Chương 37: Mất Ngủ
Hoa Khanh Khanh trở lại phòng mình liền đóng cửa không ra.
Chờ tới lúc dùng cơm trưa, lão phu nhân phái người tới mời nàng ra ngoài dùng cơm, nàng lấy cớ thân thể không khoẻ để cho qua chuyện.
Trên bàn cơm, nét mặt Hoa Định Tông toả sáng, không ngừng hướng về phía Chiêu Vương kính rượu, cười hết sức thoải mái.
Tâm trạng Lý Tịch không tốt, phản ứng nhàn nhạt.
Hoa Mạn Mạn cũng vì chột dạ mà toàn bộ hành trình đều không mở miệng, cho dù Hoa Định Tông luôn dùng ánh mắt ám chỉ nàng hỗ trợ nói vài câu cho không khí sinh động, nàng cũng làm như không thấy, chỉ lo vùi đầu dùng bữa.
Một bữa cơm trưa kết thúc trong sự lúng túng ấy.
Hoa Mạn Mạn và Lý Tịch cưỡi xe ngựa quay về vương phủ.
Toàn bộ hành trình hai người không có bất kỳ giao lưu nào.
Đến khi trở lại vương phủ, Lý Tịch lập tức đi tới Sơn Hải Cư của chính mình.
Cho đến ban đêm, hắn cũng không lộ diện.
Vì thế đêm nay Hoa Mạn Mạn ngủ một mình.
Nàng rốt cuộc không cần phải ngủ tiếp trên giường tre, có thể đi ngủ trên cái giường rộng thoải mái, nàng đương nhiên cao hứng vạn phần với chuyện này.
Nhưng đám nha hoàn hầu hạ bên người nàng lại lo lắng sốt ruột.
Tự Vân cẩn thận hỏi.
“Sao đêm nay Vương gia lại không tới đây qua đêm? Chẳng lẽ có chuyện gì khiến Vương gia vướng bận? Ngài có muốn phái người đi tìm hiểu một chút hay không l?”
Hoa Mạn Mạn tỏ vẻ hoàn toàn không cần thiết
Như vậy là rất tốt mà!
Ai lo phận nấy, không can thiệp chuyện của nhau.
Hoàn mỹ!
Nàng trấn an Tự Vân vài câu, sau đó đuổi hết toàn bộ mọi người ra ngoài.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Hoa Mạn Mạn, nàng lấy cái túi may mắn mà hệ thống khen thưởng ra.
Vừa mở ra liền phát hiện bên trong là một bình sứ trắng nho nhỏ.
Hoa Mạn Mạn dò hỏi hệ thống.
“Đây là cái gì?”
Hệ thống: “Đây là Đoạn ngọc cao, bôi nó trên chỗ đau, sau một đợt trị liệu có hiệu quả gân cốt tái sinh.”
Hoa Mạn Mạn rất vui sướng: “Đây chính là thứ tốt nha!”
Đồ vật tốt như vậy, cho dù có tiền cũng không mua được.
Nàng có thể phân nó thành mười mấy phần bán đi, nhất định có thể kiếm được một khoản hời.
Hệ thống nhắc nhở: “Một hộp Đoạn ngọc cao vừa đủ một đợt trị liệu.”
Lập tức Hoa Mạn Mạn phản ứng lại.
Nói cách khác, hộp Đoạn ngọc cao chỉ dùng được một lần, nó chỉ có thể chữa khỏi cho một người, dùng xong là hết.
Tâm trạng sung sướng lập tức liền tan hơn một nửa.
Quả nhiên, hệ thống sẽ không để cho nàng có cơ hội lách luật.
Nàng muốn chiếm lợi từ hệ thống thì chỉ là ý nghĩ viển vông thôi.
Hoa Mạn Mạn nhớ tới Tuyết ngọc cao mà trước đó hệ thống khen thưởng.
Liều lượng hộp tuyết ngọc cao rất ít, chờ đến khi toàn bộ dấu vết trên mặt nàng biến mất, tuyết ngọc cao đã dùng hết rồi.
Liều lượng cũng vừa đủ một mình nàng dùng.
Xem ra muốn dựa vào hệ thống khen thưởng để làm giàu là không khả thi.
Hoa Mạn Mạn cho Đoạn ngọc cao vào trong ngăn kéo, sau đó bò lên trên giường, quấn chăn mềm mại, thoải mái dễ chịu mà ngủ.
Nàng ngủ rồi, nhưng Lý Tịch ở Sơn Hải Cư vẫn còn tỉnh.
Đêm nay hắn lại mất ngủ theo thường lệ.
Theo lý thuyết, hắn đã sớm có thói quen mất ngủ.
Cũng không biết tại sao lại thế, đêm nay tâm trạng của hắn hết sức phiền muộn.
Giống như là bên người thiếu thứ gì đó?
Rốt cuộc thiếu cái gì?
Lý Tịch tự hỏi thật lâu, sau đó mới nhớ, là thiếu tiếng hớt thở vững vàng khi ngủ của Hoa Mạn Mạn.
Chất lượng giấc ngủ của nữ nhân kia luôn luôn rất tốt, ở cùng nàng ba buổi tối, mỗi đêm nàng đều ngả đầu vào gối là ngủ.
Sau khi nàng ngủ, sẽ phát ra tiếng hít thở cực kỳ nhỏ.
Âm thanh kia bằng phẳng đều đều, làm Lý Tịch bất giác mà thả lỏng theo.
Nhưng hiện tại không có âm thanh đó.
Giờ này khắc này Lý Tịch cảm thấy không gian nhà ở quen thuộc quá an tĩnh.
Loại an tĩnh này khiến hắn không nhịn được nhớ tới trận huyết chiến 5 năm trước.
Khi đó hắn bị đè ở dưới vô số thi thể, trong lỗ mũi, trong miệng, tất cả đều là mùi máu tươi nồng nặc.
Chung quanh lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh như chết.
Chờ tới lúc dùng cơm trưa, lão phu nhân phái người tới mời nàng ra ngoài dùng cơm, nàng lấy cớ thân thể không khoẻ để cho qua chuyện.
Trên bàn cơm, nét mặt Hoa Định Tông toả sáng, không ngừng hướng về phía Chiêu Vương kính rượu, cười hết sức thoải mái.
Tâm trạng Lý Tịch không tốt, phản ứng nhàn nhạt.
Hoa Mạn Mạn cũng vì chột dạ mà toàn bộ hành trình đều không mở miệng, cho dù Hoa Định Tông luôn dùng ánh mắt ám chỉ nàng hỗ trợ nói vài câu cho không khí sinh động, nàng cũng làm như không thấy, chỉ lo vùi đầu dùng bữa.
Một bữa cơm trưa kết thúc trong sự lúng túng ấy.
Hoa Mạn Mạn và Lý Tịch cưỡi xe ngựa quay về vương phủ.
Toàn bộ hành trình hai người không có bất kỳ giao lưu nào.
Đến khi trở lại vương phủ, Lý Tịch lập tức đi tới Sơn Hải Cư của chính mình.
Cho đến ban đêm, hắn cũng không lộ diện.
Vì thế đêm nay Hoa Mạn Mạn ngủ một mình.
Nàng rốt cuộc không cần phải ngủ tiếp trên giường tre, có thể đi ngủ trên cái giường rộng thoải mái, nàng đương nhiên cao hứng vạn phần với chuyện này.
Nhưng đám nha hoàn hầu hạ bên người nàng lại lo lắng sốt ruột.
Tự Vân cẩn thận hỏi.
“Sao đêm nay Vương gia lại không tới đây qua đêm? Chẳng lẽ có chuyện gì khiến Vương gia vướng bận? Ngài có muốn phái người đi tìm hiểu một chút hay không l?”
Hoa Mạn Mạn tỏ vẻ hoàn toàn không cần thiết
Như vậy là rất tốt mà!
Ai lo phận nấy, không can thiệp chuyện của nhau.
Hoàn mỹ!
Nàng trấn an Tự Vân vài câu, sau đó đuổi hết toàn bộ mọi người ra ngoài.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Hoa Mạn Mạn, nàng lấy cái túi may mắn mà hệ thống khen thưởng ra.
Vừa mở ra liền phát hiện bên trong là một bình sứ trắng nho nhỏ.
Hoa Mạn Mạn dò hỏi hệ thống.
“Đây là cái gì?”
Hệ thống: “Đây là Đoạn ngọc cao, bôi nó trên chỗ đau, sau một đợt trị liệu có hiệu quả gân cốt tái sinh.”
Hoa Mạn Mạn rất vui sướng: “Đây chính là thứ tốt nha!”
Đồ vật tốt như vậy, cho dù có tiền cũng không mua được.
Nàng có thể phân nó thành mười mấy phần bán đi, nhất định có thể kiếm được một khoản hời.
Hệ thống nhắc nhở: “Một hộp Đoạn ngọc cao vừa đủ một đợt trị liệu.”
Lập tức Hoa Mạn Mạn phản ứng lại.
Nói cách khác, hộp Đoạn ngọc cao chỉ dùng được một lần, nó chỉ có thể chữa khỏi cho một người, dùng xong là hết.
Tâm trạng sung sướng lập tức liền tan hơn một nửa.
Quả nhiên, hệ thống sẽ không để cho nàng có cơ hội lách luật.
Nàng muốn chiếm lợi từ hệ thống thì chỉ là ý nghĩ viển vông thôi.
Hoa Mạn Mạn nhớ tới Tuyết ngọc cao mà trước đó hệ thống khen thưởng.
Liều lượng hộp tuyết ngọc cao rất ít, chờ đến khi toàn bộ dấu vết trên mặt nàng biến mất, tuyết ngọc cao đã dùng hết rồi.
Liều lượng cũng vừa đủ một mình nàng dùng.
Xem ra muốn dựa vào hệ thống khen thưởng để làm giàu là không khả thi.
Hoa Mạn Mạn cho Đoạn ngọc cao vào trong ngăn kéo, sau đó bò lên trên giường, quấn chăn mềm mại, thoải mái dễ chịu mà ngủ.
Nàng ngủ rồi, nhưng Lý Tịch ở Sơn Hải Cư vẫn còn tỉnh.
Đêm nay hắn lại mất ngủ theo thường lệ.
Theo lý thuyết, hắn đã sớm có thói quen mất ngủ.
Cũng không biết tại sao lại thế, đêm nay tâm trạng của hắn hết sức phiền muộn.
Giống như là bên người thiếu thứ gì đó?
Rốt cuộc thiếu cái gì?
Lý Tịch tự hỏi thật lâu, sau đó mới nhớ, là thiếu tiếng hớt thở vững vàng khi ngủ của Hoa Mạn Mạn.
Chất lượng giấc ngủ của nữ nhân kia luôn luôn rất tốt, ở cùng nàng ba buổi tối, mỗi đêm nàng đều ngả đầu vào gối là ngủ.
Sau khi nàng ngủ, sẽ phát ra tiếng hít thở cực kỳ nhỏ.
Âm thanh kia bằng phẳng đều đều, làm Lý Tịch bất giác mà thả lỏng theo.
Nhưng hiện tại không có âm thanh đó.
Giờ này khắc này Lý Tịch cảm thấy không gian nhà ở quen thuộc quá an tĩnh.
Loại an tĩnh này khiến hắn không nhịn được nhớ tới trận huyết chiến 5 năm trước.
Khi đó hắn bị đè ở dưới vô số thi thể, trong lỗ mũi, trong miệng, tất cả đều là mùi máu tươi nồng nặc.
Chung quanh lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh như chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất