Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 86: Tuần trăng mật [Ngoại truyện 1]

Trước Sau
Na Thần đã ngồi trước máy tính An Hách một tiếng rồi, An Hách dựa vào sofa nhìn bóng dáng hắn, có chút bất đắc dĩ: “Đó không phải quê của mẹ cậu à, sao lại như chưa từng đến thế.”

“Tại lâu rồi không đi, với hồi đó cũng chỉ toàn loanh quanh trong nhà chứ chẳng đi đâu, giờ là đi chơi, “Na Thần chỉ chỉ vào màn hình, “Anh xem đi này, mấy chỗ này tôi đều không biết.”

“Mục đích chính của chúng ta là hai người đi ra ngoài chơi một chuyến, cũng không phải đi du lịch thật, không cần chi tiết thế đâu…” An Hách nở nụ cười, “có thể bên nhau là được rồi.”

“Tổng diện tích của đảo này là sáu kilomet vuông, cũng chẳng thể chi tiết hơn được nữa,” Na Thần đóng trang web lại, “Tiếc là xe không chạy ra đảo được, tôi lái xe đến cũng chỉ đành bỏ vào bãi thôi.”

“Không sao đâu, “An Hách dang tay ra, “nào để đại gia ôm một cái.”

Na Thần đi qua nằm sấp lên người y, bắt đầu cọ vào: “Tôi muốn mang Na Vợt Vợt đi cùng…”

“Hả?” An Hách đẩy hắn một cái, “Cậu không bệnh chứ, đi ra ngoài chơi mà còn mang gấu bông theo? Cũng không sợ để người ta nhìn hai thằng đàn ông chúng ta à.”

“Vui mà, kệ bọn họ đi,” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, “cũng chẳng người nào biết anh là ai đâu.”

An Hách nhìn Na Thần, suy nghĩ thật lâu cuối cùng thở dài: “Vậy thì mang đi đi, báo trước là tôi không cầm đâu đấy.”

“Tôi cầm là được rồi, cũng đâu tốn công đâu.” Na Thần búng ngón tay thật kêu.

An Hách đưa xe đi bảo trì, thời gian lái xe không ngắn, tính cả ăn uống ngủ nghỉ, hai người thay phiên nhau chạy cũng mất cả hai ngày, mà chiếc xe này của y từ hồi mua đến giờ vẫn chưa từng chạy đường dài lần nào.

Na Thần ngược lại rất thoải mái, kế hoạch của hắn là vừa chạy xe vừa chơi, trên đường nếu thấy chỗ nào vui thì liền xuống đường cao tốc chơi một vòng rồi mới lên xe chạy tiếp.

“Hiện tại thời tiết bên đó thế nào nhỉ?” An Hách sắp xếp lại hành lý, cân nhắc nên mang theo bộ quần áo nào.

Na Thần nằm trên giường ôm gấu bông, lấy tay con gấu chỉ vào tủ quần áo: “Mang áo thun quần short đi, nhưng cũng phải chuẩn bị quần dài với áo khoác luôn, lỡ không có mà bão đến thì chết cóng.”

“Ừ.”An Hách xếp quần áo vào balo xong thì ném sang bên cạnh, “Vậy đi! Mai xuất phát.”

Ưu điểm của đi phượt là không cần lo chuyện bắt xe, nhược điểm là ngủ quên mất. Hơn nữa lại là cả hai người đều ngủ quên.

Đồ đạc của Na Thần được sắp sẵn để ở chỗ của An Hách, nhưng hôm trước hắn về nhà làm luận văn, hôm sau lúc tỉnh dậy đã hơn mười giờ rồi.

Ăn sáng cũng bỏ cứ thế lao ra khỏi cửa, lúc lái xe hắn gọi một cú cho An Hách: “Đại gia! Dậy chưa?”

“…Giờ dậy đây.” Giọng An Hách nghe ngái ngủ thấy rõ.

“Kiểu này chắc phải ba ngày mới tới quá, anh mau dậy đem đồ xuống đi, tôi không lên đâu,” Na Thần nổ máy, “nhớ mang theo Na Vợt Vợt nhé.”

“Ài! Biết rồi.” An Hách bất đắc dĩ nói.

Thời điểm Na Thần lái xe vọt tới dưới tòa nhà của An Hách, An Hách đi nhét hành lý của hai người vào cốp xe, Na Vợt Vợt ngồi ở băng ghế sau, hai chân bắt chéo lên nhau.

Na Thần vừa thấy liền cười lớn: “Anh xếp đấy hả?”

“Ừ, cậu thấy tư thế này thế nào?” An Hách cười khẽ.

Na Thần đi vào ngồi xuống hàng ghế sau cũng bắt chéo hai chân: “Tốt lắm, rất giống phong cách của tôi.”

An Hách lấy máy ảnh từ trong túi ra, vòng ra cửa sau chụp cho hắn hai pô ảnh: “Xuất phát thôi.”

“Chờ chút,” Na Thần kéo y lên xe ngồi sóng đôi với nhau, “Qua chụp một tấm để khởi hành chính thức đi, suốt chặng đường chúng ta đều phải ghi lại.”

Hai người ôm gấu, một người giơ tay còn lại lên cầm máy ảnh, mất sức nửa ngày mới chụp được mấy tấm, tấm đầu tiên còn chụp được có ba cái đầu, mệt đến nỗi mồ hôi An Hách còn túa cả ra: “Được chưa? Nếu không xuất phát là sẽ phải ở lại đây ăn trưa luôn đấy.”

“Xuất phát!” Na Thần ngồi vào vị trí phó lái, “Anh chạy trước đi, lát đến trạm nghỉ đầu tiên trên cao tốc thì để tôi thay.”

“Trạm nghỉ đầu tiên cách đường vào cao tốc có một kilomet.”

“Vậy thì trạm thứ hai đi.”

Xe chạy vào đường cao tốc không ít, xếp thành hàng để nhận thẻ, đây là tuần nghỉ hè thứ hai, rất nhiều bậc phụ huynh đưa con cái đi chơi. An Hách nhìn thấy một đứa bé trên xe đằng trước thò đầu ra ngoài, úp mặt kề cằm lên cửa kính xe, có chút cảm khái. Vào kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông trước khi lên đại học y đều không ra ngoài chơi, ba thì không thấy bóng dáng, mẹ thì bận chơi mạt chược, cùng lắm là y đến nhà bạn chơi mấy ngày coi như đi du lịch.

Kỳ nghỉ lúc đại học, y căn bản luôn bận đi làm thêm, chỉ có đi chơi một lần, mà còn là đi cùng…

Chuyện này vừa nghĩ đến là liền thấy khó chịu trong lòng.

“Để tôi lái nhé?” Na Thần ở bên cạnh đột nhiên nói.

An Hách thu hồi suy nghĩ, phát hiện không còn xe nào đứng phía trước nữa, còn xe đằng sau thì bấm còi không thôi.

“Sao cậu lại lái, không phải bảo đến trạm nghỉ thứ hai à.” An Hách chạy xe qua lấy thẻ, lái vào đường cao tốc.

“Anh lại phân tâm nghĩ vẩn vơ,” Na Thần quay qua nhìn y, “nghĩ gì đấy?”

“Tại nhớ lại chuyện hồi trước tôi chưa cùng ba mẹ ra ngoài chơi bao giờ.” An Hách cười khẽ.

“Tôi cũng không có đi, mẹ tôi không cho tôi ra ngoài,” Na Thần hạ ghế ra sau một chút, hơi dựa vào, “nhưng mà từ khi mẹ tôi vào bệnh viện xong liền không còn ai quản tôi nữa, tôi có bỏ đi chơi vài ngày cũng chẳng ai biết.”

“Cậu hai, đó là trong tay cậu có tiền, cậu cứ như tôi xem…”



“Vậy anh kiếm tiền xong cũng không đi chơi à?” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, “anh đừng nói đây là lần đầu anh đi chơi đây nhé!”

“Không đến mức đó đâu, bên trường tôi hè năm nào cũng tổ chức đi chơi.” An Hách cười nói, thầy hiệu trưởng biết vơ vét tiền nên hằng năm trong trường đều trích một khoản từ quỹ ra để đưa các thầy cô đi du lịch.

“Tốt thế, khỏi tốn tiền đi chơi.”

“Xì, tôi đi hai lần xong là không muốn đi nữa, đi kiểu này toàn mấy ông bà già sắp nghỉ hưu, tôi đi lần nào là làm culi lần đấy. Có một lần, một bà cô đi lạc lại còn không đem di động nữa chứ, tôi đi tìm mấy tiếng đồng hồ, chân tưởng gãy đến nơi mới tìm ra…” An Hách cau mày, vẻ mặt buồn bực, “quả thật không chịu nổi mà, đi chơi toàn bị sụt cân.”

“Giờ cho anh chơi thoải mái, mọi chuyện cứ để tôi lo!” Na Thần vỗ vỗ ngực, “lỡ anh có lạc đường thì cứ ở yên đó chờ tôi tới tìm.”

An Hách nhìn hắn rồi bật cười: “Vì sao tôi lại lạc đường.”

“Ai biết được, trên đảo toàn cây chuối, đi vào đó nhất định sẽ bị lạc đường.”

“Nói đến rừng chuối…” An Hách đảo mắt qua nhìn Na Thần, khóe miệng nhếch lên cười, “Dùng rừng chuối làm bối cảnh không tệ nhỉ?”

“Đừng!” Na Thần hơi ngồi thẳng dậy, “Chẳng đẹp chút nào, dưới đất toàn lá cây thối còn cả mấy trái chuối rớt xuống thâm xì, anh cũng biết chuối bị hỏng có vị gì rồi đấy. Chính là cái mùi đó, vào rừng rồi thì tất cả đều là cái mùi đó.”

An Hách cười nửa ngày: “Bộ cậu biết tôi nói gì sao mà lại gấp thế.”

“An đại gia,” Na Thần hơi nheo con mắt lại, “Trong lòng anh tính toán cái gì tôi thừa biết đấy, tôi nói cho anh biết, cúc non của tôi thế nào cũng không thể ở mức độ rừng chuối này được.”

“Hiểu rồi,” An Hách cười gật đầu, “Địa bàn của cậu thì để cậu làm chủ.”

“Trên bờ cát cũng không được, toàn cát lỡ bị dính vào tôi sẽ không dễ chịu, sợ anh cũng bị ngã xuống… đá ngầm thì cộm người, vậy còn chỗ nào nhỉ…” Na Thần từ từ nhắm hai mắt, gác chân lên đầu xe, lải nhải một mình.

“Tôi là người đứng đắn,” An Hách nhịn không được cắt ngang hắn, “cậu đừng tìm chỗ đánh dã chiến hoài như thế, khách sạn tốt hơn đó.”

“Nói đến khách sạn,” Na Thần vỗ đùi, “Hình như trong khách sạn đều có võng… không biết có thể vận động được không…”

“Biểu diễn cho khách đến trọ xem luôn hả? Thế có cần đặt cái giỏ bên cạnh để người ta ném tiền vào luôn không?”

Hai người cười ngốc một trận, sau đó chính là thảo luận cả buổi là có cần treo giá viết bài không.

An Hách có cảm giác mình rất ngốc, điên với Na Thần một trận chẳng ra làm sao cả, nhưng tâm tình lại rất tốt. Từng ấy năm tới nay y chưa bao giờ thật sự không nghĩ ngợi gì cả, chỉ nhìn chỉ nghe những thứ trước mắt.

Mãi cho đến khi xe chạy đến trạm nghỉ thứ hai, hai người bọn họ mới ngừng nói chuyện vớ vẩn, Na Thần lái đi đổ xăng, còn y thì vào siêu thị mua đồ ăn.

Đây là trạm nghỉ bốn sao, ngay cả nhà vệ sinh cũng được bài trí rất đẹp, chẳng qua người đông quá, khách tự tổ chức tour đặc biệt nhiều, An Hách bưng đồ ăn đứng xếp hàng thật lâu mới trả tiền được.

“Nhà hàng bên kia có món xào đó, muốn ăn không?” Na Thần đổ xăng xong thì cùng y ngồi ở cái bàn trên bãi cỏ, lại gần cái thùng rác mà hút thuốc.

“Không ăn, ăn vào rồi sẽ chẳng cảm giác đi du lịch, phải ngồi ven đường hay ngồi ở mấy cái bàn đá ăn mì ăn liền, hot dog mới thú vị.” An Hách lấy ly mì ăn liền ra ném cho Na Thần, chính mình cũng cầm một ly chuẩn bị gỡ ra.

Hai người úp mì xong liền ăn chân gà, hot dog đặt trên bàn đá, ăn được một nửa Na Thần lại chạy đi mua một hộp kem.

“Cậu ăn một miếng lạnh rồi lại một miếng nóng thế thì bao tử hỏng hết.” An Hách có chút bất đắc dĩ.

“À” Na Thần bỏ cái muỗng nhỏ xuống, lấy cái bình giữ nhiệt của An Hách qua, rót chút nước trà vào hộp, rồi lấy cái muỗng nhỏ dầm kem trong đó.

“Cậu làm gì thế?” An Hách nhìn hắn.

“Dầm thành canh.” Na Thần cười khẽ.

“Cậu không thấy mắc ói à.” An Hách không tiếp tục để ý hắn nữa, vùi đầu ăn mì.

Lúc sắp ăn xong, có hai cô gái chậm chạp đi tới gần bàn của họ, định tới nhưng lại có chút do dự. An Hách nhìn thoáng qua hai cô, bàn của y và Na Thần là gần bãi cỏ nhất, phía trước còn có rất nhiều bàn trống, hai cô nàng này không giống như tới đây để chờ bàn.

“Có chuyện gì?” Na Thần buông món canh kem xuống, hỏi.

“Xin lỗi hai anh, có thể giúp tụi em một việc không?” Một cô đi tới có chút xấu hổ cười nói “Tụi em đi xe khách về nhà, mua đồ ăn xếp hàng lâu quá, lúc ra thì xe đi mất…”

“Gì cơ?” An Hách sửng sốt “Họ không điểm số sao?”

“Em không biết là có điểm số không, tụi em gọi cho tài xế thì người ta nói không quay lại được, họ sẽ chờ tụi em ở trạm nghỉ ngơi kế tiếp.” Cô gái cắn môi, có chút lo lắng “Hai anh tự lái xe tới?”

“Muốn quá giang xe chúng tôi qua đó?” Na Thần gom rác trên bàn bỏ vào trong bịch, hỏi.

“Dạ, có được không ạ? Chỉ cần tới trạm nghỉ ngơi tiếp theo thôi.”

Na Thần nhìn An Hách, hắn chưa lên tiếng, An Hách đã gật đầu: “Được chứ.”

Thu dọn đồ đạc, hai người liền dẫn hai cô gái ra sau ngồi. Na Vợt Vợt ngồi giữa hai cô nàng, hai cô suốt đường nói cảm ơn liên tục, còn khen Na Vợt Vợt thật dễ thương.

Na Thần chẳng nói lời nào, An Hách đã quen, Na Thần mà gặp người lạ là đều trưng ra nét mặt thối đó, y thì câu được câu chăng trò chuyện với hai cô gái.

Sau khi lái tới trạm nghỉ ngơi tiếp theo, hai cô gái vui mừng xuống xe, còn để lại cho hai người bọn họ một túi đồ ăn vặt.

“Khoai tây chiên, ô mai, hạt dưa…” An Hách kiểm kê “Đều là thứ tôi không thích, cậu ăn đi.”



“Không ăn.” Na Thần ngồi yên ở ghế lái.

An Hách phát hiện giọng điệu hắn có chút không đúng, vòng qua cửa sổ bên kia nhoài người vào “Sao thế?”

“An Hách!” Na Thần búng lên chóp mũi y một cái “Anh nói xem có phải anh thấy người ta trông xinh xắn nên vội vàng muốn dẫn người ta theo không.”

“A.” An Hách che mũi kêu một tiếng, mũi đau tới nước mắt cũng phải rơi ra, nhưng y lại rất muốn cười “Cậu đang ghen à?”

“Phải.” Na Thần túm áo y kéo đến bên cửa sổ “Có phải với con gái anh còn…” Lời này Na Thần chưa nói xong, nói được một nửa đột nhiên dừng, giống như lỡ miệng.

An Hách úp sấp trên cửa sổ nhìn hắn một cái, cười khẽ: “Còn cái gì?”

“Không,” Na Thần nhanh chóng hôn lên mặt y một cái “Vui vẻ quá mức.”

An Hách cười vỗ vỗ mặt hắn “Không có chuyện đó đâu.”

“Thật không?” Na Thần nhìn y.

“Thật mà, tôi cũng không thể vì chuyện này mà giày vò mình cả đời được, nên lật trang mới thì lật đi.” An Hách bỏ miếng ô mai vào miệng “Cậu vừa định nói gì?”

“Đừng giả ngu nữa.” Na Thần cười lấy ngón tay nhéo cằm y.

“Đã lâu lắm rồi tôi không làm chuyện đó với con gái rồi.” An Hách cúi đầu cắn lên ngón tay hắn một cái.

“Nói dối trắng trợn, lúc đuổi theo tôi xin số anh còn cho rằng tôi là nữ.” Na Thần lấy miếng ô mai trong tay y ăn.

“Kết quả không phải cậu là nam sao, hơn nữa bây giờ còn là 520 dính toàn thân, muốn đá cậu thì phải tróc da, tôi lại là người sợ đau như vậy.”

“Tôi phát hiện anh rất biết an ủi người khác.” Na Thần nở nụ cười, mặt đầy thỏa mãn, “là do lúc làm giáo viên sao?”

“Là đánh đổi, làm giáo viên phải luyện tính nhẫn nhại, chịu đựng không để bản thân mình bị một cước đạp lên.” An Hách quay về chỗ phó lái ngồi xuống “Lái xe đi!”

Na Thần lái xe chạy thẳng về phía trước, kế hoạch ban đầu của hai người là: chạy trên đường thấy chỗ nào đẹp thì xuống chơi một vòng rồi lại đi. Kết quả mấy lần An Hách cảm thấy được, sau đó lúc cân nhắc định xuống thì nhìn thấy bảng hướng dẫn rầm một tiếng rơi xuống phía sau bọn họ.

“Ê, này này này… lại quá rồi.” An Hách kêu.

“Tôi không thể phanh gấp!” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, “Có chút ý thức an toàn đi chứ.”

“Cậu không thể giảm tốc độ trước à?” An Hách quay qua nhìn hắn.

“Sau tôi đầy xe như thế, tôi mà chạy chưa tới 60 km/h thế nào cũng bị bấm còi điên mất, chưa kể có khi còn đụng vào.” Na Thần cũng quay qua nhìn y, sau đó cười nói, “Cũng đâu phải chúng ta không quay về, ghi mấy chỗ bỏ lỡ lại, lúc về sẽ ghé vào, nhé?”

An Hách không nói gì, lời này của Na Thần nghe thật dịu dàng, giống y như dỗ con nít, khiến y có cảm giác được cưng chiều vô cùng thoải mái.

Thoải mái liền buột miệng ra nói “Không.”

“Hì.” Na Thần vui vẻ, “học được cách làm nũng rồi kìa!”

“Cút đi, “An Hách nhanh chóng chà xát mặt, “Cậu cho rằng ai cũng thích làm nũng như cậu sao?”

Na Thần huýt sáo: “Tại anh ở chung với tôi lâu nên mới học được thôi.”

“Học làm nũng thì thật sang chảnh sao?” An Hách bỏ miếng chocolate vào miệng.

“Anh không thích tôi làm nũng sao?” Na Thần rất đắc ý nhướn mày, “An đại gia.”

An Hách cười khẽ không nói gì, y thật là chịu không nổi khi Na Thần làm nũng, Na Thần làm nũng cũng không phải là cố ý, giống như mèo con, chó con,… báo con vậy, bộ lông mềm mại cọ vào người. Y nhịn không được thò tay qua gãi đầu Na Thần, Na Thần lập tức nhích đầu gần về phía tay y, y nhanh chóng hét lên một tiếng “Lái xe cẩn thận! Vận tốc lên 120 rồi kìa, cậu còn lắc đầu nữa hả.”

“Có người như anh sao! Có giỏi thì anh đừng sờ nữa.” Na Thần còn hét to hơn y.

“Lát nghỉ sờ tiếp.” An Hách thở dài.

“Mới rời trạm nghỉ mà lại nghỉ tiếp?”

“Tôi muốn đi xả.”

“Nãy anh không đi hả? Hay là đã đi rồi giờ lại muốn đi nữa? Anh xả nhiều lần thế? Cái này phải chữa đó…”

“Ài.” An Hách để cho hắn nói xong cũng không chen vào, “Tôi chưa đi, lúc đó không phải vội đưa hai cô gái kia sao, đưa xong còn để cậu đập mũi cậu quên rồi à.”

“Thế nên mới nói sau này anh cách gái xa ra, dễ bị tiểu nhiều.”

Na Thần lái xe vào trạm nghỉ, sau khi dừng xe thì tới siêu thị mua chút đồ ăn, An Hách muốn nói ở sau còn một đống đồ ăn đó, nhưng không kịp nói đã chạy như bay vào WC.

“Mua mấy lon bò húc nhé…” Na Thần ở phía sau y nói với theo.

An Hách không trả lời, ban đầu chỉ muốn đi tiểu, nhưng nghĩ tới nước lại càng gấp, xém nữa chạy vào WC nữ rồi.

Vừa mới tiến vào WC còn thiếu chút nữa va phải người khác, y ngừng một chút, vai vẫn đụng vào người ta, y mau chóng nói liên tiếp “Xin lỗi, xin lỗi,…”

“Không sao.” Người kia xoa vai nhìn y một cái, đột nhiên dừng chân “An Hách?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau