Chương 10: Cầu nguyện
Bà ngoại năm đó đã ngoài tám mươi, sống ở vùng quê trung du. Hạ Trúc Linh chuyển trường về học ở quê, sau đó lên đế đô học đại học trở thành một kỹ sư nông nghiệp. Suốt những năm tháng đó, cô không hề nhận được bất kỳ một đồng nào từ người cha bạc bẽo.
Cũng may là trước khi đi cô có cầm theo thẻ của mẹ cho cô, bản thân cũng biết cố gắng học hành nên năm nào cũng được học bổng trợ cấp. Cuộc sống cũng nhẹ nhàng mà trôi qua.
Hạ Trúc Linh sống cùng bà ngoại được gần sáu năm thì bà mất vì tuổi già. Cô cứ một mình mà sống như vậy đến nay. Giờ cô chẳng còn người thân bên cạnh nhưng cô cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay trở lại căn nhà đấy.
Tuy mỗi lần đi làm về muộn, thấy ánh đèn điện nhà hàng xóm bật sáng trưng còn nhà mình vẫn lạnh lẽo hiu quạnh, Trúc Linh cũng cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng mà nếu có người thân như thế thì cô cũng chẳng cần có làm gì.
“Nếu người đàn ông đó khỏe mạnh trở lại thì có lẽ gia đình của anh ta sẽ rất hạnh phúc.”
Hạ Trúc Linh ngước nhìn ánh trăng sáng, đột nhiên nhớ đến vị thiếu tướng trẻ tuổi đấy. Cô chưa bao giờ gặp anh nhưng cô hy vọng anh có thể vượt qua được kiếp nạn này.
Cô thì thầm nói khẽ.
“Xin ông trời có mắt, phù hộ cho Triệu Dịch Quân sớm ngày khỏe lại.”
Cô thật lòng cầu nguyện chúc phúc cho anh. Trúc Linh chỉ nghĩ đó là một câu nói đơn thuần, không nghĩ rằng sau khi cô vừa nói, ở trên trời cao, một ngôi sao sắp tắt đang từ từ lóe sáng.
Đế đô, tại dinh thự nhà họ Triệu. Mí mắt của người đã nằm hôn mê bất tỉnh suốt mấy tháng đột nhiên nhúc nhích.
….
Hạ Trúc Linh về đến nhà thì đã thấy có một chiếc xe đứng đậu ở trước cửa. Cô chỉ nghĩ rằng con trai nhà hàng xóm đi làm xa quay về thăm cha mẹ. Không ngờ cô vừa mới mở cổng thì cửa xe bật mở, hai người trên xe lần lượt bước xuống.
“Con gái…”
Trúc Linh quay lại, nương theo ánh đèn đường nhìn rõ hai người trước mặt. Hóa ra là cha cô và mẹ kế.
Trúc Linh cau mày, dừng lại việc mở cổng.
“Hai người đến đây là gì? Nơi này không chào đón hai người.”
Đây là nhà của bà ngoại, nơi mẹ cô lớn lên từ nhỏ. Bây giờ cha cô lại có thể dắt kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của mẹ cô về đây để chọc tức mẹ cô trên trời nhìn xuống hay sao.
“Con gái, chúng ta không có ý gì cả. Chỉ muốn đến đây thăm con mà thôi.” Phương Nhược vội vàng nói cô.
Trúc Linh lạnh giọng.
“Bà im miệng. Ai là con gái bà? Đừng có đứng đây ăn nói xằng bậy. Mẹ tôi không phải con giáp thứ mười ba.”
“Mày hỗn láo.”
Hạ Tưởng quát to, ngực ông ta phập phồng lên xuống dữ dội vì tức giận.
Hạ Tưởng thấy đứa con gái lâu ngày không gặp vẫn giữ thái độ thù địch với ông. Thậm chí còn không thèm nể mặt ông mà sỉ nhục Phương Nhược thì liền nổi nóng.
Đúng là chuyện ông ta ngoại tình với Phương Nhược là chuyện không đúng nhưng bây giờ bà ta cũng đã là vợ ông. Lẽ nào nó lại có thể ăn nói hỗn hào như vậy.
“Mình à, con bé cũng không cố ý. Là do em ăn nói lỡ lời chọc tức con bé.” Phương Nhược thấy cứ như thế này thì không thể bàn đến chuyện chính thì mau chóng dỗ cho Hạ Tưởng nguôi giận.
Nói xong bà ta quay về phía Hạ Trúc Linh.
“Là dì nói sai. Dì xin lỗi. Nếu cháu không thích cái xưng hô đấy thì từ nay về sau dì sẽ không gọi nữa là được.”
Hạ Trúc Linh chẳng buồn quan tâm đến lời nói giả tạo của Phương Nhược, cô không tiếp lời bà ta. Không khí bao trùm một màu sượng ngắt.
Phương Nhược thấy tình hình không ổn thì len lén giựt ống tay áo của Hạ Tưởng ra hiệu.
Hạ Tưởng vẫn còn chưa chịu buông cái tôi xuống, ông ta hừ mạnh một cái.
“Chuyện của trưởng bối không đến lượt con bàn luận.”
Hạ Trúc Linh gật đầu.
“Trưởng bối của tôi đã mất hết, có muốn bàn luận cũng không được. Còn hai người muốn ra vẻ trưởng bối thì mời đi chỗ khác, tôi không rảnh đi tiếp chuyện hai người.”
Trúc Linh mở cổng, trước khi bước vào cô còn nói thêm một câu.
“Muốn được người ta tôn trọng thì cũng phải sống sao cho xứng đáng.”
Thấy cô muốn đóng cổng lại, không có ý định cho hai bọn họ vào bên trong thì Phương Nhược đã mau chóng giữ cánh cổng, không cho cô khép lại.
“Con không định mời chúng ta vào trong bà sao?”
Hạ Trúc Linh lạnh giọng, hất tay bà ta ra khỏi cổng nhà mình.
“Hai người, không xứng.”
Cô đóng sập cổng lại, nhìn bà ta cười nhạt.
“Con giáp thứ mười ba đứng trước cửa nhà chính thất, bà cũng to gan nhỉ. Đi đường nhớ cẩn thận không sét đánh trúng đầu.”
Phương Nhược cười gượng, cơ mặt bà ta cứng ngắc.
“Cháu cứ đùa, không có chuyện đó đâu…”
Bà ta vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng sấm vang cái đùng. Gió bắt đầu nổi mạnh lên, đã bắt đầu có hạt mưa rơi xuống. Phương Nhược sợ hãi, hốt hoảng nhanh chóng chạy ngay vào trong xe.
Cũng may là trước khi đi cô có cầm theo thẻ của mẹ cho cô, bản thân cũng biết cố gắng học hành nên năm nào cũng được học bổng trợ cấp. Cuộc sống cũng nhẹ nhàng mà trôi qua.
Hạ Trúc Linh sống cùng bà ngoại được gần sáu năm thì bà mất vì tuổi già. Cô cứ một mình mà sống như vậy đến nay. Giờ cô chẳng còn người thân bên cạnh nhưng cô cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay trở lại căn nhà đấy.
Tuy mỗi lần đi làm về muộn, thấy ánh đèn điện nhà hàng xóm bật sáng trưng còn nhà mình vẫn lạnh lẽo hiu quạnh, Trúc Linh cũng cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng mà nếu có người thân như thế thì cô cũng chẳng cần có làm gì.
“Nếu người đàn ông đó khỏe mạnh trở lại thì có lẽ gia đình của anh ta sẽ rất hạnh phúc.”
Hạ Trúc Linh ngước nhìn ánh trăng sáng, đột nhiên nhớ đến vị thiếu tướng trẻ tuổi đấy. Cô chưa bao giờ gặp anh nhưng cô hy vọng anh có thể vượt qua được kiếp nạn này.
Cô thì thầm nói khẽ.
“Xin ông trời có mắt, phù hộ cho Triệu Dịch Quân sớm ngày khỏe lại.”
Cô thật lòng cầu nguyện chúc phúc cho anh. Trúc Linh chỉ nghĩ đó là một câu nói đơn thuần, không nghĩ rằng sau khi cô vừa nói, ở trên trời cao, một ngôi sao sắp tắt đang từ từ lóe sáng.
Đế đô, tại dinh thự nhà họ Triệu. Mí mắt của người đã nằm hôn mê bất tỉnh suốt mấy tháng đột nhiên nhúc nhích.
….
Hạ Trúc Linh về đến nhà thì đã thấy có một chiếc xe đứng đậu ở trước cửa. Cô chỉ nghĩ rằng con trai nhà hàng xóm đi làm xa quay về thăm cha mẹ. Không ngờ cô vừa mới mở cổng thì cửa xe bật mở, hai người trên xe lần lượt bước xuống.
“Con gái…”
Trúc Linh quay lại, nương theo ánh đèn đường nhìn rõ hai người trước mặt. Hóa ra là cha cô và mẹ kế.
Trúc Linh cau mày, dừng lại việc mở cổng.
“Hai người đến đây là gì? Nơi này không chào đón hai người.”
Đây là nhà của bà ngoại, nơi mẹ cô lớn lên từ nhỏ. Bây giờ cha cô lại có thể dắt kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của mẹ cô về đây để chọc tức mẹ cô trên trời nhìn xuống hay sao.
“Con gái, chúng ta không có ý gì cả. Chỉ muốn đến đây thăm con mà thôi.” Phương Nhược vội vàng nói cô.
Trúc Linh lạnh giọng.
“Bà im miệng. Ai là con gái bà? Đừng có đứng đây ăn nói xằng bậy. Mẹ tôi không phải con giáp thứ mười ba.”
“Mày hỗn láo.”
Hạ Tưởng quát to, ngực ông ta phập phồng lên xuống dữ dội vì tức giận.
Hạ Tưởng thấy đứa con gái lâu ngày không gặp vẫn giữ thái độ thù địch với ông. Thậm chí còn không thèm nể mặt ông mà sỉ nhục Phương Nhược thì liền nổi nóng.
Đúng là chuyện ông ta ngoại tình với Phương Nhược là chuyện không đúng nhưng bây giờ bà ta cũng đã là vợ ông. Lẽ nào nó lại có thể ăn nói hỗn hào như vậy.
“Mình à, con bé cũng không cố ý. Là do em ăn nói lỡ lời chọc tức con bé.” Phương Nhược thấy cứ như thế này thì không thể bàn đến chuyện chính thì mau chóng dỗ cho Hạ Tưởng nguôi giận.
Nói xong bà ta quay về phía Hạ Trúc Linh.
“Là dì nói sai. Dì xin lỗi. Nếu cháu không thích cái xưng hô đấy thì từ nay về sau dì sẽ không gọi nữa là được.”
Hạ Trúc Linh chẳng buồn quan tâm đến lời nói giả tạo của Phương Nhược, cô không tiếp lời bà ta. Không khí bao trùm một màu sượng ngắt.
Phương Nhược thấy tình hình không ổn thì len lén giựt ống tay áo của Hạ Tưởng ra hiệu.
Hạ Tưởng vẫn còn chưa chịu buông cái tôi xuống, ông ta hừ mạnh một cái.
“Chuyện của trưởng bối không đến lượt con bàn luận.”
Hạ Trúc Linh gật đầu.
“Trưởng bối của tôi đã mất hết, có muốn bàn luận cũng không được. Còn hai người muốn ra vẻ trưởng bối thì mời đi chỗ khác, tôi không rảnh đi tiếp chuyện hai người.”
Trúc Linh mở cổng, trước khi bước vào cô còn nói thêm một câu.
“Muốn được người ta tôn trọng thì cũng phải sống sao cho xứng đáng.”
Thấy cô muốn đóng cổng lại, không có ý định cho hai bọn họ vào bên trong thì Phương Nhược đã mau chóng giữ cánh cổng, không cho cô khép lại.
“Con không định mời chúng ta vào trong bà sao?”
Hạ Trúc Linh lạnh giọng, hất tay bà ta ra khỏi cổng nhà mình.
“Hai người, không xứng.”
Cô đóng sập cổng lại, nhìn bà ta cười nhạt.
“Con giáp thứ mười ba đứng trước cửa nhà chính thất, bà cũng to gan nhỉ. Đi đường nhớ cẩn thận không sét đánh trúng đầu.”
Phương Nhược cười gượng, cơ mặt bà ta cứng ngắc.
“Cháu cứ đùa, không có chuyện đó đâu…”
Bà ta vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng sấm vang cái đùng. Gió bắt đầu nổi mạnh lên, đã bắt đầu có hạt mưa rơi xuống. Phương Nhược sợ hãi, hốt hoảng nhanh chóng chạy ngay vào trong xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất