Chương 9: Linh hồn Ngọc Liên
Dù giữa Loan Châu và vợ chồng ông bà Trần không có quan hệ máu mủ, họa chăng chỉ là thân xác cô đang hoán đổi là con gái của họ.
Nhưng Loan Châu lại cảm nhận được tình cảm ấy, có lẽ họ nhớ con gái của họ, còn cô đang nhớ cha mẹ của mình. Cảm xúc tự nhiên bộc phát khiến Loan Châu rơi nước mắt trước đôi vợ chồng ấy.
“Cha mẹ...con nhớ cha mẹ...”
Bà Ngọc Dung xúc động ôm lấy cô con gái đang khóc òa của mình.
“Ngọc Liên...mẹ cũng nhớ con.”
Thiên Đức trông thấy cảnh này không tránh được cảm xúc, cậu khẽ đưa tay khịt mũi cố kiềm chế bản thân mình. Từ khi gả về phủ Lý, đây là lần đầu tiên Ngọc Liên được về thăm nhà, nhìn họ vui vẻ như vậy chợt cậu mỉm cười.
Ông Trần Khiêm tiễn Thiên Đức ra cổng để cậu tiếp tục chuyến hàng. Cậu ấy dừng bước quay lại nói.
“Bác vào với Ngọc Liên đi ạ, cháu phải tiếp tục lên đường. Cháu đã dặn người hầu hai ngày sau đánh xe đưa mợ ấy về phủ trước!”
“À cảm ơn cậu Thiên Đức!”
Thiên Đức cúi đầu chào ông Trần Khiêm rồi lên ngựa rời đi. Ông ấy đi vào nhà rồi cánh cổng cũng từ từ khép lại.
Loan Châu sau một lúc trò chuyện với cha mẹ, đột nhiên bà Ngọc Dung cảm giác cô khác với trước. Bất chợt bà hỏi.
“Ngọc Liên, con khỏi bệnh rồi à?”
Cô giật mình rồi cười nhẹ đáp.
“Dạ con vẫn còn hơi mệt, nhờ bên phủ Lý lo liệu thuốc men, cậu Thiên Phúc mời thầy lang giỏi đó mẹ!”
Nghe con gái nói vậy, bà Ngọc Dung cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ngày cô được gả đi, bà ấy lo lắng thương con đến mất ăn mất ngủ. Từ nhỏ Ngọc Liên đã không được khỏe mạnh, bà luôn lo rằng con gái về nhà chồng mà mang bệnh khiến họ không vừa lòng.
Nay con gái về thăm nhà, lại khỏe khoắn vui tươi như vậy khiến bà trút bỏ đi gánh nặng.
Cả nhà cứ hàn huyên tâm sự, đôi lúc Loan Châu chưa hiểu họ đang kể chuyện gì nhưng cô vẫn cười, không khí này làm cô nhớ nhà mình nhiều hơn. Cô Ngọc Liên dù chưa hẳn được hạnh phúc với cậu Thiên Phúc nhưng cô vẫn có gia đình yêu thương.
Nếu như họ biết con gái của họ thật ra đã chết, linh hồn này chỉ vô tình gán vào thì họ sẽ thế nào...
Đêm ấy Loan Châu trở về phòng của Ngọc Liên trước kia, căn phòng tuy không ai ở nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, có lẽ bà Ngọc Dung vẫn vào đây dọn dẹp để vơi bớt nỗi nhớ con gái.
Loan Châu đang nằm trên giường vừa thiêm thiếp thì chợt dưới góc giường có bóng người xuất hiện.
Cô giật mình ngồi dậy chẳng thấy ai, dụi mắt cho rằng bản thân mệt quá hóa nhìn nhầm, nhưng rồi đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng nói mỏng nhẹ.
“Cô ơi...”
Loan Châu giật mình, cô vừa trông thấy một bóng người đang dần lộ ra rõ hơn, cô càng kinh ngạc khi gương mặt kia giống hệt cô, đúng hơn là giống thân xác này.
“Cô là...Ngọc Liên?”
Vừa trả lời xong Loan Châu nghĩ thầm, hay linh hồn cô gái này về đòi thân xác?
Vậy thì cô có thể về nhà rồi!
Nhưng trái lại, linh hồn của Ngọc Liên đang bật khóc, Loan Châu run giọng nói.
“Cô...cô ơi! Tôi chỉ vô tình hoán đổi thôi...tôi sẽ trở lại thân xác tôi mà. Cô đừng ám tôi!”
Sau một hồi khóc run cả đôi vai gầy, Ngọc Liên mới nhẹ nhàng cất lời.
“Tôi chết rồi, tôi không trở lại được đâu!”
Nói rồi Ngọc Liên dừng lại như đang rất xúc động, sau đó cô tiếp tục kể lại những gì đã xảy ra.
Khi nghe hết thì tới lượt Loan Châu bật khóc.
“Cô nói vậy thì tôi mãi mãi ở trong thân xác cô sao? Tôi muốn về!”
Loan Châu như bất lực trong suy nghĩ, cô sẽ không trở lại được sao?
Bỗng linh hồn kia quỳ xuống dập đầu với Loan Châu.
“Chữ hiếu chữ tình tôi chưa thể báo đáp. Mong cô hay thay tôi làm tròn được không?”
“Không! Tôi muốn về nhà! Tôi không thể ở đây đâu!”
“Tôi xin cô mà...Nếu họ biết được tôi đã chết sẽ đau lòng lắm...”
Ngọc Liên quỳ dưới đất bật khóc, gương mặt tuy tiều tụy mà vẫn có nét khiến người đối diện xao động, Loan Châu ngồi trên giường cũng khóc vì sợ.
Bất ngờ cửa phòng mở mạnh, cả Tỵ cùng ông bà Trần Khiêm chạy vào lay gọi Loan Châu.
Cô mở bừng mắt ngồi bật dậy, ánh mắt ráo hoảnh nhìn ba người trước mặt. Thì ra chỉ là mơ, nhưng sao nước mắt cô lại đầm đìa như thật.
Họ lo lắng hỏi han trấn an cô, Loan Châu chỉ lắc đầu nói mình mơ ngủ rồi lại nói khéo để họ ra ngoài.
Nằm lại giường gác tay lên trán, Loan Châu suy nghĩ về giấc mơ khi nãy, là thật sự hay chỉ vì cô quá lo lắng.
...****************...
Nhưng Loan Châu lại cảm nhận được tình cảm ấy, có lẽ họ nhớ con gái của họ, còn cô đang nhớ cha mẹ của mình. Cảm xúc tự nhiên bộc phát khiến Loan Châu rơi nước mắt trước đôi vợ chồng ấy.
“Cha mẹ...con nhớ cha mẹ...”
Bà Ngọc Dung xúc động ôm lấy cô con gái đang khóc òa của mình.
“Ngọc Liên...mẹ cũng nhớ con.”
Thiên Đức trông thấy cảnh này không tránh được cảm xúc, cậu khẽ đưa tay khịt mũi cố kiềm chế bản thân mình. Từ khi gả về phủ Lý, đây là lần đầu tiên Ngọc Liên được về thăm nhà, nhìn họ vui vẻ như vậy chợt cậu mỉm cười.
Ông Trần Khiêm tiễn Thiên Đức ra cổng để cậu tiếp tục chuyến hàng. Cậu ấy dừng bước quay lại nói.
“Bác vào với Ngọc Liên đi ạ, cháu phải tiếp tục lên đường. Cháu đã dặn người hầu hai ngày sau đánh xe đưa mợ ấy về phủ trước!”
“À cảm ơn cậu Thiên Đức!”
Thiên Đức cúi đầu chào ông Trần Khiêm rồi lên ngựa rời đi. Ông ấy đi vào nhà rồi cánh cổng cũng từ từ khép lại.
Loan Châu sau một lúc trò chuyện với cha mẹ, đột nhiên bà Ngọc Dung cảm giác cô khác với trước. Bất chợt bà hỏi.
“Ngọc Liên, con khỏi bệnh rồi à?”
Cô giật mình rồi cười nhẹ đáp.
“Dạ con vẫn còn hơi mệt, nhờ bên phủ Lý lo liệu thuốc men, cậu Thiên Phúc mời thầy lang giỏi đó mẹ!”
Nghe con gái nói vậy, bà Ngọc Dung cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ngày cô được gả đi, bà ấy lo lắng thương con đến mất ăn mất ngủ. Từ nhỏ Ngọc Liên đã không được khỏe mạnh, bà luôn lo rằng con gái về nhà chồng mà mang bệnh khiến họ không vừa lòng.
Nay con gái về thăm nhà, lại khỏe khoắn vui tươi như vậy khiến bà trút bỏ đi gánh nặng.
Cả nhà cứ hàn huyên tâm sự, đôi lúc Loan Châu chưa hiểu họ đang kể chuyện gì nhưng cô vẫn cười, không khí này làm cô nhớ nhà mình nhiều hơn. Cô Ngọc Liên dù chưa hẳn được hạnh phúc với cậu Thiên Phúc nhưng cô vẫn có gia đình yêu thương.
Nếu như họ biết con gái của họ thật ra đã chết, linh hồn này chỉ vô tình gán vào thì họ sẽ thế nào...
Đêm ấy Loan Châu trở về phòng của Ngọc Liên trước kia, căn phòng tuy không ai ở nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, có lẽ bà Ngọc Dung vẫn vào đây dọn dẹp để vơi bớt nỗi nhớ con gái.
Loan Châu đang nằm trên giường vừa thiêm thiếp thì chợt dưới góc giường có bóng người xuất hiện.
Cô giật mình ngồi dậy chẳng thấy ai, dụi mắt cho rằng bản thân mệt quá hóa nhìn nhầm, nhưng rồi đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng nói mỏng nhẹ.
“Cô ơi...”
Loan Châu giật mình, cô vừa trông thấy một bóng người đang dần lộ ra rõ hơn, cô càng kinh ngạc khi gương mặt kia giống hệt cô, đúng hơn là giống thân xác này.
“Cô là...Ngọc Liên?”
Vừa trả lời xong Loan Châu nghĩ thầm, hay linh hồn cô gái này về đòi thân xác?
Vậy thì cô có thể về nhà rồi!
Nhưng trái lại, linh hồn của Ngọc Liên đang bật khóc, Loan Châu run giọng nói.
“Cô...cô ơi! Tôi chỉ vô tình hoán đổi thôi...tôi sẽ trở lại thân xác tôi mà. Cô đừng ám tôi!”
Sau một hồi khóc run cả đôi vai gầy, Ngọc Liên mới nhẹ nhàng cất lời.
“Tôi chết rồi, tôi không trở lại được đâu!”
Nói rồi Ngọc Liên dừng lại như đang rất xúc động, sau đó cô tiếp tục kể lại những gì đã xảy ra.
Khi nghe hết thì tới lượt Loan Châu bật khóc.
“Cô nói vậy thì tôi mãi mãi ở trong thân xác cô sao? Tôi muốn về!”
Loan Châu như bất lực trong suy nghĩ, cô sẽ không trở lại được sao?
Bỗng linh hồn kia quỳ xuống dập đầu với Loan Châu.
“Chữ hiếu chữ tình tôi chưa thể báo đáp. Mong cô hay thay tôi làm tròn được không?”
“Không! Tôi muốn về nhà! Tôi không thể ở đây đâu!”
“Tôi xin cô mà...Nếu họ biết được tôi đã chết sẽ đau lòng lắm...”
Ngọc Liên quỳ dưới đất bật khóc, gương mặt tuy tiều tụy mà vẫn có nét khiến người đối diện xao động, Loan Châu ngồi trên giường cũng khóc vì sợ.
Bất ngờ cửa phòng mở mạnh, cả Tỵ cùng ông bà Trần Khiêm chạy vào lay gọi Loan Châu.
Cô mở bừng mắt ngồi bật dậy, ánh mắt ráo hoảnh nhìn ba người trước mặt. Thì ra chỉ là mơ, nhưng sao nước mắt cô lại đầm đìa như thật.
Họ lo lắng hỏi han trấn an cô, Loan Châu chỉ lắc đầu nói mình mơ ngủ rồi lại nói khéo để họ ra ngoài.
Nằm lại giường gác tay lên trán, Loan Châu suy nghĩ về giấc mơ khi nãy, là thật sự hay chỉ vì cô quá lo lắng.
...****************...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất