Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Chương 23: Ban Thưởng

Trước Sau
Lý Tịch không thèm liếc Trương ma ma một cái.

Sau khi Hoa Mạn Mạn bị thương, tầm mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người Hoa Mạn Mạn.

Hoa Mạn Mạn cho rằng hắn đang lo lắng cho mình, vội nói.

“Miệng vết thương không sâu, không sao hết, thiếp thân trở về thoa ít thuốc lên là tốt rồi.”

Lý Tịch nhìn chằm chằm vào mắt nàng, rõ ràng nghe được tiếng lòng thân thật của nàng

“Ui! Đau quá! Cây trâm kia cũng chưa khử trùng, không biết có nhiễm uốn ván không? Ta có bị chết không, hu hu”

Lý Tịch lạnh lùng nói: “Bổn vương không cần ngươi cứu, về sau đừng ngu ngốc tái phạm nữa.”

Hoa Mạn Mạn ấm ức mà ngậm miệng lại.

Kỳ thật nàng không phải là bồ tát cứu thế, vừa nãy là do đầu óc bị thần kinh rồi, lý trí chưa kịp phản ứng lại mà thân thể đã hành động trước một bước.

Sớm biết rằng nàng cứu người cũng không được một lời khen thì vừa rồi nàng không làm điều thừa nữa.

Hu hu hu, vết thương thật sự đau quá.

Lý Tịch làm lơ sự cầu xin xin khoan dung của Trương ma ma, lạnh lùng hạ lệnh.

“Trở về.”

Bởi vì cánh tay Hoa Mạn Mạn cánh tay, công việc đẩy xe lăn rơi vào tay Trần Vọng Bắc.

Trước khi đi, Lý Tịch quay đầu liếc nhìn hai chữ “Hải Yến” trên cổng vòm lần cuối cùng.

Lúc trước khi phụ thân viết hai chữ này, từng nghiêm túc nói với hắn.

“Tịch Nhi, chúng ta làm thần tử, chức trách quan trọng nhất chính là phụ tá thánh nhân, làm trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.”



Hiện giờ chữ vẫn còn đây, người đã hóa thành một đống hài cốt.

Hơi ấm từng quanh quẩn trong viện, cũng đã tan thành mây khói.

……

Trở lại phủ Chiêu Vương, Hoa Mạn Mạn xắn tay áo lên, lộ ra vết thương trên cánh tay.

Miệng vết thương không sâu, nhưng khá dài, chảy không ít máu, da ở miệng vết thương còn hơi lồi ra ngoài, thoạt nhìn hơi ghê sợ.

Phủ y (lang y trong phủ) cẩn thận giúp nàng xử lý vết thương, quấn băng gạc lên.

Tự Vân đưa phủ y ra ngoài, tiện thể đi lấy thuốc

Hoa Mạn Mạn buông ống tay áo xuống, ngẩng đầu, thấy Chiêu Vương đang nhìn chính mình.

Nàng đứng lên: “Thiếp thân muốn đi đổi quần áo, xin Vương gia cứ tự nhiên.”

Lý Tịch không có hành động gì, an tĩnh nhìn theo nàng vòng qua bình phong, tiến vào nội thất.

Xuyên thấu qua bình phong, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nàng.

Từng lớp y phục trên người nàng được cởi ra, đường cong từ dáng người trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng Lý Tịch lại không có tâm trạng nghĩ đến cái đẹp.

Lúc này trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh Hoa Mạn Mạn vừa rồi bảo hộ hắn.

Nữ nhân này rõ ràng yếu ớt vô cùng, ngay cả chính mình cũng không nhất định có thể bảo vệ tốt, lại dám ở thời điểm này lao người ra bảo hộ hắn.

Thật sự chẳng hiểu bản thân mình một chút nào.



Ngu xuẩn giống nàng như vậy, cho dù ngày nào đó bị người bán, nói không chừng còn sẽ giúp người ta đếm tiền.

Hắn hướng về phía bình phong thấp giọng mắng 1 câu.

“Ngu không thể tả……”

Hoa Mạn Mạn mặc váy áo sạch sẽ, vòng qua bình phong đi ra, trong lúc hoảng hốt nghe được Chiêu Vương nói câu gì đó, bởi vì giọng nói quá nhỏ mà không nghe rõ.

Nàng không nhịn được hỏi.

“Vương gia đang nói cái gì?”

Lý Tịch dựa về phía sau, lười biếng nói: “Tuy ngươi rất ngu, nhưng bổn vương từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, vừa rồi chắn giúp bổn vương, muốn ban thưởng gì cứ việc nói.”

Hoa Mạn Mạn không ngờ là lại có thể được ban thưởng.

Nàng tự động bỏ qua câu trào phúng trước đó của Chiêu Vương, lập tức bắt đầu tự hỏi, nghĩ xem đòi ban thưởng cái gì mới tốt?

Khóe mắt nàng đảo qua, thoáng nhìn giường tre bên cạnh, trong lòng lập tức liền có ý tưởng.

“Vương gia, thiếp thân có thể xin một cái giường với chăn đệm mềm mại không? Giường tre này quá cứng, ngủ thật sự không thoải mái.”

Lý Tịch thật sự không nghĩ tới, nàng yêu cầu lại thấp như thế.

Hắn nhìn chằm chằm Hoa Mạn Mạn, muốn nhìn xem đây có phải là ý tưởng chân thật của nàng không? Có phải nàng muốn lấy lui làm tiến, mưu đồ lấy được thứ khác tốt hơn hay không?

Nhưng mà hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cũng không nghe thấy trong lòng nàng xuất hiện bất kỳ ý tưởng có liên quan đến tính kế nào.

Nàng thật sự chỉ muốn một bộ chăn đệm mà thôi.

Hoa Mạn Mạn thấy hắn không hé răng liền lo sợ.

“Chẳng lẽ không thể sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau