Chương 23: Đặt ranh giới
Loan Châu trừng trừng nhìn người trên giường, Thiên Phúc hé mắt thấy cô vẫn hằm hằm nhìn thì không những không chịu ngồi dậy, còn đập tay xuống phần giường còn lại rồi nói.
“Còn chỗ này, mợ cũng nghỉ ngơi đi!”
Cậu Thiên Phúc trước nay lạnh nhạt với vợ, mặc cho Ngọc Liên cầu xin năn nỉ thì cậu cũng chưa hề bận tâm. Vậy mà bây giờ lại mặt dày ở lại phòng của vợ, nằm lên giường rồi còn có ý ngủ cùng cô.
Loan Châu thở hậm hực, cô vừa muốn nằm nghỉ nhưng cậu nằm ngay đó thì sao mà cô nằm được. Dù sao thì… Thấy Loan Châu vẫn chưa chịu đi nằm, Thiên Phúc đành ngồi dậy leo xuống giường tỏ ý không đùa nữa. Nhưng khi ra mở cửa về phòng thì cánh cửa đã bị khóa bên ngoài từ khi nào.
Con Tỵ, chắc chắn là nó. Vẫn quay lưng lại với Loan Châu, môi cậu khẽ nở nụ cười, lòng thầm khen con bé Tỵ quả thật rất lắm trò.
Quay lại bảo rằng cửa đã khóa, Thiên Phúc ra vẻ bất lực, Loan Châu muốn dùng một cước đá cửa tiễn chồng nhưng lại sợ bà Lý sẽ phạt. Cô lầm bầm chửi con Tỵ, nhìn sang thì thấy Thiên Phúc ngồi trên ghế chống tay lên bàn.
Cậu lo cô không chịu đi nghỉ, bản thân không đùa nữa mà ngồi ngủ trên bàn, lúc này Loan Châu thấy tim đập loạn.
Suy cho cùng cơ thể này vẫn là vợ của người ta, cô chiếm rồi lại không cho vợ chồng gần nhau. Nghĩ đến việc vợ chồng gần nhau thì gương mặt cô bất giác đỏ lên, Loan Châu nghĩ đến thỉnh cầu cuối cùng của linh hồn cô Ngọc Liên.
Nuốt nước bọt, nhắm mắt suy ngẫm. Chỉ ngủ thôi mà, xem như hôm nay ngủ cùng với một con gấu bông vậy.
Loan Châu lên giường nằm vào trong rồi nói vọng ra với ai kia.
“Cậu…cậu lên giường nằm đi. Ngồi sẽ đau lưng đấy…”
Thiên Phúc vẫn không động đậy, Loan Châu đanh gọi thêm lần nữa, lúc này Thiên Phúc mới hé mắt nhìn cô. Không phải cậu giả vờ mà bởi cậu đã quen mỗi khi ngủ ngoài doanh trại.
Loan Châu bối rối đi lên giường rồi bảo cậu lên nằm ngoài, cô xếp cái chăn đặt ở giữa rồi chỉ tay vào nói với Thiên Phúc.
“Cậu không được vượt qua cái chăn này đâu đấy!”
Nói xong cô nằm nhanh xuống quay mặt vào trong, cố che đi gương mặt đang đỏ lự lên, tuy cô có cá tính vô tư thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là cô gái mới lớn, ngủ cùng nam nhân không tránh được cảm giác khó tả.
Thiên Phúc cười cười rồi cũng nằm xuống bên cạnh, từ ngày cưới vợ cho đến nay tính ra là lần đầu tiên nằm cạnh nhau. Cậu chợt thấy mặt mình nóng ran, nằm cạnh vợ sao lại thấy thích đến vậy nhỉ?
Hai con người ai cũng theo đuổi một cảm giác riêng của bản thân mà mãi không ngủ được, một lát sau Loan Châu nghe thấy tiếng thở đều đều phía sau lưng mới nhẹ nhàng quay lại nhìn.
Cô nhìn trộm cậu đang ngủ!
Khách quan mà nhận xét thì cậu không bằng mấy anh chàng diễn viên Hàn, Trung, nhưng lại có gì cuốn hút riêng của cậu. Cô lẩm nhẩm, bảo sao cô Ngọc Liên kia không say mê cậu kia chứ.
Loan Châu cứ nằm ngắm nhìn gương mặt của người bên cạnh, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc lạ lẫm. Cô thích cậu rồi sao?
Không, so về thời đại chắc cậu Thiên Phúc cũng phải vai vế ông cụ ông kị ông sơ ông vãi gì gì đó. Không thể nào có chuyện tình cảm ông cháu như vậy được!
Nói là vậy nhưng hiện tại cô đang trong thân xác vợ của cậu, chuyện tình cảm nảy sinh làm sao biết được, cô có trốn tránh hay gì thì cũng sẽ có lúc là tự cô lừa dối bản thân mà thôi.
Suy nghĩ vu vơ một lúc rồi Loan Châu cũng chìm vào giấc ngủ, kệ đi cô ngủ trước đã.
…
Sáng hôm sau, con Tỵ cầm chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa phòng Loan Châu, cô khẽ mở cửa nhìn vào thì há hốc mồm, gương mặt con Tỵ chợt nở một nụ cười gian xảo.
Mợ của nó lúc tối còn ra vẻ đuổi cậu về phòng, bây giờ lại nằm gọn trong vòng tay của cậu, đầu cô vùi vào ngực cậu mà ngủ. Thiên Phúc nghe tiếng mở cửa quay ra thấy Tỵ, cậu ra hiệu im lặng rồi lại vòng tay qua ôm cô, Tỵ rón rén khép lại cánh cửa.
Lúc này Loan Châu khẽ cựa mình, cô theo phản xạ vòng cả tay cả chân ôm rồi gác lên người cậu Thiên Phúc. Miệng nói nhảm.
“Nay…ờ…gấu bông…to vậy ờ…”
Rồi cô đưa tay xoa xoa phần lưng của cậu, chân cũng không yên mà cọ cọ chân cậu. Lần đầu tiên trong đời cậu Thiên Phúc có cảm giác trên bảo dưới không chịu nghe.
Một lát sau bỗng Loan Châu giật mình mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt đỏ rần của cậu Thiên Phúc. Lúc này cô mới bật ngồi dậy như lò xo, cô chỉ vào cái chăn rồi lắp bắp.
“Cậu…cậu vượt mức!”
Thiên Phúc phân trần.
“Là mợ sang ôm tôi đấy chứ!”
“Nhưng…nhưng cậu cũng không thể để tôi ôm vậy chứ!”
Tỏ ra khó hiểu cùng nét mặt bấy giờ của Loan Châu, cậu bảo.
“Tôi đẩy ra rồi mợ vẫn ôm kia mà!”
Loan Châu đuối lý thì phụng phịu mặt không cãi lại nữa, cô xấu hổ thật, là người ra ranh giới rồi tự vả lấn sang ôm người ta.
“Còn chỗ này, mợ cũng nghỉ ngơi đi!”
Cậu Thiên Phúc trước nay lạnh nhạt với vợ, mặc cho Ngọc Liên cầu xin năn nỉ thì cậu cũng chưa hề bận tâm. Vậy mà bây giờ lại mặt dày ở lại phòng của vợ, nằm lên giường rồi còn có ý ngủ cùng cô.
Loan Châu thở hậm hực, cô vừa muốn nằm nghỉ nhưng cậu nằm ngay đó thì sao mà cô nằm được. Dù sao thì… Thấy Loan Châu vẫn chưa chịu đi nằm, Thiên Phúc đành ngồi dậy leo xuống giường tỏ ý không đùa nữa. Nhưng khi ra mở cửa về phòng thì cánh cửa đã bị khóa bên ngoài từ khi nào.
Con Tỵ, chắc chắn là nó. Vẫn quay lưng lại với Loan Châu, môi cậu khẽ nở nụ cười, lòng thầm khen con bé Tỵ quả thật rất lắm trò.
Quay lại bảo rằng cửa đã khóa, Thiên Phúc ra vẻ bất lực, Loan Châu muốn dùng một cước đá cửa tiễn chồng nhưng lại sợ bà Lý sẽ phạt. Cô lầm bầm chửi con Tỵ, nhìn sang thì thấy Thiên Phúc ngồi trên ghế chống tay lên bàn.
Cậu lo cô không chịu đi nghỉ, bản thân không đùa nữa mà ngồi ngủ trên bàn, lúc này Loan Châu thấy tim đập loạn.
Suy cho cùng cơ thể này vẫn là vợ của người ta, cô chiếm rồi lại không cho vợ chồng gần nhau. Nghĩ đến việc vợ chồng gần nhau thì gương mặt cô bất giác đỏ lên, Loan Châu nghĩ đến thỉnh cầu cuối cùng của linh hồn cô Ngọc Liên.
Nuốt nước bọt, nhắm mắt suy ngẫm. Chỉ ngủ thôi mà, xem như hôm nay ngủ cùng với một con gấu bông vậy.
Loan Châu lên giường nằm vào trong rồi nói vọng ra với ai kia.
“Cậu…cậu lên giường nằm đi. Ngồi sẽ đau lưng đấy…”
Thiên Phúc vẫn không động đậy, Loan Châu đanh gọi thêm lần nữa, lúc này Thiên Phúc mới hé mắt nhìn cô. Không phải cậu giả vờ mà bởi cậu đã quen mỗi khi ngủ ngoài doanh trại.
Loan Châu bối rối đi lên giường rồi bảo cậu lên nằm ngoài, cô xếp cái chăn đặt ở giữa rồi chỉ tay vào nói với Thiên Phúc.
“Cậu không được vượt qua cái chăn này đâu đấy!”
Nói xong cô nằm nhanh xuống quay mặt vào trong, cố che đi gương mặt đang đỏ lự lên, tuy cô có cá tính vô tư thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là cô gái mới lớn, ngủ cùng nam nhân không tránh được cảm giác khó tả.
Thiên Phúc cười cười rồi cũng nằm xuống bên cạnh, từ ngày cưới vợ cho đến nay tính ra là lần đầu tiên nằm cạnh nhau. Cậu chợt thấy mặt mình nóng ran, nằm cạnh vợ sao lại thấy thích đến vậy nhỉ?
Hai con người ai cũng theo đuổi một cảm giác riêng của bản thân mà mãi không ngủ được, một lát sau Loan Châu nghe thấy tiếng thở đều đều phía sau lưng mới nhẹ nhàng quay lại nhìn.
Cô nhìn trộm cậu đang ngủ!
Khách quan mà nhận xét thì cậu không bằng mấy anh chàng diễn viên Hàn, Trung, nhưng lại có gì cuốn hút riêng của cậu. Cô lẩm nhẩm, bảo sao cô Ngọc Liên kia không say mê cậu kia chứ.
Loan Châu cứ nằm ngắm nhìn gương mặt của người bên cạnh, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc lạ lẫm. Cô thích cậu rồi sao?
Không, so về thời đại chắc cậu Thiên Phúc cũng phải vai vế ông cụ ông kị ông sơ ông vãi gì gì đó. Không thể nào có chuyện tình cảm ông cháu như vậy được!
Nói là vậy nhưng hiện tại cô đang trong thân xác vợ của cậu, chuyện tình cảm nảy sinh làm sao biết được, cô có trốn tránh hay gì thì cũng sẽ có lúc là tự cô lừa dối bản thân mà thôi.
Suy nghĩ vu vơ một lúc rồi Loan Châu cũng chìm vào giấc ngủ, kệ đi cô ngủ trước đã.
…
Sáng hôm sau, con Tỵ cầm chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa phòng Loan Châu, cô khẽ mở cửa nhìn vào thì há hốc mồm, gương mặt con Tỵ chợt nở một nụ cười gian xảo.
Mợ của nó lúc tối còn ra vẻ đuổi cậu về phòng, bây giờ lại nằm gọn trong vòng tay của cậu, đầu cô vùi vào ngực cậu mà ngủ. Thiên Phúc nghe tiếng mở cửa quay ra thấy Tỵ, cậu ra hiệu im lặng rồi lại vòng tay qua ôm cô, Tỵ rón rén khép lại cánh cửa.
Lúc này Loan Châu khẽ cựa mình, cô theo phản xạ vòng cả tay cả chân ôm rồi gác lên người cậu Thiên Phúc. Miệng nói nhảm.
“Nay…ờ…gấu bông…to vậy ờ…”
Rồi cô đưa tay xoa xoa phần lưng của cậu, chân cũng không yên mà cọ cọ chân cậu. Lần đầu tiên trong đời cậu Thiên Phúc có cảm giác trên bảo dưới không chịu nghe.
Một lát sau bỗng Loan Châu giật mình mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt đỏ rần của cậu Thiên Phúc. Lúc này cô mới bật ngồi dậy như lò xo, cô chỉ vào cái chăn rồi lắp bắp.
“Cậu…cậu vượt mức!”
Thiên Phúc phân trần.
“Là mợ sang ôm tôi đấy chứ!”
“Nhưng…nhưng cậu cũng không thể để tôi ôm vậy chứ!”
Tỏ ra khó hiểu cùng nét mặt bấy giờ của Loan Châu, cậu bảo.
“Tôi đẩy ra rồi mợ vẫn ôm kia mà!”
Loan Châu đuối lý thì phụng phịu mặt không cãi lại nữa, cô xấu hổ thật, là người ra ranh giới rồi tự vả lấn sang ôm người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất