Chương 71: Kết thúc có hậu
Tạ Tĩnh Khang bất tỉnh được hơn một ngày trời vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ cũng đã khám cơ thể hắn vài lần, cũng chỉ nói là sức khỏe của hắn đã dần ổn định. Việc hắn chưa tỉnh lại có thể là do cơ thể mệt mỏi nên bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút.
Tiểu Bao Bao cả ngày túc trực ở bên hắn, thậm chí Tâm Nhi mỗi lần đẩy cửa bước vào thăm con trai. Bao Bao lập tức sẽ đứng ở trước giường chắn lại, vẻ mặt hoang mang nói.
" Bác...bác hứa là không được mang Khang Khang đi"
Tâm Nhi biết mình dọa cậu sợ rồi, đành phải hứa tới hứa lui là không mang cái thằng con trai trời đánh kia đi. Không những thế bà còn đảm bảo với Bao Bao rằng khi nào hắn tỉnh lại, cậu muốn kết hôn lúc nào cũng được. Chỉ có như thế Bao Bao mới để Tâm Nhi vào thăm con trai.
Bao Bao từ sau khi xác định được tình cảm của mình thì cả ngày cứ quấn quít bên giường bệnh, đến cả con trai nằm ở phòng bên cạnh cũng được Tạ Lưu và Tâm Nhi.
Tất nhiên, hai người lớn không giận vì cậu bỏ bê con trai. Dù sao đứa ngốc này mãi mới có được hạnh phúc của riêng mình, không thể có thêm một cái bóng đèn được.
Mà nói đến Mầm Cây, bé con cũng chẳng lấy làm tủi thân khi bị ba ba bỏ quên. Bé còn đang bận chơi vui vẻ với Tiểu Manh Manh đây.
Mà nhắc đến Tiểu Manh Manh thì kể cũng lạ. Bình thường Mầm Cây và Manh Manh như chó với mèo, đứng gần nhau là lại rất ồn ào. Vậy mà sau khi hay tin Mầm Cây nhập viện, bé con Manh Manh sống chết đòi ba mình chở bản thân vào bệnh viện. Một mực đòi ở lại đây với Mầm Cây. Hết cách, cha mẹ Manh Manh cũng đành gửi thằng bé cho Tạ Lưu và Tâm Nhi trông giúp, buổi tối sẽ đón về.
Quay trở lại với Bao Bao và Tạ Tĩnh Khang. Đã qua đến trưa hôm sau, hắn vẫn chưa tỉnh dậy.
Tiểu Bao Bao ngồi một bên uống sữa dâu, một bên ngắm nhìn hắn. Uống hết một hộp sữa, cậu lại có sức khóc tiếp.
" Khi nào Khang Khang mới tỉnh dậy, Bao Bao ghét anh"
" Ưm..."
Còn chưa đổ lệ được bao nhiêu, một âm thanh biến nhát vang lên. Cậu nhìn mi mắt của Tạ Tĩnh Khang đang giật giật liền biết anh tỉnh rồi, cậu nhớ đến những cảnh trong phim mỗi khi nam chính tỉnh dậy, nữ chính sẽ vội vã gọi bác sĩ. Cậu cũng định như thế, nhưng chưa kịp đứng lên thì Tạ Tĩnh Khang đã mở mắt ra, miệng bắt đầu mắng.
" Mẹ nó! Nằm nhiều đến đau cả lưng của ông đây rồi!"
Sau đó, hắn dứt khoát ngồi dậy thở hắt ra một hơi.
" Khang...Khang..."
Một giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai, âm thanh quen thuộc này khiến Tạ Tĩnh Khang đang bực bội trong lòng cũng kìm xuống. Vừa quay đầu lại đã thấy Bao Bao khóc đến thương tâm.
" Ô! Sao em lại khóc vậy ?"
Hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Bao Bao đã nhào vào lòng hắn, khóc rất to nói.
" Bao Bao đã nói với Khang Khang là không được vào bên trong rồi mà, em còn tưởng anh chết rồi. Bao Bao không muốn đâu, anh cũng không thể cùng người khác kết hôn được. Mọi người đều nói anh thích Bao Bao mà, Bao Bao cũng thích anh... Anh không ai cưới thì để em cưới anh"
Tạ Tĩnh Khang còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe cái gì mà Bao Bao thích hắn, Bao Bao muốn cưới hắn. Có phải là hắn nằm mơ rồi không ?
Tạ Tĩnh Khang xoa đầu Bao Bao, sau đó nâng cằm cậu lên hỏi.
" Nhóc con! Em vừa nói thích anh? Có biết thích có nghĩa là gì không ?"
" B...biết"
Bao Bao gật đầu nức nở đáp.
" Có nghĩa là gì"
" Là em sẽ đau lòng khi Khang Khang không cần em, em sẽ vui khi anh cạnh em. Em...em còn muốn ở chung với anh cả đời giống như ở cạnh Mầm Cây. Nhưng...nhưng mà Mầm Cây là con trai, còn anh là người ngủ cùng em"
Giờ khắc này, nếu như có ai đó đến tát hắn vài cái nhất định hắn cũng sẽ không nổi điên đánh lại. Hắn cũng không ngờ là chỉ sau một đám cháy, hắn lập tức có người đồng ý cưới thế này. Cảm giác lâng lâng khó tả.
" Thật sự thích anh sao ? Hay chỉ là chịu trách nhiệm"
Tạ Tĩnh Khang vẫn không tin hỏi lại, Tiểu Bao Bao gật đầu, bĩu môi đáp.
" Là thích, em xem phim nhiều em hiểu cái gì gọi là yêu mà. Còn muốn được anh hôn hôn ở môi nữa"
Bây giờ Khang Khang cảm thấy những bộ phim tình cảm kia có công dụng rồi.
Tạ Tĩnh Khang còn đang ngây ngẩn vì sung sướng,Tiểu Bao Bao đã ngẩng mặt lên gần mặt hắn. Đỏ mặt nói.
" Muốn....muốn hôn hôn"
Tạ Tĩnh Khang có ngốc cũng sẽ không từ chối. Tất nhiên hắn khẽ cười nói một câu.
" Đồ quỷ con, ai bảo em ngốc kia chứ?"
Sau đó, dưới ánh nắng vàng nhạt. Làn gió nhẹ nhàng thổi tung rèm cửa sổ, trong một căn phòng của bệnh viện. Có hai nam nhân đang ôm hôn nhau.
Môi bọn họ chạm nhau, lần đầu tiên cảm xúc của đối phương truyền đến khiến hai người đều cảm thấy hạnh phúc. Sự ấm áp này truyền từ đôi môi xuống con tim.
Chỉ có điều, lúc hai người đang hôn nhau say đắm thì Tạ Tĩnh Khang cảm thấy Bao Bao đang đặt tay xuống hạ bộ của mình, còn thuận thế bóp bóp vài cái.
Hắn đẩy cậu ra, bắt lấy bàn tay hư hỏng kia. Đỏ mặt hỏi .
" Em...em làm cái gì vậy?"
Tiểu Bao Bao suy nghĩ nói.
" May qua...vẫn còn gà lớn ở bên trong"
Tạ Tĩnh Khang đen mặt hỏi lại lần nữa.
" Em làm gì vậy?"
Tiểu Bao Bao thuận miệng nói lại với Khang Khang.
" Bác Nhi Nhi nói rằng Khang Khang bị lửa thiêu mất gà lớn rồi. Bao Bao muốn kiểm tra thử, may quá...vẫn còn"
Tạ Tĩnh Khang chính thức sầm mặt, sau đó một tiếng rống vang lên.
"Mẹ à!!!!"
Ở phòng bệnh bên cạnh, Tạ Lưu nhìn Tâm Nhi hỏi.
" Có phải con trai vừa gọi bà không ?"
Tâm Nhi xua tay đáp.
" Mặc kệ nó đi, rống to như thế thì chắc chắn là khỏe rồi!"
Tiểu Manh Manh đang cùng Mầm Cây chơi đồ chơi trên giường bệnh, Manh Manh nghe tiếng rống liền hỏi Mầm Cây.
" Có chuyện gì sao ?"
Mầm Cây phẩy tay đáp.
" Mặc kệ đi, chú Khang ngày nào cũng đều tức giận. Không cần lo lắng"
-----****----
3 năm sau.
7h30 sáng.
Rầm!
Một tiếng đạp cửa hùng hổ vang lên, Tiểu Bao Bao tay bế con trai vẫn còn đang ngủ gật trên vai. Hai người áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bù đứng trước kia. Xem ra là vừa ngủ dậy.
" Trễ rồi!!!"
Sau tiếng gào của Bao Bao, bé con Mầm Cây cũng tỉnh giấc. Sau đó như con robot nhảy xuống người Bao Bao, vừa chạy vừa nói.
" Trễ giờ học mất rồi. Ba ba, con đi đánh răng đây"
Tiểu Bao Bao chạy theo, tiện tay. Vừa thay áo quần vừa nói.
" Mầm Cây, mau thay áo quần đi học"
" Ba ba...con chưa bỏ bảng vẽ vào cặp"
Bao Bao chạy ngược lại đáp.
" Để ba ba đi lấy cho con"
Mầm Cây vội chạy theo.
" Ai ui! Con chưa thay áo quần"
Tiểu Bao Bao chạy ngược lại đáp.
" Ba chạy vào gọi cha của con dậy"
Sau đó, Tiểu Bao Bao lại đứng lên định đi vào trong phòng ngủ. Nhưng còn chưa kịp thì một tiếng đạp cửa vang lên, một nam nhân tóc rối bù mặc đồ ngủ rống.
" Trễ giờ làm rồi, hôm nay còn có cuộc họp"
Tiểu Bao Bao chạy vội đến đưa áo quần cho Tạ Tĩnh Khang nói.
" Anh thay áo quần xong giúp em thay đồ cho Mầm Cây. Em đi làm bữa sáng"
Sau đó, cả một nhà ba người loạn hết cả lên chỉ vì dậy trễ.
8h30 sáng.
Tiếng gọi hối hả vang lên.
" Cha! Cha quên lấy cặp sách đi làm"
" Có rồi ! Có rồi"
Tiểu Bao Bao mang theo cặp sách ra đưa cho Tạ Tĩnh Khang. Sau đó, cả ba người khóa cửa, ngồi lên xe ô tô phóng như bay ra ngoài.
Căn biệt thự lại trở về yên tĩnh, mọi vật dụng trong nhà đều nằm im. Chỉ có rèm cửa bay phấp phới, một ánh nắng vàng nhạt chiếu vào khung ảnh lớn được đặt trên phòng ngủ của bọn họ.
Trong khung ảnh, một nam nhân cao lớn mặc đồ vest đen bế một bé con bên tay phải, tay trái bế một chàng trai mặc vest trắng, xung quanh là cảnh đám cưới ngoài trời linh đình.
Hắn như đang ôm trọn báu vật của mình trong vòng tay, nụ cười tươi rạng rỡ của ba người bọn họ khiến bức ảnh thật đẹp.
Cuối dòng ảnh còn có thêm một câu.
" Chúng tôi là một gia đình!"
------****-----
Chính thức khép lại câu chuyện.
Tác giả : DennyMocNhi2
Bút danh : Cỏ
Tiểu Bao Bao cả ngày túc trực ở bên hắn, thậm chí Tâm Nhi mỗi lần đẩy cửa bước vào thăm con trai. Bao Bao lập tức sẽ đứng ở trước giường chắn lại, vẻ mặt hoang mang nói.
" Bác...bác hứa là không được mang Khang Khang đi"
Tâm Nhi biết mình dọa cậu sợ rồi, đành phải hứa tới hứa lui là không mang cái thằng con trai trời đánh kia đi. Không những thế bà còn đảm bảo với Bao Bao rằng khi nào hắn tỉnh lại, cậu muốn kết hôn lúc nào cũng được. Chỉ có như thế Bao Bao mới để Tâm Nhi vào thăm con trai.
Bao Bao từ sau khi xác định được tình cảm của mình thì cả ngày cứ quấn quít bên giường bệnh, đến cả con trai nằm ở phòng bên cạnh cũng được Tạ Lưu và Tâm Nhi.
Tất nhiên, hai người lớn không giận vì cậu bỏ bê con trai. Dù sao đứa ngốc này mãi mới có được hạnh phúc của riêng mình, không thể có thêm một cái bóng đèn được.
Mà nói đến Mầm Cây, bé con cũng chẳng lấy làm tủi thân khi bị ba ba bỏ quên. Bé còn đang bận chơi vui vẻ với Tiểu Manh Manh đây.
Mà nhắc đến Tiểu Manh Manh thì kể cũng lạ. Bình thường Mầm Cây và Manh Manh như chó với mèo, đứng gần nhau là lại rất ồn ào. Vậy mà sau khi hay tin Mầm Cây nhập viện, bé con Manh Manh sống chết đòi ba mình chở bản thân vào bệnh viện. Một mực đòi ở lại đây với Mầm Cây. Hết cách, cha mẹ Manh Manh cũng đành gửi thằng bé cho Tạ Lưu và Tâm Nhi trông giúp, buổi tối sẽ đón về.
Quay trở lại với Bao Bao và Tạ Tĩnh Khang. Đã qua đến trưa hôm sau, hắn vẫn chưa tỉnh dậy.
Tiểu Bao Bao ngồi một bên uống sữa dâu, một bên ngắm nhìn hắn. Uống hết một hộp sữa, cậu lại có sức khóc tiếp.
" Khi nào Khang Khang mới tỉnh dậy, Bao Bao ghét anh"
" Ưm..."
Còn chưa đổ lệ được bao nhiêu, một âm thanh biến nhát vang lên. Cậu nhìn mi mắt của Tạ Tĩnh Khang đang giật giật liền biết anh tỉnh rồi, cậu nhớ đến những cảnh trong phim mỗi khi nam chính tỉnh dậy, nữ chính sẽ vội vã gọi bác sĩ. Cậu cũng định như thế, nhưng chưa kịp đứng lên thì Tạ Tĩnh Khang đã mở mắt ra, miệng bắt đầu mắng.
" Mẹ nó! Nằm nhiều đến đau cả lưng của ông đây rồi!"
Sau đó, hắn dứt khoát ngồi dậy thở hắt ra một hơi.
" Khang...Khang..."
Một giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai, âm thanh quen thuộc này khiến Tạ Tĩnh Khang đang bực bội trong lòng cũng kìm xuống. Vừa quay đầu lại đã thấy Bao Bao khóc đến thương tâm.
" Ô! Sao em lại khóc vậy ?"
Hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Bao Bao đã nhào vào lòng hắn, khóc rất to nói.
" Bao Bao đã nói với Khang Khang là không được vào bên trong rồi mà, em còn tưởng anh chết rồi. Bao Bao không muốn đâu, anh cũng không thể cùng người khác kết hôn được. Mọi người đều nói anh thích Bao Bao mà, Bao Bao cũng thích anh... Anh không ai cưới thì để em cưới anh"
Tạ Tĩnh Khang còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe cái gì mà Bao Bao thích hắn, Bao Bao muốn cưới hắn. Có phải là hắn nằm mơ rồi không ?
Tạ Tĩnh Khang xoa đầu Bao Bao, sau đó nâng cằm cậu lên hỏi.
" Nhóc con! Em vừa nói thích anh? Có biết thích có nghĩa là gì không ?"
" B...biết"
Bao Bao gật đầu nức nở đáp.
" Có nghĩa là gì"
" Là em sẽ đau lòng khi Khang Khang không cần em, em sẽ vui khi anh cạnh em. Em...em còn muốn ở chung với anh cả đời giống như ở cạnh Mầm Cây. Nhưng...nhưng mà Mầm Cây là con trai, còn anh là người ngủ cùng em"
Giờ khắc này, nếu như có ai đó đến tát hắn vài cái nhất định hắn cũng sẽ không nổi điên đánh lại. Hắn cũng không ngờ là chỉ sau một đám cháy, hắn lập tức có người đồng ý cưới thế này. Cảm giác lâng lâng khó tả.
" Thật sự thích anh sao ? Hay chỉ là chịu trách nhiệm"
Tạ Tĩnh Khang vẫn không tin hỏi lại, Tiểu Bao Bao gật đầu, bĩu môi đáp.
" Là thích, em xem phim nhiều em hiểu cái gì gọi là yêu mà. Còn muốn được anh hôn hôn ở môi nữa"
Bây giờ Khang Khang cảm thấy những bộ phim tình cảm kia có công dụng rồi.
Tạ Tĩnh Khang còn đang ngây ngẩn vì sung sướng,Tiểu Bao Bao đã ngẩng mặt lên gần mặt hắn. Đỏ mặt nói.
" Muốn....muốn hôn hôn"
Tạ Tĩnh Khang có ngốc cũng sẽ không từ chối. Tất nhiên hắn khẽ cười nói một câu.
" Đồ quỷ con, ai bảo em ngốc kia chứ?"
Sau đó, dưới ánh nắng vàng nhạt. Làn gió nhẹ nhàng thổi tung rèm cửa sổ, trong một căn phòng của bệnh viện. Có hai nam nhân đang ôm hôn nhau.
Môi bọn họ chạm nhau, lần đầu tiên cảm xúc của đối phương truyền đến khiến hai người đều cảm thấy hạnh phúc. Sự ấm áp này truyền từ đôi môi xuống con tim.
Chỉ có điều, lúc hai người đang hôn nhau say đắm thì Tạ Tĩnh Khang cảm thấy Bao Bao đang đặt tay xuống hạ bộ của mình, còn thuận thế bóp bóp vài cái.
Hắn đẩy cậu ra, bắt lấy bàn tay hư hỏng kia. Đỏ mặt hỏi .
" Em...em làm cái gì vậy?"
Tiểu Bao Bao suy nghĩ nói.
" May qua...vẫn còn gà lớn ở bên trong"
Tạ Tĩnh Khang đen mặt hỏi lại lần nữa.
" Em làm gì vậy?"
Tiểu Bao Bao thuận miệng nói lại với Khang Khang.
" Bác Nhi Nhi nói rằng Khang Khang bị lửa thiêu mất gà lớn rồi. Bao Bao muốn kiểm tra thử, may quá...vẫn còn"
Tạ Tĩnh Khang chính thức sầm mặt, sau đó một tiếng rống vang lên.
"Mẹ à!!!!"
Ở phòng bệnh bên cạnh, Tạ Lưu nhìn Tâm Nhi hỏi.
" Có phải con trai vừa gọi bà không ?"
Tâm Nhi xua tay đáp.
" Mặc kệ nó đi, rống to như thế thì chắc chắn là khỏe rồi!"
Tiểu Manh Manh đang cùng Mầm Cây chơi đồ chơi trên giường bệnh, Manh Manh nghe tiếng rống liền hỏi Mầm Cây.
" Có chuyện gì sao ?"
Mầm Cây phẩy tay đáp.
" Mặc kệ đi, chú Khang ngày nào cũng đều tức giận. Không cần lo lắng"
-----****----
3 năm sau.
7h30 sáng.
Rầm!
Một tiếng đạp cửa hùng hổ vang lên, Tiểu Bao Bao tay bế con trai vẫn còn đang ngủ gật trên vai. Hai người áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bù đứng trước kia. Xem ra là vừa ngủ dậy.
" Trễ rồi!!!"
Sau tiếng gào của Bao Bao, bé con Mầm Cây cũng tỉnh giấc. Sau đó như con robot nhảy xuống người Bao Bao, vừa chạy vừa nói.
" Trễ giờ học mất rồi. Ba ba, con đi đánh răng đây"
Tiểu Bao Bao chạy theo, tiện tay. Vừa thay áo quần vừa nói.
" Mầm Cây, mau thay áo quần đi học"
" Ba ba...con chưa bỏ bảng vẽ vào cặp"
Bao Bao chạy ngược lại đáp.
" Để ba ba đi lấy cho con"
Mầm Cây vội chạy theo.
" Ai ui! Con chưa thay áo quần"
Tiểu Bao Bao chạy ngược lại đáp.
" Ba chạy vào gọi cha của con dậy"
Sau đó, Tiểu Bao Bao lại đứng lên định đi vào trong phòng ngủ. Nhưng còn chưa kịp thì một tiếng đạp cửa vang lên, một nam nhân tóc rối bù mặc đồ ngủ rống.
" Trễ giờ làm rồi, hôm nay còn có cuộc họp"
Tiểu Bao Bao chạy vội đến đưa áo quần cho Tạ Tĩnh Khang nói.
" Anh thay áo quần xong giúp em thay đồ cho Mầm Cây. Em đi làm bữa sáng"
Sau đó, cả một nhà ba người loạn hết cả lên chỉ vì dậy trễ.
8h30 sáng.
Tiếng gọi hối hả vang lên.
" Cha! Cha quên lấy cặp sách đi làm"
" Có rồi ! Có rồi"
Tiểu Bao Bao mang theo cặp sách ra đưa cho Tạ Tĩnh Khang. Sau đó, cả ba người khóa cửa, ngồi lên xe ô tô phóng như bay ra ngoài.
Căn biệt thự lại trở về yên tĩnh, mọi vật dụng trong nhà đều nằm im. Chỉ có rèm cửa bay phấp phới, một ánh nắng vàng nhạt chiếu vào khung ảnh lớn được đặt trên phòng ngủ của bọn họ.
Trong khung ảnh, một nam nhân cao lớn mặc đồ vest đen bế một bé con bên tay phải, tay trái bế một chàng trai mặc vest trắng, xung quanh là cảnh đám cưới ngoài trời linh đình.
Hắn như đang ôm trọn báu vật của mình trong vòng tay, nụ cười tươi rạng rỡ của ba người bọn họ khiến bức ảnh thật đẹp.
Cuối dòng ảnh còn có thêm một câu.
" Chúng tôi là một gia đình!"
------****-----
Chính thức khép lại câu chuyện.
Tác giả : DennyMocNhi2
Bút danh : Cỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất