Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt
Chương 3
Lúc Nguỵ Vô Tiện ở trên nóc nhà đuổi theo tiểu quỷ mắt xanh kia, mơ hồ nghe thấy, giống như đôi môi ngậm phải một chiếc lá trúc, lá cây theo nhịp thở trầm thấp rung động phát ra âm thanh.
Đuổi đến một chỗ tường trắng ngói xám, vào trong viện tử, thấy tiểu quỷ đẩy cửa vọt vào trong chạy trốn.
Chữ trên khung cửa ghi "Tĩnh Thất"
Đây là một gian nhà thanh nhã đơn điệu nhất mà Nguỵ Vô Tiện từng thấy.
Chỉ một tấm bình phong đơn giản, vài cuốn sách trên bàn, một lư hương bằng bạch ngọc, thoang thoảng toả ra mùi đàn hương thanh lãnh.
Chủ nhân của gian nhà này, rõ ràng như chữ "Tĩnh" ghi trên tấm biển, trên người không có thứ gì dư thừa, không lưu luyến phàm tục, từ trong xương cốt toát ra vẻ sạch gọn và đơn giản.
Không cần nhiều thời gian, Nguỵ Vô Tiện đã đoán ra được đây là gian nhà của ai.
Chủ nhân của gian nhà đẩy cửa đi vào, lúc này y hiển nhiên không còn một chút thanh nhã đơn điệu nào, một bụng lửa giận muốn nghẹn thở, trừng mắt nói với Nguỵ Vô Tiện, "Đi ra!"
Nguỵ Vô Tiện không quên lý do hắn đuổi tới nơi này, cũng không định ngoan ngoãn nghe lời, chỉ nhanh chóng quét mắt khắp xung quanh, tròng mắt sáng ngời, vươn một ngón tay ra như muốn chọt vào ngực Lam Vong Cơ, "Vong Cơ huynh à Vong Cơ huynh, đây là ngươi không phúc hậu nha, thế mà ngươi còn giáo huấn ta một cách đứng đắn lẫm liệt như vậy, trong khi ngươi lại giấu nhiều thứ tốt như thế ở trong phòng mình..."
Lam Vong Cơ theo tầm mắt của hắn nhìn lại, thấy dưới giường không biết từ lúc nào chất đầy hơn mười vò Thiên Tử Tiếu, nhất thời cứng họng.
Nguỵ Vô Tiện hai bước thành một bước đi vào gian phòng bên trong, lấy một vò lên, đặt mông ngồi xuống giường Lam Vong Cơ, mở nút ra uống liền.
Tị Trần phẫn nộ rít lên, muốn đâm về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện sớm đã chờ sẵn, chỉ nhẹ nhàng tránh ra, lại đi ra phòng ngoài, biết chính mình làm hơi quá rồi, vội vàng trấn an nói, "Được rồi được rồi, ta không nên đi vào phòng của ngươi, lại ngồi trên giường của ngươi, rồi còn uống rượu của ngươi, ta xin lỗi! Ta chân thành xin lỗi! Như vậy, chỗ rượu còn lại này để cho ngươi, để cho ngươi... ta còn chưa uống, ngươi cũng thấy rồi".
Lam Vong Cơ lại từ trong phòng lao ra, cũng không nói hai lời, giơ kiếm đâm ngay.
Nguỵ Vô Tiện vừa tránh né trong căn phòng chật chội, vừa oán giận nói: "Lam nhị công tử, ta biết kiếm pháp ngươi lợi hại, ta xin lỗi còn không được sao, hồi nãy ta nói kỹ thuật ngươi không bằng người ta chỉ là muốn chọc ngươi chơi thôi, không phải nói thiệt, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại được chưa. Á! Đau đau đau!"
Lam Vong Cơ nghe vậy động tác đông cứng lại, cho rằng mình thật sự làm Nguỵ Vô Tiện bị thương, đảo mắt nhìn lại thì thấy Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, nhân lúc y chần chừ, liền vòng ra phía sau người y chạy đi.
Lam Vong Cơ tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cổ tay rung lên, quay ngược mũi kiếm Tị Trần, lại đâm tới.
Nguỵ Vô Tiện ôm vò rượu giống y như cá trạch vậy, quả thực là đang chơi trò trốn tìm giữa tấm bình phong và kệ sách, "Ta nói Lam nhị công tử ngươi thế này không chọc ghẹo được, vầy đã muốn bực mình, ta mỗi ngày bị Giang Trừng đổi đủ kiểu la mắng còn chưa tức giận, cho dù nói khó nghe thế nào cũng đều nghe qua, chút ý chí này còn không có thì không biết làm sao để sống sót chứ, ai cũng nói ngươi là mẫu mực của công tử thế gia, riêng điểm này chắc hẳn là không bằng ta".
Lam Vong Cơ thở gấp nói: "Mỗi ngày bị người ta mắng có gì đáng để kiêu ngạo".
Nguỵ Vô Tiện thấy y rốt cuộc chịu hạ mình nói với hắn một câu, lập tức có cảm giác giống như chờ được tới lúc mây tan thấy trăng sáng, tay Lam Vong Cơ vẫn không ngừng ra chiêu, nhưng không tấn công giống như vừa rồi chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ yếu hại.
Nguỵ Vô Tiện cao hứng, lại nổ tung trời lên, "Chuyện này đương nhiên là đáng kiêu ngạo nha, cái gọi là đánh là thương mắng là yêu, giữa đám con nít còn không phải là cãi nhau ầm ĩ rồi mới có thể chơi chung với nhau hay sao? Ngươi biết không, người mắng ta chắc chắn trong lòng đều là thích ta, nếu không thích còn quản ta sống vui vẻ gì cơ chứ, đúng hay không? Ta thấy Lam nhị công tử ngươi hoàn toàn là bộ dạng không chọc ghẹo được, hay là lúc nhỏ không có ai chơi cùng ngươi?"
Thế tấn công bỗng nhiên ngừng lại trong không trung.
Bản lĩnh nói chuyện trên trời dưới đất của Nguỵ Vô Tiện là thiên phú dị bẩm, lời nói không cần đi qua não và miệng đã có thể tự tuôn ra, lời này nói ra một hồi rồi mà bản thân hắn thậm chí cũng không để ý là mình đã nói cái gì, kết quả Lam Vong Cơ tựa như bị nói trúng tâm sự mà dừng lại vậy.
Nguỵ Vô Tiện từ trước đến nay rất giỏi lành sẹo quên đau, nhịn không được lộn trở về nhìn Lam Vong Cơ một cái, lập tức vừa kinh hỉ lại vừa bất ngờ, kinh hỉ chính là Lam Vong Cơ thế nhưng thật sự không định đuổi theo đánh hắn nữa, bất ngờ chính là tuy y vẫn cầm kiếm trong tay, nhưng mắt lại rũ xuống, một dáng vẻ mất mát lạc lõng.
Nguỵ Vô Tiện thấy dáng vẻ đáng thương này của y, trong lòng không hiểu sao mềm nhũn, không thể nghĩ một Lam nhị công tử cao cao tại thượng, ai ai cũng ca ngợi này cũng có một mặt yếu ớt như vậy, liền nhẹ giọng an ủi nói: "Ngươi cũng đừng buồn như vậy, chuyện trước kia đừng nghĩ tới nữa, hiện giờ có ta, không phải là có thể mỗi ngày cùng ngươi chơi hay sao? Ta nói với ngươi ha, đi theo ta có nhiều trò vui lắm, chờ ngày mai sau khi tan học, ta sẽ dẫn ngươi đi bắt cá, hôm nay ta bắt được hai con cá béo mập ở dòng suối nhỏ phía sau núi kia của các ngươi, nướng lên thơm cái ta nói.... Nè nè nè! Ngươi sao lại đánh người?! Ta nói Lam nhị công tử ngươi sao cứ luôn thích người khác nói được một nửa thì đánh lén vậy hả?!"
Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh!"
Nguỵ Vô Tiện khó hiểu nói: "Lam gia các ngươi rốt cuộc có cái gì không cấm? Mọi thú vui trên đời này đều bị các ngươi cấm không còn một mảnh... Nè! Ngươi chém thật ha, ngươi ghét bỏ đồ đạc trong phòng này à?"
Bỗng nhiên, ngoài Tĩnh Thất cuồng phong gào thét, mơ hồ có thể nghe thấy trong gió có làn điệu loáng thoáng, khi Nguỵ Vô Tiện đang muốn ngưng thần để lắng nghe, thì một đám thứ gì đó đông nghìn nghịt từ thềm cửa lăn vào.
Hoặc bò sát đất đi vào, hoặc chen lấn xô đẩy, có tiểu quỷ mắt xanh, có yêu quái sương mù trắng mờ ảo, có ma đầy gai, có linh hồn đêm tối u ám, linh tinh lắt nhắt, ồn ào xôn xao, đi vào phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, đột ngột đẩy Lam Vong Cơ không kịp phòng ngừa ngã ra đất, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt, rồi ở trên người y nhảy nhót trêu chọc cười hi hi ha ha lên.
Lam Vong Cơ nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, giận dữ nhìn chằm chằm một lát, hướng một ánh mắt nghiêm nghị đầy sát ý về phía Nguỵ Vô Tiện.
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ mình, "Không phải... Đây cũng không phải là ta làm!"
Nguyên cả buổi tối Lam Vong Cơ đã bị giày vò đến không chịu nổi, từ kẽ răng nghiến ra hai chữ về phía Nguỵ Vô Tiện, "Cởi bỏ!"
"Gì? Ta đâu có bản lĩnh này! Vong Cơ huynh, chẳng lẽ là..." Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên gần khoé môi, thì thào, "Bình thường ngươi một bộ ra vẻ nhướng mày trừng mắt như vậy thế nhưng đã đắc tội với âm hồn dã quỷ chốn rừng núi rồi sao?"
Lam Vong Cơ đang định phát lực, nhưng tiểu quỷ mắt xanh kia lại giựt lấy vò Thiên Tử Tiếu trên tay Nguỵ Vô Tiện, thọt một ngón tay vào miệng Lam Vong Cơ, ép y mở miệng ra, rồi rót rượu vào.
Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm ở một bên, trợn mắt há mồm, xem một hồi hết sức vui mừng, vỗ đùi cái đét.
Lam Vong Cơ giãy giụa không thôi, nhưng bị sặc rượu, liều chết chống cự một phen, cuối cùng vẫn là bị uống mấy ngụm.
Trợn trắng mắt lên, hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó, đám tiểu quỷ giống như là hoàn thành nhiệm vụ, từ trên người Lam Vong Cơ nhảy xuống, lại y như lúc kéo tới, rộn ràng nhốn nháo, nghênh ngang bỏ đi.
Nguỵ Vô Tiện ngây người, sau khi đuổi theo ra ngoài cửa xem xét một lúc lâu, không có tung tích, trở về phòng, nhìn Lam Vong Cơ bất tỉnh nhân sự, lại ôm bụng cười vui vẻ một hồi.
"Không thể nghĩ Lam Vong Cơ này tửu lượng kém như vậy, thảo nào không chịu được khi nhìn người khác uống rượu... Hắc hắc, ta càng muốn ở chỗ này uống rượu".
Dứt lời, liền lấy mấy vò Thiên Tử Tiếu từ dưới gầm giường lại, vừa nhìn Lam Vong Cơ hôn mê bất tỉnh giống như thưởng thức phong cảnh, vừa uống rượu thoả thích.
Lúc hơi say, tiến đến bên người Lam Vong Cơ, cúi đầu ngắm kỹ.
"Lam Vong Cơ này, lớn lên đúng thật là đẹp..."
Giống như đang ngủ, đầu hơi nghiêng qua, mái tóc đen rơi xuống hai bên thái dương, hàng mi dài mềm mại buông xuống trên mí mắt, cánh môi hé mở, nhè nhẹ hít thở, bớt đi vẻ lạnh lùng, nhu hoà như ánh trăng, thậm chí còn hiện ra vài phần đáng yêu.
Nguỵ Vô Tiện nhìn đến xuất thần, nhịn không được càng lúc tiến lại càng gần hơn, cánh mũi ngửi thấy mùi đàn hương như có như không trên người y.
Cũng không biết có phải rốt cuộc đã say hay không, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy gò má của mình hơi nóng lên, không khí cảm thấy trở nên ngột ngạt, hít thở ra vào, cọ xát vào cổ họng, không khỏi nuốt xuống.
Đột nhiên, hắn lại ngồi dậy, lắc lắc đầu.
"Lần này đắc tội với y không nhẹ... Ngày mai đến nhận lỗi đàng hoàng với y. Bất quá... không đánh không quen nhau, nói không chừng sẽ biến thành bạn tốt thì sao..."
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, bất tri bất giác mấy vò Thiên Tử Tiếu đã vào bụng, xụi lơ trên mặt đất, say rượu lẩm bẩm.
***
Nguỵ Vô Tiện gối đầu lên cánh tay nằm trên sàn nhà gỗ mun mát lạnh.
Ô cửa sổ thổi vào từng trận gió bên hồ, pha lẫn mùi thơm hoa sen.
Trong lúc mơ hồ, một trận cãi vã lọt vào tai.
"Nguỵ Anh, Nguỵ Anh... Mỗi ngày ngươi cũng chỉ biết nhớ thương Nguỵ Anh, bội kiếm của hắn cũng cần Giang tông chủ ngươi tự mình đi bàn bạc với thợ rèn kiếm. Bội kiếm của A Trừng có từng thấy ngươi để ý như vậy đâu?"
"Lúc trước mẹ A Anh đã từng để lại một bản thảo, là bản vẽ bội kiếm được thiết kế riêng cho A Anh, trên đó có tâm huyết của nàng đối với con trai, ta chỉ là cầm đi đưa cho thợ rèn kiếm, cùng xem xét, xem làm thế nào đưa thiết kế này kết hợp vào trong lúc chế tạo "Tuỳ Tiện", có vậy mà thôi".
"Nguỵ Anh thật đúng là có phúc khí tốt, có người mẹ thông minh đa tài như vậy, đáng tiếc mẹ của A Trừng không có tài, không thể thiết kế cho y thứ gì hữu dụng".
"Tử Diên, chuyện này ngươi cũng muốn cãi nhau với ta sao?"
"Không riêng bội kiếm, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, đối với việc dạy kiếm thuật cho A Trừng có quan tâm như đối với Nguỵ Anh không?"
"Thiên tư A Anh rất cao, trình độ hai đứa không đồng nhất, ta chẳng qua là tuỳ theo khả năng để dạy, sao có thể dạy y chang nhau được?"
"Quang minh chính đại".
Một người phất tay áo bỏ đi, một người khác thở dài, lát sau, cũng cất bước rời đi.
Nguỵ Vô Tiện mở hai mắt, nhìn trần nhà, thoáng ngây ra.
"Nguỵ Vô Tiện!!!"
Cùng với tiếng gào thét quen thuộc, cổ áo Nguỵ Vô Tiện bị túm kéo lên không trung, tiếp theo lỗ tai liền bị chấn động muốn điếc.
"Đứng dậy!!! Thi đấu với ta!!! Ngày đêm khổ luyện, ta ngược lại muốn xem Giang Trừng ta có phải thật sự không bằng ngươi, cái đồ lười biếng mỗi ngày chèo thuyền bắt cá hay không!!!"
Ném Nguỵ Vô Tiện ra, rút Tam Độc lập tức đâm tới.
Nguỵ Vô Tiện liên lục lăn mấy vòng chật vật, vất vả mãi mới đứng vững lại, "Giang Trừng!!! Ngươi điên rồi hả?!"
Hai người đấu với nhau.
Tình cảnh này cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.
Thiên tư của hai người Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng tỉ lệ nghịch với sự sủng ái, hai vợ chồng Giang Phong Miên mỗi khi khắc khẩu, sau đó, Giang Trừng liền muốn tìm Nguỵ Vô Tiện để chứng minh bản thân, lần nào cũng khiến hắn đau đầu không thôi.
Nguỵ Vô Tiện tuy rằng cũng rút Tuỳ Tiện ra, nhưng không muốn thật sự đả thương Giang Trừng, không tránh khỏi kê khuỷu tay khắp nơi. Mà Giang Trừng biết Nguỵ Vô Tiện đang nhường y, chỉ càng thêm oán giận, kiếm khí sắc bén, từng chiêu đều ép đến chỗ hiểm.
Nguỵ Vô Tiện lùi bước không kịp, chẳng bao lâu đã bị Giang Trừng đâm bị thương bả vai.
Bên này Giang Trừng hiển nhiên bị chính mình doạ sợ rồi, vội vàng thu kiếm, trên mặt xanh đỏ xen kẽ, vừa hổ thẹn lại vừa không cam lòng.
Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ này của y, ném Tuỳ Tiện sang một bên, cả người lao tới, dùng tay chân đấm đá Giang Trừng. Giang Trừng ném kiếm đánh trả, hai người đánh nhau thành một nùi trên mặt đất.
Lát sau, mặt mũi bầm dập, thở hổn hển như trâu, hai người kiệt sức nằm trên sàn nhà.
"Cái tên lưu manh nhà ngươi làm gãy tay ta rồi!"
"Bả vai ta còn đổ máu đây này!"
"Đúng rồi, tí nữa lại muốn đi méc với tỷ tỷ để làm nũng phải không".
"Ngươi mới là làm nũng, ta cái này gọi là chống lại sự bất công"
"Hừ, ngươi mà như thế? Đắp chút thuốc mà vừa kêu đau vừa muốn thổi lại vừa muốn dỗ dành còn muốn uống canh sườn hầm củ sen, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả Nguỵ công tử?"
"Ngươi bớt ghen tị đi, ai biểu sư tỷ thương ta".
"Bớt thúi, ai ghen tị với ngươi..."
Giang Trừng biết tính tình mình không tốt, chịu không nổi đả kích, mỗi lần đều phải tìm đến Nguỵ Vô Tiện đánh nhau để phát tiết. Nguỵ Vô Tiện biết y áy náy vì làm mình bị thương, nhưng không cam lòng, nghẹn lại càng khó chịu hơn, nên cũng hung hăng đánh y một trận, hai người huề nhau, chỉ lát sau lại hoà hảo như lúc đầu. Đây trở thành chuyện mà trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Cứ thế cãi nhau ầm ĩ mười mấy năm, đánh rồi hoà, hoà rồi lại đánh.
Đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, bất kể là đùa giỡn khiêu khích, thậm chí đánh nhau một trận đao thật kiếm thật, đều là cơ hội thân thiết với nhau giữa mấy thằng con trai, là khởi đầu của tình bạn và sự tin tưởng.
Đuổi đến một chỗ tường trắng ngói xám, vào trong viện tử, thấy tiểu quỷ đẩy cửa vọt vào trong chạy trốn.
Chữ trên khung cửa ghi "Tĩnh Thất"
Đây là một gian nhà thanh nhã đơn điệu nhất mà Nguỵ Vô Tiện từng thấy.
Chỉ một tấm bình phong đơn giản, vài cuốn sách trên bàn, một lư hương bằng bạch ngọc, thoang thoảng toả ra mùi đàn hương thanh lãnh.
Chủ nhân của gian nhà này, rõ ràng như chữ "Tĩnh" ghi trên tấm biển, trên người không có thứ gì dư thừa, không lưu luyến phàm tục, từ trong xương cốt toát ra vẻ sạch gọn và đơn giản.
Không cần nhiều thời gian, Nguỵ Vô Tiện đã đoán ra được đây là gian nhà của ai.
Chủ nhân của gian nhà đẩy cửa đi vào, lúc này y hiển nhiên không còn một chút thanh nhã đơn điệu nào, một bụng lửa giận muốn nghẹn thở, trừng mắt nói với Nguỵ Vô Tiện, "Đi ra!"
Nguỵ Vô Tiện không quên lý do hắn đuổi tới nơi này, cũng không định ngoan ngoãn nghe lời, chỉ nhanh chóng quét mắt khắp xung quanh, tròng mắt sáng ngời, vươn một ngón tay ra như muốn chọt vào ngực Lam Vong Cơ, "Vong Cơ huynh à Vong Cơ huynh, đây là ngươi không phúc hậu nha, thế mà ngươi còn giáo huấn ta một cách đứng đắn lẫm liệt như vậy, trong khi ngươi lại giấu nhiều thứ tốt như thế ở trong phòng mình..."
Lam Vong Cơ theo tầm mắt của hắn nhìn lại, thấy dưới giường không biết từ lúc nào chất đầy hơn mười vò Thiên Tử Tiếu, nhất thời cứng họng.
Nguỵ Vô Tiện hai bước thành một bước đi vào gian phòng bên trong, lấy một vò lên, đặt mông ngồi xuống giường Lam Vong Cơ, mở nút ra uống liền.
Tị Trần phẫn nộ rít lên, muốn đâm về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện sớm đã chờ sẵn, chỉ nhẹ nhàng tránh ra, lại đi ra phòng ngoài, biết chính mình làm hơi quá rồi, vội vàng trấn an nói, "Được rồi được rồi, ta không nên đi vào phòng của ngươi, lại ngồi trên giường của ngươi, rồi còn uống rượu của ngươi, ta xin lỗi! Ta chân thành xin lỗi! Như vậy, chỗ rượu còn lại này để cho ngươi, để cho ngươi... ta còn chưa uống, ngươi cũng thấy rồi".
Lam Vong Cơ lại từ trong phòng lao ra, cũng không nói hai lời, giơ kiếm đâm ngay.
Nguỵ Vô Tiện vừa tránh né trong căn phòng chật chội, vừa oán giận nói: "Lam nhị công tử, ta biết kiếm pháp ngươi lợi hại, ta xin lỗi còn không được sao, hồi nãy ta nói kỹ thuật ngươi không bằng người ta chỉ là muốn chọc ngươi chơi thôi, không phải nói thiệt, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại được chưa. Á! Đau đau đau!"
Lam Vong Cơ nghe vậy động tác đông cứng lại, cho rằng mình thật sự làm Nguỵ Vô Tiện bị thương, đảo mắt nhìn lại thì thấy Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, nhân lúc y chần chừ, liền vòng ra phía sau người y chạy đi.
Lam Vong Cơ tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cổ tay rung lên, quay ngược mũi kiếm Tị Trần, lại đâm tới.
Nguỵ Vô Tiện ôm vò rượu giống y như cá trạch vậy, quả thực là đang chơi trò trốn tìm giữa tấm bình phong và kệ sách, "Ta nói Lam nhị công tử ngươi thế này không chọc ghẹo được, vầy đã muốn bực mình, ta mỗi ngày bị Giang Trừng đổi đủ kiểu la mắng còn chưa tức giận, cho dù nói khó nghe thế nào cũng đều nghe qua, chút ý chí này còn không có thì không biết làm sao để sống sót chứ, ai cũng nói ngươi là mẫu mực của công tử thế gia, riêng điểm này chắc hẳn là không bằng ta".
Lam Vong Cơ thở gấp nói: "Mỗi ngày bị người ta mắng có gì đáng để kiêu ngạo".
Nguỵ Vô Tiện thấy y rốt cuộc chịu hạ mình nói với hắn một câu, lập tức có cảm giác giống như chờ được tới lúc mây tan thấy trăng sáng, tay Lam Vong Cơ vẫn không ngừng ra chiêu, nhưng không tấn công giống như vừa rồi chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ yếu hại.
Nguỵ Vô Tiện cao hứng, lại nổ tung trời lên, "Chuyện này đương nhiên là đáng kiêu ngạo nha, cái gọi là đánh là thương mắng là yêu, giữa đám con nít còn không phải là cãi nhau ầm ĩ rồi mới có thể chơi chung với nhau hay sao? Ngươi biết không, người mắng ta chắc chắn trong lòng đều là thích ta, nếu không thích còn quản ta sống vui vẻ gì cơ chứ, đúng hay không? Ta thấy Lam nhị công tử ngươi hoàn toàn là bộ dạng không chọc ghẹo được, hay là lúc nhỏ không có ai chơi cùng ngươi?"
Thế tấn công bỗng nhiên ngừng lại trong không trung.
Bản lĩnh nói chuyện trên trời dưới đất của Nguỵ Vô Tiện là thiên phú dị bẩm, lời nói không cần đi qua não và miệng đã có thể tự tuôn ra, lời này nói ra một hồi rồi mà bản thân hắn thậm chí cũng không để ý là mình đã nói cái gì, kết quả Lam Vong Cơ tựa như bị nói trúng tâm sự mà dừng lại vậy.
Nguỵ Vô Tiện từ trước đến nay rất giỏi lành sẹo quên đau, nhịn không được lộn trở về nhìn Lam Vong Cơ một cái, lập tức vừa kinh hỉ lại vừa bất ngờ, kinh hỉ chính là Lam Vong Cơ thế nhưng thật sự không định đuổi theo đánh hắn nữa, bất ngờ chính là tuy y vẫn cầm kiếm trong tay, nhưng mắt lại rũ xuống, một dáng vẻ mất mát lạc lõng.
Nguỵ Vô Tiện thấy dáng vẻ đáng thương này của y, trong lòng không hiểu sao mềm nhũn, không thể nghĩ một Lam nhị công tử cao cao tại thượng, ai ai cũng ca ngợi này cũng có một mặt yếu ớt như vậy, liền nhẹ giọng an ủi nói: "Ngươi cũng đừng buồn như vậy, chuyện trước kia đừng nghĩ tới nữa, hiện giờ có ta, không phải là có thể mỗi ngày cùng ngươi chơi hay sao? Ta nói với ngươi ha, đi theo ta có nhiều trò vui lắm, chờ ngày mai sau khi tan học, ta sẽ dẫn ngươi đi bắt cá, hôm nay ta bắt được hai con cá béo mập ở dòng suối nhỏ phía sau núi kia của các ngươi, nướng lên thơm cái ta nói.... Nè nè nè! Ngươi sao lại đánh người?! Ta nói Lam nhị công tử ngươi sao cứ luôn thích người khác nói được một nửa thì đánh lén vậy hả?!"
Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh!"
Nguỵ Vô Tiện khó hiểu nói: "Lam gia các ngươi rốt cuộc có cái gì không cấm? Mọi thú vui trên đời này đều bị các ngươi cấm không còn một mảnh... Nè! Ngươi chém thật ha, ngươi ghét bỏ đồ đạc trong phòng này à?"
Bỗng nhiên, ngoài Tĩnh Thất cuồng phong gào thét, mơ hồ có thể nghe thấy trong gió có làn điệu loáng thoáng, khi Nguỵ Vô Tiện đang muốn ngưng thần để lắng nghe, thì một đám thứ gì đó đông nghìn nghịt từ thềm cửa lăn vào.
Hoặc bò sát đất đi vào, hoặc chen lấn xô đẩy, có tiểu quỷ mắt xanh, có yêu quái sương mù trắng mờ ảo, có ma đầy gai, có linh hồn đêm tối u ám, linh tinh lắt nhắt, ồn ào xôn xao, đi vào phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, đột ngột đẩy Lam Vong Cơ không kịp phòng ngừa ngã ra đất, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt, rồi ở trên người y nhảy nhót trêu chọc cười hi hi ha ha lên.
Lam Vong Cơ nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, giận dữ nhìn chằm chằm một lát, hướng một ánh mắt nghiêm nghị đầy sát ý về phía Nguỵ Vô Tiện.
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ mình, "Không phải... Đây cũng không phải là ta làm!"
Nguyên cả buổi tối Lam Vong Cơ đã bị giày vò đến không chịu nổi, từ kẽ răng nghiến ra hai chữ về phía Nguỵ Vô Tiện, "Cởi bỏ!"
"Gì? Ta đâu có bản lĩnh này! Vong Cơ huynh, chẳng lẽ là..." Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên gần khoé môi, thì thào, "Bình thường ngươi một bộ ra vẻ nhướng mày trừng mắt như vậy thế nhưng đã đắc tội với âm hồn dã quỷ chốn rừng núi rồi sao?"
Lam Vong Cơ đang định phát lực, nhưng tiểu quỷ mắt xanh kia lại giựt lấy vò Thiên Tử Tiếu trên tay Nguỵ Vô Tiện, thọt một ngón tay vào miệng Lam Vong Cơ, ép y mở miệng ra, rồi rót rượu vào.
Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm ở một bên, trợn mắt há mồm, xem một hồi hết sức vui mừng, vỗ đùi cái đét.
Lam Vong Cơ giãy giụa không thôi, nhưng bị sặc rượu, liều chết chống cự một phen, cuối cùng vẫn là bị uống mấy ngụm.
Trợn trắng mắt lên, hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó, đám tiểu quỷ giống như là hoàn thành nhiệm vụ, từ trên người Lam Vong Cơ nhảy xuống, lại y như lúc kéo tới, rộn ràng nhốn nháo, nghênh ngang bỏ đi.
Nguỵ Vô Tiện ngây người, sau khi đuổi theo ra ngoài cửa xem xét một lúc lâu, không có tung tích, trở về phòng, nhìn Lam Vong Cơ bất tỉnh nhân sự, lại ôm bụng cười vui vẻ một hồi.
"Không thể nghĩ Lam Vong Cơ này tửu lượng kém như vậy, thảo nào không chịu được khi nhìn người khác uống rượu... Hắc hắc, ta càng muốn ở chỗ này uống rượu".
Dứt lời, liền lấy mấy vò Thiên Tử Tiếu từ dưới gầm giường lại, vừa nhìn Lam Vong Cơ hôn mê bất tỉnh giống như thưởng thức phong cảnh, vừa uống rượu thoả thích.
Lúc hơi say, tiến đến bên người Lam Vong Cơ, cúi đầu ngắm kỹ.
"Lam Vong Cơ này, lớn lên đúng thật là đẹp..."
Giống như đang ngủ, đầu hơi nghiêng qua, mái tóc đen rơi xuống hai bên thái dương, hàng mi dài mềm mại buông xuống trên mí mắt, cánh môi hé mở, nhè nhẹ hít thở, bớt đi vẻ lạnh lùng, nhu hoà như ánh trăng, thậm chí còn hiện ra vài phần đáng yêu.
Nguỵ Vô Tiện nhìn đến xuất thần, nhịn không được càng lúc tiến lại càng gần hơn, cánh mũi ngửi thấy mùi đàn hương như có như không trên người y.
Cũng không biết có phải rốt cuộc đã say hay không, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy gò má của mình hơi nóng lên, không khí cảm thấy trở nên ngột ngạt, hít thở ra vào, cọ xát vào cổ họng, không khỏi nuốt xuống.
Đột nhiên, hắn lại ngồi dậy, lắc lắc đầu.
"Lần này đắc tội với y không nhẹ... Ngày mai đến nhận lỗi đàng hoàng với y. Bất quá... không đánh không quen nhau, nói không chừng sẽ biến thành bạn tốt thì sao..."
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, bất tri bất giác mấy vò Thiên Tử Tiếu đã vào bụng, xụi lơ trên mặt đất, say rượu lẩm bẩm.
***
Nguỵ Vô Tiện gối đầu lên cánh tay nằm trên sàn nhà gỗ mun mát lạnh.
Ô cửa sổ thổi vào từng trận gió bên hồ, pha lẫn mùi thơm hoa sen.
Trong lúc mơ hồ, một trận cãi vã lọt vào tai.
"Nguỵ Anh, Nguỵ Anh... Mỗi ngày ngươi cũng chỉ biết nhớ thương Nguỵ Anh, bội kiếm của hắn cũng cần Giang tông chủ ngươi tự mình đi bàn bạc với thợ rèn kiếm. Bội kiếm của A Trừng có từng thấy ngươi để ý như vậy đâu?"
"Lúc trước mẹ A Anh đã từng để lại một bản thảo, là bản vẽ bội kiếm được thiết kế riêng cho A Anh, trên đó có tâm huyết của nàng đối với con trai, ta chỉ là cầm đi đưa cho thợ rèn kiếm, cùng xem xét, xem làm thế nào đưa thiết kế này kết hợp vào trong lúc chế tạo "Tuỳ Tiện", có vậy mà thôi".
"Nguỵ Anh thật đúng là có phúc khí tốt, có người mẹ thông minh đa tài như vậy, đáng tiếc mẹ của A Trừng không có tài, không thể thiết kế cho y thứ gì hữu dụng".
"Tử Diên, chuyện này ngươi cũng muốn cãi nhau với ta sao?"
"Không riêng bội kiếm, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, đối với việc dạy kiếm thuật cho A Trừng có quan tâm như đối với Nguỵ Anh không?"
"Thiên tư A Anh rất cao, trình độ hai đứa không đồng nhất, ta chẳng qua là tuỳ theo khả năng để dạy, sao có thể dạy y chang nhau được?"
"Quang minh chính đại".
Một người phất tay áo bỏ đi, một người khác thở dài, lát sau, cũng cất bước rời đi.
Nguỵ Vô Tiện mở hai mắt, nhìn trần nhà, thoáng ngây ra.
"Nguỵ Vô Tiện!!!"
Cùng với tiếng gào thét quen thuộc, cổ áo Nguỵ Vô Tiện bị túm kéo lên không trung, tiếp theo lỗ tai liền bị chấn động muốn điếc.
"Đứng dậy!!! Thi đấu với ta!!! Ngày đêm khổ luyện, ta ngược lại muốn xem Giang Trừng ta có phải thật sự không bằng ngươi, cái đồ lười biếng mỗi ngày chèo thuyền bắt cá hay không!!!"
Ném Nguỵ Vô Tiện ra, rút Tam Độc lập tức đâm tới.
Nguỵ Vô Tiện liên lục lăn mấy vòng chật vật, vất vả mãi mới đứng vững lại, "Giang Trừng!!! Ngươi điên rồi hả?!"
Hai người đấu với nhau.
Tình cảnh này cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.
Thiên tư của hai người Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng tỉ lệ nghịch với sự sủng ái, hai vợ chồng Giang Phong Miên mỗi khi khắc khẩu, sau đó, Giang Trừng liền muốn tìm Nguỵ Vô Tiện để chứng minh bản thân, lần nào cũng khiến hắn đau đầu không thôi.
Nguỵ Vô Tiện tuy rằng cũng rút Tuỳ Tiện ra, nhưng không muốn thật sự đả thương Giang Trừng, không tránh khỏi kê khuỷu tay khắp nơi. Mà Giang Trừng biết Nguỵ Vô Tiện đang nhường y, chỉ càng thêm oán giận, kiếm khí sắc bén, từng chiêu đều ép đến chỗ hiểm.
Nguỵ Vô Tiện lùi bước không kịp, chẳng bao lâu đã bị Giang Trừng đâm bị thương bả vai.
Bên này Giang Trừng hiển nhiên bị chính mình doạ sợ rồi, vội vàng thu kiếm, trên mặt xanh đỏ xen kẽ, vừa hổ thẹn lại vừa không cam lòng.
Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ này của y, ném Tuỳ Tiện sang một bên, cả người lao tới, dùng tay chân đấm đá Giang Trừng. Giang Trừng ném kiếm đánh trả, hai người đánh nhau thành một nùi trên mặt đất.
Lát sau, mặt mũi bầm dập, thở hổn hển như trâu, hai người kiệt sức nằm trên sàn nhà.
"Cái tên lưu manh nhà ngươi làm gãy tay ta rồi!"
"Bả vai ta còn đổ máu đây này!"
"Đúng rồi, tí nữa lại muốn đi méc với tỷ tỷ để làm nũng phải không".
"Ngươi mới là làm nũng, ta cái này gọi là chống lại sự bất công"
"Hừ, ngươi mà như thế? Đắp chút thuốc mà vừa kêu đau vừa muốn thổi lại vừa muốn dỗ dành còn muốn uống canh sườn hầm củ sen, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả Nguỵ công tử?"
"Ngươi bớt ghen tị đi, ai biểu sư tỷ thương ta".
"Bớt thúi, ai ghen tị với ngươi..."
Giang Trừng biết tính tình mình không tốt, chịu không nổi đả kích, mỗi lần đều phải tìm đến Nguỵ Vô Tiện đánh nhau để phát tiết. Nguỵ Vô Tiện biết y áy náy vì làm mình bị thương, nhưng không cam lòng, nghẹn lại càng khó chịu hơn, nên cũng hung hăng đánh y một trận, hai người huề nhau, chỉ lát sau lại hoà hảo như lúc đầu. Đây trở thành chuyện mà trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Cứ thế cãi nhau ầm ĩ mười mấy năm, đánh rồi hoà, hoà rồi lại đánh.
Đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, bất kể là đùa giỡn khiêu khích, thậm chí đánh nhau một trận đao thật kiếm thật, đều là cơ hội thân thiết với nhau giữa mấy thằng con trai, là khởi đầu của tình bạn và sự tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất