Chương 24: Đừng Sợ
Từ khi Lý Tịch có được năng lực “Đọc tâm” đặc thù, hắn có thể nghe được tiếng lòng, cơ hồ đều là hỗn loạn tính kế, căm thù, cùng với ngờ vực.
Hắn đã tập mãi thành thói quen.
Sinh hoạt ở trung tâm quyền lực của triều Đại Chu, các loại âm mưu tính kế ắt không thể thiếu, hắn không có khả năng loại bỏ được hết.
Nhưng Hoa Mạn Mạn lại là một ngoại lệ.
Nàng như là người ngoài đi vào nhầm vào thế giới này, ý tưởng không phù hợp với mọi người xung quanh.
Nàng thật sự, quá kỳ quái.
Hoa Mạn Mạn không ngờ đường đường là Chiêu Vương mà cũng không chịu thưởng chăn đệm cho mình, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng Chiêu Vương quá keo kiệt, vừa đáng thương vô cùng mà rút lui cầu xin tiếp.
“Nếu không có đệm chăn, cho cái gối mềm mại cũng được.”
Trên giường tre đang đặt một cái gối làm bằng lạt tre để gối đầu.
Mùa hè ngủ rất mát mẻ, nhưng đối với Hoa Mạn Mạn, nó quá cứng, cộm lên khiến đầu óc nàng đau nhức.
Nàng cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục gối nó, e là cái ót bị biến dạng mất.
Lý Tịch gọi một ma ma chưởng sự tới, ra lệnh cho bà đi đặt mua một bộ đệm giường và gối đầu mới, cần mềm mại thoải mái.
Ma ma thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, thành thành thật thật mà làm theo.
Rất nhanh trên giường tre đã thay đổi một bộ đệm chăn gối mới.
Hoa Mạn Mạn ngồi ở bên trên, bên trái sờ sờ, bên phải xoa bóp, cảm giác rất mềm mại, nàng rất vừa lòng.
Nàng cười đến cong cả mi mắt: “Đa tạ Vương gia ban thưởng!”
Lý Tịch kỳ thật muốn nói nàng không cần phiền toái như thế, nếu nàng ngại giường tre ngủ không thoải mái, hoàn toàn có thể ngủ giường, dù sao, hắn cũng sẽ không ngày nào cũng tới phòng nàng qua đêm.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở về.
Thôi, nể mặt nàng xả thân cứu hắn, hắn sẽ ngủ thêm mấy ngày trong phòng nàng.
Cũng để cho trên dưới vương phủ đều nhìn xem, nàng thực sự được hắn coi trọng, miễn cho tương lai lại có người không có mắt đi tính kế nàng.
Đêm nay Chiêu Vương vẫn ngủ lại ở trong phòng Hoa Mạn Mạn.
Nha hoàn vốn phụ trách trực đêm bị Hoa Mạn Mạn đuổi ra ngoài.
Nàng tỏ vẻ có chính mình hầu hạ Vương gia là đủ rồi, trong phòng không cần có người khác đợi.
Đám nha hoàn cho rằng Hoa nhũ nhân muốn cùng Vương gia làm chuyện không thể miêu tả, từng người đều xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, chân chạy đi thật nhanh.
Nhưng bọn họ không biết chính là, Hoa Mạn Mạn và Chiêu Vương chưa xảy ra chuyện gì hết.
Hai người phân giường để ngủ, ranh giới rõ ràng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Hoa Mạn Mạn hoảng hốt khi hình ảnh hiện về từ rất nhiều năm trước.
Khi đó nàng mới tám tuổi, công ty của ba vì kinh doanh không tốt mà phá sản.
Bởi vì ba không vực dậy nổi, nên cả ngày say rượu, mỗi lần ông uống say tính tình sẽ thay đổi hoàn toàn, trở nên cực kỳ bạo lực, thường xuyên tay đấm chân đá vợ con.
Mẹ thật sự không chịu nổi, liền lén chạy đi một mình.
Mẹ đi rồi, Hoa Mạn Mạn lại không đi được.
Ba uống say như thành một con quỷ, nắm tóc nàng đập xuống đất.
Nàng liều mạng giãy giụa khóc gào, nhưng chút sức mọn của nàng căn bản không phải là đối thủ của nam nhân trưởng thành, đầu nàng nện mạnh xuống đất, đau đến mức nàng khóc oa oa thật to.
Ba mắng nàng là sao chổi, đem toàn bộ thất bại của chính mình quy tội cho nàng.
“Nếu không phải đồ sao chổi nhà ngươi, công ty lão tử sẽ không phá sản! Ngươi chính là tai họa! Là đồ sát tinh! Ai ở gần ngươi sẽ không có kết cục tốt! Sao ngươi không chết đi?!”
Giọng nói của ông cùng tiếng mắng của Nhu Uyển quận chúa đan xen lẫn nhau.
Ngay cả khi bọn họ nói lời này, biểu tình cũng đan xen cùng nhau.
“Ngươi chính là đồ tai họa! Đồ sát tinh!”
Hoa Mạn Mạn đột nhiên mở mắt ra, tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Trước mắt là xà nhà chạm khắc hoa nở đầy phú quý, khung cảnh chung quanh yên tĩnh.
Cửa sổ đóng chặt, không có ánh sáng, trong phòng vô cùng tối tăm, không thấy rõ gì hết.
Nàng không biết hiện tại là giờ nào, nhưng không dám lên tiếng gọi người, chỉ có thể lặng lẽ giơ tay sờ soạng đôi mắt.
Đều đã qua.
Tất cả đều đã qua rồi.
Đừng sợ.
Hắn đã tập mãi thành thói quen.
Sinh hoạt ở trung tâm quyền lực của triều Đại Chu, các loại âm mưu tính kế ắt không thể thiếu, hắn không có khả năng loại bỏ được hết.
Nhưng Hoa Mạn Mạn lại là một ngoại lệ.
Nàng như là người ngoài đi vào nhầm vào thế giới này, ý tưởng không phù hợp với mọi người xung quanh.
Nàng thật sự, quá kỳ quái.
Hoa Mạn Mạn không ngờ đường đường là Chiêu Vương mà cũng không chịu thưởng chăn đệm cho mình, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng Chiêu Vương quá keo kiệt, vừa đáng thương vô cùng mà rút lui cầu xin tiếp.
“Nếu không có đệm chăn, cho cái gối mềm mại cũng được.”
Trên giường tre đang đặt một cái gối làm bằng lạt tre để gối đầu.
Mùa hè ngủ rất mát mẻ, nhưng đối với Hoa Mạn Mạn, nó quá cứng, cộm lên khiến đầu óc nàng đau nhức.
Nàng cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục gối nó, e là cái ót bị biến dạng mất.
Lý Tịch gọi một ma ma chưởng sự tới, ra lệnh cho bà đi đặt mua một bộ đệm giường và gối đầu mới, cần mềm mại thoải mái.
Ma ma thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, thành thành thật thật mà làm theo.
Rất nhanh trên giường tre đã thay đổi một bộ đệm chăn gối mới.
Hoa Mạn Mạn ngồi ở bên trên, bên trái sờ sờ, bên phải xoa bóp, cảm giác rất mềm mại, nàng rất vừa lòng.
Nàng cười đến cong cả mi mắt: “Đa tạ Vương gia ban thưởng!”
Lý Tịch kỳ thật muốn nói nàng không cần phiền toái như thế, nếu nàng ngại giường tre ngủ không thoải mái, hoàn toàn có thể ngủ giường, dù sao, hắn cũng sẽ không ngày nào cũng tới phòng nàng qua đêm.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở về.
Thôi, nể mặt nàng xả thân cứu hắn, hắn sẽ ngủ thêm mấy ngày trong phòng nàng.
Cũng để cho trên dưới vương phủ đều nhìn xem, nàng thực sự được hắn coi trọng, miễn cho tương lai lại có người không có mắt đi tính kế nàng.
Đêm nay Chiêu Vương vẫn ngủ lại ở trong phòng Hoa Mạn Mạn.
Nha hoàn vốn phụ trách trực đêm bị Hoa Mạn Mạn đuổi ra ngoài.
Nàng tỏ vẻ có chính mình hầu hạ Vương gia là đủ rồi, trong phòng không cần có người khác đợi.
Đám nha hoàn cho rằng Hoa nhũ nhân muốn cùng Vương gia làm chuyện không thể miêu tả, từng người đều xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, chân chạy đi thật nhanh.
Nhưng bọn họ không biết chính là, Hoa Mạn Mạn và Chiêu Vương chưa xảy ra chuyện gì hết.
Hai người phân giường để ngủ, ranh giới rõ ràng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Hoa Mạn Mạn hoảng hốt khi hình ảnh hiện về từ rất nhiều năm trước.
Khi đó nàng mới tám tuổi, công ty của ba vì kinh doanh không tốt mà phá sản.
Bởi vì ba không vực dậy nổi, nên cả ngày say rượu, mỗi lần ông uống say tính tình sẽ thay đổi hoàn toàn, trở nên cực kỳ bạo lực, thường xuyên tay đấm chân đá vợ con.
Mẹ thật sự không chịu nổi, liền lén chạy đi một mình.
Mẹ đi rồi, Hoa Mạn Mạn lại không đi được.
Ba uống say như thành một con quỷ, nắm tóc nàng đập xuống đất.
Nàng liều mạng giãy giụa khóc gào, nhưng chút sức mọn của nàng căn bản không phải là đối thủ của nam nhân trưởng thành, đầu nàng nện mạnh xuống đất, đau đến mức nàng khóc oa oa thật to.
Ba mắng nàng là sao chổi, đem toàn bộ thất bại của chính mình quy tội cho nàng.
“Nếu không phải đồ sao chổi nhà ngươi, công ty lão tử sẽ không phá sản! Ngươi chính là tai họa! Là đồ sát tinh! Ai ở gần ngươi sẽ không có kết cục tốt! Sao ngươi không chết đi?!”
Giọng nói của ông cùng tiếng mắng của Nhu Uyển quận chúa đan xen lẫn nhau.
Ngay cả khi bọn họ nói lời này, biểu tình cũng đan xen cùng nhau.
“Ngươi chính là đồ tai họa! Đồ sát tinh!”
Hoa Mạn Mạn đột nhiên mở mắt ra, tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Trước mắt là xà nhà chạm khắc hoa nở đầy phú quý, khung cảnh chung quanh yên tĩnh.
Cửa sổ đóng chặt, không có ánh sáng, trong phòng vô cùng tối tăm, không thấy rõ gì hết.
Nàng không biết hiện tại là giờ nào, nhưng không dám lên tiếng gọi người, chỉ có thể lặng lẽ giơ tay sờ soạng đôi mắt.
Đều đã qua.
Tất cả đều đã qua rồi.
Đừng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất