Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 10

Trước Sau
Lam Vong Cơ ở bên hồ nước bực bội một hồi, mãi không thấy người lên, không khỏi lại bắt đầu lo lắng.

Đợi thêm một lát, nhịn không được đến gần nhìn xuống dưới hồ.

Một chuỗi bọt nước ùng ục bên dưới, loạt động tác cực kỳ nhẹ nhàng, một bóng người có hình dáng như giao long lướt qua trong ánh sáng mờ nhạt của hồ nước, sau đó, nước khẽ hất lên, những giọt châu văng tung toé.

Vịn vào vách đá bên cạnh hồ hơi thở dốc, Nguỵ Vô Tiện một tay vuốt nước trên mặt, sau đó vuốt ngược hết mái tóc ra phía sau, mái tóc đen nhánh xoã ra tuỳ ý trong nước, bờ vai trơn bóng trắng nõn ánh lên, giống như có một loại ánh sáng lưu luyến khó tả.

Thấy Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nhìn lại, nhẹ nhàng nhảy một cái, lên trên bờ.

Lam Vong Cơ phục hồi tinh thần lại, đột nhiên xoay người.

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì hai tiếng, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.

Đưa lưng về phía hắn, Lam Vong Cơ nhỏ giọng hỏi, "... Thấy được không?"

"Thấy được! Nhưng hồ này vẫn là sâu quá, nhìn không được rõ ràng lắm, dáng vẻ bề ngoài rất thanh tú, chỉ là..."

Nghiêng đầu qua một bên, nhịn không được hỏi, "Chỉ là thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nhất thời không trả lời.

Nhìn thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, Lam Vong Cơ mới từ từ xoay người lại.

Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện nhíu mày nói, "Người trong hồ, giống nam tử hơn..."

Lam Vong Cơ nghẹn lời: "Nam tử?" Suy nghĩ một hồi, nói một cách chậm chạp, "Lúc nãy đúng thật là không nghe tiền bối nhắc đến việc kết hôn, mà lại nói vị người yêu này sau khi chết được chôn trong phần mộ tổ tiên Lam thị... Hay là lúc ấy thế gian không chấp nhận việc nam tử kết hôn, chuyện này tuy Lam thị thừa nhận thân phận đạo lữ của hai người, nhưng trong lòng tiền bối có gút mắc, sợ đời sau để ý, cho nên lúc kể cho chúng ta nghe, che giấu giới tính của người nọ, nói thành nữ tử".

"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhìn về phía Lam Vong Cơ, trong giọng nói hình như có gì đó ngập ngừng và khó xử.

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện, mái tóc đen trên vai dán sát vào trước ngực, quần áo ướt đẫm một mảng, hai mắt còn mờ mịt hơi nước, mơ màng toả sáng.

Y hơi khựng lại, thấp giọng hỏi, "Chuyện gì?"

Đáy mắt Nguỵ Vô Tiện có một tia hưng phấn không che giấu được, "Ngươi nói xem, người mà vị cao nhân tiền bối này yêu, có thể không phải là nữ tử bị trộm mộ lấy thi thể, mà là kẻ trộm đào mộ quật thi kia hay không?"

Lam Vong Cơ giật mình sững sờ.

Nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của Nguỵ Vô Tiện, hồi lâu sau, mới nói, "Hoang đường, vị cao nhân tiền bối này phong thái thoát tục, tài nghệ trác tuyệt, làm thế nào có thể coi trọng một tên trộm mộ phẩm chất ti tiện, hành vi đạo đức suy đồi được?"



Nguỵ Vô Tiện thấy ánh mắt y lộ ra vẻ khinh thường, cũng không thèm để ý, chỉ chậm rãi đi tới đi lui, như suy nghĩ gì đó, nói, "Ngươi ngẫm lại xem, tiền bối mới vừa rồi nói nàng ấy vì quan tài bị cạy ra, thân thể dung nhan thối rữa, cho nên đặt nàng vào trong hồ nước, lấy nước trong linh hồ làm mới dung nhan ngăn chặn thối rữa. Mà người trộm mộ này vĩnh viễn không được an táng, cũng phơi thây bên ngoài, vậy có khả năng vị trộm mộ này mới là người ông ấy yêu hay không... Tiền bối vì không đành lòng để cho hắn bị giòi bọ rắn chuột ăn thành mục rữa, cho nên lén vi phạm lệnh cấm, đem thi thể hắn chôn xuống đáy hồ, dùng nước linh hồ gột rửa sự mục nát?"

Lam Vong Cơ không khỏi lắc đầu, nhưng lại không cách nào chặn được giọng Nguỵ Vô Tiện, cũng không có cách nào khịt mũi coi thường đối với ý nghĩ này của hắn.

Nguỵ Vô Tiện thấy thần sắc của y có vẻ dao động, chậm rãi đi về phía y, lại nói, "Mà tiền bối sở dĩ quanh năm canh giữ trên đầu nguồn khá xa không dám xuống dưới... Có lẽ căn bản ông chưa bao giờ có được hắn? Ừm, nếu thật là vậy, thì không khỏi quá đáng thương rồi. Chỉ là đơn phương yêu mến, mà chắc là người ta hoàn toàn không nhìn đến ông đi? Thậm chí bị từ chối phũ phàng, thương tâm đau đớn, chậc chậc... Nè Lam Trạm ngươi sao lại nhìn ta như vậy, người Lam gia các ngươi đẹp thì có đẹp, nhưng bộ đẹp là giỏi lắm sao? Người ta cứ phải thích các ngươi à? Kẻ trộm mộ thì làm sao, kẻ trộm mộ cũng có thể được theo đuổi. Cái kiểu hũ nút này của nhà các ngươi, không chừng không phải là kiểu người ta thích... Nói tới mới nói, ví dụ như kiểu của ngươi, cả ngày mang bản mặt này, ai thích mới là có quỷ á..." Câu cuối cùng này lúng búng ngập ngừng, một nửa câu ấp úng trong miệng, tuy vậy, Lam Vong Cơ lại làm như nghe thấy rõ ràng, xoay nửa người lại liếc hắn một cái.

Nguỵ Vô Tiện giống như không nhận ra, sau một lúc lâu, ra vẻ hiển nhiên nói: "Nhưng giới luật nhà các ngươi nghiêm ngặt như vậy, nếu là một người nghe lời giống như ngươi, an phận thủ thường, tuy rằng âm thầm yêu mến, nhưng lúc người ta còn sống không dám vi phạm lệnh cấm để theo đuổi, kết quả lỡ mất cơ hội tốt, âm dương cách biệt, cũng là rất có khả năng..."

Lam Vong Cơ ngước mắt, đối diện với dáng vẻ vô cùng cảm khái của Nguỵ Vô Tiện.

Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện lại làm như còn không hài lòng, "Không đúng không đúng, như vậy hẳn là sẽ càng không chịu nổi, suốt ngày ôm di thể người trong lòng vừa hôn vừa ôm, giải toả hết tình ý mới phải chứ?"

Lam Vong Cơ nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nổi, đang định ngắt lời.

Nguỵ Vô Tiện lại bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Lại có lẽ, đơn giản là yêu sai người, vì hắn mà vi phạm gia quy giới luật, trong lòng áy náy, cho nên... hồ trên hồ dưới, tuy mãi mãi bên nhau, nhưng lại không đành lòng gặp nhau..."

Lam Vong Cơ thoáng ngẩn ra, giống như bị nhìn chằm chằm tại chỗ.

Hai người đều có chút suy nghĩ riêng, sau một lúc lâu, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía hồ nước u tối kia.

Nhớ người mà không thể theo đuổi, sao có thể chịu nổi việc đối mặt với khoảng không.

Giữ gìn dung nhan của một người mãi mãi, nhưng lại không thể chịu được khi nhìn thấy, trăm triệu khoảnh khắc trong quá khứ, tình yêu đau khổ, đêm dài tịch mịch, linh hồn cô đơn nơi đâu.

Dưới ánh trăng, gương mặt Lam Vong Cơ dường như có vài phần xúc động và mờ mịt chưa bao giờ nhìn thấy, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thấy kỳ lạ.

Sau một lúc lâu, hắn nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, lại từ từ nói, "Bất quá..."

Lam Vong Cơ phục hồi tinh thần lại, khôi phục vẻ mặt bình đạm, hỏi, "Bất quả thế nào?"

"Bất quá ta thấy người trong tộc Lam thị của các ngươi rất là nguy hiểm".

Lam Vong Cơ kỳ quái, "Tại sao nguy hiểm?"

Nguỵ Vô Tiện nghiêm trang mà nói, "Ta nói ngươi cũng đừng nên giận. Tuy rằng những điều vừa rồi đều là ta bịa đặt lung tung, nhưng ta hẳn là cảm thấy, người Lam thị các ngươi bị những gia quy khuôn mẫu này đóng khung quá chặt, mãi mãi không thể giải phóng, nhưng không phải là tự tìm, nghẹn đến hoảng không? Nói không chừng già néo đứt dây, một hôm gặp được ai đó, chuyện nào đó, cuối cùng, không thể khống chế, cam tâm tình nguyện vì thế mà phá sạch 3000 điều giới luật, cũng không biết được."

***

Từ đường Lam thị, dưới tầng ngầm.



Trên vách tường đá âm u, một hàng đuốc được đốt lên, các hốc đá được khảm gỗ mun vào, làm thành các tủ âm tường cất giữ đồ vật.

Ánh nến lung linh màu vàng rực phản chiếu lên lớp gỗ mun sáng bóng như ngọc đen, các cuốn gia phả Lam thị xếp chồng chất tầng tầng lớp lớp ở trong đó. Giữa những cuốn sách ố vàng, mối mọt nhấp nhô, một bóng người mặc đồ trắng, mái đầu đen đội phát quan bằng bạc ngồi trước bàn, nhẹ nhàng lật từng trang sách, chăm chú đọc cẩn thận.

Sau khi trở về cùng Nguỵ Vô Tiện từ hồ nước sâu phía sau núi đêm hôm đó, những suy đoán tình cờ thốt ra khi đó của Nguỵ Vô Tiện giống như một con sâu nhỏ, chui vào trong lòng Lam Vong Cơ, kêu ong ong, thế nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể vứt nó ra sau đầu.

Rốt cuộc tại sao lại để ý chuyện này như thế, bản thân Lam Vong Cơ cũng không rõ.

Một ngày, đi vào trong từ đường Lam thị, vào tầng hầm cất giữ các quyển sách về cuộc đời sự tích của tổ tiên, bắt đầu lục tìm bản ghi chép về vị tiền bối trong hồ nước kia.

Bởi vì không hỏi đến tên huý của vị tổ tiên đó, nên y chỉ có thể suy đoán đại khái niên đại và tộc hệ, lật xem từng cuốn.

Hồ sơ rất dài, Lam Vong Cơ xoa xoa khoé mắt căng mỏi, nhẹ nhàng nhéo nhéo giữa mi tâm.

Bổn gia phân gia, dòng chính dòng phụ của Lam thị, số lượng người rất nhiều, huyết mạch chi chít, y lật xem bảy ngày bảy đêm, vốn nghĩ rằng vị tổ tiên này với hành động tuyệt vời chế tạo ra linh hồ, hẳn là người có thanh danh hiển hách, được trong tộc khen ngợi, kết quả tìm cực khổ không ra.

Lại nghĩ đến lời nói của Nguỵ Vô Tiện, hay là vì xúc phạm nghiêm trọng đến gia quy, nên bị trục xuất khỏi gia tộc, xóa tên đốt sách?

Làm như suy nghĩ điều gì đó, đi đến trước một kệ tủ, từ trong các cuốn sách ghi chép về vi phạm điều cấm chất chồng như núi rút ra một quyển, tuỳ ý lật xem.

Bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, đi đến chỗ ánh nến sáng rõ, đọc kỹ càng.

Hơn 100 năm trước, có một người tên Lam Tế là con cháu bổn gia Lam thị, giữ chức vụ quan trọng trông coi lăng mộ tổ tiên Lam thị ở sau núi. Có vài năm, trộm mộ tung hoành ngang ngược, phần mộ tổ tiên Lam thị cũng bị quấy phá nhiều, nhưng may là đều không thành công. Một hôm, vì ngủ gật trong lúc canh gác, Lam Tế bị một tên trộm mộ bắt cóc giam cầm. Đợi đến khi tên trộm mộ đào đường vào mộ, sau khi cướp đoạt các thứ từ trong mộ ra, Lam Tế đã nhân cơ hội cởi trói, đánh nhau một trận lớn, bất đắc dĩ thất bại, tên trộm mộ lấy kho báu Lam thị rời đi.

Sau khi người trong tộc Lam thị đi vào trong mộ, phát hiện quan tài của một vị nữ tu sĩ bị cạy ra, thi thể của nữ tu sĩ này phơi trong không khí, bắt đầu thối rữa, mà linh hồ chôn cùng với vị nữ tu sĩ này đã bị trộm đi, linh hồ này là do nữ tu sĩ dùng kỹ thuật tinh xảo xuất sắc để chế tạo ra, có thể làm nguồn nước vĩnh cữu, rửa sạch những ô uế mục nát của phàm trần.

Nữ tu sĩ lúc còn sống có quan hệ tình cảm sâu nặng với một vị danh sĩ đức cao vọng trọng trong tộc, lần này bị quật mồ huỷ thi, vị danh sĩ tiền bối đau đớn xen lẫn phẫn nộ, thế rồi bị bệnh mà mất, trước khi qua dời để lại di huấn, cho lệnh cho con cháu trong tộc phải tự tay đâm kẻ trộm mộ này, để hắn phơi thây nơi hoang dã, vĩnh viễn không thể chôn trong quan tài, lại ra lệnh nhất định phải tìm về linh hồ đã mất. Mà Lam Tế vì hành động thất trách phải bị phạt.

Mấy năm sau, vị trộm mộ này trong một lần giao đấu bị trọng thương, Lam Tế lén cứu giúp, bị người trong tộc phát hiện. Kẻ trộm mộ bị xử tử phơi thây theo di huấn của tiền bối. Nhưng trước sau linh hồ vẫn chưa được tìm về. Lam Tế bị phạt cả đời bị giam cầm, và xóa tên trên gia phả.

Chỉ vài câu ít ỏi, vẽ ra cả cuộc đời của người này, tuy không thể nào biết được chi tiết, nhưng có một điều đầu tiên không thể nghi ngờ, vị tiền bối tổ tiên này, miệng nói hùng hồn, thế mà đã nói dối bọn hắn không chỉ một chuyện!

Lam Vong Cơ đột nhiên khép cuốn sách lại, nhìn chăm chú vào ánh nến lay động.

Lam Tế, không chỉ yêu sai người, hơn nữa, sau khi chết bám hồn vào linh hồ vốn không phải là đồ vật của bản thân ông ta, mà là di vật của tổ tiên Lam thị! Sau khi ông ta tìm ra linh hồ không chỉ lén giấu đi không báo cáo, lại còn vì có thể bảo trì dung nhan vĩnh cữu cho người yêu có nghiệp chướng nặng nề, chiếm lấy làm của riêng, hao hết tâm tư lấy bí thuật tạo sương mù kỳ ảo của Lam thị để phong toả hồ nước lại.

Sau khi bị hai người bọn hắn vô tình tìm thấy linh hồ, càng dùng thân phận tiền bối để khiến bọn hắn đồng ý thề hứa, không tiết lộ chuyện này ra ngoài, còn mang linh hồ trở lại hồ sâu. Nói dối liên tục, ý đồ giấu giếm. Nếu không phải Nguỵ Vô Tiện nảy sinh lòng tò mò, xuống dưới hồ tìm hiểu, mà trong lòng mình dù còn nghi vấn, tới tìm các cuốn sách bí mật của gia tộc, thì căn bản cũng không thể phá vỡ được lời nói dối của ông ta!

Di vật tổ tiên của Lam thị, cũng sợ là sẽ chôn vùi mãi mãi dưới hồ sâu, không thấy mặt trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau