Chương 13: Rốt Cuộc Có Thể Ngủ!
Dưới sự chỉ dẫn từng bước của Lý Tịch, Hoa Mạn Mạn rốt cuộc thành công giúp hắn cởi ra từng lớp hôn phục.
Cuối cùng trên người hắn chỉ còn lại một bộ trung y mỏng màu trắng bạc.
Không thể không thừa nhận, nam nhân này tuy tính cách một lời khó nói hết, nhưng dáng người thật sự rất đẹp.
Sau khi cởi bỏ lễ phục cao quý dày nặng, cả người có vẻ càng thon dài cao lớn, cho dù hai chân đi đứng không tốt, nhưng vẫn không thể che giấu phong hoa rực rỡ của hắn.
Hoa Mạn Mạn giúp hắn gỡ búi tóc trên đầu xuống, hầu hạ hắn rửa mặt.
Chờ đến khi mọi thứ đều xong xuôi, Hoa Mạn Mạn thở phào một hơi, rốt cuộc có thể ngủ rồi!
Nàng thành thạo cởi bỏ quần áo và trang phục của chính mình đi, rửa mặt qua loa, vén một góc chăn nên, đang chuẩn bị tới gần mép giường nằm xuống, liền nghe thấy nam nhân nằm ở trên giường mở miệng nói.
“Nàng không thể ngủ ở chỗ này.”
Hoa Mạn Mạn ngừng động tác, trên đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Lý Tịch chỉ chỉ gian ngoài: “Nàng ra chỗ kia ngủ.”
Hoa Mạn Mạn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn theo hướng hắn chỉ.
Thấy được cái giường tre đặt ở gian ngoài kia.
Vì để thuận tiện cho việc hầu hạ chủ nhân ban đêm, bên ngoài phòng ngủ cố ý lắp giường tre, để nha hoàn phụ trách trực đêm nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của Chiêu Vương và Hoa nhũ nhân, đám hạ nhân biết điều không tiến vào quấy rầy bọn họ, người phụ trách trực đêm đều ở phong cách vách, bởi vậy chiếc giường tre gian ngoài bị bỏ trống.
Hoa Mạn Mạn khó tin mà mở to mắt.
Nàng chịu thương chịu khó phục vụ cẩu nam nhân này đến hơn nửa đêm, đến cuối ngày mà lại bị cho ngủ ở giường tre.
Lúc Lý Tịch nghe được ba chữ “Cẩu nam nhân”, biểu tình lập tức liền trở nên nguy hiểm.
Hoa Mạn Mạn nhạy bén mà bắt giữ được bầu không khí nguy hiểm.
Nàng không dám nói thêm nữa, lập tức buông chăn ra, trải lại góc chăn gọn gàng, không để lại bất cứ nếp uốn nào.
“Được, thiếp thân đi ngủ ở gian ngoài.”
Nói xong nàng liền lanh lẹ mà cút ra ngoài.
Giường tre chắc chắn không thoải mái bằng giường đệm, nằm ở bên trên sẽ có cảm giác cứng, nhưng đối với Hoa Mạn Mạn lúc này mà nói, mặc kệ ngủ ở đâu, chỉ cần có thể cho nàng một chỗ ngủ là được.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, buồn ngủ không chịu được.
Dường như đầu vừa chạm gối, nàng liền nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt liền tiến vào giấc ngủ.
Lý Tịch lại không ngủ được.
Từ khi kết thúc trận chiến kia, hắn liền bị bệnh mất ngủ.
Hắn nghiêng người, tầm mắt xuyên qua bình phong hơi mỏng, thấy được nữ nhân ngủ ở trên giường tre.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hắn có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở nhự nhàng của nữ nhân sau khi chìm vào giấc ngủ.
Nàng thật sự ngủ rồi.
Lý Tịch hơi thấy ngoài ý muốn.
Hắn vốn còn tưởng nữ nhân này sẽ thừa dịp đêm tân hôn, lặng lẽ làm gì với hắn.
Kết quả nàng chẳng làm gì hết.
Lúc trước Lý Tịch ở Trung An bá phủ nhìn thấy bộ dáng nàng đòi sống đòi chết, trong lòng hắn kỳ thật không có gợn sóng nào.
Chuyện như vậy, hắn thấy nhiều, đã thành thói quen.
Hắn chỉ cảm thấy hơi phiền.
Hắn không kiên nhẫn ứng phó những việc vụn vặt này, cho nên hắn muốn hủy hôn với Hoa Mạn Mạn.
Ai ngờ ngay lúc đó, hắn nghe được tiếng lòng của Hoa Mạn Mạn.
Ý nghĩ chân thật trong lòng nàng, hoàn toàn tương phản với bộ dáng hiện ra bên ngoài.
Sự tương phản mãnh liệt, khiến Lý Tịch hơi có hứng thú với nàng.
Hắn lâm thời thay đổi ý tưởng, không nói chuyện từ hôn.
Hắn muốn nhìn một chút nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Nàng có phải giống những người khác hay không, đều muốn có được gì đó từ chỗ hắn?
Kết quả hắn đợi hồi lâu, cũng không nghe được trong lòng nàng bất cứ ý tưởng gì liên quan tới việc tính kế.
Cuối cùng trên người hắn chỉ còn lại một bộ trung y mỏng màu trắng bạc.
Không thể không thừa nhận, nam nhân này tuy tính cách một lời khó nói hết, nhưng dáng người thật sự rất đẹp.
Sau khi cởi bỏ lễ phục cao quý dày nặng, cả người có vẻ càng thon dài cao lớn, cho dù hai chân đi đứng không tốt, nhưng vẫn không thể che giấu phong hoa rực rỡ của hắn.
Hoa Mạn Mạn giúp hắn gỡ búi tóc trên đầu xuống, hầu hạ hắn rửa mặt.
Chờ đến khi mọi thứ đều xong xuôi, Hoa Mạn Mạn thở phào một hơi, rốt cuộc có thể ngủ rồi!
Nàng thành thạo cởi bỏ quần áo và trang phục của chính mình đi, rửa mặt qua loa, vén một góc chăn nên, đang chuẩn bị tới gần mép giường nằm xuống, liền nghe thấy nam nhân nằm ở trên giường mở miệng nói.
“Nàng không thể ngủ ở chỗ này.”
Hoa Mạn Mạn ngừng động tác, trên đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Lý Tịch chỉ chỉ gian ngoài: “Nàng ra chỗ kia ngủ.”
Hoa Mạn Mạn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn theo hướng hắn chỉ.
Thấy được cái giường tre đặt ở gian ngoài kia.
Vì để thuận tiện cho việc hầu hạ chủ nhân ban đêm, bên ngoài phòng ngủ cố ý lắp giường tre, để nha hoàn phụ trách trực đêm nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của Chiêu Vương và Hoa nhũ nhân, đám hạ nhân biết điều không tiến vào quấy rầy bọn họ, người phụ trách trực đêm đều ở phong cách vách, bởi vậy chiếc giường tre gian ngoài bị bỏ trống.
Hoa Mạn Mạn khó tin mà mở to mắt.
Nàng chịu thương chịu khó phục vụ cẩu nam nhân này đến hơn nửa đêm, đến cuối ngày mà lại bị cho ngủ ở giường tre.
Lúc Lý Tịch nghe được ba chữ “Cẩu nam nhân”, biểu tình lập tức liền trở nên nguy hiểm.
Hoa Mạn Mạn nhạy bén mà bắt giữ được bầu không khí nguy hiểm.
Nàng không dám nói thêm nữa, lập tức buông chăn ra, trải lại góc chăn gọn gàng, không để lại bất cứ nếp uốn nào.
“Được, thiếp thân đi ngủ ở gian ngoài.”
Nói xong nàng liền lanh lẹ mà cút ra ngoài.
Giường tre chắc chắn không thoải mái bằng giường đệm, nằm ở bên trên sẽ có cảm giác cứng, nhưng đối với Hoa Mạn Mạn lúc này mà nói, mặc kệ ngủ ở đâu, chỉ cần có thể cho nàng một chỗ ngủ là được.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, buồn ngủ không chịu được.
Dường như đầu vừa chạm gối, nàng liền nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt liền tiến vào giấc ngủ.
Lý Tịch lại không ngủ được.
Từ khi kết thúc trận chiến kia, hắn liền bị bệnh mất ngủ.
Hắn nghiêng người, tầm mắt xuyên qua bình phong hơi mỏng, thấy được nữ nhân ngủ ở trên giường tre.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hắn có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở nhự nhàng của nữ nhân sau khi chìm vào giấc ngủ.
Nàng thật sự ngủ rồi.
Lý Tịch hơi thấy ngoài ý muốn.
Hắn vốn còn tưởng nữ nhân này sẽ thừa dịp đêm tân hôn, lặng lẽ làm gì với hắn.
Kết quả nàng chẳng làm gì hết.
Lúc trước Lý Tịch ở Trung An bá phủ nhìn thấy bộ dáng nàng đòi sống đòi chết, trong lòng hắn kỳ thật không có gợn sóng nào.
Chuyện như vậy, hắn thấy nhiều, đã thành thói quen.
Hắn chỉ cảm thấy hơi phiền.
Hắn không kiên nhẫn ứng phó những việc vụn vặt này, cho nên hắn muốn hủy hôn với Hoa Mạn Mạn.
Ai ngờ ngay lúc đó, hắn nghe được tiếng lòng của Hoa Mạn Mạn.
Ý nghĩ chân thật trong lòng nàng, hoàn toàn tương phản với bộ dáng hiện ra bên ngoài.
Sự tương phản mãnh liệt, khiến Lý Tịch hơi có hứng thú với nàng.
Hắn lâm thời thay đổi ý tưởng, không nói chuyện từ hôn.
Hắn muốn nhìn một chút nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Nàng có phải giống những người khác hay không, đều muốn có được gì đó từ chỗ hắn?
Kết quả hắn đợi hồi lâu, cũng không nghe được trong lòng nàng bất cứ ý tưởng gì liên quan tới việc tính kế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất