Chương 47: Ta Coi Như Tìm Được Ngươi
Vì trốn tránh tăng ca, Hoa Mạn Mạn lâm thời lấy cái cớ cho chính mình.
“Ta bỗng nhiên nhớ tới gần đây Thiên Hương Các ra son phấn mới, ta phải đi xem, nếu đi chậm, những mỹ phẩm ấy bị bán hết mất.”
Nói xong nàng liền đứng lên, làm bộ muốn chạy ra bên ngoài.
Cao Thiện vội hỏi: “Vậy sổ sách danh mục quà tặng thì làm sao bây giờ?”
Hoa Mạn Mạn nói có lệ: “Ngươi xem mà làm”.
Nàng như chạy trốn mà ra khỏi vương phủ.
Tự Vân đi theo phía sau nàng, tò mò hỏi.
“Sao nhũ nhân lại biết Thiên Hương Các gần đây muốn ra son phấn mới?”
Hoa Mạn Mạn hít thở mạnh, nàng ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt thoang thoảng, trên mặt tức khắc nở nụ cười sung sướng.
“Thiên Hương Các có đồ mới hay không ta không biết, ta chỉ biết phía trước có đồ ăn ngon.”
Nói xong nàng liền theo mùi hương chạy về phía trước.
Tự Vân theo sát phía sau, trong miệng còn không quên nhắc nhở.
“Nhũ nhân chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”
Hoa Mạn Mạn tìm được một cửa hàng bán điểm tâm ở gần đó.
Vừa rồi nàng ngửi được mùi hương, chính là từ cửa hàng này phiêu tán ra.
Nàng hưng phấn chạy vào, mua mỗi loại điểm tâm một phần.
Bởi vì mua quá nhiều, một mình Hoa Mạn Mạn không cầm được, may mắn còn có Tự Vân hỗ trợ.
Hoa Mạn Mạn vội vàng không chờ nổi mà mở ra một cái bao giấy dầu ra, lấy một miếng bánh hạch đào, mở miệng cắn, vị bánh ngon miệng, ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon!
Nàng vừa ăn vừa ra ngoài.
Tự Vân ôm vài bao giấy dầu theo ở phía sau.
Bọn họ vừa đi ra khỏi cửa hàng điểm tâm, liền nghe thấy có người hô một tiếng.
“Mạn Mạn!”
Hoa Mạn Mạn dừng bước chân, theo tiếng nhìn lại, thấy một lang quân tuấn tú mặc áo dài màu xanh lơ bước nhanh về phía bên này.
Chỉ liếc mắt một cái, Hoa Mạn Mạn căn cứ theo ký ức để lại của thân thể này mà biết thân phận người tới.
Người này là Tống Đỉnh!
Năm nay Tống Đỉnh mười tám tuổi, mặt mày tuấn tú, hơn nữa hắn xuất thân từ thế gia làm thái y, từ nhỏ đã đi theo trưởng bối học y, trên người luôn có loại khí chất ôn hòa thương người, rất dễ khiến người cảm thấy thân thiện hòa nhã.
Nhưng lúc này hắn lại chau mày, đáy mắt ẩn chứa tức giận, thoạt nhìn hơi dọa người.
Hắn vọt tới trước mặt Hoa Mạn Mạn, hạ giọng nói.
“Ta coi như tìm được nàng rồi!”
Hoa Mạn Mạn biết nguyên chủ thân thể này cùng hắn hơi mập mờ, lúc này nàng hơi chột dạ, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Nàng cố gắng giả bộ không có việc gì, khó hiểu hỏi.
“Lời này của ngươi là ý gì?”
Tống Đỉnh thấy nàng còn dám giả ngu, trong bụng nhất thời bốc lửa giận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nàng xác định muốn ở chỗ này nói chuyện?”
Hoa Mạn Mạn nhìn trái phải, phát hiện bốn phía có không ít người đều nhìn về phía này.
Mặc dù dân phong ở Đại Chu cởi mở, nhưng hai nam nữ trẻ tuổi đứng ở trên đường cái lôi lôi kéo kéo vẫn không hợp lễ nghĩa.
Hoa Mạn Mạn không muốn gây ra phiền toái, đề nghị.
“Chúng ta đi đến quán trà đối diện ngồi đi.”
Ba người đi đến quán trà ở phố đối diện.
Khi bọn họ đi rồi, hai nữ tử trẻ tuổi từ cửa hàng điểm tâm đi ra.
Nữ tử đi ở phía trước mặc váy bó ngực màu tím nhạt, môi hồng răng trắng, tóc đen như mây, gần khóe mắt bên phải có nốt ruồi son nhàn nhạt, càng khiến dung nhan mỹ lệ của nàng tăng thêm vài phần độc đáo phong tình.
Đó là thứ nữ của Lễ Bộ thị lang, đồng thời cũng là nhũ nhân sắp qua cửa của Chiêu Vương - Hàn Trân Nhi.
Hàn Trân Nhi đứng ở bên đường, nhìn quán trà đối diện, lộ ra nét mặt như suy tư gì đó.
Nha hoàn đi theo phía sau nàng nhỏ giọng nói.
“Vừa rồi nữ tử ở cùng công tử Tống gia là Hoa nhũ nhân phủ Chiêu Vương phải không? Sao nô tỳ thấy quan hệ giữa hai bọn họ hơi bất thường nhỉ?”
Hàn Trân Nhi không biết là nghĩ tới cái gì, nhếch môi cười khẽ.
“Ta đã lâu chưa gặp Hoa Khanh Khanh, hôm nay thời tiết không tồi, ta đi hẹn nàng ra uống trà đi.”
“Vâng.”
“Ta bỗng nhiên nhớ tới gần đây Thiên Hương Các ra son phấn mới, ta phải đi xem, nếu đi chậm, những mỹ phẩm ấy bị bán hết mất.”
Nói xong nàng liền đứng lên, làm bộ muốn chạy ra bên ngoài.
Cao Thiện vội hỏi: “Vậy sổ sách danh mục quà tặng thì làm sao bây giờ?”
Hoa Mạn Mạn nói có lệ: “Ngươi xem mà làm”.
Nàng như chạy trốn mà ra khỏi vương phủ.
Tự Vân đi theo phía sau nàng, tò mò hỏi.
“Sao nhũ nhân lại biết Thiên Hương Các gần đây muốn ra son phấn mới?”
Hoa Mạn Mạn hít thở mạnh, nàng ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt thoang thoảng, trên mặt tức khắc nở nụ cười sung sướng.
“Thiên Hương Các có đồ mới hay không ta không biết, ta chỉ biết phía trước có đồ ăn ngon.”
Nói xong nàng liền theo mùi hương chạy về phía trước.
Tự Vân theo sát phía sau, trong miệng còn không quên nhắc nhở.
“Nhũ nhân chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”
Hoa Mạn Mạn tìm được một cửa hàng bán điểm tâm ở gần đó.
Vừa rồi nàng ngửi được mùi hương, chính là từ cửa hàng này phiêu tán ra.
Nàng hưng phấn chạy vào, mua mỗi loại điểm tâm một phần.
Bởi vì mua quá nhiều, một mình Hoa Mạn Mạn không cầm được, may mắn còn có Tự Vân hỗ trợ.
Hoa Mạn Mạn vội vàng không chờ nổi mà mở ra một cái bao giấy dầu ra, lấy một miếng bánh hạch đào, mở miệng cắn, vị bánh ngon miệng, ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon!
Nàng vừa ăn vừa ra ngoài.
Tự Vân ôm vài bao giấy dầu theo ở phía sau.
Bọn họ vừa đi ra khỏi cửa hàng điểm tâm, liền nghe thấy có người hô một tiếng.
“Mạn Mạn!”
Hoa Mạn Mạn dừng bước chân, theo tiếng nhìn lại, thấy một lang quân tuấn tú mặc áo dài màu xanh lơ bước nhanh về phía bên này.
Chỉ liếc mắt một cái, Hoa Mạn Mạn căn cứ theo ký ức để lại của thân thể này mà biết thân phận người tới.
Người này là Tống Đỉnh!
Năm nay Tống Đỉnh mười tám tuổi, mặt mày tuấn tú, hơn nữa hắn xuất thân từ thế gia làm thái y, từ nhỏ đã đi theo trưởng bối học y, trên người luôn có loại khí chất ôn hòa thương người, rất dễ khiến người cảm thấy thân thiện hòa nhã.
Nhưng lúc này hắn lại chau mày, đáy mắt ẩn chứa tức giận, thoạt nhìn hơi dọa người.
Hắn vọt tới trước mặt Hoa Mạn Mạn, hạ giọng nói.
“Ta coi như tìm được nàng rồi!”
Hoa Mạn Mạn biết nguyên chủ thân thể này cùng hắn hơi mập mờ, lúc này nàng hơi chột dạ, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Nàng cố gắng giả bộ không có việc gì, khó hiểu hỏi.
“Lời này của ngươi là ý gì?”
Tống Đỉnh thấy nàng còn dám giả ngu, trong bụng nhất thời bốc lửa giận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nàng xác định muốn ở chỗ này nói chuyện?”
Hoa Mạn Mạn nhìn trái phải, phát hiện bốn phía có không ít người đều nhìn về phía này.
Mặc dù dân phong ở Đại Chu cởi mở, nhưng hai nam nữ trẻ tuổi đứng ở trên đường cái lôi lôi kéo kéo vẫn không hợp lễ nghĩa.
Hoa Mạn Mạn không muốn gây ra phiền toái, đề nghị.
“Chúng ta đi đến quán trà đối diện ngồi đi.”
Ba người đi đến quán trà ở phố đối diện.
Khi bọn họ đi rồi, hai nữ tử trẻ tuổi từ cửa hàng điểm tâm đi ra.
Nữ tử đi ở phía trước mặc váy bó ngực màu tím nhạt, môi hồng răng trắng, tóc đen như mây, gần khóe mắt bên phải có nốt ruồi son nhàn nhạt, càng khiến dung nhan mỹ lệ của nàng tăng thêm vài phần độc đáo phong tình.
Đó là thứ nữ của Lễ Bộ thị lang, đồng thời cũng là nhũ nhân sắp qua cửa của Chiêu Vương - Hàn Trân Nhi.
Hàn Trân Nhi đứng ở bên đường, nhìn quán trà đối diện, lộ ra nét mặt như suy tư gì đó.
Nha hoàn đi theo phía sau nàng nhỏ giọng nói.
“Vừa rồi nữ tử ở cùng công tử Tống gia là Hoa nhũ nhân phủ Chiêu Vương phải không? Sao nô tỳ thấy quan hệ giữa hai bọn họ hơi bất thường nhỉ?”
Hàn Trân Nhi không biết là nghĩ tới cái gì, nhếch môi cười khẽ.
“Ta đã lâu chưa gặp Hoa Khanh Khanh, hôm nay thời tiết không tồi, ta đi hẹn nàng ra uống trà đi.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất