Chương 82: Nối duyên
Kiến Văn ngẩn người, cậu không hiểu vì sao cô gái trước mặt nhìn cậu lại gọi tên Thiên Phúc. Loan Châu buông bàn tay khỏi Kiến Văn, cô bật cười chua xót thầm nghĩ.
Bản thân cô vì nhớ cậu mà có khi điên mất rồi, làm gì mà cậu lại xuất hiện ở đây được, làm gì có việc cô gặp lại cậu Thiên Phúc được. Cô vậy mà lại nhìn Kiến Văn ra cậu cho được, càng nghĩ, Loan Châu càng thấy nhớ cậu hơn, tim đau hơn.
Nhìn lại ngôi nhà cổ một lần, Loan Châu lặng lẽ bước ra ngoài, cô không ngoảnh lại nhìn Kiến Văn dù chỉ một lần, bởi cô lại sợ mình bị ám ảnh về cậu Thiên Phúc.
Kiến Văn nhìn bóng Loan Châu đi khuất, nơi khi nãy cô chạm vào vẫn còn lưu lại chút cảm giác. Trong đầu cậu hiện ra vạn câu hỏi thắc mắc.
Cô ấy là ai?
Có phải cô gái mà Kiến Văn đã thấy trong mơ?
Vì sao khi thấy cô ấy khóc trước bài vị của kị ông, lòng cậu lại đau như bị ai dùng cả thân người mà đè xuống, đến mức đã có lúc cậu đưa tay lên ôm lấy ngực mình.
Cảm giác đau đến tê buốt cả sống lưng, hơi thở khó nhọc. Ánh mắt cậu rưng rưng nhìn theo Loan Châu, nửa muốn giữ cô lại, nửa lại không biết vì sao phải giữ cô.
Đôi mắt Kiến Văn trong đêm lấp lánh thêm bởi nước mắt, vô thức mà lăn dài xuống gò má.
Trông hệt như đêm cậu Thiên Phúc ôm lấy người vợ toàn thân lạnh lẽo trong đêm đông thuở nào.
Loan Châu trở lại khu nghỉ ngơi. Vừa đi vào lối đi về phòng đã thấy Minh Huy ngồi đó, cậu bạn gục đầu dường như đang ngủ. Vậy mà chỉ vừa khi Loan Châu bước lại gần, Minh Huy liền nhận ra, cậu đứng bật dậy, liên tục hỏi thăm cô.
Nghe Minh Huy hỏi, Loan Châu cười lắc đầu ra vẻ bản thân vẫn ổn. Lúc này Minh Huy mới hỏi tiếp.
“Cậu tìm được vật cậu làm rơi chưa?”
Loan Châu bấy giờ mới nhớ ra lý do khi cô bảo Minh Huy đi về trước, cô không chút ngần ngại mà trả lời.
“Ừ mình tìm được rồi, thôi cậu về phòng đi, mình về phòng đây!”
Minh Huy định nói gì thêm nhưng cô bạn đã đi rồi, cậu trong lòng có chút hụt hẫng, bởi cậu đã đợi cô từ nãy để giờ. Minh Huy lại tò mò hơn khi thấy Loan Châu cùng người thanh niên lạ kia cùng đi vào ngôi nhà cổ.
Ngay cả Loan Châu cũng không hề biết rằng, ngay khi Minh Huy bước chân qua cánh cổng lúc chiều, cậu đã cảm giác có gì đó rất quen thuộc với nơi đây.
…
Chuyến đi kết thúc vào buổi chiều hôm sau, cả lớp lại một lần nữa chia tay nhau mỗi người một ngả đường.
Loan Châu trở về nhà, cô mang trong lòng là những mớ hỗn độn, sau khi gặp Kiến Văn, nỗi nhớ Thiên Phúc lại dâng lên trong lòng cô.
Lẽ nào cậu Thiên Phúc thật sự đi tìm cô sao?
Suy nghĩ ấy lại khiến Loan Châu ứa nước mắt, cậu sao mà chung tình vậy, sao lại khiến cô mãi không quên được thế này.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi, đã đến lúc Loan Châu ra lại Đà Nẵng chuẩn bị cho những năm đại học.
Dù sao Loan Châu cũng đã tạm thời hoàn thành được những điều cô mong muốn.
Tìm lại phủ Lý!
Tìm lại cậu trong sách sử!
Hơn nữa là cô tìm thấy bài vị của cậu!
Loan Châu nhìn ảnh cậu trong điện thoại, cô nở một nụ cười tươi như mọi khi vẫn cười với cậu. Cô kiểm tra lại vài món đồ rồi lên xe máy đi về phía ngôi trường đã đăng ký.
Trường Đại học X, tọa lạc tại một vị trí được xếp vào hàng đất có giá trị đang mở cổng chào đón những tân sinh viên bước vào.
Dường như tất cả đều bỡ ngỡ trước quy mô của trường, những tán cây rộng che phủ gần hết cả khuôn viên của trường. Loan Châu nhanh chóng đi vào khu vực của khoa cô đăng ký chọn.
Chợt ngay đoạn rẽ lên tầng trên, cô bị một ai đó va phải. Loan Châu nhanh chóng cúi đầu xin lỗi người nọ, ngay khi ấy một giọng nói có chút quen tai vang lên.
“Loan Châu?”
Nghe người ấy gọi tên mình, Loan Châu liền ngẩng đầu xem là ai. Tim cô lập tức rộn ràng như không tin vào mắt mình, người ấy vậy mà lại là Kiến Văn. Thì ra cậu ấy là sinh viên khóa trên của trường, cả hai người cứ nhìn nhau, chẳng ai nói lời nào.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, bấy giờ Kiến Văn mới nhìn vào mắt Loan Châu, môi nở nụ cười mà nói.
“Tôi…tìm em rất lâu rồi!”
Loan Châu ngỡ ngàng, đôi mắt cô rưng rưng nhìn cậu, không giấu được sự xúc động mà ôm lấy Kiến Văn, cậu cũng chẳng ngại ôm lấy cô gái nhỏ.
Người mà cậu luôn tìm kiếm bao lâu nay, người luôn xuất hiện trong mỗi đêm cậu mơ ngủ.
Người khiến cậu có cảm giác thân quen ngay từ khi gặp mặt lần đầu.
Nắm lấy tay Loan Châu, cậu tự nhủ sẽ không để cô rời đi nữa.
Mãi mãi!
…****************…
Ờm cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện. Dù đây là lần đầu tiên tui viết thể loại này, vừa cổ đại vừa xuyên không, cố gắng sử dụng ngôn từ thuần Việt. Mặc dù có những đoạn bị lấn cấn chưa xử lý mượt được, lại có những hôm không ra chương. Tuy vậy mọi người vẫn rất ủng hộ tui. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Tui sẽ sớm ra phần ngoại truyện nha! Mong bà con tiếp tục đón xem.
Bản thân cô vì nhớ cậu mà có khi điên mất rồi, làm gì mà cậu lại xuất hiện ở đây được, làm gì có việc cô gặp lại cậu Thiên Phúc được. Cô vậy mà lại nhìn Kiến Văn ra cậu cho được, càng nghĩ, Loan Châu càng thấy nhớ cậu hơn, tim đau hơn.
Nhìn lại ngôi nhà cổ một lần, Loan Châu lặng lẽ bước ra ngoài, cô không ngoảnh lại nhìn Kiến Văn dù chỉ một lần, bởi cô lại sợ mình bị ám ảnh về cậu Thiên Phúc.
Kiến Văn nhìn bóng Loan Châu đi khuất, nơi khi nãy cô chạm vào vẫn còn lưu lại chút cảm giác. Trong đầu cậu hiện ra vạn câu hỏi thắc mắc.
Cô ấy là ai?
Có phải cô gái mà Kiến Văn đã thấy trong mơ?
Vì sao khi thấy cô ấy khóc trước bài vị của kị ông, lòng cậu lại đau như bị ai dùng cả thân người mà đè xuống, đến mức đã có lúc cậu đưa tay lên ôm lấy ngực mình.
Cảm giác đau đến tê buốt cả sống lưng, hơi thở khó nhọc. Ánh mắt cậu rưng rưng nhìn theo Loan Châu, nửa muốn giữ cô lại, nửa lại không biết vì sao phải giữ cô.
Đôi mắt Kiến Văn trong đêm lấp lánh thêm bởi nước mắt, vô thức mà lăn dài xuống gò má.
Trông hệt như đêm cậu Thiên Phúc ôm lấy người vợ toàn thân lạnh lẽo trong đêm đông thuở nào.
Loan Châu trở lại khu nghỉ ngơi. Vừa đi vào lối đi về phòng đã thấy Minh Huy ngồi đó, cậu bạn gục đầu dường như đang ngủ. Vậy mà chỉ vừa khi Loan Châu bước lại gần, Minh Huy liền nhận ra, cậu đứng bật dậy, liên tục hỏi thăm cô.
Nghe Minh Huy hỏi, Loan Châu cười lắc đầu ra vẻ bản thân vẫn ổn. Lúc này Minh Huy mới hỏi tiếp.
“Cậu tìm được vật cậu làm rơi chưa?”
Loan Châu bấy giờ mới nhớ ra lý do khi cô bảo Minh Huy đi về trước, cô không chút ngần ngại mà trả lời.
“Ừ mình tìm được rồi, thôi cậu về phòng đi, mình về phòng đây!”
Minh Huy định nói gì thêm nhưng cô bạn đã đi rồi, cậu trong lòng có chút hụt hẫng, bởi cậu đã đợi cô từ nãy để giờ. Minh Huy lại tò mò hơn khi thấy Loan Châu cùng người thanh niên lạ kia cùng đi vào ngôi nhà cổ.
Ngay cả Loan Châu cũng không hề biết rằng, ngay khi Minh Huy bước chân qua cánh cổng lúc chiều, cậu đã cảm giác có gì đó rất quen thuộc với nơi đây.
…
Chuyến đi kết thúc vào buổi chiều hôm sau, cả lớp lại một lần nữa chia tay nhau mỗi người một ngả đường.
Loan Châu trở về nhà, cô mang trong lòng là những mớ hỗn độn, sau khi gặp Kiến Văn, nỗi nhớ Thiên Phúc lại dâng lên trong lòng cô.
Lẽ nào cậu Thiên Phúc thật sự đi tìm cô sao?
Suy nghĩ ấy lại khiến Loan Châu ứa nước mắt, cậu sao mà chung tình vậy, sao lại khiến cô mãi không quên được thế này.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi, đã đến lúc Loan Châu ra lại Đà Nẵng chuẩn bị cho những năm đại học.
Dù sao Loan Châu cũng đã tạm thời hoàn thành được những điều cô mong muốn.
Tìm lại phủ Lý!
Tìm lại cậu trong sách sử!
Hơn nữa là cô tìm thấy bài vị của cậu!
Loan Châu nhìn ảnh cậu trong điện thoại, cô nở một nụ cười tươi như mọi khi vẫn cười với cậu. Cô kiểm tra lại vài món đồ rồi lên xe máy đi về phía ngôi trường đã đăng ký.
Trường Đại học X, tọa lạc tại một vị trí được xếp vào hàng đất có giá trị đang mở cổng chào đón những tân sinh viên bước vào.
Dường như tất cả đều bỡ ngỡ trước quy mô của trường, những tán cây rộng che phủ gần hết cả khuôn viên của trường. Loan Châu nhanh chóng đi vào khu vực của khoa cô đăng ký chọn.
Chợt ngay đoạn rẽ lên tầng trên, cô bị một ai đó va phải. Loan Châu nhanh chóng cúi đầu xin lỗi người nọ, ngay khi ấy một giọng nói có chút quen tai vang lên.
“Loan Châu?”
Nghe người ấy gọi tên mình, Loan Châu liền ngẩng đầu xem là ai. Tim cô lập tức rộn ràng như không tin vào mắt mình, người ấy vậy mà lại là Kiến Văn. Thì ra cậu ấy là sinh viên khóa trên của trường, cả hai người cứ nhìn nhau, chẳng ai nói lời nào.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, bấy giờ Kiến Văn mới nhìn vào mắt Loan Châu, môi nở nụ cười mà nói.
“Tôi…tìm em rất lâu rồi!”
Loan Châu ngỡ ngàng, đôi mắt cô rưng rưng nhìn cậu, không giấu được sự xúc động mà ôm lấy Kiến Văn, cậu cũng chẳng ngại ôm lấy cô gái nhỏ.
Người mà cậu luôn tìm kiếm bao lâu nay, người luôn xuất hiện trong mỗi đêm cậu mơ ngủ.
Người khiến cậu có cảm giác thân quen ngay từ khi gặp mặt lần đầu.
Nắm lấy tay Loan Châu, cậu tự nhủ sẽ không để cô rời đi nữa.
Mãi mãi!
…****************…
Ờm cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện. Dù đây là lần đầu tiên tui viết thể loại này, vừa cổ đại vừa xuyên không, cố gắng sử dụng ngôn từ thuần Việt. Mặc dù có những đoạn bị lấn cấn chưa xử lý mượt được, lại có những hôm không ra chương. Tuy vậy mọi người vẫn rất ủng hộ tui. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Tui sẽ sớm ra phần ngoại truyện nha! Mong bà con tiếp tục đón xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất