Chương 39: Bổn Vương Không Thể Không Cần Nàng
Hoa Mạn Mạn mím môi đỏ, khóe mắt như cánh đào đỏ bừng, lông mi nhẹ nhàng rung động, tựa như giây tiếp theo sẽ khóc, nhu nhược đáng thương, làm người ta thương tiếc.
“Nếu thật sự chỉ là việc nhỏ, hôm qua Vương gia cần gì phải cố ý xa cách thiếp thân?
Nói đến cùng, trong lòng Vương gia vẫn để ý, chỉ cần Vương gia để ý, thiếp thân tự nhiên cũng để ý.
Vương gia có biết ngày hôm qua sau khi trở lại vương phủ, thiếp thân có bao nhiêu sợ hãi không?
Thiếp thân thật sự rất sợ hãi Vương gia dưới cơn giận dữ không cần thiếp thân nữa.”
Nàng nói một tràng, không nhịn được rớt nước mắt, khóc như hoa lê dính mưa, nhìn thấy mà thương.
Lý Tịch không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn của nữ nhân này thật sự rất lợi hại.
Nếu không phải hắn có năng lực đặc thù, có thể nghe được tiếng lòng nàng thì hắn có khi bị kỹ thuật diễn của nàng đẩy xuống mương mất.
Chẳng trách tiểu tử Tống Đỉnh kia bị nàng câu dẫn, đến vị hôn thê đứng đắn mà cũng từ bỏ.
Nữ nhân như vậy, trời sinh chính là khắc tinh của rất nhiều nam nhân.
Lý Tịch ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng, ý bảo nàng tiến tới.
Hoa Mạn Mạn do dự, chậm rãi mà dịch về phía hắn.
Chờ đến khi nàng đi đến trước mặt mình, Lý Tịch kéo tay phải nàng, dịu dàng cười nói.
“Nàng không cần sầu lo, nàng đã gả cho bổn vương, đời này đều chỉ có thể là người của bổn vương, bổn vương không thể nào không cần nàng”.
Hoa Mạn Mạn như là bị cảm động, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Nàng nghẹn ngào nói: “Vương gia đối xử với thiếp thân thật sự quá tốt, thiếp thân không có gì báo đáp, chỉ có thể tận tâm tận lực hầu hạ Vương gia.”
Nhưng nàng vừa mới nói xong liền nhìn thấy Chiêu Vương lấy một cái chai nhỏ từ ống tay áo nàng ra.
Cái chai đó đựng dầu bạc hà.
Hoa Mạn Mạn: “……”
Biểu tình của nàng trong nháy mắt sững sờ, hít thở không thông.
Lý Tịch mở nắp bình ra, một mùi bạc hà mát lạnh kích thích vị giác xộc vào mũi.
Hắn cười như không cười hỏi.
“Sao nàng lại tùy thân mang theo dầu bạc hà thế?”
Hoa Mạn Mạn cố gắng duy trì hình tượng, vừa gạt lệ vừa giải thích nói.
“Hiện tại trời nóng, bên ngoài rất nhiều muỗi, thiếp thân lại có thể chất hút muỗi, liền mang theo một lọ dầu bạc hà bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Lý Tịch: “Hóa ra là thế.”
Hắn nắm chặt cổ tay Hoa Mạn Mạn, kéo mạnh 1 cái, kéo cả người nàng vào trong lòng ngực.
Ngay sau đó, hắn liền cúi người áp xuống, tới gần khóe mắt nàng, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Hoa Mạn Mạn trăm triệu lần không nghĩ tới một chiêu đột ngột này của đối phương, cả người sững sờ, không biết phải làm sao.
Toàn bộ người hầu chung quanh đều thi nhau cúi đầu, làm bộ chính mình không nhìn thấy cái gì hết.
Lý Tịch cười như không cười hỏi.
“Khóe mắt nàng có mùi dầu bạc hà, chẳng lẽ sáng sớm tinh mơ khóe mắt nàng đã bị muỗi cắn?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người thật sự là quá gần.
Hoa Mạn Mạn dường như có thể thấy rõ mỗi sợi lông mi của đối phương.
Không thể không thừa nhận, nam nhân này đúng là rất đẹp.
Cho dù ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan hắn vẫn không có bất kỳ tỳ vết gì, hoàn mỹ đến mức làm người đố kỵ.
Hoa Mạn Mạn không kìm được trái tim đập nhanh hơn, lắp bắp đáp.
“Không, không phải, là tối qua thiếp thân bị muỗi cắn, hơi ngứa, cho nên buổi sáng sau khi rửa mặt xong, thiếp thân xoa một ít dầu bạc hà.”
Lý Tịch vờ như bị lý do nàng đưa ra thuyết phục, thuận thế nói.
“Hóa ra chỗ nàng ở có muỗi, nàng lại là người có thể chất hút muỗi, e là không thể ở đó tiếp, chi bằng đêm nay nàng dọn đến Sơn Hải Cư ở đi.”
Hoa Mạn Mạn há hốc mồm: “Hả?”
Lý Tịch nhướng mày: “Như thế nào? Nàng không muốn?”
Hoa Mạn Mạn vội vàng phủ nhận: “Không có không có! Có thể ở cùng một chỗ với Vương gia, thiếp thân quả thật là phúc ba đời, thiếp thân cao hứng còn không kịp, sao lại không muốn chứ?!”
Lý Tịch vừa lòng cười: “Như thế rất tốt.”
“Nếu thật sự chỉ là việc nhỏ, hôm qua Vương gia cần gì phải cố ý xa cách thiếp thân?
Nói đến cùng, trong lòng Vương gia vẫn để ý, chỉ cần Vương gia để ý, thiếp thân tự nhiên cũng để ý.
Vương gia có biết ngày hôm qua sau khi trở lại vương phủ, thiếp thân có bao nhiêu sợ hãi không?
Thiếp thân thật sự rất sợ hãi Vương gia dưới cơn giận dữ không cần thiếp thân nữa.”
Nàng nói một tràng, không nhịn được rớt nước mắt, khóc như hoa lê dính mưa, nhìn thấy mà thương.
Lý Tịch không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn của nữ nhân này thật sự rất lợi hại.
Nếu không phải hắn có năng lực đặc thù, có thể nghe được tiếng lòng nàng thì hắn có khi bị kỹ thuật diễn của nàng đẩy xuống mương mất.
Chẳng trách tiểu tử Tống Đỉnh kia bị nàng câu dẫn, đến vị hôn thê đứng đắn mà cũng từ bỏ.
Nữ nhân như vậy, trời sinh chính là khắc tinh của rất nhiều nam nhân.
Lý Tịch ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng, ý bảo nàng tiến tới.
Hoa Mạn Mạn do dự, chậm rãi mà dịch về phía hắn.
Chờ đến khi nàng đi đến trước mặt mình, Lý Tịch kéo tay phải nàng, dịu dàng cười nói.
“Nàng không cần sầu lo, nàng đã gả cho bổn vương, đời này đều chỉ có thể là người của bổn vương, bổn vương không thể nào không cần nàng”.
Hoa Mạn Mạn như là bị cảm động, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Nàng nghẹn ngào nói: “Vương gia đối xử với thiếp thân thật sự quá tốt, thiếp thân không có gì báo đáp, chỉ có thể tận tâm tận lực hầu hạ Vương gia.”
Nhưng nàng vừa mới nói xong liền nhìn thấy Chiêu Vương lấy một cái chai nhỏ từ ống tay áo nàng ra.
Cái chai đó đựng dầu bạc hà.
Hoa Mạn Mạn: “……”
Biểu tình của nàng trong nháy mắt sững sờ, hít thở không thông.
Lý Tịch mở nắp bình ra, một mùi bạc hà mát lạnh kích thích vị giác xộc vào mũi.
Hắn cười như không cười hỏi.
“Sao nàng lại tùy thân mang theo dầu bạc hà thế?”
Hoa Mạn Mạn cố gắng duy trì hình tượng, vừa gạt lệ vừa giải thích nói.
“Hiện tại trời nóng, bên ngoài rất nhiều muỗi, thiếp thân lại có thể chất hút muỗi, liền mang theo một lọ dầu bạc hà bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Lý Tịch: “Hóa ra là thế.”
Hắn nắm chặt cổ tay Hoa Mạn Mạn, kéo mạnh 1 cái, kéo cả người nàng vào trong lòng ngực.
Ngay sau đó, hắn liền cúi người áp xuống, tới gần khóe mắt nàng, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Hoa Mạn Mạn trăm triệu lần không nghĩ tới một chiêu đột ngột này của đối phương, cả người sững sờ, không biết phải làm sao.
Toàn bộ người hầu chung quanh đều thi nhau cúi đầu, làm bộ chính mình không nhìn thấy cái gì hết.
Lý Tịch cười như không cười hỏi.
“Khóe mắt nàng có mùi dầu bạc hà, chẳng lẽ sáng sớm tinh mơ khóe mắt nàng đã bị muỗi cắn?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người thật sự là quá gần.
Hoa Mạn Mạn dường như có thể thấy rõ mỗi sợi lông mi của đối phương.
Không thể không thừa nhận, nam nhân này đúng là rất đẹp.
Cho dù ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan hắn vẫn không có bất kỳ tỳ vết gì, hoàn mỹ đến mức làm người đố kỵ.
Hoa Mạn Mạn không kìm được trái tim đập nhanh hơn, lắp bắp đáp.
“Không, không phải, là tối qua thiếp thân bị muỗi cắn, hơi ngứa, cho nên buổi sáng sau khi rửa mặt xong, thiếp thân xoa một ít dầu bạc hà.”
Lý Tịch vờ như bị lý do nàng đưa ra thuyết phục, thuận thế nói.
“Hóa ra chỗ nàng ở có muỗi, nàng lại là người có thể chất hút muỗi, e là không thể ở đó tiếp, chi bằng đêm nay nàng dọn đến Sơn Hải Cư ở đi.”
Hoa Mạn Mạn há hốc mồm: “Hả?”
Lý Tịch nhướng mày: “Như thế nào? Nàng không muốn?”
Hoa Mạn Mạn vội vàng phủ nhận: “Không có không có! Có thể ở cùng một chỗ với Vương gia, thiếp thân quả thật là phúc ba đời, thiếp thân cao hứng còn không kịp, sao lại không muốn chứ?!”
Lý Tịch vừa lòng cười: “Như thế rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất