Nàng Dâu Nhà Họ Lý

Chương 47: Lấy chồng theo chồng

Trước Sau
Cậu Thiên Đức trông thấy Loan Châu đang vui cười bên cạnh chậu cá, cậu bước đến khẽ gọi. Loan Châu ngước lên cười với cậu, cậu hỏi.

“Mợ đang cho cá ăn à?”

Loan Châu gật đầu, cô lại bóc vài hạt cơm bỏ vào chậu. Rồi Loan Châu đứng dậy phủi tay, cô hỏi thăm về chuyến hàng vừa rồi, về những nơi cậu đi qua. Bởi đã cố gắng buông bỏ tình cảm này nên Thiên Đức tỏ ra bình thường trả lời cô. Mắt cậu thấy cô không dùng gài tóc của cậu tặng, cậu cũng chẳng buồn hỏi thêm. Cậu muốn nói chuyện thêm với cô, muốn bên cạnh cô hơn, vậy nhưng đó là khi Thiên Phúc lạnh nhạt không để tâm đến cô. Bây giờ mọi chuyện đã khác, cậu không còn cơ hội ấy nữa.



Tối hôm sau, sau khi cùng tập võ, Loan Châu vuốt mồ hôi trên mặt rồi ngồi xuống thở, mấy hôm nay cô được Thiên Phúc dạy đánh thương, cả hai tập xong đang ngồi uống nước thì Thiên Phúc nhìn cô hỏi.

“Loan Châu, mợ nếu trở lại thời đại của mợ…mợ có lấy chồng không?”

Loan Châu ngạc nhiên trả lời.

“Có chứ, nếu gặp được người thương thì tôi vẫn sẽ lấy chồng!”

Nói xong cô chột dạ, cô nhìn sang Thiên Phúc đang ngồi sững nhìn cô, gương mặt tối sầm lại. Bởi bây giờ thân xác cô vẫn còn, cô chỉ là vợ của cậu thông qua thân xác Ngọc Liên. Còn khi trở lại cô vẫn phải sống cho cuộc đời của cô, Loan Châu nhận ra sự hụt hẫng trong ánh mắt của cậu. Cô cười gượng.

“Tôi cũng chẳng biết khi nào tôi xuyên về, có khi lúc đó tôi đã là bà lão rồi, còn lấy chồng gì nữa.”

Thiên Phúc trầm giọng.



“Ừ nhỉ. Khi đó mợ phải sống cho mợ chứ. Nhưng mợ đừng quên tôi nhé!”

Tự nhiên hỏi điều này, cậu tự lấy nước sôi chế vào chân mình rồi lại tự trách nước nóng. Loan Châu nhìn cậu, cô cũng chẳng biết lúc trở về cô có nhớ cậu không? Có thể yêu ai khác được không? Cả hai rơi vào im lặng, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng của họ.

Thiên Phúc nghĩ phải chi có thể có một cô con gái giống Loan Châu, để khi cô đi rồi cậu vẫn còn một điều để nhớ. Khổ thay Ngọc Liên bệnh từ nhỏ, uống bao nhiêu là thuốc, cơ thể cô vốn đã suy nhược, vài vị thuốc tuy chữa được bệnh nhưng lại tác dụng phụ ảnh hưởng đến khả năng thiêng liêng của cô.

Trước ngày hôn lễ, thầy lang đã đến khám cho cô, trước đó mỗi lần kẻ thuốc đều có nói với ông bà Trần.

Ngọc Liên khó có thể có con!

Đó cũng là điều khiến bà Lý ban đầu không muốn hôn sự này, bà thương con trai, lo cho nhà họ Lý không ai nối dõi. Việc Thiên Phúc và Ngọc Liên có con hay không đều phụ thuộc vào may mắn và phước đức của tổ tiên.

Loan Châu chẳng hay biết gì, cô cứ lo sợ việc mình sẽ có thai. Thiên Phúc không cho cô biết gì cả, bởi chuyện ấy chưa hẳn là không thể, cậu vẫn mong chờ.

Vài hôm sau trong bữa cơm, Thiên Phúc xin ý cha mẹ cho Loan Châu ra biên ải cùng mình, ông bà Lý kinh ngạc nhìn cậu, Thiên Đức cũng dừng đũa.

Bà Lý nói.

“Nữ nhi thì lo chuyện trong nhà, sao lại theo con ra nơi binh đao được?”



Ông Lý tiếp lời.

“Phải đấy, con ra đó một thời gian rồi về cũng được mà, chẳng phải trước kia cũng đều vậy sao?”

Thiên Phúc ngập ngừng, bởi cậu sợ cô sẽ đột ngột biến mất mà cậu không biết, thà là không biết cô là ai, ví như cô có bất ngờ chết cũng dễ cho là do bệnh, không kịp trở tay. Chứ bây giờ cậu biết cô là ai rồi, biết cô đến từ đâu rồi, lỡ như khi cậu vắng nhà cô biến mất thì cậu phải tìm cô nơi đâu.

Loan Châu biết tình cảm của cậu, cô biết cả ông bà Lý lo lắng cho cô, cô im lặng không nói gì mặc họ bàn luận.

Thiên Đức thoáng thấy ánh mắt cô buồn buồn, cậu lên tiếng.

“Bây giờ biên ải cũng yên bình, chỉ có tập luyện binh sĩ thôi. Hay cha mẹ cứ để mợ ấy đi với anh. Vợ…vợ chồng gần gũi là lẽ thường tình mà…”

Lời cậu nói ra mà lòng cậu chua chát, cậu muốn thấy Ngọc Liên hàng ngày, ngược lại việc ấy lại khiến cậu không thể quên cô. Thà để cô đi với Thiên Phúc, vừa làm cô vui vẻ, vừa là cơ hội để cậu quyết tâm hơn.

Ông bà Lý nhìn nhau, thấy Thiên Đức nói cũng có lý, vợ chồng vốn phải gần nhau, chồng đâu vợ đó âu là chuyện thường tình. Chỉ là bà Lý đang mến tay mến chân cô, không nỡ để cô ra nơi gió bụi khổ sở.

Mãi lúc sau ông Lý nhìn sang bà rồi cất tiếng.

“Ừ thì Ngọc Liên theo con cũng được, nhưng chốn binh đao phải cẩn thận nghe chưa?”

…****************…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau