Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 142

Trước Sau
Lời phỏng đoán của Lam Vong Cơ xui xẻo thành sự thật, ở trong một hầm mộ thật lớn chứa mấy trăm người, một góc hầm mộ giống như bị một cây búa khổng lồ đập vỡ, lộ ra một mảng tối đen kinh hoàng đất cát bay loạn xạ, bọn họ như thể đặt mình vào trong một nơi bị bão cát hoành hành dữ dội quanh năm ở dưới lòng đất, thu mình bên trong trận pháp quan tài, là một thế giới an toàn và sáng sủa, bên ngoài trận pháp quan tài là một thế giới khác đã bị xé nát, thân thể chỉ cần cách xa cỗ quan tài cuối cùng khoảng một trượng, thì sẽ bị gió cát xuyên thủng trong nháy mắt, những phần chân tay dập nát còn sót lại bị đánh tan thành bụi mịn, hoà lẫn thành một thể với địa ngục cát lún vô cùng vô tận.

Ôn Tình đi giữa đám người, cứu chữa cho một vài tu sĩ bị phỏng, ngoại trừ những người này ra, số lượng người cũng không bị tổn hao nhiều.

Lam Hi Thần vừa kinh ngạc vừa vui mừng chào đón hai người, giải thích với bọn hắn: "Hai người Kim Quang Dao và Tô Thiệp sau khi dẫn chúng ta đến lối ra, dùng Kim Lăng uy hiếp, đồng thời đi theo lối ra bằng gỗ lên phía trên, mỗi lần đi được một bước, là phá huỷ chỗ mà bọn chúng từng đứng lên, ý đồ cho chúng ta mắc kẹt đến chết trong hầm mộ. Nơi này vốn có một sạn đạo (đường núi lát ván gỗ trong hẻm núi hoặc bờ vực) đi thông lên mặt đất, xây dựng bên trên vách đá của hang động được hình thành bởi đất cát, sạn đạo bị bọn chúng phá huỷ từng chút một, vách động bằng đất cát trên kia lập tức lỏng ra, cuối cùng, biến thành đất cát bay loạn xạ không thể khống chế như hiện giờ.

Lam Vong Cơ nói: "Không có cách nào xây dựng lại sạn đạo hay sao?"

Lam Hi Thần lắc đầu, "Sạn đạo đều không phải là đường thẳng, mà là giống như trận pháp quan tài này vậy, dùng một vị trí trấn áp nào đó để xây dựng trên vách động, quanh co uốn lượn, chúng ta tuy rằng có thể nhớ rõ hướng đi của một đoạn sạn đạo gần nhất, nhưng không thể nào biết được bố cục của toàn bộ sạn đạo, có vài chỗ nằm khuất tầm nhìn của chúng ta...."

Lam Vong Cơ nói: "Vị trí trấn áp.... Trong số các tu sĩ không có ai thông hiểu loại trận pháp này hay sao?"

Lam Hi Thần nói: "Có, thật ra là có, vị tu sĩ kia tuy không nắm chắc mười phần, nhưng cũng sẵn lòng thử một lần, chỉ là, điều quan trọng nhất chính là, vật liệu để trấn áp cát lún..."

Nguỵ Vô Tiện tiếp lời nói: "Cần phải dùng vật liệu từ gỗ Giao Hoạn, những quan tài.... trong hầm mộ, bổ ra lấy dùng được không?"

Lam Hi Thần thở dài nói: "Có người từng đưa ra biện pháp này, nhưng cũng có người lo lắng, một khi chúng ta dùng những quan tài này, trận pháp quan tài sẽ phát sinh biến hoá, vị trí gian hầm mộ này của chúng ta cũng theo đó phát sinh biến hoá, thậm chí nứt toạc đổ sụp xuống, bởi vậy không ai dám hành động ẩu tả. Vậy nên, hiện giờ mọi người... bị mắc kẹt trong một ngõ cụt".

Gió cát dữ dội giống như một con rồng khổng lồ chiếm cứ không gian bên ngoài gian hầm mộ, hướng đi thay đổi thất thường, tiếng động ào ào, có lúc phát ra tiếng ù ù nho nhỏ không biết là va chạm hay là chấn động, những hạt cát li ti như cơn mưa rào đổ xuống, rơi bên trên lỗ hổng được phá mở để đi vào, có tu sĩ bày ra một đống trận pháp trấn phong và tĩnh âm ở chỗ nứt trên mặt đất, mới giảm bớt được một ít tiếng ồn khác thường lọt vào tai và những cơn gió xoáy thổi đến mức người ta không thể đứng vững.

Đám người vây quanh Tô Thiệp, ép hỏi gã xem có lối ra nào khác không, trong cơn tuyệt vọng và phẫn nộ, đám đông dần dần mãnh liệt lên, có người bắt đầu dùng tư hình để đối phó Tô Thiệp, tiếng chửi bậy tức giận truyền đến bên tai Nguỵ Vô Tiện, trong lòng hắn liền hiểu rõ, nhớ đến lời nói của Kim Quang Dao, lối ra chỉ có một đường này, sợ rằng không phải là lời nói dối.

Kim Tử Hiên tiếp nhận Kim Lăng từ tay Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt có chút phức tạp, một mặt thấy may mắn vì cha con đoàn tụ, mặt khác cảm thấy con trai và mình cùng ở trong tình cảnh nguy hiểm, không biết mừng hay lo, nhưng rất nhanh chóng y đã cảm thấy hạnh phúc với nhiệm vụ của một người cha, đút đứa nhỏ ăn hết bình sữa trong nháy mắt, sau đó ẵm nó đi vòng vòng, chỉ có nó vài vị thúc thúc, để nó la hét lung tung vài tiếng, đứa nhỏ rất vui vẻ, chỉ về hướng Nguỵ Vô Tiện, mắt mở to nhìn phụ thân, giống như là nhận ra vị cữu cữu này.

Nhiếp Minh Quyết ở một bên trầm tư, thỉnh thoảng nói chuyện với các tu sĩ giỏi trận pháp, bàn luận tính khả thi của việc xây dựng lại sạn đạo, Nhiếp Hoài Tang thì rúc vào một góc, vô cùng chán nản chơi với cây quạt của hắn.

Giang Trừng đi đến bên người Nguỵ Vô Tiện, nói: "Ngươi có ý tưởng gì?"

Nguỵ Vô Tiện thần bí hề hề nói: "Ta suy nghĩ, thay vì tạo ra một trận pháp mà chúng ta đều không biết, còn không bằng trực tiếp đâm thủng cái nóc hầm mộ này, trực tiếp dựng một cái thang dài đi tới trên mặt đất".

Giang Trừng xì một tiếng nói: "Ngươi ngốc à, đâm thủng cái trần này, gió cát kia trực tiếp cuốn ngươi đi, ngươi đừng nói với ta ngươi có thể ngự kiếm trong gió cát kia nha?"

Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười: "Cũng đều là đâm, thì phải xem ngươi lấy cái gì đâm, nếu dùng thứ có thể áp chế gió cát này để đâm, vậy thì khác rồi."

Giang Trừng hừ nói: "Đừng có úp úp mở mở, rốt cuộc phải làm thế nào? Chẳng lẽ, ngươi là muốn xếp chồng mấy quan tài đó thành một cây cột, thông lên mặt đất?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Có ý tứ đấy, Giang Trừng, trẻ nhỏ dễ dạy, tiếp tục nghĩ đi".

Giang Trừng vỗ một chưởng tới: "Ngươi cút, mau nói!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Gỗ thì đúng là gỗ rồi đó, nhưng tại sao phải khăng khăng dùng quan tài, trực tiếp trồng một cây thần ở đây, không phải có thể nối thẳng lên tới trời hay sao?"

Bọn hắn nói chuyện, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần ở bên cạnh đương nhiên cũng nghe được hết, Lam Vong Cơ liền hỏi: "Làm thế nào trồng cây?"

Nguỵ Vô Tiện làm như thật nói: "Từ không thành có, có cách nào sinh ra?"

Ba người nhìn lẫn nhau, Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, cho ngươi một gợi ý, nhớ lại ngũ hành mới vừa rồi ta nói với ngươi"

Lam Vong Cơ im lặng suy nghĩ một tích tắc, ánh mắt hơi sáng lên: "Ngũ hành tương sinh".

Nguỵ Vô Tiện khen ngợi: "Chính xác! Ngũ hành có thể tương khắc, đương nhiên cũng có thể tương sinh, người xây dựng hầm mộ Trương gia, lấy mộc khắc thổ, chúng ta phá bỏ hầm mộ, cũng cần mộc, nghĩ xem, cái gì có thể sinh mộc?"

Lam Vong Cơ bừng tỉnh: "Thuỷ... nước tinh khiết trong linh hồ"

Một lát sau, đám người dần dần quây thành một vòng lớn, từng cái đầu chen chúc xô đẩy hướng vào chính giữa, cố gắng xem náo nhiệt bên trong, ở chính giữa, Lam Hi Thần tay cầm linh hồ, tưới nước xuống mặt đất, dòng nước lạnh trong suốt tập trung trên mặt đất thành một nguồn nước nhỏ, linh thuỷ dần dần bị hút xuống dưới đất, lát sau, từ giữa nguồn nước nứt ra một khe hở, trong khe hở nhú ra một mầm cây nhỏ!

Đám người ồ lên kinh ngạc, bị nhốt mấy canh giờ dưới lòng đất quỷ dị không thấy ánh mặt trời này, cái mầm cây màu xanh nho nhỏ kia chiếu ra một tia nắng ban mai quý giá trong lòng mọi người. Mầm cây nho nhỏ được linh thuỷ tưới lắc lư lảo đảo, trong ánh nhìn chằm chằm của đám đông, thong thả ung dung mà cao lên được ----.



||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||

Một thốn (khoảng 2,5cm).

Tiếng hô hào của đám người bắt đầu nhỏ dần xuống.

Mầm cây nhỏ sau nỗ lực mọc lên ban đầu kia, làm như cảm thấy mình đã rất có tiền đồ, cảm thấy mỹ mãn, không hề có dã tâm mọc cao hơn, mặc cho linh thuỷ tưới vào, nó chỉ bình yên lặng lẽ dừng tại đó, làm một cây con an tĩnh xinh đẹp.

Đám người dần dần im lặng.

Lát sau, một mảnh tĩnh mịch.

Có người nói ra một câu đáng sợ vạch trần sự thật: "Như vầy phải trồng đến ngày tháng năm nào?"

Một trận im lặng không nói gì.

Giang Trừng đưa một ánh mắt về phía Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện xấu hổ cười cười, sau khi ăn một cái trợn mắt xem thường của đối phương, lập tức mím môi lại. Hắn ủ rũ nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, người sau vuốt vuốt ngực hắn, tỏ vẻ an ủi.

Mọi người lại im lặng không nói gì vây xem một lát, chưa hết hy vọng nhìn chằm chằm vào mầm cây Giao Hoạn nhỏ xíu kia, làm như mong nó khi nào thông suốt, biết phấn đấu, sẽ cao thêm mấy thốn nữa.

Chờ đợi một lát, có người đưa ra một ý tưởng giữa bầu không khí trầm mặc: "Có phải... bón phân không ha?"

"....."

Cái ý tưởng này, có kiến thức... một cách bất ngờ.

Mọi người theo tiếng nói nhìn qua, đúng là Nhiếp Hoài Tang.

Nhiếp Hoài Tang cầm cây quạt, nhàn nhã quạt mấy cái, không thể hiểu nổi nói: "Làm gì? Ta nói không đúng sao?"

Trong nhất thời cũng không ai có thể phản bác.

Tuy rằng cũng không đưa tới hy vọng bao lớn, nhưng tốt xấu... cũng là một kiến thức trồng trọt thông thường, thử một chút nói chung không hại gì.

Vấn đề là, phân bón này lấy từ ai.

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dạo qua một vòng, ánh mắt của mọi người tránh né sự dò hỏi của hắn một cách vi diệu, nội tâm hắn cũng là một mảnh cạn lời, bỗng nhiên nhớ tới mình từng tuyên bố trước mặt mọi người, cho dù trần trụi không mặc gì trước đám đông cũng không ai có thể làm gì hắn. Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ, không ngờ có một ngày lời này cũng có thể ứng nghiệm, chẳng lẽ cái hành động phóng túng bừa bãi này thật sự có khả năng phải rơi xuống người hắn sao?

Hắn yên lặng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, người nọ tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, sắc mặt chợt cổ quái lên, giữa mày nhíu lại, làm như rất không đồng ý.

Nguỵ Vô Tiện thuận miệng liền nói: "Thế nào, chẳng lẽ là Lam nhị công tử làm? Thất kính thất kính! Lam Trạm, ta rất tò mò, ngươi có thể làm ra hành động đi tiểu trước mặt đám đông này đến mức độ có bao nhiêu lịch sự, bao nhiêu nghiêm túc, bao nhiêu phong độ, không mất lễ nghi nhỉ?"

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt cười hì hì, còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên ở phía sau đám người, truyền đến tiếng ê a của em bé.

Trong lòng mọi người sáng bừng.

Tiểu Kim Lăng thấy cả đám người đều nhìn nó, rất là vui vẻ, hăng hái phấn khởi nói: "A a!"

Lát sau, Kim Tử Hiên giao đứa nhỏ vào tay Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cởi quần nhỏ của nó ra, đỡ lấy mông đứa nhỏ, nhắm vào cây con, dẫn dụ từng bước nói: "Tiểu bảo bối, nhanh, chỉ trông mong vào nước tiểu đồng tử của ngươi đó, xi xi, mau đi tiểu!"

Nguỵ Vô Tiện xi một hồi, tiểu Kim Lăng rốt cuộc biết nghe lời phải mà đi tiểu, cây con dưới ánh mắt kinh hỉ của mọi người... cao thêm hai thốn, thành công cao khoảng bằng một bàn tay.

Đám người: "....."

Phân bón trân quý này, Nguỵ Vô Tiện không dám lãng phí một chút nào, xách Kim Lăng lên lắc lắc mấy cái, ngay cả vài giọt cuối cùng cũng không sót rơi hết vào cây con.



Cho dù là kiến thức trồng trọt thông thường cũng xác thật không nói nếu bón phân thì sẽ có thể mọc cao một phát lên tới trời, mọi người đồng loạt thở dài một hơi, ngồi xổm trên mặt đất vò đâu bứt tai, có tu sĩ nuôi trồng linh thảo bắt đầu vẽ trận pháp thúc đẩy tăng trưởng trên mặt đất.

Nguỵ Vô Tiện càng không tin vào tà thuật này, thứ này trước giờ chưa từng có cái nào đáng tin cậy, lý thuyết lại tuyệt vời vô cùng, không hề có chút sơ suất nào, trái lo phải nghĩ, vừa không cam lòng lắc lắc tiểu Kim Lăng, thúc giục nó lại đi tiểu, vừa không kiên nhẫn đét vào mông nó. Tiểu Kim Lăng vô cớ bị đánh, tức giận vặn vẹo người, Nguỵ Vô Tiện vẫn không ngừng hờn dỗi đưa nó về phía cây con, đứa nhỏ càng thêm bực mình, chỉ cảm thấy cái thứ nho nhỏ này là cái gì, mà lại quý giá hơn nó, một bàn tay nhỏ đưa ra nắm chặt lấy, "Phựt" một tiếng ---

Cây con bị nó nhổ tận gốc.

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Tu sĩ vẽ trận pháp dừng tay lại, cả đám người cũng hơi ngây ngẩn ra.

Cánh tay nhỏ của tiểu Kim Lăng vung lên, cây con bị ném sang một bên, có vài người trong đám đông sốt ruột, lao ngay tới, nhặt cây con lên, có người đào hố, có người đắp đất, luống cuống tay chân muốn trồng nó lại một lần nữa.

Nguỵ Vô Tiện chính thức từ bỏ, mặt xám mày tro đứng lên, giả bộ tức giận nhỏ giọng mắng tiểu Kim Lăng, "Kim Lăng xấu, bảo bảo hư, còn đặt cho ngươi cái tên Như Lan nữa chứ, thô lỗ như vậy, không có phong phạm Lam gia một chút nào!" Tiểu Kim Lăng túm tóc hắn, ra sức kéo.

Nguỵ Vô Tiện oa oa kêu lên thảm thiết, rốt cuộc được Kim Tử Hiên cứu ra, Lam Vong Cơ thì nhìn hắn một cái, "Như Lan?"

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, quát quát chóp mũi, "Khi đó sư tỷ kêu ta đặt tên, ta... đúng lúc nhớ tới ngươi...."

Khoé miệng Lam Vong Cơ hơi hơi nhúc nhích.

Bóng người xung quanh huyên náo, Nguỵ Vô Tiện kéo tay y, buồn rầu nói: "Nè, ngươi nói xem làm sao bây giờ, đây vốn là biện pháp có hy vọng nhất".

Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần trong đám người ở xa xa, vẫn giơ linh hồ chứa nước tinh khiết lên, kiên nhẫn giúp mọi người tưới cây con, trong lòng khẽ động, ánh mắt tập trung nói: "Ngũ hành tương sinh, thuỷ sinh mộc, mà kim sinh thuỷ, thổ lại sinh kim, thổ thì do hoả sinh ra, mộc lại sinh ra hoả, tuần hoàn như thế, liên kết chặt chẽ với nhau, vô cùng vô tận".

Nguỵ Vô Tiện giữa mày nhíu lại, lẩm bẩm nói tiếp theo lời của y: "Ngũ hành tương sinh, liên kết chặt chẽ với nhau....? Đúng vậy!"

Trong nháy mắt đầu óc khai sáng, hắn suýt nữa nhảy dựng lên, đôi mắt đen láy sáng ngời, hưng phấn đấm một cái vào ngực Lam Vong Cơ: "Lam Trạm! Ngươi cũng thật là thông minh! Ngũ hành tương sinh, không phải chỉ có thuỷ đúng không! Nếu là ngũ hành cùng nhau trợ lực, tuần hoàn không ngừng, nhất định có thể sinh ra nguyên tố cuồn cuộn không ngừng! Như thế lo gì cây to không được tạo thành!.... Ta nghĩ lại, hiện giờ chúng ta có đủ năm loại thánh khí đúng không? Ngoại trừ bản thân cây thần, đất vô tận chỗ này, linh hồ của Lam gia, cánh tay lửa của Tô Thiệp, còn có... kim nữa".

Nguỵ Vô Tiện gãi cằm, lại rầu rĩ, Âm Hổ phù là do âm thiết kiếm đúc thành, mà âm thiết kiếm là đồ vật do xưởng rèn ngầm tạo ra, theo lý thuyết xem như thánh khí, nhưng nó đã bị Tiết Dương ra tay huỷ hoại, thành một khối sắt vụn, bởi vậy Nguỵ Vô Tiện vứt nó qua loa trong Tĩnh Thất, khi ra ngoài cũng không mang theo bên người.... Nói vậy, ngũ hành chẳng lẽ không thể gom đủ?

Lam Vong Cơ vỗ lên lưng hắn một cái, lấy túi càn khôn từ trong ngực ra, đưa tay vào bên trong, từ từ lôi ra một đồ vật dài mảnh từ trong đó.

Một thanh tiên kiếm có ánh sáng bạc mờ nhạt lưu chuyển.

Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc kêu lên: "Là thanh kiếm bạc mà Vũ Trăn tiền bối tặng!"

Đám người lại làm thành một vòng tròn, chu vi hình tròn có vẽ một kết giới bảo vệ, dòng linh lực trong kết giới rực rỡ lấp lánh, người giữ trận đứng ở bốn vị trí, cầm pháp khí duy trì trận pháp không bị phá huỷ.

Đám đông tách ra một đường đi, Tô Thiệp được tiếp đón đến mức mặt mũi bầm dập âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi đi tới trước, đặt cánh tay lửa cháy rực vào trong trận. Mặt đất vốn bằng phẳng đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, mỗi vết nứt ẩn ẩn toả ra khí nóng, đói bụng hơn nửa ngày, bên trong thân thể chưa thực hành tích cốc này của Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phát ra tiếng lêu lộc cộc, đoán chừng chủ nhân của thân thể này thấy hình ảnh mặt đất bốc hơi nóng, nhớ tới món gà bọc đất sét nướng.

Nguỵ Vô Tiện ở bên đây xấu hổ xoa xoa bụng, ở bên cạnh Lam Vong Cơ bạch y không có gió tự bay lên, tiên khí lạnh lùng cầm thanh kiếm bạc do Vũ Trăn tiên nhân tặng, lòng bàn tay lưu chuyển một dòng linh lực màu lam rót vào thân kiếm, ánh sáng bạc lấp lánh, toàn thân như ngâm mình trong ánh trăng lạnh lùng sáng tỏ, hướng tới con gà bọc đất sét nướng này... à, không phải, hướng tới giữa mặt đất nứt nẻ cắm vào, trong nháy mắt, mặt đất nứt nẻ bị nghiền nhỏ thành đất cát di chuyển, mỗi một hạt cát đều giống như được nhúng vào một lớp ánh sáng lộng lẫy, sắc trắng bạc lạnh lẽo cùng với ánh vàng nóng rực va vào nhau, rực rỡ lung linh, như thể một dòng nước bằng vàng đun chảy khổng lồ không ngừng tràn ra những tia bạc rải rác, sau đó nhanh chóng bao phủ, chảy đi, chói loá cả mắt.

Ngay sau đó, linh hồ bằng ngọc xanh của Lam thị được Lam Hi Thần dùng linh lực cho bay lên không trung, miệng bình nghiêng xuống, tưới dòng nước trong veo, nước suối ấm áp như ngọc chảy qua dòng nước bằng vàng nóng rực, lập tức dập tắt ánh sáng của dòng chảy vàng, từ từ làm khô cứng dòng đất cát đen nhánh đang di chuyển, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trong nước, như đá hắc diện nóng chảy thành dòng nham thạch mềm mại, dần dần hội tụ thành một lốc xoáy dày đặc.

Đám đông kinh ngạc cảm thán, nhón chân mong chờ, giây lát, từ sâu trong lốc xoáy kia, đột nhiên mọc ra một cành cây non dài bằng sải tay, cây non tách làm hai, quấn quanh thật nhanh hướng lên trên, sau một tiếng vang lớn chấn động trời đất, phá thủng nóc hầm mộ, gió cát xoáy tròn như con rồng khổng lồ trên nóc hầm trong nháy mắt im bặt, tiếp đó là một âm thanh giống như con rồng khổng lồ phun phì phì rên rỉ, dần dần yên nghỉ.

Hai cái cây to trước mắt mọi người phát ra tiếng nứt toạc răng rắc lách cách, giống như một đôi tình nhân giao hoạn tương sinh (cùng bên nhau trải qua đau khổ), cành lá tươi tốt và khô héo luân phiên nhau trong nháy mắt phát triển lên cao, trải qua vô số thời gian luân hồi, đám người đắm chìm trong đống lá vàng luân phiên rơi rụng, đầu ngẩng cao, rốt cuộc, vài tia nắng mặt trời le lói mong manh rọi xuống từ một góc trên ngọn cây xa xa cuối tầm mắt.

Vài hòn đá nhỏ bị vỡ đập vào thân cây, vang lên âm thanh nho nhỏ, lăn xuống bên chân Nguỵ Vô Tiện.

Đám đông yên tĩnh lại.

Lam Hi Thần lật cổ tay lại, linh hồ bằng ngọc xanh từ từ rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Tay áo Lam Vong Cơ vung lên, thanh kiếm bạc leng keng tra vào vỏ. Cánh tay lửa thì bị một tu sĩ Kim gia phong kín vào trong một hộp gỗ nhỏ, hai người bên cạnh ông ấy trói Tô Thiệp lại lần nữa. Bốn vị tu sĩ giữ kết giới lúc này đã đổ mồ hôi đầm đìa, trao đổi với nhau một ánh mắt ăn ý, đồng loạt rút lại linh lực, ánh sáng giữa trận pháp dần dần tiêu mất.

Đám người nhìn cây thần mọc lên tận trời này, sau đó thò đầu ra cẩn thận nhìn lên lỗ thủng trên nóc hầm kia, xuyên qua lỗ thủng nhìn quang cảnh bên trên, trong vòng phạm vi một trượng quanh cây thần, đất cát đã trở thành những con côn trùng kêu vo ve, xoay xung quanh thân cây một cách vô hại, nhưng ra xa ngoài mấy trượng, lại là một lốc xoáy cát lún thật lớn, cát đá chuyển động thật nhanh trong một mảnh tối đen mênh mông ào ào va chạm, thỉnh thoảng còn cuốn vào vài cành cây gãy và xương khô trên Loạn Tán Cương, nhìn rất đáng sợ, các tu sĩ ước lượng tiên kiếm trong tay, im lặng cắm sau lưng, vén tay áo, tự động tự giác xếp thành hàng bên rễ cây, lần lượt từng người, như những con kiến nhỏ ngay ngắn đàng hoàng bò lên trên dọc theo thân cây.

Lúc Nguỵ Vô Tiện bò lên mặt đất, liền nghe thấy tiếng rít gào giận dữ quen thuộc, theo âm thanh nhìn lại, thanh đao Bá Hạ trong tay Nhiếp Minh Quyết lật lên một cơn gió lạnh lẽo, trên lưỡi đao sắc bén dính một vệt máu tươi, khuôn mặt tiều tuỵ quỳ bên cạnh Lam Hi Thần, dưới chân Lam Hi Thần, Kim Quang Dao không biết bị chém một đao vào chỗ nào, nửa bên quần áo nhuộm đỏ, hai cánh tay gắt gao ôm đùi Nhị ca của hắn, hơi thở thoi thóp, than thở khóc lóc mà kể lể điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau