Chương 84: Đại Liên Tiểu Liên
Từ Quyền quán này trở về, Trì Lập Đông liền nói cho Bà Trì biết, đã cùng hẹn với Hạ Nhạc, cuối tuần có thể mang Niên Niên đi chơi, Bà Trì đương nhiên là phi thường cao hứng, hỏi: “Niên Niên sẽ đi với chúng ta? Tiểu Hạ sao lại không đi?”
Trì Lập Đông nói: “Em ấy cuối tuần còn có việc.” Bà Trì lại hỏi: “Thế hai đứa hiện tại như thế nào rồi?”
Nhìn trên mặt Trì Lập Đông lộ ra nụ cười, bà lập tức hiểu rõ, đánh con trai mình một cái, vui vẻ nói: “ Cuối cùng được rồi.”
Đang lúc nói chuyện, Hạ Nhạc lại gọi đến, Trì Lập Đông vô cùng cao hứng tiếp điện thoại, bên kia lại vang lên thanh âm của Niên Niên: “ Oa hai cái người xấu!!!”
Trì Lập Đông: “ …… hai người xấu chúng ta?”
Bà Trì: “ Là Niên Niên sao? Để mẹ nói chuyện với thằng bé đi.”
Trì Lập Đông liền ấn loa ngoài, thanh âm Niên Niên căm giận chỉ trích chợt bị phóng đại lên: “Mẹ cùng ba không muốn cõng con đi chơi! Hai cái người xấu này! Vì cái gì không mang theo con cùng nhau đi chơi?”
Bà Trì chế nhạo mà nhìn Trì Lập Đông, hắn có điểm ngượng ngùng, hướng về phía đứa trẻ nói: “Cuối tuần mẹ dẫn con đi xem hoa hạnh được không? Bà nội cũng đi, ba của con đã đồng ý rồi.”
“Oa! Cuối tuần xem hoa hạnh! Bà nội cũng đi sao? Thật vậy chăng!” Niên Niên hoan hô hai tiếng, nghi hoặc hỏi: “Hoa hạnh là cái gì?”
Bà Trì tiếp nhận câu chuyện, nói: “Niên Niên, bà là bà nội của con đây.”
Hạ Tư Niên: “ Bà nội! Con rất nhớ bà.”
Lời này nói ra quá ấm áp, Bà Trì nước mắt lưng tròng, Trì Lập Đông vội vàng lấy khăn giấy cho bà lau nước mắt.
Một già một trẻ cứ nói chuyện cũ, thế mà cũng nói đến hơn nửa giờ, Trì Lập Đông không dám xen ngang. Cho tới cuối cùng, Bà Trì muốn mua quần áo cho cháu trai, hỏi bé xem hiện tại cao bao nhiêu, lại hỏi câu: “Hai người lần này ở lại Bắc Kinh bao lâu?”
Vấn đề này Trì Lập Đông đã từng hỏi qua Hạ Nhạc một lần, nhưng lại không nhận được từ Hạ Nhạc đáp án chuẩn xác, kỳ thật cũng thật sự quan tâm, chỉ là không dám tiếp tục truy vấn, thời điểm nghe mẹ hỏi đến chủ đề này, lỗ tai hắn dựng lên nghe câu trả lời của Niên Niên.
Bạn nhỏ nói: “Con cũng không biết, chỉ là con có nghe được bà cô hỏi ba ba có mua vé máy bay về không, ba nói không vội, còn muốn ở đây thêm một khoảng thời gian nữa.”
Trì Lập Đông nhịn không được cười ra tiếng.
Buổi chiều ngày hôm sau, trước thời gian nghỉ hắn đã từ công ty đi ra, đến siêu thị đi mua hai túi đồ ăn vặt cực lớn, đặt hết ở cốp x, chuẩn bị thời điểm cuối tuần đi chơi rồi cho Niên Niên ăn.
Vốn dĩ hôm nay hắn còn nghĩ rằng sẽ cùng Hạ Nhạc gặp lại, hưng phấn gọi điện thoại cho Hạ Nhạc: “ Em đang ở nhà sao? Anh tới tìm em, chúng ta buổi tối…”
Hạ Nhạc nói: “ Em không có ở nhà, vừa mới ra khỏi cửa, có một bữa tiệc quan trọng.”
Trì Lập Đông hỏi: “ Vài giờ có thể kết thúc không? Em sẽ uống rượu sao? Đến lúc đó anh đi đón em.”
Hạ Nhạc: “Anh không cần đến đón em đâu, đối phương an bài tài xế rồi. Hơn nữa lúc kết thúc chỉ sợ đã khuya, ngày mai cũng còn có khá nhiều việc, em không thể đi ngủ quá muộn.”
Trì Lập Đông chỉ đành buồn bực không vui mà từ bỏ, nói: “Được vậy em hãy cố gắng uống ít một chút.”
Hạ Nhạc nói: “ Vâng.”
Trì Lập Đông không muốn cúp điện thoại, lại nói: “Anh rất nhớ em, vô cùng nhớ em.”
Hạ Nhạc tựa hồ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Không cần nói nữa, hôm nay anh cũng đi ngủ sớm một chút nhé.”
Trì Lập Đông suy đoán có thể bên người cậu là tài xế, không tiện nói đành phải từ biệt mà ngắt điện thoại.
Buổi tối hắn lăn qua lộn lại đợi thật lâu, sau khi bữa tiệc kết thúc nhất định Hạ Nhạc sẽ báo cho hắn một cái tin tức, nhưng là cuối cùng chờ mãi cũng không thấy gì. Cảm tình mất đi đột nhiên lại có thể tìm về nhưng lại không cho hắn có đủ cảm giác an toàn, cảm xúc càng ngày càng kém, trong lòng tràn ngập thất vọng cùng bi quan, nhịn không được suy nghĩ lung tung rối loạn ——
Có phải Lý Đường phân tích mới là đúng hay không?
Hạ Nhạc có phải lại định trêu đùa mình hay không?
Cậu thật sự còn yêu hắn sao?
Yêu hắn thì vì cái gì lại đi lâu như vậy mới trở về?
Hôm nay hắn đang nhớ cậu cũng giống như cậu đang nhớ hắn sao?
Chia tay đã hơn một năm liệu cậu còn nhớ hắn như trước hay không?
Hắn đặt ra hàng loạt vấn đề nhưng lại không thể giải đáp được bất cứ cái nào cả. Quá khó khăn. Hắn mộng cả một đêm về Hạ Nhạc, nhưng cũng không phải không thể miêu tả cảm giác này. Hắn ở trong mộng là một bá đạo tổng tài, Hạ Nhạc ngược lại là một tiểu bạch có nhan sắc có giá trị, cả ngày bị hắn chơi đến xoay vòng vòng, còn không thể tự kiềm chế bản thân mà yêu hắn, còn hắn tựa như tra công, mỗi ngày đều ăn Hạ Nhạc, cậu bị hắn mê đến mất hồn mất vía muốn chết không được muốn sống không xong.
Một giấc ngủ dậy, cả người hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, sao lại có thể mơ một giấc mộng như thế này chứ?
Quả thực không có mặt mũi. Ngồi yên một lát, thanh tỉnh đầu óc, có rất nhiều chi tiết trong mộng đều vô cùng chân thật, chính hắn cũng hiểu rõ rằng, “Hạ Nhạc” trong mộng kia không hề đáng yêu, hắn yêu không phải một “Hạ Nhạc” giống như vậy, hắn lại càng không muốn làm “Trì Lập Đông” trong mộng.
Hắn trước giờ vẫn biết chính mình nếu so cùng Hạ Nhạc thì không đủ tốt đẹp, nhưng hắn cảm thấy hắn yêu Hạ Nhạc, cậu đặc biệt tươi đẹp.
Bà Trì đã sớm sắp xếp thỏa đáng, nhìn thấy hắn đi xuống, liền thúc giục hắn thu thập nhanh lên, còn mau chóng đi đón Niên Niên.
Hắn rửa mặt xong, thay quần áo, liền gọi điện thoại cho Hạ Nhạc, nói: “Anh và mẹ sẽ đi qua đón Niên Niên.”
Hạ Nhạc nói: “Được, Niên Niên 6 giờ liền dậy để chờ hai người rồi. Em hiện tại phải đi một chuyến ra cửa sân bay, anh tới nơi rồi gọi điện thoại hoặc là nhấn liên lạc nội bộ cho dì cả, đều được.”
Trì Lập Đông hỏi: “Em đi sân bay đón người sao?”
Hạ Nhạc nói: “ Đúng vậy, có một đối tác đến đây, họ rất quan trọng.”
Trì Lập Đông nghĩ đến bữa tiệc ngày hôm qua, Hạ Nhạc lúc ấy cũng nói “Quan trọng”, hôm nay lại có đối tác “Quan trọng”, Hạ Nhạc trong lúc làm việc quả thật vô cùng mê người, nhưng mà công việc luôn quan trọng hơn hắn, liền cảm thấy ấm ức.
“Buổi tối thì sao?” Trì Lập Đông thương lượng nói: “Anh muốn chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm vào buổi tối, tiện thể để em nói chuyện với mẹ anh.” Hạ Nhạc suy nghĩ một lát, mới nói: “ Đến lúc đó rồi tính, hiện tại em cũng không biết có thể hay không nữa.”
Sau khi đến nhà dì cả đón được Niên Niên, Bà Trì liền ôm bé không buông tay, không biết nên như thế nào làm thân mới tốt. Bà cùng dì cả lén lút phát cái WeChat gì gì đó, vốn dĩ bà muốn rủ cả hai người cùng đi, người nhiều thì ở trên đường cũng náo nhiệt vui vẻ hơn, nhưng dì cả bị dị ứng phấn hoa, mùa xuân nếu như có thể không ra ngoài tuyệt đối sẽ không rời khỏi cửa, càng miễn bàn đến nơi kia đầy hoa khắp núi đồi. Bệnh dị ứng này cũng không thể miễn cưỡng, cuối cùng hai mẹ con Bà Trì vẫn chỉ dẫn theo Niên Niên rồi xuất phát.
Bởi vì đi cùng cháu trai, bọn họ không dự định sẽ ở Duyên Khánh để qua đêm, kế hoạch chỉ là tới xem hoa, xem hồ, rồi đến bản làng ở đó ăn Nông Gia Nhạc, đến buổi chiều liền đường về trở về.
Niên Niên hưng phấn dị thường, cùng Bà Trì nói mãi không hết chuyện, tựa như muốn đem toàn bộ những việc xảy ra trong một năm nói ra cho bà nội nghe. Chờ đến khi tới quảng trường phồn hoa, bé nói đến mức mệt mỏi, bị thế giới ngoài cửa sổ hấp dẫn ánh mắt, liền ghé vào bên cạnh cửa sổ xe, tò mò nhìn tới nhìn lui.
Bà Trì cảm khái nói: “Mùa xuân này cảnh sắc thật là đẹp mắt, dì Tiểu Hạ nếu không phải bị dị ứng, có thể cùng nhau đi chơi thì thật tốt, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.”
Trì Lập Đông nói: “ Con bảo mẹ rủ thêm hai người nữa thì mẹ lại nhất định nói không, hiện tại lại ngồi đó chê con không náo nhiệt.”
Bà Trì nói: “ Con bảo mẹ gọi nhưng mẹ đã quên mất, lần tới mẹ chắc chắn sẽ bảo mẹ Vương Tề đi cùng.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Bà Trì cũng chính là thuận miệng mà nói, cũng không nhắc lại, nói: “Tiểu Hạ sao đến cuối tuần còn bận như vậy? Kể cả có đi du lịch thì đến cuối tuần cũng không thể đi ra nước ngoài du lịch mà?” Trì Lập Đông nói: “Em ấy là đi sân bay đón người, công ty hàng không thì không có thời gian nghỉ ngơi.”
Bà Trì: “Nó đón người nước ngoài sao? Người nước ngoài vẫn làm đến cuối tuần sao?”
Niên Niên đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bất thình lình nói: “Không phải người nước ngoài, ba là đi đón tiếp một chú từ Hong Kong tới.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Bà Trì hỏi: “Là người mà Niên Niên của chúng ta quen sao?”
Niên Niên nói: “Sau khi trở về từ New Zealand ăn Tết Nguyên đán, ba đã tới Hong Kong trước, ba để con ở tại trong nhà chú Liên, đại khái ở hơn một tháng, sau đó mới đến Bắc Kinh.”
Trì Lập Đông hỏi bé: “Niên Niên, người con nói có phải chính là chú Liên Dã, hay là em trai chú Liên Dã?”
Niên Niên nói: “Đều đúng, ba hôm nay đi đến sân bay đón hai người bọn họ, Chú Liên lớn cùng chú Liên nhỏ.”
Trì Lập Đông trong lòng miên man bất định, hỏi: “Bọn họ cùng ba con là cộng sự trong công việc đúng không?”
Niên Niên nói: “Cộng sự trong công việc thì con không biết, con chỉ là một bạn nhỏ thôi.”
Đoạn đường cao tốc ra khỏi thành phố mới đi được một nửa, bạn nhỏ Hạ Tư Niên liền hết pin, dựa vào ghế nhi đồng ngủ đến không biết trời đất gì. Bà Trì tỉnh dậy quá sớm, đôi mắt cũng lim lim, nhắm mắt lại dưỡng thần, trò chuyện một chút với con trai mình, rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trì Lập Đông nói: “Em ấy cuối tuần còn có việc.” Bà Trì lại hỏi: “Thế hai đứa hiện tại như thế nào rồi?”
Nhìn trên mặt Trì Lập Đông lộ ra nụ cười, bà lập tức hiểu rõ, đánh con trai mình một cái, vui vẻ nói: “ Cuối cùng được rồi.”
Đang lúc nói chuyện, Hạ Nhạc lại gọi đến, Trì Lập Đông vô cùng cao hứng tiếp điện thoại, bên kia lại vang lên thanh âm của Niên Niên: “ Oa hai cái người xấu!!!”
Trì Lập Đông: “ …… hai người xấu chúng ta?”
Bà Trì: “ Là Niên Niên sao? Để mẹ nói chuyện với thằng bé đi.”
Trì Lập Đông liền ấn loa ngoài, thanh âm Niên Niên căm giận chỉ trích chợt bị phóng đại lên: “Mẹ cùng ba không muốn cõng con đi chơi! Hai cái người xấu này! Vì cái gì không mang theo con cùng nhau đi chơi?”
Bà Trì chế nhạo mà nhìn Trì Lập Đông, hắn có điểm ngượng ngùng, hướng về phía đứa trẻ nói: “Cuối tuần mẹ dẫn con đi xem hoa hạnh được không? Bà nội cũng đi, ba của con đã đồng ý rồi.”
“Oa! Cuối tuần xem hoa hạnh! Bà nội cũng đi sao? Thật vậy chăng!” Niên Niên hoan hô hai tiếng, nghi hoặc hỏi: “Hoa hạnh là cái gì?”
Bà Trì tiếp nhận câu chuyện, nói: “Niên Niên, bà là bà nội của con đây.”
Hạ Tư Niên: “ Bà nội! Con rất nhớ bà.”
Lời này nói ra quá ấm áp, Bà Trì nước mắt lưng tròng, Trì Lập Đông vội vàng lấy khăn giấy cho bà lau nước mắt.
Một già một trẻ cứ nói chuyện cũ, thế mà cũng nói đến hơn nửa giờ, Trì Lập Đông không dám xen ngang. Cho tới cuối cùng, Bà Trì muốn mua quần áo cho cháu trai, hỏi bé xem hiện tại cao bao nhiêu, lại hỏi câu: “Hai người lần này ở lại Bắc Kinh bao lâu?”
Vấn đề này Trì Lập Đông đã từng hỏi qua Hạ Nhạc một lần, nhưng lại không nhận được từ Hạ Nhạc đáp án chuẩn xác, kỳ thật cũng thật sự quan tâm, chỉ là không dám tiếp tục truy vấn, thời điểm nghe mẹ hỏi đến chủ đề này, lỗ tai hắn dựng lên nghe câu trả lời của Niên Niên.
Bạn nhỏ nói: “Con cũng không biết, chỉ là con có nghe được bà cô hỏi ba ba có mua vé máy bay về không, ba nói không vội, còn muốn ở đây thêm một khoảng thời gian nữa.”
Trì Lập Đông nhịn không được cười ra tiếng.
Buổi chiều ngày hôm sau, trước thời gian nghỉ hắn đã từ công ty đi ra, đến siêu thị đi mua hai túi đồ ăn vặt cực lớn, đặt hết ở cốp x, chuẩn bị thời điểm cuối tuần đi chơi rồi cho Niên Niên ăn.
Vốn dĩ hôm nay hắn còn nghĩ rằng sẽ cùng Hạ Nhạc gặp lại, hưng phấn gọi điện thoại cho Hạ Nhạc: “ Em đang ở nhà sao? Anh tới tìm em, chúng ta buổi tối…”
Hạ Nhạc nói: “ Em không có ở nhà, vừa mới ra khỏi cửa, có một bữa tiệc quan trọng.”
Trì Lập Đông hỏi: “ Vài giờ có thể kết thúc không? Em sẽ uống rượu sao? Đến lúc đó anh đi đón em.”
Hạ Nhạc: “Anh không cần đến đón em đâu, đối phương an bài tài xế rồi. Hơn nữa lúc kết thúc chỉ sợ đã khuya, ngày mai cũng còn có khá nhiều việc, em không thể đi ngủ quá muộn.”
Trì Lập Đông chỉ đành buồn bực không vui mà từ bỏ, nói: “Được vậy em hãy cố gắng uống ít một chút.”
Hạ Nhạc nói: “ Vâng.”
Trì Lập Đông không muốn cúp điện thoại, lại nói: “Anh rất nhớ em, vô cùng nhớ em.”
Hạ Nhạc tựa hồ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Không cần nói nữa, hôm nay anh cũng đi ngủ sớm một chút nhé.”
Trì Lập Đông suy đoán có thể bên người cậu là tài xế, không tiện nói đành phải từ biệt mà ngắt điện thoại.
Buổi tối hắn lăn qua lộn lại đợi thật lâu, sau khi bữa tiệc kết thúc nhất định Hạ Nhạc sẽ báo cho hắn một cái tin tức, nhưng là cuối cùng chờ mãi cũng không thấy gì. Cảm tình mất đi đột nhiên lại có thể tìm về nhưng lại không cho hắn có đủ cảm giác an toàn, cảm xúc càng ngày càng kém, trong lòng tràn ngập thất vọng cùng bi quan, nhịn không được suy nghĩ lung tung rối loạn ——
Có phải Lý Đường phân tích mới là đúng hay không?
Hạ Nhạc có phải lại định trêu đùa mình hay không?
Cậu thật sự còn yêu hắn sao?
Yêu hắn thì vì cái gì lại đi lâu như vậy mới trở về?
Hôm nay hắn đang nhớ cậu cũng giống như cậu đang nhớ hắn sao?
Chia tay đã hơn một năm liệu cậu còn nhớ hắn như trước hay không?
Hắn đặt ra hàng loạt vấn đề nhưng lại không thể giải đáp được bất cứ cái nào cả. Quá khó khăn. Hắn mộng cả một đêm về Hạ Nhạc, nhưng cũng không phải không thể miêu tả cảm giác này. Hắn ở trong mộng là một bá đạo tổng tài, Hạ Nhạc ngược lại là một tiểu bạch có nhan sắc có giá trị, cả ngày bị hắn chơi đến xoay vòng vòng, còn không thể tự kiềm chế bản thân mà yêu hắn, còn hắn tựa như tra công, mỗi ngày đều ăn Hạ Nhạc, cậu bị hắn mê đến mất hồn mất vía muốn chết không được muốn sống không xong.
Một giấc ngủ dậy, cả người hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, sao lại có thể mơ một giấc mộng như thế này chứ?
Quả thực không có mặt mũi. Ngồi yên một lát, thanh tỉnh đầu óc, có rất nhiều chi tiết trong mộng đều vô cùng chân thật, chính hắn cũng hiểu rõ rằng, “Hạ Nhạc” trong mộng kia không hề đáng yêu, hắn yêu không phải một “Hạ Nhạc” giống như vậy, hắn lại càng không muốn làm “Trì Lập Đông” trong mộng.
Hắn trước giờ vẫn biết chính mình nếu so cùng Hạ Nhạc thì không đủ tốt đẹp, nhưng hắn cảm thấy hắn yêu Hạ Nhạc, cậu đặc biệt tươi đẹp.
Bà Trì đã sớm sắp xếp thỏa đáng, nhìn thấy hắn đi xuống, liền thúc giục hắn thu thập nhanh lên, còn mau chóng đi đón Niên Niên.
Hắn rửa mặt xong, thay quần áo, liền gọi điện thoại cho Hạ Nhạc, nói: “Anh và mẹ sẽ đi qua đón Niên Niên.”
Hạ Nhạc nói: “Được, Niên Niên 6 giờ liền dậy để chờ hai người rồi. Em hiện tại phải đi một chuyến ra cửa sân bay, anh tới nơi rồi gọi điện thoại hoặc là nhấn liên lạc nội bộ cho dì cả, đều được.”
Trì Lập Đông hỏi: “Em đi sân bay đón người sao?”
Hạ Nhạc nói: “ Đúng vậy, có một đối tác đến đây, họ rất quan trọng.”
Trì Lập Đông nghĩ đến bữa tiệc ngày hôm qua, Hạ Nhạc lúc ấy cũng nói “Quan trọng”, hôm nay lại có đối tác “Quan trọng”, Hạ Nhạc trong lúc làm việc quả thật vô cùng mê người, nhưng mà công việc luôn quan trọng hơn hắn, liền cảm thấy ấm ức.
“Buổi tối thì sao?” Trì Lập Đông thương lượng nói: “Anh muốn chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm vào buổi tối, tiện thể để em nói chuyện với mẹ anh.” Hạ Nhạc suy nghĩ một lát, mới nói: “ Đến lúc đó rồi tính, hiện tại em cũng không biết có thể hay không nữa.”
Sau khi đến nhà dì cả đón được Niên Niên, Bà Trì liền ôm bé không buông tay, không biết nên như thế nào làm thân mới tốt. Bà cùng dì cả lén lút phát cái WeChat gì gì đó, vốn dĩ bà muốn rủ cả hai người cùng đi, người nhiều thì ở trên đường cũng náo nhiệt vui vẻ hơn, nhưng dì cả bị dị ứng phấn hoa, mùa xuân nếu như có thể không ra ngoài tuyệt đối sẽ không rời khỏi cửa, càng miễn bàn đến nơi kia đầy hoa khắp núi đồi. Bệnh dị ứng này cũng không thể miễn cưỡng, cuối cùng hai mẹ con Bà Trì vẫn chỉ dẫn theo Niên Niên rồi xuất phát.
Bởi vì đi cùng cháu trai, bọn họ không dự định sẽ ở Duyên Khánh để qua đêm, kế hoạch chỉ là tới xem hoa, xem hồ, rồi đến bản làng ở đó ăn Nông Gia Nhạc, đến buổi chiều liền đường về trở về.
Niên Niên hưng phấn dị thường, cùng Bà Trì nói mãi không hết chuyện, tựa như muốn đem toàn bộ những việc xảy ra trong một năm nói ra cho bà nội nghe. Chờ đến khi tới quảng trường phồn hoa, bé nói đến mức mệt mỏi, bị thế giới ngoài cửa sổ hấp dẫn ánh mắt, liền ghé vào bên cạnh cửa sổ xe, tò mò nhìn tới nhìn lui.
Bà Trì cảm khái nói: “Mùa xuân này cảnh sắc thật là đẹp mắt, dì Tiểu Hạ nếu không phải bị dị ứng, có thể cùng nhau đi chơi thì thật tốt, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.”
Trì Lập Đông nói: “ Con bảo mẹ rủ thêm hai người nữa thì mẹ lại nhất định nói không, hiện tại lại ngồi đó chê con không náo nhiệt.”
Bà Trì nói: “ Con bảo mẹ gọi nhưng mẹ đã quên mất, lần tới mẹ chắc chắn sẽ bảo mẹ Vương Tề đi cùng.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Bà Trì cũng chính là thuận miệng mà nói, cũng không nhắc lại, nói: “Tiểu Hạ sao đến cuối tuần còn bận như vậy? Kể cả có đi du lịch thì đến cuối tuần cũng không thể đi ra nước ngoài du lịch mà?” Trì Lập Đông nói: “Em ấy là đi sân bay đón người, công ty hàng không thì không có thời gian nghỉ ngơi.”
Bà Trì: “Nó đón người nước ngoài sao? Người nước ngoài vẫn làm đến cuối tuần sao?”
Niên Niên đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bất thình lình nói: “Không phải người nước ngoài, ba là đi đón tiếp một chú từ Hong Kong tới.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Bà Trì hỏi: “Là người mà Niên Niên của chúng ta quen sao?”
Niên Niên nói: “Sau khi trở về từ New Zealand ăn Tết Nguyên đán, ba đã tới Hong Kong trước, ba để con ở tại trong nhà chú Liên, đại khái ở hơn một tháng, sau đó mới đến Bắc Kinh.”
Trì Lập Đông hỏi bé: “Niên Niên, người con nói có phải chính là chú Liên Dã, hay là em trai chú Liên Dã?”
Niên Niên nói: “Đều đúng, ba hôm nay đi đến sân bay đón hai người bọn họ, Chú Liên lớn cùng chú Liên nhỏ.”
Trì Lập Đông trong lòng miên man bất định, hỏi: “Bọn họ cùng ba con là cộng sự trong công việc đúng không?”
Niên Niên nói: “Cộng sự trong công việc thì con không biết, con chỉ là một bạn nhỏ thôi.”
Đoạn đường cao tốc ra khỏi thành phố mới đi được một nửa, bạn nhỏ Hạ Tư Niên liền hết pin, dựa vào ghế nhi đồng ngủ đến không biết trời đất gì. Bà Trì tỉnh dậy quá sớm, đôi mắt cũng lim lim, nhắm mắt lại dưỡng thần, trò chuyện một chút với con trai mình, rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất