Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt
Chương 136: Chương 1212
Hơi thở có men say quẩn quanh ở đầu lưỡi Nguỵ Vô Tiện, nước bọt dường như cũng mang theo chút mùi rượu, theo cổ họng Nguỵ Vô Tiện dần dần trôi xuống, chóp mũi nhẹ nhàng quét qua gò má hắn, hơi thở ấm áp quấn quýt lấy cánh mũi hắn, mùi đàn hương tuy rằng nồng đậm, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại ngửi ra một chút khác biệt, là hương vị trên làn da của Lam Vong Cơ.
Dường như rượu vào miệng sẽ làm loãng đi hương vị nồng đậm, hơi thở có chút khác biệt đó làm cho da đầu Nguỵ Vô Tiện tê dại một trận, không giống mùi đàn hương thanh lãnh, mà giống như là... hương vị thúc tình, tựa như chỉ khi tình cảm trên người y nồng đậm, thể xác và tinh thần khao khát mới có thể toả ra hương vị này.
Nguỵ Vô Tiện tránh khỏi cái miệng đang bắt đầu cắn xé kia của đối phương, Lam Vong Cơ va chạm với hắn phát ra một âm thanh mang ý cảnh cáo, hắn lại không rảnh lo nhiều như vậy, xoay chuyển cái cổ đuổi theo làn hương đó trên da thịt của y, dọc theo cằm dụi cọ đến bên tai, rồi lại từ bên tai nghiền ngẫm xuống, cẩn thận suy xét ở chỗ cong cần cổ y.
"Ừm... Lam Trạm... ngươi thật thơm...."
Hình như là..... mùi xạ hương.
Lam Vong Cơ bị hắn quấn lấy nửa như hôn nửa như cọ, cũng không sốt ruột, một bàn tay đưa xuống nâng một chân của hắn lên, dọc theo bờ mông xoa nắn mấy cái, một đường vuốt ve đến bẹn, Nguỵ Vô Tiện giống như một con thú nhỏ ôm cái bình rượu chưa khui, ngửi mấy cái qua khe hở nhỏ trên nắp bình, đã say khướt thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng, không ngờ phía sau thất thủ, bị người ta tấn công vào tận trung tâm, hang động bí mật ẩn sâu trong khe rãnh, được bảo vệ kỹ càng dưới hạ thân kia bị ấn nhẹ một cái, cả người hắn giật bắn, cánh mông theo bản năng khép chặt lại, hai chân co lên trước ngực.
Lam Vong Cơ đẩy cái đùi của hắn ra ngoài một chút, lòng bàn tay xoa nhẹ lên bờ mông, xoa ra được một kẽ hở, tay kia mò mẫm khám phá nơi bí mật, ngón tay chầm chậm xoa dọc theo chỗ non mềm hồng hào đó, đến khi xoa tới một cái miệng nhỏ, liền đút một ngón tay vào.
"Lam Trạm... ngươi, nè, nhẹ chút.... A!"
Rất nhanh hắn đã không còn hơi sức để nói nữa, Lam Vong Cơ không chỉ không nhẹ tay, mà còn dần dần tăng lực đạo lên, tiểu huyện non mềm nhu thuận, vách ruột nóng ấm liếm lấy ngón tay thon dài trắng nõn của đối phương.
Dưới thân truyền đến cảm giác kỳ dị khiến người ta da đầu căng chặt, Nguỵ Vô Tiện bất an bắt đầu tránh né, hai chân đạp Lam Vong Cơ lung tung. Lam Vong Cơ quỳ không chút suy suyển, một tay bóp eo hắn, một tay kia bám vào kẽ mông, nhanh chóng lại đút ngón tay thứ hai vào.
Hai ngón làm thành một hình trụ, trong hang động bí mật mềm nóng kia nhẹ nhàng xoa chậm rãi miết và quét qua quét lại, tiếng nức nở thầm thì của Nguỵ Vô Tiện quanh quẩn giữa những tấm rèm che bằng lụa đỏ. Y theo giai điệu của âm thanh đó, mò mẫm từng chút từng chút trên vách ruột, chẳng bao lâu, đã tìm thấy nơi suối nguồn âm thanh.
Nguỵ Vô Tiện liên tiếp tuôn ra một chuỗi những âm thanh cao thấp không ổn định, Lam Vong Cơ liền thu lấy những điểm đó hết miết lại xoa, hai cái đùi đè trên người y bỗng nhiên run rẩy lên, y nắm lấy mắt cá chân của Nguỵ Vô Tiện, kéo nó sang một bên, dùng sức đè xuống, cái đùi của Nguỵ Vô Tiện giống như trang sách bị mở ra, khe hở nóng rực ở mông kia lập tức giống như hẻm núi sâu thẳm giấu mình sau lớp sương mù đã lâu, lần đầu tiên được ánh sáng chiếu vào.
Tấm màn lụa đỏ bị gió đêm cuốn lên, một chút hơi lạnh chui vào giữa hai chân, len qua khe hở kia, Nguỵ Vô Tiện xấu hổ không chịu nổi một trận, theo bản năng kẹp chân lại, nhưng ngay sau đó lại bị Lam Vong Cơ không vui bẻ mở ra. Hắn cắn chặt răng, nhịn xuống cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ kia, gian nan cúi đầu, "Lam Trạm ngươi từ từ, ta có chút khó chịu...."
Đầu Lam Vong Cơ đang cúi thấp chăm chú nhẹ nhàng ngước lên, thấp giọng nói: "Đau sao?"
Nguỵ Vô Tiện mặt hơi hơi đỏ, "Không đau, nhưng quá bủn rủn...."
"Là như thế này sao?" Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, ngón tay quét một cái, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa rên lên một tiếng, y nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, "Không sao".
".... Ngươi! Ngươi nói không sao thì không sao à? Người bị ngón tay thao lại không phải là ngươi! Ê... Ngươi còn cười! Đừng phủ nhận, đừng giả bộ! Ta nhìn thấy rồi! Tên khốn nạn nhà ngươi! Lưu manh!.... A! Nhẹ một chút! Nhẹ một chút... Ô ô, ca ca tốt, cầu xin... cầu xin ngươi...."
Nguỵ Vô Tiện không thở nổi nữa, đứt quãng kêu lên, trong miệng là phản đối, nhưng người khác nghe vào tai lại là ý vị khác, từng trận tiếng rên rỉ sung sướng dậy sóng, trong bóng đêm yên tĩnh cướp sạch lý trí còn sót lại của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn đáng thương, động tác của ngón tay chậm lại một chút, hai ngón tay thon dài rút ra khỏi tiểu huyệt hồng hào, rút chưa được một nửa, đã có thuỷ dịch trơn dính chảy ra theo kẽ mông, Lam Vong Cơ nhìn chăm chú hai ngón tay thấm đẫm ánh nước, ngón cái vân vê, cảm nhận xúc cảm vi diệu của một ít chất dịch nóng ấm này xoa trên lòng bàn tay, ánh mắt tối xuống, ba ngón tay lại đâm vào.
Tiểu huyệt nuốt xong ba ngón tay của y, có chút ráng sức, cơ bắp chân theo đó hơi run rẩy. Chẳng bao lâu, giữa đùi tí tách tí tách, làm như một trận mưa nhỏ rơi xuống, thuỷ dịch tung toé, âm thanh ướt át của mấy ngón tay của Lam Vong Cơ phun ra nuốt vào liên tục.
Một vệt đỏ kích động bùng cháy trên lồng ngực trắng nõn, mồ hôi nóng rực bao bọc cả người, giống như vừa đánh nhau một trận, ngã giữa gối từ từ thở dốc, rốt cuộc khi Lam Vong Cơ rút ra, cổ họng của hắn thở phào một hơi, ánh mắt càng mơ hồ, tan rã giữa các tấm màn lụa đỏ càng là lửa cháy ở khắp nơi, Lam Vong Cơ nâng eo mông của Nguỵ Vô Tiện lên điều chỉnh tư thế, tay nắm hành thân, phần đầu cứng đến mức không thể tưởng tượng được ma sát ở huyệt khẩu.
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng, chỗ bí ẩn bị cọ cọ quẹt quẹt một hồi, chỉ cảm thấy lại có thứ gì đó sắp đút vào, nhíu nhíu mày, hai chân hơi dạng ra, kẽ mông nóng rực cọ qua phần đầu nấm, tựa như giấy diêm sinh cọ loạn xạ lên đầu que diêm, không có lửa cũng có khói, Lam Vong Cơ rên lên một tiếng, giống như mặt đất ầm ầm rung chuyển trước khi núi lửa phun trào.
Bóp chặt eo của hắn, bụng hạ xuống, phía trước đi vào với khí thế như chẻ tre, hạ thân Nguỵ Vô Tiện bị dị vật cứng rắn nong ra, vách ruột đau rát giống như bị phỏng, rõ ràng chỉ là mới đâm vào một phần nhỏ, nhưng làm như cả người đều bốc cháy, trái tim đập dữ dội, khó chịu đến mức cong cả người, gợi lên một ký ức đáng sợ, đôi mắt đột nhiên nhắm chặt, một dúm linh hồn nhỏ bé bị ném vào trong bóng tối.
Động tác Lam Vong Cơ cứng lại, bình tĩnh trong chớp mắt.
"Nguỵ Anh...."
Lam Vong Cơ đưa một tay lên vuốt ve gương mặt hắn, lau đi vài giọt nước mắt trên lông mi hắn, tay kia xoa bóp chỗ eo hắn rất thoải mái, làm như muốn xoa mềm thân thể căng thẳng của hắn, "..... Thả lỏng".
"Đừng..." Nguỵ Vô Tiện vô thức lắc đầu, khoé mắt trào ra càng nhiều nước mắt hơn, chảy vào mái tóc, rơi xuống những lọn tóc xoã trên gối. Mạt ngạch bị hắn giãy giụa, tuyệt vọng đến mức bị trói ở đó làm như không phải cổ tay mà là linh hồn của hắn.
Cổ tay trắng nõn thanh mảnh rất nhanh bị siết chặt tạo ra vài vết hằn đỏ, Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, vội vàng tháo mười mấy cái nút thắt kia.
Tục ngữ nói: Lúc trói buộc là rất sảng khoái.....
Những nút thắt bị y dùng đầu ngón tay moi hồi lâu, lít nha lít nhít chẳng cởi xong được một cái, cũng may Lam Vong Cơ sau khi say rượu làm như tương đối không cứng nhắc nguyên tắc, dứt khoát ra chút sức mạnh, trực tiếp làm đứt.
Hai cánh tay buông xuống được Lam Vong Cơ vắt lên vai, Nguỵ Vô Tiện lập tức ôm cổ y.
"Nguỵ Anh...." Giọng Lam Vong Cơ nghe ra có chút gấp gáp, cúi người hôn lên hàng mi không nhịn được run rẩy của Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện nhíu chặt lông mày hơi hơi nhúc nhích.
"Nguỵ Anh, nhìn ta".
Tiếng gọi này không lớn, đi vào trái tim đang đập mạnh của Nguỵ Vô Tiện, đánh thức lý trí đang bị hồi ức ăn mòn của hắn, hắn thật cẩn thận hé hai mắt ra, ánh vào mi mắt chính là cái nhìn chăm chú ấm áp như ngọc của Lam Vong Cơ.
"Là ta" Lam Vong Cơ nói.
Hô hấp Nguỵ Vô Tiện khẽ hoảng hốt, ánh mắt run run rẩy rẩy khoá chặt trên mặt Lam Vong Cơ, như thể giữa các cơn sóng trôi nổi ôm được một cái phao, giữa bóng đêm thấy được một chùm ánh sáng mờ nhạt, ý thức đang chìm vào hư vô đó của hắn được Lam Vong Cơ dẫn dắt trở về hiện thực, Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, hạ hông xuống đâm vào, lại đi thẳng vào một đoạn.
Mọi âm thanh bị bóp nghẹt giữa lồng ngực, Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ, đồng tử hoảng sợ co lại, sau đó nhịn xuống, không nhắm mắt, làm như người trước mắt này, gương mặt này là phương thuốc hay cho mọi đau đớn.
Nguỵ Vô Tiện thở yếu ớt, ánh mắt nhận chủ của con thú nhỏ kia nhìn đến nỗi tim Lam Vong Cơ đập sai một nhịp, cắn răng chống lại cơn xúc động thú tính trong cơ thể, lại gian nan đẩy chính mình vào một chút.
".... Ưm!" Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nức nở, đôi mắt nhắm chặt trong chớp mắt, tí tách, có thứ gì đó rơi vào lông mi hắn, mí mắt mơ hồ chớp một cái, chớp trúng giọt nước đó, cố gắng mở mắt ra.
Mồ hôi từ trên tóc Lam Vong Cơ nhỏ giọt xuống, cằm bạnh ra thành đường cong cứng rắn, dẫn xuống vài giọt mồ hôi nóng hổi, nhiễu xuống ngực Nguỵ Vô Tiện thành một vũng nước nhỏ. Nguỵ Vô Tiện khó chịu, y cũng khó chịu, kẹt ở bên trong, tiến thối lưỡng nan, trên mặt gần như chật vật chịu đựng, mặc dù như vậy, y vẫn quan tâm đến cảm xúc của Nguỵ Vô Tiện, giọng nói nghe ra có một tia không ổn, nhưng tràn đầy dịu dàng: "Đau không?"
Môi Nguỵ Vô Tiện mấp máy, hắn sợ Lam Vong Cơ tự trách, khó mà nói "Đau", khẽ lắc đầu, "Không đau lắm, nhưng căng trướng đến khó chịu... Ngươi quá lớn".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ gần như là tan rã trong nháy mắt, giọng nói khàn cả đi, "Đừng nói nữa...."
"Hả?... Ơ...." Nguỵ Vô Tiện làm như khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ôm Lam Vong Cơ chặt hơn một chút.
Lam Vong Cơ bị hắn túm xuống, vùi vào cần cổ ấm áp của hắn, hít sâu vài hơi, cổ Nguỵ Vô Tiện toả ra một mùi hương đặc biệt dễ ngửi, Lam Vong Cơ nổi lên một cơn khô nóng, đè người bên dưới xuống, lập tức cắn vào cần cổ trắng nõn của hắn một cái.
"Ô!" Nguỵ Vô Tiện cả kinh, không biết chọc giận y chỗ nào, khoé mắt ngấn nước nhoà đi trong chớp mắt, sau đó trả thù mà, cắn vào vai Lam Vong Cơ một ngụm.
Dục vọng không có chỗ để phát tiết hoá thành trận tấn công bằng miệng lưỡi, hai người phảng phất như hai con thú nhỏ động dục, ôm đối phương cắn tới cắn lui, cứ như vậy gặm nhau một lát, lực cắn của Lam Vong Cơ không thua gì lực tay, Nguỵ Vô Tiện bị cắn đến oa oa kêu đau, không hề buông tha một chút nào, hắn chưa từng cảm thấy Lam Vong Cơ quá mức đáng giận như vậy, bất đắc dĩ mạng mình trong tay người ta, không dám làm càn, hạ thân cứ thế nuốt lấy vật đó của Lam Vong Cơ, căng ra một hồi, thân thể dường như rốt cuộc đã thích ứng một ít, Lam Vong Cơ thấy vẻ mặt hắn hơi thả lỏng, mới tiếp tục động tác.
Lam Vong Cơ đã vận sức chờ phát động cái chày này lâu lắm rồi, dừng cương bên bờ vực đến hồi kết thúc, rốt cuộc kềm chế không được, vừa cập cảng, liền bùng nổ đùng đùng đâm giã đến nơi ướt nóng mềm mại nhất.
dương v*t đâm vào cơ thể Nguỵ Vô Tiện liên tục, ngay cả thuỷ dịch vốn đã bôi trơn huyệt đạo cũng biến thành dầu hoả, đốt thành một luồng nhiệt nóng rực lăn lộn qua lại trong vách ruột, huyệt khẩu sung huyết sưng to, hoàn toàn phục tùng mà phun ra nuốt vào thạc vật hung mãnh kia, hai chân lúc đầu rụt rè thận trọng, bây giờ một chút sức lực cũng không có, treo bên hông Lam Vong Cơ đong đưa tới lui.
Qua được giai đoạn đầu khai hoang trúc trắc, hung khí dưới thân kia của Lam Vong Cơ cũng khuấy đảo ra được một chút thú vị ngoài cảm giác trướng đau, mỗi lần dương v*t cọ qua điểm mẫn cảm, Nguỵ Vô Tiện liền khẽ run rẩy một chút, thuỷ dịch từng đợt từng đợt trào ra nhẹ nhàng, tiếng va đập vào bờ mông khô ráo lúc đầu cũng đã mang một chút ướt át nhầy dính ái muội.
Nguỵ Vô Tiện vốn là có chút khẩn trương, nhưng lại thuận lợi hơn so với dự đoán, mỗi một lần Lam Vong Cơ ra vào, là có một cảm giác sung sướng mềm mềm mại mại xông lên đỉnh đầu hắn, nghĩ là đối phương quan tâm hắn, làm vừa phải, tuy rằng vào sâu, nhưng cố gắng nhẹ nhàng, va chạm qua lại như con thuyền trôi nổi, hắn ở đầu thuyền chậm rãi bập bềnh, bị làn sóng ấm áp cào quẹt, nhưng lại hơi có chút không gãi trúng chỗ ngứa, không đã, nhớ đến chút dư vị bủn rủn tê dại này, hai chân Nguỵ Vô Tiện bất tri bất giác kẹp chặt, nuốt chặt Lam Vong Cơ khó tách rời.
Sắc mặt Lam Vong Cơ chợt biến đổi, giữa mày căng thẳng, đột ngột thở hổn hển một cái, bóp lấy vòng eo mềm dẻo thon gầy kia của Nguỵ Vô Tiện nâng lên trên, tìm đúng tư thế, sau đó hông bắt đầu di chuyển kịch liệt.
"A!"
Ba hồn bảy vía vừa mới gom đầy đủ của Nguỵ Vô Tiện lại bị đâm cho bay hết ra ngoài, nhịn không được mắng một câu, âm cuối còn chưa dứt đã vút cao lên thành một tiếng kêu to không biết là phản đối hay là thoải mái, mười ngón tay quàng trên lưng Lam Vong Cơ bấm sâu vào, chịu đựng qua cảm giác đau mỏi quái dị vừa sướng vừa khổ này, cảm giác nóng rực hầm hập chạy dọc theo xương sống lên phía trên.
Lam Vong Cơ cắn chặt răng, cúi đầu va đập mạnh mẽ một trận, đâm vỡ vụn tiếng rên rỉ tăng cao dần của Nguỵ Vô Tiện, cổ Nguỵ Vô Tiện ngửa cao lên, Lam Vong Cơ nhào tới phía trước, vòng lấy cổ hắn, cắn một cái vào hầu kết hắn.
Những giọt nước mắt do bị kích thích ướt nhoà đôi mắt đen bóng của Nguỵ Vô Tiện, rơi xuống mái tóc đen bung xoã tán loạn trên giường, lăn tròn khắp nơi như châu ngọc.
Bàn tay để trên eo Nguỵ Vô Tiện trượt theo đường hông, từ bụng nhỏ xuống đến bẹn, mang theo một chút thuỷ dịch nhầy dính, dọc theo đùi lên phía trước, cuối cùng dùng lực hướng sang bên cạnh, rồi giữ chặt, hai cánh mông của Nguỵ Vô Tiện bị tách ra đến cực hạn, giữa mày nhíu lại, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ lại đi sâu vào bên trong hắn thêm vài phần, bủn rủn ỉu xìu xin tha một trận. Lam Vong Cơ nhịn lâu như vậy, cho dù kiên nhẫn và thương tiếc nhiều thế nào, cũng không thắng nổi sự mê hoặc từ thần thái đến cơ thể hắn vào giờ phút này, đem thân thể hắn bẻ ra đến mức tối đa, tiếp tục làm việc với nó.
dương v*t nổi đầy gân tím ra ra vào vào mạnh mẽ ở kẽ mông đang căng ra, tiểu huyệt bị ép buộc lúc đóng lúc mở theo động tác phun ra nuốt vào không ngừng, thuỷ dịch bị ép ra nhuộm ướt đẫm bóng loáng vật màu đỏ sậm kia. Bên dưới bụng nhỏ của Nguỵ Vô Tiện, vật đằng trước đã sớm đứng vểnh cao, mang theo chút ướt nhờn lắc lư trong không trung, một tay Lam Vong Cơ cầm lấy vật nhỏ ấy, nhẹ nhàng tuốt vài cái, Nguỵ Vô Tiện mơ màng bị kích thích đến cùng cực, làm thế nào nhịn được khi phía trước được tuốt lộng? Trước mắt chợt hiện lên một mảng trắng xoá, một dòng dịch nóng trắng đục đột ngột phóng thích ra tay đối phương, khoái cảm quá mức kịch liệt dẫn đến một trận choáng váng thật lâu, trận choáng váng qua đi, cảm giác kiệt lực mệt mỏi lan tràn từ các ngón chân trở đi.
Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn rơi vào trong lòng ngực đối phương, mơ hồ cảm thấy, Lam Trạm có phải cũng nên sắp tới rồi không?
Lam Vong Cơ vốn định cùng Nguỵ Vô Tiện leo lên đỉnh, không ngờ thân thể trong lòng ngực này lần đầu khai trai, bị y thao lộng nửa ngày, toàn thân đều mẫn cảm vô cùng, nhịn không được chạm vào, hai cái đã trực tiếp đầu hàng trong tay y.
Từ sau khi Nguỵ Vô Tiện trọng sinh, Lam Vong Cơ là bị trêu chọc bằng đủ mọi cách, tích tụ một cỗ dục hoả không có chỗ phát tiết, lúc này làm sao có đạo lý dễ dàng kết thúc, quỳ hai đầu gối xuống, kéo thân hình mềm như bông của hắn qua, ôm vào lòng, nâng mông hắn lên lên xuống xuống.
Tư thế lúc này của Lam Vong Cơ có thể nói là ngồi nghiêm chỉnh, như thể đang ngồi học, một đôi mặt trong veo lạnh lùng tuyệt đẹp, hạ thân Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến mềm rục, khi hạ xuống nương vào trọng lượng của thân thể, chật vật nuốt lấy Lam Vong Cơ càng sâu hơn, chỉ cảm thấy cả người đều bị nghiền nát, không dùng được chút sức lực nào, tuy là ngồi, nhưng tất cả đều do Lam Vong Cơ làm. Khoái cảm quá mức mãnh liệt cùng với vận động quá mức dữ dội, thân thể yếu đuối hơn nhiều sau khi trọng sinh này lại là không chịu nổi, trái tim quá tải đập thật mạnh, giống như bị con hổ giữ lấy chạy qua mấy đỉnh núi, lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài lồng ngực, trong đầu từng đợt sóng trắng xoá choáng váng, hắn bám vào sau cổ Lam Vong Cơ, giọng nói đã có chút khàn khàn: "Lam Trạm... ta không chịu nổi, ngươi nhanh lên một chút..."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ quả thực thả hắn xuống, hai tay y nâng Nguỵ Vô Tiện lên, đem chính mình rút ra, chất lỏng từ bẹn Nguỵ Vô Tiện rải rác chảy xuống dưới, hắn vừa định thở phào một hơi, liền cảm thấy bên hông một luồng sức mạnh, cả người bị ném lên giường, vì tư thế quỳ bò của hắn mà chút chất lỏng này chảy dọc xuống đầu gối, dính lên chăn đệm, thấm ra một mảng loang lổ như hoa mận đỏ tươi.
Lam Vong Cơ từ phía sau một lần nữa lấp đầy bên trong thân thể hắn.
Nguỵ Vô Tiện giật mình một cái, hai chân run không chịu được, mật huyệt bên trong bị cọ quẹt vừa nóng vừa rát, Lam Vong Cơ đỉnh tới từ phía sau, lực đạo hung hãn vô cùng, đem thân hình thật vất vả chống đỡ của hắn đâm nhích tới trước một đoạn, sau đó lại kéo trở về, như thể vỏ kiếm đáp ứng lệnh triệu hồi, bao lấy hung khí không hề thua kém Tị Trần một chút nào ở dưới háng của y.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện chỉ có một suy nghĩ: Ta sắp bị Lam Trạm làm đến hỏng rồi.
Hắn vươn một cánh tay ra phía sau, yếu ớt đẩy Lam Vong Cơ một cái, động tác của Lam Vong Cơ hơi khựng lại, Nguỵ Vô Tiện nhân cơ hội này, rút ra khỏi người y, lảo đảo sắp ngã bò tới mép giường, còn chưa kịp có một hơi nghỉ ngơi, đã bị Lam Vong Cơ kéo trở về. Lam Vong Cơ không nói một tiếng, động tác lại không cho phép phản kháng, để Nguỵ Vô Tiện nằm ngửa túm đến dưới thân, cúi người đè xuống, cự vật giữa háng lại một lần nữa lấp đầy trở về.
Nguỵ Vô Tiện: "Cái gì....."
Chút ướt dính giữa hai chân bị cơn gió luồn vào qua tấm màn cuốn lên tạo ra một tia mát lạnh, ngay sau đó lại được bổ sung dòng nước nóng ấm mới, Lam Vong Cơ giống như người đi hái mật nếm được hương vị, hái được chút mật ngọt giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện, chăm chỉ, với ý đồ ép ra càng nhiều hơn, mà mật huyệt kia cũng vô cùng thuận theo mà đáp lại, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra mật ngọt.
Tư thế này, Nguỵ Vô Tiện thấy rõ ràng được gương mặt của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ dường như vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng cặp mắt kia lại không lừa được người ta, bên trong có thứ khiến Nguỵ Vô Tiện vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, làm hắn nhớ tới một hình ảnh nhiều năm qua vẫn luôn làm cho hắn hoang mang.
Giữa một mảnh hỗn độn trong Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn như thế này.
Bây giờ, hắn hơi hiểu ra, đây là một con thú được che giấu thật sâu trong tim, bên dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng khắc chế của Lam Vong Cơ, chỉ để cho một mình Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy được con thú đó.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác thoả mãn không gì sánh bằng, như thể một cái kén mềm mại nhẹ nhàng vòng mấy vòng, cuốn lấy vài phần ngọt ngào, bao vây lấy hắn, chỉ cảm thấy, đời này để Nguỵ Vô Tiện hắn nhìn thấy được, thì có thế nào cũng xứng đáng.
Dường như rượu vào miệng sẽ làm loãng đi hương vị nồng đậm, hơi thở có chút khác biệt đó làm cho da đầu Nguỵ Vô Tiện tê dại một trận, không giống mùi đàn hương thanh lãnh, mà giống như là... hương vị thúc tình, tựa như chỉ khi tình cảm trên người y nồng đậm, thể xác và tinh thần khao khát mới có thể toả ra hương vị này.
Nguỵ Vô Tiện tránh khỏi cái miệng đang bắt đầu cắn xé kia của đối phương, Lam Vong Cơ va chạm với hắn phát ra một âm thanh mang ý cảnh cáo, hắn lại không rảnh lo nhiều như vậy, xoay chuyển cái cổ đuổi theo làn hương đó trên da thịt của y, dọc theo cằm dụi cọ đến bên tai, rồi lại từ bên tai nghiền ngẫm xuống, cẩn thận suy xét ở chỗ cong cần cổ y.
"Ừm... Lam Trạm... ngươi thật thơm...."
Hình như là..... mùi xạ hương.
Lam Vong Cơ bị hắn quấn lấy nửa như hôn nửa như cọ, cũng không sốt ruột, một bàn tay đưa xuống nâng một chân của hắn lên, dọc theo bờ mông xoa nắn mấy cái, một đường vuốt ve đến bẹn, Nguỵ Vô Tiện giống như một con thú nhỏ ôm cái bình rượu chưa khui, ngửi mấy cái qua khe hở nhỏ trên nắp bình, đã say khướt thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng, không ngờ phía sau thất thủ, bị người ta tấn công vào tận trung tâm, hang động bí mật ẩn sâu trong khe rãnh, được bảo vệ kỹ càng dưới hạ thân kia bị ấn nhẹ một cái, cả người hắn giật bắn, cánh mông theo bản năng khép chặt lại, hai chân co lên trước ngực.
Lam Vong Cơ đẩy cái đùi của hắn ra ngoài một chút, lòng bàn tay xoa nhẹ lên bờ mông, xoa ra được một kẽ hở, tay kia mò mẫm khám phá nơi bí mật, ngón tay chầm chậm xoa dọc theo chỗ non mềm hồng hào đó, đến khi xoa tới một cái miệng nhỏ, liền đút một ngón tay vào.
"Lam Trạm... ngươi, nè, nhẹ chút.... A!"
Rất nhanh hắn đã không còn hơi sức để nói nữa, Lam Vong Cơ không chỉ không nhẹ tay, mà còn dần dần tăng lực đạo lên, tiểu huyện non mềm nhu thuận, vách ruột nóng ấm liếm lấy ngón tay thon dài trắng nõn của đối phương.
Dưới thân truyền đến cảm giác kỳ dị khiến người ta da đầu căng chặt, Nguỵ Vô Tiện bất an bắt đầu tránh né, hai chân đạp Lam Vong Cơ lung tung. Lam Vong Cơ quỳ không chút suy suyển, một tay bóp eo hắn, một tay kia bám vào kẽ mông, nhanh chóng lại đút ngón tay thứ hai vào.
Hai ngón làm thành một hình trụ, trong hang động bí mật mềm nóng kia nhẹ nhàng xoa chậm rãi miết và quét qua quét lại, tiếng nức nở thầm thì của Nguỵ Vô Tiện quanh quẩn giữa những tấm rèm che bằng lụa đỏ. Y theo giai điệu của âm thanh đó, mò mẫm từng chút từng chút trên vách ruột, chẳng bao lâu, đã tìm thấy nơi suối nguồn âm thanh.
Nguỵ Vô Tiện liên tiếp tuôn ra một chuỗi những âm thanh cao thấp không ổn định, Lam Vong Cơ liền thu lấy những điểm đó hết miết lại xoa, hai cái đùi đè trên người y bỗng nhiên run rẩy lên, y nắm lấy mắt cá chân của Nguỵ Vô Tiện, kéo nó sang một bên, dùng sức đè xuống, cái đùi của Nguỵ Vô Tiện giống như trang sách bị mở ra, khe hở nóng rực ở mông kia lập tức giống như hẻm núi sâu thẳm giấu mình sau lớp sương mù đã lâu, lần đầu tiên được ánh sáng chiếu vào.
Tấm màn lụa đỏ bị gió đêm cuốn lên, một chút hơi lạnh chui vào giữa hai chân, len qua khe hở kia, Nguỵ Vô Tiện xấu hổ không chịu nổi một trận, theo bản năng kẹp chân lại, nhưng ngay sau đó lại bị Lam Vong Cơ không vui bẻ mở ra. Hắn cắn chặt răng, nhịn xuống cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ kia, gian nan cúi đầu, "Lam Trạm ngươi từ từ, ta có chút khó chịu...."
Đầu Lam Vong Cơ đang cúi thấp chăm chú nhẹ nhàng ngước lên, thấp giọng nói: "Đau sao?"
Nguỵ Vô Tiện mặt hơi hơi đỏ, "Không đau, nhưng quá bủn rủn...."
"Là như thế này sao?" Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, ngón tay quét một cái, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa rên lên một tiếng, y nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, "Không sao".
".... Ngươi! Ngươi nói không sao thì không sao à? Người bị ngón tay thao lại không phải là ngươi! Ê... Ngươi còn cười! Đừng phủ nhận, đừng giả bộ! Ta nhìn thấy rồi! Tên khốn nạn nhà ngươi! Lưu manh!.... A! Nhẹ một chút! Nhẹ một chút... Ô ô, ca ca tốt, cầu xin... cầu xin ngươi...."
Nguỵ Vô Tiện không thở nổi nữa, đứt quãng kêu lên, trong miệng là phản đối, nhưng người khác nghe vào tai lại là ý vị khác, từng trận tiếng rên rỉ sung sướng dậy sóng, trong bóng đêm yên tĩnh cướp sạch lý trí còn sót lại của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn đáng thương, động tác của ngón tay chậm lại một chút, hai ngón tay thon dài rút ra khỏi tiểu huyệt hồng hào, rút chưa được một nửa, đã có thuỷ dịch trơn dính chảy ra theo kẽ mông, Lam Vong Cơ nhìn chăm chú hai ngón tay thấm đẫm ánh nước, ngón cái vân vê, cảm nhận xúc cảm vi diệu của một ít chất dịch nóng ấm này xoa trên lòng bàn tay, ánh mắt tối xuống, ba ngón tay lại đâm vào.
Tiểu huyệt nuốt xong ba ngón tay của y, có chút ráng sức, cơ bắp chân theo đó hơi run rẩy. Chẳng bao lâu, giữa đùi tí tách tí tách, làm như một trận mưa nhỏ rơi xuống, thuỷ dịch tung toé, âm thanh ướt át của mấy ngón tay của Lam Vong Cơ phun ra nuốt vào liên tục.
Một vệt đỏ kích động bùng cháy trên lồng ngực trắng nõn, mồ hôi nóng rực bao bọc cả người, giống như vừa đánh nhau một trận, ngã giữa gối từ từ thở dốc, rốt cuộc khi Lam Vong Cơ rút ra, cổ họng của hắn thở phào một hơi, ánh mắt càng mơ hồ, tan rã giữa các tấm màn lụa đỏ càng là lửa cháy ở khắp nơi, Lam Vong Cơ nâng eo mông của Nguỵ Vô Tiện lên điều chỉnh tư thế, tay nắm hành thân, phần đầu cứng đến mức không thể tưởng tượng được ma sát ở huyệt khẩu.
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng, chỗ bí ẩn bị cọ cọ quẹt quẹt một hồi, chỉ cảm thấy lại có thứ gì đó sắp đút vào, nhíu nhíu mày, hai chân hơi dạng ra, kẽ mông nóng rực cọ qua phần đầu nấm, tựa như giấy diêm sinh cọ loạn xạ lên đầu que diêm, không có lửa cũng có khói, Lam Vong Cơ rên lên một tiếng, giống như mặt đất ầm ầm rung chuyển trước khi núi lửa phun trào.
Bóp chặt eo của hắn, bụng hạ xuống, phía trước đi vào với khí thế như chẻ tre, hạ thân Nguỵ Vô Tiện bị dị vật cứng rắn nong ra, vách ruột đau rát giống như bị phỏng, rõ ràng chỉ là mới đâm vào một phần nhỏ, nhưng làm như cả người đều bốc cháy, trái tim đập dữ dội, khó chịu đến mức cong cả người, gợi lên một ký ức đáng sợ, đôi mắt đột nhiên nhắm chặt, một dúm linh hồn nhỏ bé bị ném vào trong bóng tối.
Động tác Lam Vong Cơ cứng lại, bình tĩnh trong chớp mắt.
"Nguỵ Anh...."
Lam Vong Cơ đưa một tay lên vuốt ve gương mặt hắn, lau đi vài giọt nước mắt trên lông mi hắn, tay kia xoa bóp chỗ eo hắn rất thoải mái, làm như muốn xoa mềm thân thể căng thẳng của hắn, "..... Thả lỏng".
"Đừng..." Nguỵ Vô Tiện vô thức lắc đầu, khoé mắt trào ra càng nhiều nước mắt hơn, chảy vào mái tóc, rơi xuống những lọn tóc xoã trên gối. Mạt ngạch bị hắn giãy giụa, tuyệt vọng đến mức bị trói ở đó làm như không phải cổ tay mà là linh hồn của hắn.
Cổ tay trắng nõn thanh mảnh rất nhanh bị siết chặt tạo ra vài vết hằn đỏ, Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, vội vàng tháo mười mấy cái nút thắt kia.
Tục ngữ nói: Lúc trói buộc là rất sảng khoái.....
Những nút thắt bị y dùng đầu ngón tay moi hồi lâu, lít nha lít nhít chẳng cởi xong được một cái, cũng may Lam Vong Cơ sau khi say rượu làm như tương đối không cứng nhắc nguyên tắc, dứt khoát ra chút sức mạnh, trực tiếp làm đứt.
Hai cánh tay buông xuống được Lam Vong Cơ vắt lên vai, Nguỵ Vô Tiện lập tức ôm cổ y.
"Nguỵ Anh...." Giọng Lam Vong Cơ nghe ra có chút gấp gáp, cúi người hôn lên hàng mi không nhịn được run rẩy của Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện nhíu chặt lông mày hơi hơi nhúc nhích.
"Nguỵ Anh, nhìn ta".
Tiếng gọi này không lớn, đi vào trái tim đang đập mạnh của Nguỵ Vô Tiện, đánh thức lý trí đang bị hồi ức ăn mòn của hắn, hắn thật cẩn thận hé hai mắt ra, ánh vào mi mắt chính là cái nhìn chăm chú ấm áp như ngọc của Lam Vong Cơ.
"Là ta" Lam Vong Cơ nói.
Hô hấp Nguỵ Vô Tiện khẽ hoảng hốt, ánh mắt run run rẩy rẩy khoá chặt trên mặt Lam Vong Cơ, như thể giữa các cơn sóng trôi nổi ôm được một cái phao, giữa bóng đêm thấy được một chùm ánh sáng mờ nhạt, ý thức đang chìm vào hư vô đó của hắn được Lam Vong Cơ dẫn dắt trở về hiện thực, Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, hạ hông xuống đâm vào, lại đi thẳng vào một đoạn.
Mọi âm thanh bị bóp nghẹt giữa lồng ngực, Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ, đồng tử hoảng sợ co lại, sau đó nhịn xuống, không nhắm mắt, làm như người trước mắt này, gương mặt này là phương thuốc hay cho mọi đau đớn.
Nguỵ Vô Tiện thở yếu ớt, ánh mắt nhận chủ của con thú nhỏ kia nhìn đến nỗi tim Lam Vong Cơ đập sai một nhịp, cắn răng chống lại cơn xúc động thú tính trong cơ thể, lại gian nan đẩy chính mình vào một chút.
".... Ưm!" Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nức nở, đôi mắt nhắm chặt trong chớp mắt, tí tách, có thứ gì đó rơi vào lông mi hắn, mí mắt mơ hồ chớp một cái, chớp trúng giọt nước đó, cố gắng mở mắt ra.
Mồ hôi từ trên tóc Lam Vong Cơ nhỏ giọt xuống, cằm bạnh ra thành đường cong cứng rắn, dẫn xuống vài giọt mồ hôi nóng hổi, nhiễu xuống ngực Nguỵ Vô Tiện thành một vũng nước nhỏ. Nguỵ Vô Tiện khó chịu, y cũng khó chịu, kẹt ở bên trong, tiến thối lưỡng nan, trên mặt gần như chật vật chịu đựng, mặc dù như vậy, y vẫn quan tâm đến cảm xúc của Nguỵ Vô Tiện, giọng nói nghe ra có một tia không ổn, nhưng tràn đầy dịu dàng: "Đau không?"
Môi Nguỵ Vô Tiện mấp máy, hắn sợ Lam Vong Cơ tự trách, khó mà nói "Đau", khẽ lắc đầu, "Không đau lắm, nhưng căng trướng đến khó chịu... Ngươi quá lớn".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ gần như là tan rã trong nháy mắt, giọng nói khàn cả đi, "Đừng nói nữa...."
"Hả?... Ơ...." Nguỵ Vô Tiện làm như khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ôm Lam Vong Cơ chặt hơn một chút.
Lam Vong Cơ bị hắn túm xuống, vùi vào cần cổ ấm áp của hắn, hít sâu vài hơi, cổ Nguỵ Vô Tiện toả ra một mùi hương đặc biệt dễ ngửi, Lam Vong Cơ nổi lên một cơn khô nóng, đè người bên dưới xuống, lập tức cắn vào cần cổ trắng nõn của hắn một cái.
"Ô!" Nguỵ Vô Tiện cả kinh, không biết chọc giận y chỗ nào, khoé mắt ngấn nước nhoà đi trong chớp mắt, sau đó trả thù mà, cắn vào vai Lam Vong Cơ một ngụm.
Dục vọng không có chỗ để phát tiết hoá thành trận tấn công bằng miệng lưỡi, hai người phảng phất như hai con thú nhỏ động dục, ôm đối phương cắn tới cắn lui, cứ như vậy gặm nhau một lát, lực cắn của Lam Vong Cơ không thua gì lực tay, Nguỵ Vô Tiện bị cắn đến oa oa kêu đau, không hề buông tha một chút nào, hắn chưa từng cảm thấy Lam Vong Cơ quá mức đáng giận như vậy, bất đắc dĩ mạng mình trong tay người ta, không dám làm càn, hạ thân cứ thế nuốt lấy vật đó của Lam Vong Cơ, căng ra một hồi, thân thể dường như rốt cuộc đã thích ứng một ít, Lam Vong Cơ thấy vẻ mặt hắn hơi thả lỏng, mới tiếp tục động tác.
Lam Vong Cơ đã vận sức chờ phát động cái chày này lâu lắm rồi, dừng cương bên bờ vực đến hồi kết thúc, rốt cuộc kềm chế không được, vừa cập cảng, liền bùng nổ đùng đùng đâm giã đến nơi ướt nóng mềm mại nhất.
dương v*t đâm vào cơ thể Nguỵ Vô Tiện liên tục, ngay cả thuỷ dịch vốn đã bôi trơn huyệt đạo cũng biến thành dầu hoả, đốt thành một luồng nhiệt nóng rực lăn lộn qua lại trong vách ruột, huyệt khẩu sung huyết sưng to, hoàn toàn phục tùng mà phun ra nuốt vào thạc vật hung mãnh kia, hai chân lúc đầu rụt rè thận trọng, bây giờ một chút sức lực cũng không có, treo bên hông Lam Vong Cơ đong đưa tới lui.
Qua được giai đoạn đầu khai hoang trúc trắc, hung khí dưới thân kia của Lam Vong Cơ cũng khuấy đảo ra được một chút thú vị ngoài cảm giác trướng đau, mỗi lần dương v*t cọ qua điểm mẫn cảm, Nguỵ Vô Tiện liền khẽ run rẩy một chút, thuỷ dịch từng đợt từng đợt trào ra nhẹ nhàng, tiếng va đập vào bờ mông khô ráo lúc đầu cũng đã mang một chút ướt át nhầy dính ái muội.
Nguỵ Vô Tiện vốn là có chút khẩn trương, nhưng lại thuận lợi hơn so với dự đoán, mỗi một lần Lam Vong Cơ ra vào, là có một cảm giác sung sướng mềm mềm mại mại xông lên đỉnh đầu hắn, nghĩ là đối phương quan tâm hắn, làm vừa phải, tuy rằng vào sâu, nhưng cố gắng nhẹ nhàng, va chạm qua lại như con thuyền trôi nổi, hắn ở đầu thuyền chậm rãi bập bềnh, bị làn sóng ấm áp cào quẹt, nhưng lại hơi có chút không gãi trúng chỗ ngứa, không đã, nhớ đến chút dư vị bủn rủn tê dại này, hai chân Nguỵ Vô Tiện bất tri bất giác kẹp chặt, nuốt chặt Lam Vong Cơ khó tách rời.
Sắc mặt Lam Vong Cơ chợt biến đổi, giữa mày căng thẳng, đột ngột thở hổn hển một cái, bóp lấy vòng eo mềm dẻo thon gầy kia của Nguỵ Vô Tiện nâng lên trên, tìm đúng tư thế, sau đó hông bắt đầu di chuyển kịch liệt.
"A!"
Ba hồn bảy vía vừa mới gom đầy đủ của Nguỵ Vô Tiện lại bị đâm cho bay hết ra ngoài, nhịn không được mắng một câu, âm cuối còn chưa dứt đã vút cao lên thành một tiếng kêu to không biết là phản đối hay là thoải mái, mười ngón tay quàng trên lưng Lam Vong Cơ bấm sâu vào, chịu đựng qua cảm giác đau mỏi quái dị vừa sướng vừa khổ này, cảm giác nóng rực hầm hập chạy dọc theo xương sống lên phía trên.
Lam Vong Cơ cắn chặt răng, cúi đầu va đập mạnh mẽ một trận, đâm vỡ vụn tiếng rên rỉ tăng cao dần của Nguỵ Vô Tiện, cổ Nguỵ Vô Tiện ngửa cao lên, Lam Vong Cơ nhào tới phía trước, vòng lấy cổ hắn, cắn một cái vào hầu kết hắn.
Những giọt nước mắt do bị kích thích ướt nhoà đôi mắt đen bóng của Nguỵ Vô Tiện, rơi xuống mái tóc đen bung xoã tán loạn trên giường, lăn tròn khắp nơi như châu ngọc.
Bàn tay để trên eo Nguỵ Vô Tiện trượt theo đường hông, từ bụng nhỏ xuống đến bẹn, mang theo một chút thuỷ dịch nhầy dính, dọc theo đùi lên phía trước, cuối cùng dùng lực hướng sang bên cạnh, rồi giữ chặt, hai cánh mông của Nguỵ Vô Tiện bị tách ra đến cực hạn, giữa mày nhíu lại, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ lại đi sâu vào bên trong hắn thêm vài phần, bủn rủn ỉu xìu xin tha một trận. Lam Vong Cơ nhịn lâu như vậy, cho dù kiên nhẫn và thương tiếc nhiều thế nào, cũng không thắng nổi sự mê hoặc từ thần thái đến cơ thể hắn vào giờ phút này, đem thân thể hắn bẻ ra đến mức tối đa, tiếp tục làm việc với nó.
dương v*t nổi đầy gân tím ra ra vào vào mạnh mẽ ở kẽ mông đang căng ra, tiểu huyệt bị ép buộc lúc đóng lúc mở theo động tác phun ra nuốt vào không ngừng, thuỷ dịch bị ép ra nhuộm ướt đẫm bóng loáng vật màu đỏ sậm kia. Bên dưới bụng nhỏ của Nguỵ Vô Tiện, vật đằng trước đã sớm đứng vểnh cao, mang theo chút ướt nhờn lắc lư trong không trung, một tay Lam Vong Cơ cầm lấy vật nhỏ ấy, nhẹ nhàng tuốt vài cái, Nguỵ Vô Tiện mơ màng bị kích thích đến cùng cực, làm thế nào nhịn được khi phía trước được tuốt lộng? Trước mắt chợt hiện lên một mảng trắng xoá, một dòng dịch nóng trắng đục đột ngột phóng thích ra tay đối phương, khoái cảm quá mức kịch liệt dẫn đến một trận choáng váng thật lâu, trận choáng váng qua đi, cảm giác kiệt lực mệt mỏi lan tràn từ các ngón chân trở đi.
Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn rơi vào trong lòng ngực đối phương, mơ hồ cảm thấy, Lam Trạm có phải cũng nên sắp tới rồi không?
Lam Vong Cơ vốn định cùng Nguỵ Vô Tiện leo lên đỉnh, không ngờ thân thể trong lòng ngực này lần đầu khai trai, bị y thao lộng nửa ngày, toàn thân đều mẫn cảm vô cùng, nhịn không được chạm vào, hai cái đã trực tiếp đầu hàng trong tay y.
Từ sau khi Nguỵ Vô Tiện trọng sinh, Lam Vong Cơ là bị trêu chọc bằng đủ mọi cách, tích tụ một cỗ dục hoả không có chỗ phát tiết, lúc này làm sao có đạo lý dễ dàng kết thúc, quỳ hai đầu gối xuống, kéo thân hình mềm như bông của hắn qua, ôm vào lòng, nâng mông hắn lên lên xuống xuống.
Tư thế lúc này của Lam Vong Cơ có thể nói là ngồi nghiêm chỉnh, như thể đang ngồi học, một đôi mặt trong veo lạnh lùng tuyệt đẹp, hạ thân Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến mềm rục, khi hạ xuống nương vào trọng lượng của thân thể, chật vật nuốt lấy Lam Vong Cơ càng sâu hơn, chỉ cảm thấy cả người đều bị nghiền nát, không dùng được chút sức lực nào, tuy là ngồi, nhưng tất cả đều do Lam Vong Cơ làm. Khoái cảm quá mức mãnh liệt cùng với vận động quá mức dữ dội, thân thể yếu đuối hơn nhiều sau khi trọng sinh này lại là không chịu nổi, trái tim quá tải đập thật mạnh, giống như bị con hổ giữ lấy chạy qua mấy đỉnh núi, lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài lồng ngực, trong đầu từng đợt sóng trắng xoá choáng váng, hắn bám vào sau cổ Lam Vong Cơ, giọng nói đã có chút khàn khàn: "Lam Trạm... ta không chịu nổi, ngươi nhanh lên một chút..."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ quả thực thả hắn xuống, hai tay y nâng Nguỵ Vô Tiện lên, đem chính mình rút ra, chất lỏng từ bẹn Nguỵ Vô Tiện rải rác chảy xuống dưới, hắn vừa định thở phào một hơi, liền cảm thấy bên hông một luồng sức mạnh, cả người bị ném lên giường, vì tư thế quỳ bò của hắn mà chút chất lỏng này chảy dọc xuống đầu gối, dính lên chăn đệm, thấm ra một mảng loang lổ như hoa mận đỏ tươi.
Lam Vong Cơ từ phía sau một lần nữa lấp đầy bên trong thân thể hắn.
Nguỵ Vô Tiện giật mình một cái, hai chân run không chịu được, mật huyệt bên trong bị cọ quẹt vừa nóng vừa rát, Lam Vong Cơ đỉnh tới từ phía sau, lực đạo hung hãn vô cùng, đem thân hình thật vất vả chống đỡ của hắn đâm nhích tới trước một đoạn, sau đó lại kéo trở về, như thể vỏ kiếm đáp ứng lệnh triệu hồi, bao lấy hung khí không hề thua kém Tị Trần một chút nào ở dưới háng của y.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện chỉ có một suy nghĩ: Ta sắp bị Lam Trạm làm đến hỏng rồi.
Hắn vươn một cánh tay ra phía sau, yếu ớt đẩy Lam Vong Cơ một cái, động tác của Lam Vong Cơ hơi khựng lại, Nguỵ Vô Tiện nhân cơ hội này, rút ra khỏi người y, lảo đảo sắp ngã bò tới mép giường, còn chưa kịp có một hơi nghỉ ngơi, đã bị Lam Vong Cơ kéo trở về. Lam Vong Cơ không nói một tiếng, động tác lại không cho phép phản kháng, để Nguỵ Vô Tiện nằm ngửa túm đến dưới thân, cúi người đè xuống, cự vật giữa háng lại một lần nữa lấp đầy trở về.
Nguỵ Vô Tiện: "Cái gì....."
Chút ướt dính giữa hai chân bị cơn gió luồn vào qua tấm màn cuốn lên tạo ra một tia mát lạnh, ngay sau đó lại được bổ sung dòng nước nóng ấm mới, Lam Vong Cơ giống như người đi hái mật nếm được hương vị, hái được chút mật ngọt giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện, chăm chỉ, với ý đồ ép ra càng nhiều hơn, mà mật huyệt kia cũng vô cùng thuận theo mà đáp lại, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra mật ngọt.
Tư thế này, Nguỵ Vô Tiện thấy rõ ràng được gương mặt của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ dường như vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng cặp mắt kia lại không lừa được người ta, bên trong có thứ khiến Nguỵ Vô Tiện vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, làm hắn nhớ tới một hình ảnh nhiều năm qua vẫn luôn làm cho hắn hoang mang.
Giữa một mảnh hỗn độn trong Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn như thế này.
Bây giờ, hắn hơi hiểu ra, đây là một con thú được che giấu thật sâu trong tim, bên dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng khắc chế của Lam Vong Cơ, chỉ để cho một mình Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy được con thú đó.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác thoả mãn không gì sánh bằng, như thể một cái kén mềm mại nhẹ nhàng vòng mấy vòng, cuốn lấy vài phần ngọt ngào, bao vây lấy hắn, chỉ cảm thấy, đời này để Nguỵ Vô Tiện hắn nhìn thấy được, thì có thế nào cũng xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất