Nàng Dâu Nhà Họ Lý

Chương 1: Tai nạn

Sau
Loan Châu, một cô gái nữ sinh vừa tròn mười bảy tuổi.

Cô là một cô gái mạnh mẽ, ưa thể thao và thích tập võ. Tính cách của cô chẳng hề yếu đuối như bao cô bạn trang lứa, cô vừa đoạt giải nhì võ thuật cổ truyền.

Loan Châu nhìn gương mặt rạng rỡ của mình đang cầm chiếc huy chương trong ảnh mà không giấu được sự hãnh diện.

Sinh ra trong một gia đình có truyền thống võ thuật, từ nhỏ Loan Châu đã theo ông và cha mình tập võ. Cũng vì điều này mà cha mẹ cô suốt ngày bị hàng xóm và những phụ huynh khác mắng vốn.

Khi thì cô thi thố võ rồi lỡ tay đánh gãy răng bạn, lúc thì lại leo cây hái trộm trái cây. Mỗi lần như vậy Loan Châu đều bị cha phạt nhưng cô vẫn chứng nào tật ấy. Mẹ cô nhăn mặt nói với con gái.

“Con gái phải dịu dàng chút, chứ không sau lại ế chảy ra đấy!”

“Con chả cần, con ở với cha mẹ cả đời luôn!”

“Thôi tôi xin, cô bớt trẻ con lại cho tôi nhờ!”

Loan Châu nghe mẹ nói thì phá lên cười, cô chẳng hề nghĩ rằng sẽ có khi mọi thứ của cô đều đảo lộn.

Một tháng sau, giải thi đấu võ sắp diễn ra, Loan Châu tất nhiên được chọn đi thi đấu. Cô hàng ngày đi học về đều đến trung tâm để luyện tập.

Ngày hôm ấy người bạn cùng luyện tập với cô có việc không thể đến, cô đành luyện tập cùng người khác.

Những động tác mạnh mẽ dứt khoát, đôi khi lại uyển chuyển linh hoạt, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay cùng lời nói.

“Loan Châu giỏi thật!”

“Có cô ấy thì lần này đội đối thủ có khi phải rút lui đấy!”

Loan Châu nghe vậy khịt mũi tỏ vẻ đắc ý, lập tức bị thầy gõ đầu rồi quát.

“Trong võ thuật, sai lầm nhất là khinh địch, mình giỏi ắt sẽ có người giỏi hơn!”



Cô chu môi rồi đi về chỗ, cuối buổi tập, Loan Châu cùng vài người bạn ở lại thách đố nhau. Trong động tác cuối cùng, Loan Châu khi tiếp đất lại vô ý bị mất thăng bằng khiến cả cơ thể bị rơi xuống nền, đầu cô va đập mạnh khiến Loan Châu bị bất tỉnh.

Tiếng mọi người hô hoán nhau, tiếng thầy gọi cô tỉnh lại vang lên rồi mọi âm thanh chuyển sang những tiếng u u và im lặng.

.....................

Loan Châu mơ màng, cô khẽ mở đôi mắt nặng nề ra, đầu cô đau ong ong lên khó chịu, cô chống tay ngồi dậy thì bỗng khựng lại.

Ánh mắt Loan Châu kinh ngạc nhìn xung quanh, đây là đâu?

Cô vung tay hất chăn rồi lảo đảo bước xuống giường, lập tức cả cơ thể bị ngã xuống, chuyện gì đây? Sao cơ thể của cô lạ vậy?

Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm cô chói mắt phải đưa tay ra che bớt, một cô gái trẻ bước vào, trên tay là một chén gì đó.

Vừa thấy cô, cô gái kia liền đặt chén xuống bàn rồi đến đỡ lấy cô.

“Mợ! Mợ tỉnh rồi sao? Mợ thấy sao rồi?”

Loan Châu như bị thêm một đả kích, cô nhìn cô gái kia một lượt rồi nhìn lại mình, bộ áo váy thời phong kiến, rồi cô gái kia gọi cô là “Mợ“. Cô khẽ nuốt nước bọt rồi cất tiếng.

“Tôi...tôi đang ở đâu?”

“Mợ ơi mợ đừng làm em sợ, ta đang ở phủ Lý!”

Mọi thứ xoay vòng trong đầu Loan Châu, cô bất chợt ngất xỉu. Cô gái kia gương mặt hoảng hốt vội dìu cô lên giường, giọng đầy lo lắng.

“Mới tỉnh lại đã ngất nữa, mợ ơi là mợ!”

Bên phía ngoài phòng có tiếng người nói chuyện, Loan Châu lại một lần nữa tỉnh lại, cô mở mắt ra nhìn vẫn cảnh cũ ấy thì lập tức nhắm mắt lại lầm bầm.

“Mơ trong mơ đấy! Loan Châu mày mau tỉnh lại xem nào!!!”



Dứt lời cô vùng mạnh dậy, nhưng mọi thứ vẫn vậy, cho rằng bản thân chưa tỉnh ngủ, cô liền tát vào mặt mình.

“Á đau quá...là...là thật sao?”

Bên ngoài nghe tiếng động liền đi vào, đi trước là một thanh niên có vẻ lớn hơn cô vài tuổi, bên cạnh là một đôi vợ chồng đã ngoài tứ tuần. Cô gái khi nãy đi sau khép nép cúi đầu đi lại bên cạnh đỡ Loan Châu.

Cô ngơ ngác nhìn họ, trong đầu trộm nghĩ mình đang ở đâu và họ là ai? Người thanh niên kia nhìn cô chằm chằm rồi mới cất giọng chán ghét.

“Hừ, bản thân đã yếu ớt thì phải tự biết chứ. Cô không để người khác yên được à?”

Loan Châu kinh ngạc nhìn người vừa nói, cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy, chẳng biết bản thân đang ở đâu mà bây giờ lại bị tên này mắng như vậy. Cô đỏ mặt lao đến trước mặt người ấy mà chống nạnh quát.

“Này! Anh đang mắng ai vậy hả, các người đang đóng kịch à?”

Cả bốn người đều trố mắt nhìn cô, cô gái kia hoảng sợ kéo tay cô lại run run nói.

“Mợ...mợ bị sao vậy, sao lại lớn tiếng với cậu và ông bà chủ chứ?”

“Cậu? Ông bà chủ?”

Người thanh niên kia vẫn giữ nét mặt chán chường không nói không rằng, cậu ấy quay lưng bước ra ngoài, không quên hừ lạnh một tiếng. Hai người kia cũng chẳng nói gì nữa, người phụ nữ liếc cô một cái rồi quay bước đi ra ngoài.

Căn phòng lại trở nên yên lặng, lúc này Loan Châu mới loạng choạng ngồi xuống ghế, cô đảo mắt nhìn lại mọi thứ một lượt.

Cô đang ở đâu đây, ánh mắt cô lướt qua chiếc gương nhỏ trên bàn trong góc phòng, cô lập tức đứng hình một hồi rồi lao vội đến nhìn hình ảnh trong gương.

Cô gái này là ai, tại sao không phải là cô mà lại là gương mặt lạ lẫm này? Đưa tay sờ lên gương mặt, Loan Châu hoảng hốt chưa tin những gì đang xảy ra.

Đây là...cô xuyên về thời xưa sao?

...****************...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau