Chương 69
"Tiểu Điềm? Tiểu Điềm, tỉnh dậy đi."
"A... Làm sao vậy?" Điền Điềm nửa mê nửa tỉnh mở mắt, liền nhìn thấy Thiệu Huy đang ở bên cạnh mặc bộ đồ ngủ caro mỉm cười nhìn y, y cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, nhưng vì não tạm thời vẫn chưa được cung cấp đủ oxi mà không nghĩ ra, Điền Điềm ngồi dậy, "Anh, sao anh lại ở đây?"
Thiệu Huy đưa tay ôm lấy y, kéo y vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh sai rồi, miệng anh vẫn luôn ngu ngốc như vậy, em đừng giận anh có được không?"
"Anh làm sao thế? Hơn nửa đêm lẻn vào phòng em nói mấy thứ này?" Điền Điềm muốn đưa tay lấy mắt kính đặt trên tủ đầu giường, lại bị Thiệu Huy ngăn lại, "Em đang lấy mắt kính, anh làm sao vậy?"
Tay Thiệu Huy chậm rãi vòng qua eo y, từ từ ôm chặt y, Thiệu Huy đặt cằm lên hõm vai Điền Điềm, nhẹ giọng nói: "Đừng tìm."
Điền Điềm bị sự tiếp xúc thân mật đột ngột này làm sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp nói: "Anh... Anh tới gần, gần như vậy là muốn làm gì?"
"Đeo mắt kính không tiện." Thiệu Huy tựa hồ là đang cười.
"Tiện hay không để làm gì? Anh đang nói cái gì... A!"
Nụ hôn này quá đột ngột, Điền Điềm thậm chí còn không kịp phản ứng eo đã mềm nhũn.
"Tiểu Điềm..." Thiệu Huy cho người đang thở dốc trước mặt một chút không gian để hít thở, buông lỏng môi ra, lại không nhịn được hôn nhẹ thêm mấy cái trên mặt y, "Bảo bối à, anh thích em... Anh yêu em."
Điền Điềm nỗ lực quay người, trong mắt đều là hơi nước: "A?"
"Tiểu Điềm..." Tay Thiệu Huy ngày càng không an phận, Điền Điềm dưới tay hắn đã trở thành một đầm nước nóng, Thiệu Huy nhẹ nhàng đặt một dấu ấn sau vành tay Điền Điềm, "Ngoan, nhắm mắt lại."
"A..."
Mây gió nổi lên, Điền Điềm cảm thấy bản thân giống như đang ở trên mây, lại đột nhiên rơi xuống.
——————
Oành!!
"A ~ "
Điền Điềm, đã gần ba mươi tuổi, lần đầu tiên ngủ đến lăn xuống giường.
Trong lúc lăn xuống y theo bản năng mà kéo lấy cái gì đó, vì vậy mà đồ vật trên đầu tủ đều rơi hết xuống, nước trong ly cũng đổ đầy ra đất.
Mặc dù chăn cũng bị cuốn theo, nhưng Điền Điềm cũng đau đến muốn khóc.
Giấc mơ bậy bạ khi nãy vẫn còn trong đầu y, muốn quên cũng quên không được.
Mặt Điền Điềm đỏ rần lên, sau đó ngay lập tức trắng bệt.
Điền Điềm sững sờ, ngây ngốc duỗi một tay mò xuống phía dưới.
"A... A a a a!"
Điền Điềm giận đến run người, cả người đều quấn vào trong chăn—— mình đang làm cái gì vậy trời ơi!
"A... Làm sao vậy?" Điền Điềm nửa mê nửa tỉnh mở mắt, liền nhìn thấy Thiệu Huy đang ở bên cạnh mặc bộ đồ ngủ caro mỉm cười nhìn y, y cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, nhưng vì não tạm thời vẫn chưa được cung cấp đủ oxi mà không nghĩ ra, Điền Điềm ngồi dậy, "Anh, sao anh lại ở đây?"
Thiệu Huy đưa tay ôm lấy y, kéo y vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh sai rồi, miệng anh vẫn luôn ngu ngốc như vậy, em đừng giận anh có được không?"
"Anh làm sao thế? Hơn nửa đêm lẻn vào phòng em nói mấy thứ này?" Điền Điềm muốn đưa tay lấy mắt kính đặt trên tủ đầu giường, lại bị Thiệu Huy ngăn lại, "Em đang lấy mắt kính, anh làm sao vậy?"
Tay Thiệu Huy chậm rãi vòng qua eo y, từ từ ôm chặt y, Thiệu Huy đặt cằm lên hõm vai Điền Điềm, nhẹ giọng nói: "Đừng tìm."
Điền Điềm bị sự tiếp xúc thân mật đột ngột này làm sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp nói: "Anh... Anh tới gần, gần như vậy là muốn làm gì?"
"Đeo mắt kính không tiện." Thiệu Huy tựa hồ là đang cười.
"Tiện hay không để làm gì? Anh đang nói cái gì... A!"
Nụ hôn này quá đột ngột, Điền Điềm thậm chí còn không kịp phản ứng eo đã mềm nhũn.
"Tiểu Điềm..." Thiệu Huy cho người đang thở dốc trước mặt một chút không gian để hít thở, buông lỏng môi ra, lại không nhịn được hôn nhẹ thêm mấy cái trên mặt y, "Bảo bối à, anh thích em... Anh yêu em."
Điền Điềm nỗ lực quay người, trong mắt đều là hơi nước: "A?"
"Tiểu Điềm..." Tay Thiệu Huy ngày càng không an phận, Điền Điềm dưới tay hắn đã trở thành một đầm nước nóng, Thiệu Huy nhẹ nhàng đặt một dấu ấn sau vành tay Điền Điềm, "Ngoan, nhắm mắt lại."
"A..."
Mây gió nổi lên, Điền Điềm cảm thấy bản thân giống như đang ở trên mây, lại đột nhiên rơi xuống.
——————
Oành!!
"A ~ "
Điền Điềm, đã gần ba mươi tuổi, lần đầu tiên ngủ đến lăn xuống giường.
Trong lúc lăn xuống y theo bản năng mà kéo lấy cái gì đó, vì vậy mà đồ vật trên đầu tủ đều rơi hết xuống, nước trong ly cũng đổ đầy ra đất.
Mặc dù chăn cũng bị cuốn theo, nhưng Điền Điềm cũng đau đến muốn khóc.
Giấc mơ bậy bạ khi nãy vẫn còn trong đầu y, muốn quên cũng quên không được.
Mặt Điền Điềm đỏ rần lên, sau đó ngay lập tức trắng bệt.
Điền Điềm sững sờ, ngây ngốc duỗi một tay mò xuống phía dưới.
"A... A a a a!"
Điền Điềm giận đến run người, cả người đều quấn vào trong chăn—— mình đang làm cái gì vậy trời ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất