Chương 73
"Anh nói cái gì?"
Điền Điềm khó tin nghiêng đầu qua nhìn Thiệu Huy mà không biết nên dùng biểu tình gì.
Thiệu Huy lại mở miệng, hắn chầm chậm mà trịnh trọng nói.
"Chúng ta bây giờ... Cũng coi như là đang yêu đương đi."
Điền Điềm chưa từng thấy qua Thiệu Huy như vậy, Thiệu Huy ở trong mắt y luôn là không gì không làm được, hiện tại trước mặt y lại là một người đang thấp giọng nói chuyện với mình, khiến y cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thiệu tổng cao cao tại thượng bắt đầu từ khi nào sẽ đối với y thấp giọng nói chuyện, đến lời nói cũng nhẹ nhàng như vậy.
Y cứ lo suy nghĩ, cũng không chú ý đến có người đang bước đến gần mình.
Thiệu Huy cách y ngày càng gần, gần đến nỗi hô hấp của bọn họ đều quấn quýt lấy nhau, hắn cúi người xuống, chậm rãi hôn lên khóe môi Điền Điềm.
Đã rất lâu rồi bọn họ chưa hôn nhau trong lúc còn thanh tỉnh.
Trong trạng thái có ý thức như vậy, đường đường chính chính hôn môi, chuyện này cũng đã biến mất một quãng thời gian rất dài rồi.
Thiệu Huy gần như đã quên mất lần trước, trong ánh sáng ấm áp của ban ngày, hạ xuống một nụ hôn nhu hòa trên môi Điền Điềm, là cảm giác như thế nào rồi.
Hắn giống như đang ôm một đám mây trong lòng, cả người đều nhẹ nhàng lâng lâng.
Cảm giác có người mình yêu ở bên cạnh thật sự là quá tốt rồi, tốt đến nỗi khiến tim hắn run lên từng hồi, giống như đang uống một bình mật ong ngọt ngào nhất thế gian này, trong lòng đều là mùi thơm ngọt tràn đầy.
Cảm xúc lâng lâng hạnh phúc này ngoài hắn ra còn một người nữa cũng như vậy.
Điền Điềm cảm nhận được trái tim trong lòng ngực đang run rẩy kịch liệt, nước mắt giống như muốn từ đáy lòng mà chảy ra, nhưng đáng tiếc, y lại không biết, bởi vì cao hứng hay bởi vì khó chịu.
Y luôn cảm thấy một Thiệu Huy ôn nhu như vậy không phải thật, sẽ không thuộc về y mà là của người khác.
Y vừa khát vọng sự yêu thương kia, vừa sợ hãi phần tình cảm này.
Nụ hôn nhẹ nhàng này, đã đột nhiên cạy được ổ khóa ở đáy lòng y, những oan ức, mừng rỡ, ngọt ngào, đắng chát, những cảm xúc đếm không hết cứ thế ùn ùn trào ra, gần như nhấn chìm y.
- -----
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cảm giác cũng rất lâu.
Thiệu Huy hôn xong thì rời khỏi môi Điền Điềm, nhưng bọn họ vẫn như vậy mà dựa vào rất gần, thậm chí Điền Điềm chỉ cần cúi đầu đã có thể đặt đầu lên vai người trước mặt.
"Thiệu Huy." Điền Điềm nhẹ nhàng gọi, từng chút từng chút một đem vấn đề vẫn luôn chôn trong đáy lòng y đào ra, đặt nơi cửa miệng hỏi, "Khi chúng ta mới kết hôn, anh đối với tôi, thật lòng qua à?"
Bọn họ dựa vào rất gần, gần đến nỗi những lời nói của Điền Điềm đều chấn động đến tận đáy con tim của Thiệu Huy.
"Vậy là em cảm thấy, anh đối với em..." Cổ họng Thiệu Huy như đang bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, trên tay hắn dính bột mì cũng không quan tâm, gian nan đỡ bên cạnh tủ chén, cả người hắn không ngừng run rẩy, giống như bị gió mùa đông thổi qua, lạnh thấu tâm can.
"Chưa từng thật lòng, chỉ là gặp dịp thì chơi, đúng không?"
Điền Điềm khó tin nghiêng đầu qua nhìn Thiệu Huy mà không biết nên dùng biểu tình gì.
Thiệu Huy lại mở miệng, hắn chầm chậm mà trịnh trọng nói.
"Chúng ta bây giờ... Cũng coi như là đang yêu đương đi."
Điền Điềm chưa từng thấy qua Thiệu Huy như vậy, Thiệu Huy ở trong mắt y luôn là không gì không làm được, hiện tại trước mặt y lại là một người đang thấp giọng nói chuyện với mình, khiến y cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thiệu tổng cao cao tại thượng bắt đầu từ khi nào sẽ đối với y thấp giọng nói chuyện, đến lời nói cũng nhẹ nhàng như vậy.
Y cứ lo suy nghĩ, cũng không chú ý đến có người đang bước đến gần mình.
Thiệu Huy cách y ngày càng gần, gần đến nỗi hô hấp của bọn họ đều quấn quýt lấy nhau, hắn cúi người xuống, chậm rãi hôn lên khóe môi Điền Điềm.
Đã rất lâu rồi bọn họ chưa hôn nhau trong lúc còn thanh tỉnh.
Trong trạng thái có ý thức như vậy, đường đường chính chính hôn môi, chuyện này cũng đã biến mất một quãng thời gian rất dài rồi.
Thiệu Huy gần như đã quên mất lần trước, trong ánh sáng ấm áp của ban ngày, hạ xuống một nụ hôn nhu hòa trên môi Điền Điềm, là cảm giác như thế nào rồi.
Hắn giống như đang ôm một đám mây trong lòng, cả người đều nhẹ nhàng lâng lâng.
Cảm giác có người mình yêu ở bên cạnh thật sự là quá tốt rồi, tốt đến nỗi khiến tim hắn run lên từng hồi, giống như đang uống một bình mật ong ngọt ngào nhất thế gian này, trong lòng đều là mùi thơm ngọt tràn đầy.
Cảm xúc lâng lâng hạnh phúc này ngoài hắn ra còn một người nữa cũng như vậy.
Điền Điềm cảm nhận được trái tim trong lòng ngực đang run rẩy kịch liệt, nước mắt giống như muốn từ đáy lòng mà chảy ra, nhưng đáng tiếc, y lại không biết, bởi vì cao hứng hay bởi vì khó chịu.
Y luôn cảm thấy một Thiệu Huy ôn nhu như vậy không phải thật, sẽ không thuộc về y mà là của người khác.
Y vừa khát vọng sự yêu thương kia, vừa sợ hãi phần tình cảm này.
Nụ hôn nhẹ nhàng này, đã đột nhiên cạy được ổ khóa ở đáy lòng y, những oan ức, mừng rỡ, ngọt ngào, đắng chát, những cảm xúc đếm không hết cứ thế ùn ùn trào ra, gần như nhấn chìm y.
- -----
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cảm giác cũng rất lâu.
Thiệu Huy hôn xong thì rời khỏi môi Điền Điềm, nhưng bọn họ vẫn như vậy mà dựa vào rất gần, thậm chí Điền Điềm chỉ cần cúi đầu đã có thể đặt đầu lên vai người trước mặt.
"Thiệu Huy." Điền Điềm nhẹ nhàng gọi, từng chút từng chút một đem vấn đề vẫn luôn chôn trong đáy lòng y đào ra, đặt nơi cửa miệng hỏi, "Khi chúng ta mới kết hôn, anh đối với tôi, thật lòng qua à?"
Bọn họ dựa vào rất gần, gần đến nỗi những lời nói của Điền Điềm đều chấn động đến tận đáy con tim của Thiệu Huy.
"Vậy là em cảm thấy, anh đối với em..." Cổ họng Thiệu Huy như đang bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, trên tay hắn dính bột mì cũng không quan tâm, gian nan đỡ bên cạnh tủ chén, cả người hắn không ngừng run rẩy, giống như bị gió mùa đông thổi qua, lạnh thấu tâm can.
"Chưa từng thật lòng, chỉ là gặp dịp thì chơi, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất