở thở ra cũng nóng hổi.
Y lúc trước cảm thấy Thiệu tổng thật vĩ đại, việc nghĩa chẳng từ nan muốn vì người yêu che phong chắn vũ, bây giờ lại phát hiện, do không chút để ý mà bị lôi vào mưa to gió lớn bên trong —— chỉ có một mình y.
Thiệu Hàm cúi người cẩn thận từng li từng tí giúp Điền Điềm ngồi lên.
"Anh thử động một chút, xem có nghiêm trọng không."
"Không có chuyện gì." Điền Điềm nỗ lực an ủi tiểu thiếu gia đang hết sức lo lắng cho mình, nhưng vẫn không nhịn được vì đau mà kêu thành tiếng, "A!"
"Đừng cậy mạnh, em cũng đâu chê cười anh."
Thiệu Hàm một bên nỗ lực thở dốc, một bên lau mặt, chính cậu cũng một thân chật vật, trên người từ trong ra ngoài không có một nơi nào khô ráo, hai chân đều bị bùn cát bao bọc.
Thiệu Hàm mệt đến cùng cực nên cũng trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Điền Điềm, không ngừng thở dốc.
Thiệu Hàm co quắp ngồi ở trên tảng đá, nhìn phía trước mưa rơi dày đặc, thở dài: "Mưa lớn như thế này đến khi nào có thể dừng đây."
"Khó nói, trước hãy ở chỗ này đợi đến hừng đông đi." Điền Điềm cảm thấy được cả người mình có chút nóng lên, y nỗ lực duy trì tỉnh táo, theo bản năng sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, đây là món quà Thiệu Huy đưa cho y, khi y rời nhà đi, trừ đồ vật của bản thân ra, chỉ lén lút mang đi duy nhất một món quà kỷ niệm cùng Thiệu Huy có liên quan này, y nỗ lực xoa xoa đi nước đọng trên mặt đồng hồ, quý trọng đem đồng hồ đeo tay lấy gỡ bỏ vào trong túi áo.
Điền Điềm mím mím môi, cười an ủi, "Yên tâm, sẽ có người tới tìm chúng ta thôi."
"Điều đó là đương nhiên." Tiểu thiếu gia đem áo khoác của mình cởi ra, "Anh Điền, anh lấy cái áo này lót ở phía dưới rồi ngồi."
"Không cần." Điền Điềm cũng là một thân chật vật, cơ thể y vốn đã đơn bạc, nên thoạt nhìn lại càng thảm hại hơn.
"Người bệnh không có quyền phản kháng." Tiểu thiếu gia cười nói, "Anh đừng nói không muốn không cần không sao, anh là anh dâu của em nha, anh nếu như xảy ra chuyện gì, anh của em sẽ không tha cho em đâu."
"Ha." Trợ lý Điền cười ra tiếng, y nỗ lực trừng mắt nhìn, đem chua xót trong đáy lòng cười ra theo nước mưa đang không ngừng rơi cùng nhỏ xuống.
"Anh Điền anh cười cái gì?"
Điền Điềm lẳng lặng nhìn Thiệu Hàm đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trái tim đang thập phần căng thẳng đã thả lỏng hơn một nửa, đến nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể đều không còn khó chịu nữa.
Nhớ tới lần đầu tiên y cùng Thiệu Huy đồng thời bước vào cửa nhà Thiệu gia, cha mẹ Thiệu vẫn còn đang nổi nóng. Đối với kẻ ác khiến cho Thiệu gia Đại thiếu gia lạc lối là y này trừng mắt lạnh lẽo, Thiệu Huy cố chấp đối với cha mẹ không nói ra được một lời hay ý đẹp nào, y lúng túng đến chảy mồ hôi, ngược lại là Thiệu Hàm choai choai thân thiết mà chăm sóc y.
Mở miệng khép miệng đều gọi y anh trai, mang y vào trong phòng ngủ của mình, ngốc ngốc mà trốn đi.
Điền Điềm đưa tay sờ sờ đầu Thiệu Hàm đã bị dính nước mưa đến ướt nhẹp: "Tiểu Hàm, bởi vì tiếng anh này của cậu, không quản sau này xảy ra chuyện gì, anh đều coi cậu là em trai ruột của anh."
Thiệu Hàm nghe lời này trong lòng hốt hoảng: "Anh Điền, anh cùng anh em đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi, đừng dọa em a."
Điền Điềm cả người có chút mơ mơ màng màng, Thiệu Hàm thấy y không lên tiếng, trái lại lẩm bẩm lải nhải nói tới anh trai ruột của cậu.
"Anh Điền, anh cũng không thể không muốn anh của em a..."
Chỉ là Điền Điềm cả người cũng bắt đầu choáng váng, chỉ có thể đứt quãng nỗ lực nhận biết những lời Thiệu Hàm đang nói.
"Anh cũng biết anh của em xưa nay đều là loại người đặc biệt kiêu ngạo như vậy... Em xưa nay chưa từng thấy anh của em chịu thua trước ai cả... Lần thứ nhất nhìn thấy anh ấy không màng đến mặt mũi như thế... Tự tôn tự kiêu cũng không cần... Chỉ muốn cùng với anh... Lúc đó cha em đánh anh ấy rất thảm, anh của em vẫn là không buông tha, cứng rắn mà quỳ ở đó tận ba ngày..."
——————
Đúng, Điền Điềm nhớ, năm đó Thiệu Huy come out oanh liệt đến cỡ nào.
"Đường Thước anh ấy căn bản là không có nghĩ tới muốn come out với người nhà, anh tại sao lại lỗ mãng để thành bộ dáng này?"
Y lúc đó nhìn Thiệu Huy đang nằm trên giường bệnh bó thạch cao vừa cảm thấy đau lòng vừa uất ức không thôi, cơ hồ là giống như oán hận mà hỏi ra miệng.
Vào lúc ấy Thiệu Huy nói cái gì?
Điền Điềm ngất ngất ngây ngây nghĩ.
"Come out là lựa chọn của một mình anh, cùng bất luận người nào cũng không có quan hệ, nếu như anh đã lựa chọn cùng một người đồng tính ở bên nhau, anh không hy vọng người đó chịu sự phiền nhiễu do vấn đề này mang lại."
Điền Điềm gương mặt trắng bạch, đến hơi thở thở ra cũng nóng hổi.
Y lúc trước cảm thấy Thiệu tổng thật vĩ đại, việc nghĩa chẳng từ nan muốn vì người yêu che phong chắn vũ, bây giờ lại phát hiện, do không chút để ý mà bị lôi vào mưa to gió lớn bên trong —— chỉ có một mình y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất