Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 115

Trước Sau
Lúc Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc trường kỷ.

Thông Lung ngồi ở đầu giường, khoé miệng cong lên một nụ cười ái muội, cúi người nói với hắn: "Tỉnh rồi?"

Đẩy thân hình quá mức nhiệt tình của gã ra ngoài tầm tay, Nguỵ Vô Tiện ho khan ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt theo lồng ngực rơi xuống trước người, lộ ra vùng bụng đã được băng bó hoàn hảo, cùng với vạt áo mở rộng phanh ngực. Hắn lúng túng khép áo lại, lạnh lùng thốt lên tiếng "Đa tạ", rồi xoay người xuống giường.

"Đi đâu?" Thông Lung dựa trên giường, lười biếng hỏi.

Lời Thông Lung nói còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đã rầm một tiếng ngã xuống mặt đất, huyệt thái dương bất an nảy lên, những hình ảnh nhỏ vụn rời rạc xẹt qua trước mắt như đèn kéo quân.

Thông Lung thở dài một hơi, đỡ hắn lên, "Ta biết ngươi muốn đi cứu Lam Vong Cơ, nhưng nguyên thần của ngươi hao tổn, thân thể bị trọng thương, đi cũng không thay đổi được gì, không bằng ở chỗ ta dưỡng thương cho tốt...."

Nguỵ Vô Tiện đẩy gã ra, lảo đảo đi tới hai bước, Thông Lung một tay vòng qua eo hắn, định ôm hắn vào trong lòng, hắn cắn răng tránh đi, hung dữ nói: "Đừng chạm vào ta".

Thông Lung ý vị thâm trường nói: "Mới vừa rồi băng bó, thay quần áo cho ngươi, chỗ nào ta cũng đều đã chạm qua...."

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Quần áo ta đâu?"

Thông Lung nói: "Vứt rồi".

Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn gã một cái, che lại vùng bụng hơi hơi đau, tiếp tục bước chân đi vào trong sân.

Thông Lung không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, Nguỵ Vô Tiện đi được vài bước, trên người không biết lây nhiễm mùi máu thoang thoảng trong hương hoa ngọt ngấy từ chỗ nào, dùng tay quệt một cái, miệng vết thương lại rỉ máu.

Hắn nghỉ chân nhắm mắt một lát, đầy tim đầy mắt đều là hình bóng Lam Trạm, mà hắn không biết làm sao mới có thể giúp đỡ y, Thông Lung nói không sai, bộ dạng này của hắn, tới nơi cũng chỉ sẽ liên luỵ Lam Trạm. Trong lúc mất kiểm soát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính hắn không nhớ rõ, mà cũng không dám nghĩ, thương tích trên người Lam Trạm, có phải do hắn tự tay đánh ra không. Âm Hổ phù bị hoà tan, âm linh bạo động, hắn chỉ cách tẩu hoả nhập ma, kinh mạch đảo ngược có một bước, bản thân hoàn toàn mất lý trí, mất nhân tính, sẽ gây ra thương tích gì cho Lam Trạm, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đứng ủ rũ chỗ này, bên người là tên Thông Lung như hổ rình mồi, không lúc nào là không muốn thân cận với mình, Lam Trạm bên kia lại đang tử chiến đẫm máu, hắn sốt ruột mà không thể giúp gì, không chừng còn làm người ta quan tâm lo lắng, chỉ nghĩ đến đây, hắn đã đau lòng không chịu được.

Nếu Lam Trạm ở đây, y nhất định sẽ dùng giọng điệu điềm tĩnh, ở bên tai mình nói: "Nguỵ Anh, bình tĩnh, phân tích".

Xoa xoa huyệt thái dương, Nguỵ Vô Tiện cưỡng ép chính mình ngưng thần yên tĩnh suy nghĩ.

Trong một đám hình ảnh thoáng qua, bề ngoài đẹp đẽ tái nhợt của hoả thi chồng lên một cảnh tượng ở một nơi nào đó trong trí nhớ, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên kinh hãi, trong lúc đi qua đám hoa mận rực rỡ đến mức yêu khí bức người, lần theo ký tức tìm ra hầm ngầm đã từng đi đến cùng Lam Vong Cơ.

Đúng vậy! Tại sao hắn chưa bao giờ liên hệ, bề ngoài của hoả thi khác với bề ngoài khó coi của tẩu thi bình thường, cực kỳ tinh tế và xinh đẹp, cùng một kiểu với những thi thể được liệm táng trong những quan tài không mục rữa ở hầm ngầm hôm đó!

Thông Lung im lặng đi theo Nguỵ Vô Tiện vào trong hầm ngầm, Nguỵ Vô Tiện cúi người bên quan tài, vất vả lê bước chân, nhìn vào từng cỗ quan tài một.

Trống rỗng, tất cả đều trống rỗng!

Hắn nhớ tới Tiết Dương sau khi tàn sát Nghĩa Thành lợi dụng dân cư ở Nghĩa Thành để tạm luyện chế ra hoả thi, cùng với những hoả thi cao cấp đi theo phục vụ bên người gã, uy lực khác nhau như trời với đất, e rằng phương thức liệm táng có quan hệ tới những hoả thi cao cấp. Lúc ấy Lam Vong Cơ đã suy đoán những xác chết này bị người ta dùng để luyện chế tà thuật, hiện giờ xem ra suy đoán này trúng ngay chóc, chỉ là lúc ấy bọn hắn đều không nghĩ đến, mấu chốt ở chỗ quan tài, chứ không phải bản thân thi thể. Những quan tài này, cung cấp cho những thi thể năng lực nào đó mạnh mẽ hơn.

Mà một hầm ngầm thế này, dùng để thử nghiệm luyện chế bí mật, không thể nào phù hợp hơn.

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi thẳng người dậy, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài rối tung ướt đẫm mồ hôi vì đau, hắn nhìn về phía Thông Lung, "Ngươi đang giúp Tiết Dương". Giọng điệu không phải là câu hỏi, bàn luận, mà là khẳng định, một câu buộc tội.

Thông Lung nheo đôi mắt đỏ sậm lại, "Ta đã nói rồi, ta thích bỏ ra chút sức lực vì người khác".

Giọng Nguỵ Vô Tiện gay gắt nói: "Giúp hắn luyện chế hoả thi sao?"

Thông Lung nói: "Hắn ở đây làm cái gì, ta vẫn luôn không hỏi, hắn nói hắn cần một chỗ như vậy, thì ta cho hắn".

Nguỵ Vô Tiện hung hăng nói một hơi, "Vẫn luôn không hỏi? Vậy nếu gã ở đây giết người phanh thây, ngươi cũng vẫn luôn không hỏi có phải không?"

Thông Lung nói: "Không sai, ta giúp người khác, có thể ở đây theo yêu cầu, về phần nhân phẩm và quan điểm của bọn họ, không liên quan tới ta, mỗi người tự lo thân. Ta cũng từng nói, ta thích nhìn thấy bộ dạng bộc lộ bản chất của bọn họ. Bản chất của Tiết Dương, thật sự là thú vị, so với vài người che che giấu giấu, thú vị hơn nhiều".



Nguỵ Vô Tiện nhịn xuống cơn xúc động muốn đập cho gã một trận, xoay người đi đến cánh cửa bí mật ở phía cuối, là cánh cửa mà hắn và Lam Trạm đã từng không có cách phá giải.

Thông Lung nhìn đầu ngón tay của Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng lướt qua khe hở của cánh cửa bí mật, giọng điệu rề rà nói: "Phía sau cánh cửa này có cái gì, ta cũng không biết".

"Mở ra" Nguỵ Vô Tiện cũng không quay đầu lại nói.

Thông Lung thong thả ung dung đi đến bên cạnh hắn, đầu ngón tay lướt qua không khí, khảy cọng tóc trên trán Nguỵ Vô Tiện, nói: "Ta chính xác đã từng nói, mỗi người tự lo thân".

Nguỵ Vô Tiện gạt móng vuốt không an phận của gã ra, dưới ánh mắt ngọt ngào phát ngấy của gã chịu đựng một lát, hơi mỉm cười, nói: "Mỗi người tự lo thân, vậy sao ngươi cứu ta?"

Đôi môi Thông Lung hé mở, gằn từng chữ một nói: "Ngươi, nói, xem?"

Nguỵ Vô Tiện mặt vô biểu tình nói: "Một khi đã như vậy, người tốt làm đến cùng, ta tin rằng ngươi chắc chắn có thể giúp ta việc này".

Thông Lung trắng trợn táo bạo tiến đến gần, nhẹ nhàng ở bên tai hắn phà hơi, "Mọi việc đều có trả giá".

Làm lơ ánh mắt quá mức lộ liễu của đối phương, Nguỵ Vô Tiện cũng uy hiếp nói: "Nếu ngươi cự tuyệt giúp ta, cũng có trả giá".

Thông Lung nhìn hắn một cái đánh giá từ trên xuống dưới: "Cái bộ dạng hiện giờ của ngươi, còn có thể cò kè mặc cả với ta sao?"

Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, đáy mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.

Thông Lung lại liếc mắt đánh giá hắn một lần nữa, đầu lưỡi ám muội lướt qua hàm răng trắng tinh, khoé miệng cong lên như có như không, giọng điệu tỏ vẻ dễ như lấy đồ trong túi nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta là quân tử nhã nhặn, không biết lợi dụng tình hình để xuống tay sao?"

Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện hơi giật giật: ".... Ngươi dám".

Đúng lúc này, trên đầu hai người truyền đến một loạt tiếng kêu thê lương quỷ quyệt, oán khí ngập tràn, Thông Lung bỗng nhiên ngẩng đầu, đảo qua đảo lại vài lần lên trần nhà không có gì khác thường của hầm ngầm, lát sau khôi phục sự bình tĩnh, nói: "Những tên tay sai trung thành đó của ngươi, đều bị ta chặn bên ngoài kết giới".

Nguỵ Vô Tiện gằn từng chữ một nói: "..... Vậy ngươi sẽ nhanh chóng biết được, kết giới này của ngươi, rốt cuộc vững chắc bao nhiêu".

Lồng ngực Thông Lung phập phồng một trận, Nguỵ Vô Tiện cho rằng gã rốt cuộc bắt đầu sợ hãi, vừa định thở phào một hơi, thì lại bị một sức mạnh ngang ngược đè lên đầu vai ấn vào bức tường phía sau, thở hổn hển nói: "Ngươi khiến ta quá yêu thích rồi....

Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, chưởng một cái lên ngực gã, bị gã một tay giữ lại, chậm rãi đè tới.

"Ngươi buông ra ---!"

Một câu còn chưa nói xong, khí huyết trong cổ họng nghẹn lại dữ dội, oẹ một tiếng phun ra ngụm máu.

Thông Lung hoảng hốt sợ hãi, vội vàng buông Nguỵ Vô Tiện ra.

Nguỵ Vô Tiện ho khan vài tiếng, ho hết máu đặc ra, nhưng lại động đến vết thương, bụng đau nhói.

Tiếng âm linh trên đỉnh đầu càng rõ ràng hơn, toàn bộ hầm ngầm hơi rung chuyển, kết giới dường như chịu đợt tấn công mạnh xưa nay chưa từng có.

Thông Lung giơ tay lên, lui về sau một bước, mím môi như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, nói: "Bảo bối, đừng kích động, ta không chạm vào ngươi".

Nguỵ Vô Tiện cắn khoé môi, chịu đựng cơn đau một hồi, sau một lúc lâu, lại nói: "Mở cửa".

Bí mật của hoả thi, điểm mấu chốt có thể đánh bại Tiết Dương, nói không chừng ở ngay phía sau cánh cửa này.

Thông Lung chậc một tiếng nói: "Ỷ vào chuyện ta thích ngươi, thì ngươi càng lúc càng làm càn, không biết giới hạn gì cả".

"Mở cửa". Nguỵ Vô Tiện không mang theo cảm xúc lặp lại câu nói.

Lam Trạm, ngươi ráng thêm một lát nữa, ta sẽ lập tức đến giúp ngươi.

Thông Lung ánh mắt phức tạp liếc hắn một cái, trong đó toàn là vẻ không tình nguyện và phiền muộn một cách vô vọng, gã thở dài, dùng tay nhẹ nhàng quơ một cái ở trên chốt cửa, một vệt ánh sáng đỏ di chuyển dọc theo cánh cửa đá, cánh cửa đá từ từ mở hẳn ra.



***

Lam Vong Cơ chống kiếm hơi khuỵu xuống, hai mắt bị máu làm cho tầm mắt mơ hồ, trên má một mảng thịt cháy đen, hiển nhiên là bị dung nham bắn trúng, khuôn mặt vốn trắng nõn không tì vết giờ phút này trở nên dữ tợn, chật vật.

Bên tai là một loạt tiếng gầm gừ giận dữ nhưng bất lực, Lam Vong Cơ mặc cho âm thanh đó lẩn quẩn thật lâu, theo từng làn khói đen lặng lẽ lượn quanh bên trên Nghĩa Thành, làm như cũng không định để ý tới.

Một loạt tiếng sột sột soạt soạt vang lên phía sau, hoả thi mất chủ nhân thao túng, xếp hai ba hàng, theo bản năng tìm kiếm tung tích của người sống, mũi vừa nhăn lại, ngửi thấy mùi đàn hương lạnh lẽo của Lam Vong Cơ, hơi thở hơi rối loạn, lảo đảo loạng choạng đi đến chỗ y. Một con hoả thi bị chặt đứt một chân, sau khi nhìn thấy đồng loại, không cam lòng rơi lại phía sau, hai cánh tay chèo chèo, đuổi theo sau, không ngờ mới di chuyển vài bước, bị mấy phần còn lại của chân tay bị chặt đứt chặn đường đi, nó cố gắng muốn bò qua ngọn núi nhỏ này, dòng huyết thanh nóng rực chảy xuống theo vết cắt toang hoác, nung nóng chảy phần thân thể bên dưới thành một đống bầy nhầy, phát ra tiếng xèo xèo, nó mắc kẹt trong đám lầy lội này, cánh tay quơ quào một cách vô ích, dáng vẻ vô cùng buồn cười.

Giãy giụa hồi lâu, hoả thi què chân kia rốt cuộc đuổi kịp đội ngũ, nhìn thấy sắp được ôm con người thoạt nhìn da thịt trắng nõn, rất là ngon miệng kia vào trong lòng ngực nóng rực, thì một luồng kiếm quang màu xanh lạnh băng đột nhiên sáng lên, mấy con hoả thi này chỉ nhận thấy trên người thấm lạnh một mảng, cúi đầu xuống, làm như cảm thấy vô cùng khó hiểu, kiếm quang tra vào vỏ, một đống mảnh thi thể rơi xuống xéo xéo dọc theo đường chém nhẵn nhụi, bộp bộp rầm rầm, xiêu vẹo nghiêng ngả, rơi thành một mảng.

Cách đám hoả thi không xa, Tiết Dương nằm ngửa trên mặt đất, cổ và thân hình xoắn thành một góc độ kỳ quái, chỉ còn vài miếng da thịt dính nhau chút xíu, chỗ bị cắt là dấu vết dây đàn xoắn đứt. Nhưng ngọn lửa trên bàn tay phải của gã vẫn chưa tắt, thậm chí không hề có dấu hiệu lụi tàn.

Giữa mày Lam Vong Cơ nhíu lại, vất vả kéo lê người đi tới trước, trên bộ quần áo thuần trắng thêu vân văn điểm xuyết vài đốm cháy đen lớn nhỏ, mùi đàn hương trộn lẫn với mùi da thịt khét, mỗi một bước đi tới, vùng thịt bị phỏng liền co rút một trận, chịu đựng sự đau đớn cùng cực, cuối cùng đi tới nơi.

Kiếm quang Tị Trần sáng ngời, ống tay áo bên phải của Tiết Dương lập tức chia năm xẻ bảy, chỗ bả vai và cả cánh tay Tiết Dương lan ra một mảng đen thui do tà hoả ăn mòn, nếu nhìn kỹ, thì có thể thấy giữa bàn tay lửa và cánh tay có dấu vết điểm nối không rõ ràng lắm, giống như là bàn tay lửa cố gắng nối liền chân tay bị chém đứt của mình, nhưng lại bị phần chân tay không thuộc về mình này dần dần ăn mất, như vậy xem ra, cho dù hắn bất tử dưới lưỡi kiếm của Lam Vong Cơ, sớm muộn cũng sẽ chết vì tà thuật phản phệ.

E rằng cũng không nhìn ra thêm manh mối gì từ trên người Tiết Dương, Lam Vong Cơ liền không thèm nhìn gã một cái, tiếp tục gian nan lết người về phía trước, hướng về phía ngoại thành.

Tiếng gầm gừ bên tai càng thêm bất mãn, âm thanh đó là từ trong một đống gạch ngói rơi vỡ truyền đến, đống gạch ngói rơi vỡ hơi nhúc nhích, rõ ràng là có thứ gì đó bị chôn kín ở bên dưới, tiếng gầm gừ chấn động cả một vùng, Lam Vong Cơ lại không thèm nhìn tới, chỉ cố gắng hết sức tập trung đi về một hướng ---

Hướng mà Ôn Ninh đặt Nguỵ Vô Tiện xuống.

Loạt tiếng gầm gừ đó là hung thi mạnh nhất đương thời, dưới trướng Di Lăng Lão Tổ --- Quỷ tướng quân Ôn Ninh phát ra. Đối với việc đồng bọn một khắc trước kề vai chiến đấu giờ bị chôn vùi này, Lam Vong Cơ tựa như thờ ơ. Trên thực tế, từ khoảnh khắc Ôn Ninh đặt Nguỵ Vô Tiện ở bên ngoài thành, một mình quay lại chiến trường giúp đỡ y trở đi, Lam Vong Cơ đã không cho hắn sắc mặt tốt. Ôn Ninh ngượng ngùng không nói, biết Lam Vong Cơ bất mãn hắn để Nguỵ Vô Tiện lại, hắn bị kẹp ở giữa khó xử, đành ngậm miệng, chỉ một bên yên lặng trợ chiến. Cho dù hắn đã rơi vào thảm trạng dưới đống đất, nhưng cơn giận dữ lạnh lùng nghẹn ở ngực Lam Vong Cơ vẫn không tiêu tan, không nói hiện giờ y bị thương nặng, không thể nghĩ cách cứu viện, ngay cả y toàn vẹn không bị gì, cũng sợ sẽ phẩy tay không quan tâm.

Ôn Ninh dưới lòng đất buồn bực rít gào, nỗ lực dời từng cục đá trên người, dù sao hắn cũng không thể chết lần nữa, hắn cũng không dám có câu nào oán hận, chịu sự giáo huấn này của Hàm Quang Quân, còn có thể làm gì.

Mỗi một động tác đều đụng đến các vết thương ở các vị trí khác nhau, Lam Vong Cơ đi cực kỳ chậm chạp, một khắc trôi qua, chỉ đi được mấy trượng, tóc của y ướt đẫm mồ hôi lạnh vì đau đớn, hô hấp hơi run rẩy, ngẩng đầu, cửa thành ở cuối con đường trong ngọn lửa và khói đen xa xôi không thể với tới. Cắn chặt răng, tiếp tục đi.

Nhưng vào lúc này, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên ở phía sau, Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại.

Một bé gái đang ghé lại gần Tiết Dương, vẻ mặt thắc mắc.

Bé gái bề ngoài không đẹp, cái trán chiếm phần lớn khuôn mặt, hơi dồ lên phía trước, giống như trong hộp sọ chứa đựng một thứ gì đó đáng sợ nổi phồng lên, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt hung ác nham hiểm, ngũ quan xiêu vẹo, cho người ta cảm giác sợ hãi, tóc dài xoã tung hỗn độn trên vai, đã có một thời gian không chải tóc, sợi tóc bết dính vào nhau, phát ra mùi cháy khét, giống như bị pháo hoa đốt cháy.

Bé gái vươn một ngón tay, chọc chọc vào đầu Tiết Dương, cái đầu xoay vòng vòng mấy cái quanh chút da thịt còn dính lại đó, tròng mắt trắng nhỡn vô thần trên mặt trừng mắt nhìn cô bé, sắp rơi khỏi hốc mắt bất kỳ lúc nào. Bé gái cắn cắn ngón tay, nghiêng nghiêng đầu, đưa tay đẩy đẩy con mắt đó vào trong hốc mắt, con mắt phát ra âm thanh dinh dính, lại ăn vào trong hốc.

Xác nhận Tiết Dương không bao giờ nhúc nhích nữa, bé gái vô cùng mất mát, lẩm bẩm: "Sau này ai sẽ chơi trò đốt người với ta đây?"

Làm như mất đi người bạn cùng chơi thân yêu nhất, giọng nói của bé gái tràn ngập vẻ hụt hẫng, nếu không phải ý tứ ẩn chứa trong lời nói này khiến người ta lạnh sống lưng, thì đã có thể gợi lên lòng thương tiếc của người khác. Chỉ là cẩn thận suy xét ý tứ trong lời nói, "đốt người" là cái trò chơi gì? Bạn chơi cùng là chỉ Tiết Dương sao? Mà món đồ chơi, chẳng lẽ là những người sống bị đốt chế thành hoả thi?

Tầm mắt chăm chú quét qua người của bé gái, rồi dừng lại ở nơi đáng lẽ phải có cái bóng, trong lòng Lam Vong Cơ lập tức có phán đoán.

Cảm nhận được ánh mắt của người xa lạ, bé gái quay đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ còn chưa kịp có động tác gì, đã kêu lên sợ hãi, chạy trốn mất tăm.

Nếu Nguỵ Anh ở đây, búng tay một cái, bé gái kia sẽ ngoan ngoãn đi đến trước mặt bọn hắn, Lam Vong Cơ hơi mất mát suy nghĩ.

Một cơn gió nhẹ đến mức không thể phát hiện thổi qua, cuốn vài làn khói đen xoay vòng quanh trên bầu trời Nghĩa Thành. Lại một bóng người đến bên thi thể Tiết Dương.

Người này mặc hắc y, hiển nhiên là một người đã trưởng thành, trên mặt bao phủ một tầng sương đen, không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy hắn dùng thủ pháp cực nhanh, tháo bàn tay lửa của Tiết Dương xuống, cất vào một túi nhỏ, hắn đeo một bao tay bảo vệ để chạm vào bàn tay lửa kia, bao tay và cái túi nhỏ đều cùng một loại chất liệu, dường như được bện thành từ một loại vỏ cây nào đó, không bị tà lửa ăn mòn.

Khoảnh khắc hắc y nhân đứng dậy, Tị Trần sát rạt đâm về phía hắn. Đã đoán trước được sự tấn công của Tị Trần, hắn liền ra mấy chiêu chính xác để chống đỡ, né được toàn bộ, ngay sau đó một lá bùa màu xanh lam được ném ra dưới chân, khói nhẹ bốc lên, biến mất không dấu vết.

Truyền Tống phù!

Tiết Dương đã chết, bàn tay lửa của gã lại vẫn có người nhớ mãi không quên. Mà hắc y nhân cướp bàn tay gã rõ ràng là rất quen thuộc với kiếm pháp của y, mấy chiêu tới lui chống đỡ, lại có chút bóng dáng của Cô Tô Lam thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau