Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 31: Chương 292

Trước Sau
Quan tài này không phải là quan tài gỗ tầm thường, thậm chí cũng không phải là quan tài hai tầng đá và gỗ của thế gia nhà giàu, quan tài này, là dùng sắt đúc thành. Nếu như bình thường, chất liệu sắt để lâu năm sẽ bị ăn mòn có nhiều rỉ sét, cho dù là huyền môn thế gia sử dụng tiên kiếm thượng phẩm, cách mỗi một đoạn thời gian cũng phải để cho thợ rèn kiếm chuyên nghiệp tiến hành bảo dưỡng, cộng thêm vài cách xử lý pháp khí chuyên biệt, sau đó khảm thêm linh thạch hoặc mạ chất liệu đặc biệt bên ngoài chuôi kiếm và vỏ kiếm, thì mới có thể giữ mới suốt trăm năm.

Mà cái quan tài sắt này giống như mới vừa đúc từ sắt nóng chảy ra vậy, quanh thân trơn nhẵn sáng bóng, giống như tất cả thanh kiếm sắt trong nghĩa địa kiếm kia, chưa từng được bảo dưỡng hoặc bảo vệ đặc biệt, nhưng có thể để cả trăm năm không bị rỉ sét. Trong kỹ thuật rèn đúc, có thể phòng ngừa rỉ sét bằng cách thêm vào một lượng nhất định khoáng thạch có thành phần khác, nhưng chọn dùng loại khoáng thạch nào, tinh luyện khoáng thạch đó như thế nào, tỉ lệ bao nhiêu, cho vào trong quá trình với điều kiện và kỹ thuật ra sao, đều phải rất hiểu biết, xem ra như thế, những thợ rèn của xưởng binh khí ngầm này, đã sớm nắm giữ được kỹ thuật sắt không gỉ hoàn hảo.

Điểm kỳ lạ của quan tài sắt này không dừng lại ở đó, nói quanh thân nó trơn nhẵn sáng bóng, chỉ là nói đến kỹ thuật tạo ra nó, trên thực tế quan tài sắt này cho dù là nắp hay bốn vách xung quanh, đều có khắc phù văn kỳ dị, nói là khắc, thật ra là trên bề mặt khắc ra các vết cắt, vết cắt rộng khoảng bằng một ngón tay.

Chỉ nhìn qua, Lam Vong Cơ đã nói: "Đây là phù văn dùng để phong ấn".

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, lại lắc đầu: "Đáng tiếc bị phá hỏng rồi".

Lam Vong Cơ nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Nguỵ Vô Tiện, trên phù văn có một chỗ bị cạo, chỉ để lại một vết lõm cạn.

Lam Cảnh Nghi hỏi: "Có thứ gì có thể cạo lõm được vết khắc trên mặt sắt cứng chắc này?"

Nhìn dáng vẻ Lam Vong Cơ giống như muốn mở miệng, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên tranh nói trước: "Cái này ta biết! Đó đương nhiên là... động đất!"

Lam Cảnh Nghi bĩu môi khinh thường: "Xí, bắt chước".

Lam Tư Truy như suy nghĩ gì đó nhìn mấy viên đá vỡ vụn rơi gần quan tài sắt, rồi ngẩng đầu nhìn lên trần hang tối tăm, không khó đoán là lúc động đất tảng đá từ trên đỉnh rơi xuống, tảng đá này không phải là tảng đá bình thường, mà là tảng đá có quặng sắt, độ cứng có thể cứng hơn đá bình thường, cộng thêm rơi từ trên cao xuống, lực tác động có thể tưởng tượng ra, có thể cạo mất đi phù văn cũng không phải là suy nghĩ kỳ lạ gì.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Như vậy, tất cả đều có thể nói rõ, nhất định là trận động đất này làm cho con yêu quỷ xà thần gì đó bị phong ấn ở đây chạy ra ngoài gây hại cho nhân gian. Chỉ cần mở quan tài sắt này ra, mọi chuyện sẽ rõ ràng".

Nói thì dễ, nhưng cái nắp quan tài sắt này dày bằng một bàn tay, giống như có sức mạnh của ngàn quân, chỉ sợ mười tới hai mươi người khoẻ mạnh lưng hùm vai gấu cũng không chắc chắn có thể nhấc lên nổi. Cũng may, nắp quan tài này không phải đậy khít rịt, dước tác động của mặt đất rung chuyển, phần đầu đã hơi nhếch lên, chỉ cần thuận thế đẩy tới, là có thể mở ra.

Sờ sờ cằm, nhớ tới lực cánh tay kinh người của ai đó, Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía Lam Vong Cơ, hai tay làm ra động tác mời.

Đám tiểu bối chưa từng có kinh nghiệm sâu sắc đối với lực cánh tay của Lam Vong Cơ giống như Nguỵ Vô Tiện, chỉ cho là hắn muốn thoải mái đứng bên cạnh lười biếng xem diễn, lại khinh thường hắn một trận. Bên này, Lam Cảnh Nghi cho Nguỵ Vô Tiện một ánh mắt tràn ngập coi thường, vén tay áo chuẩn bị tiến tới giúp Lam Vong Cơ, các tiểu bối khác cũng tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, làm như lầm lầm nói nhỏ: "Xem náo nhiệt cái gì... là các ngươi chưa bị y đè qua..."

Đợi đến khi hắn hồi phục tinh thần lại, quan tài sắt đã bị mở ra một nửa, Lam Vong Cơ hơi hơi thở dốc, thu hồi động tác, trên mặt đám tiểu bối là biểu tình bị đả kích trầm trọng, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, tại sao người này lại cho người ta cảm giác là hắn biết quá nhiều?... Nhất định là ảo giác.

Nguỵ Vô Tiện, hồn nhiên không biết mình đã trở thành tâm điểm chú ý, vươn cổ ra, vất vả muốn xem tình huống bên trong quan tài, không biết sao quan tài rất lớn, cao gần như quá vai hắn, mặc cho hắn vòng đi vòng lại nhảy tới nhảy lui vòng quanh quan tài một hồi, cũng chỉ nhìn được mấy thứ linh tinh, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, vóc người cao hơn mình cả cái đầu, toàn cảnh trong quan tài nhìn không sót cái gì, một vẻ điềm tĩnh nhìn mình nói: "Chỉ là một bộ xương trắng".

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Chỉ là một bộ xương trắng? Hàm Quang Quân ngươi nói lời này trước mặt... khụ, trước mặt người thạo nghề có thể sẽ làm trò cười cho thiên hạ, hoàn toàn lộ ra một mặt không học thức không chuyên nghiệp của ngươi, kiến thức trong đây rất nhiều đấy. Ta hỏi ngươi, ngươi có thể từ bộ xương trắng này nhìn ra, chủ nhân của nó đại khái là một người ở thời đại nào, khi qua đời khoảng bao nhiêu tuổi, vì sao qua đời, lúc còn sống làm nghề gì, sau khi chết hồn phách có trở về thân thể không, nếu rời khỏi người, thì đi đâu hay không?"

Lam Vong Cơ lần đầu tiên trong đời bị người ta chỉ trích không học thức không chuyên nghiệp, cũng không giận, chỉ nghi ngờ nói: "Những điều đó ngươi đều có thể nhìn ra từ một bộ xương trắng?"

Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng cười: "Cũng không phải là tất cả..."

Lam Cảnh Nghi chịu không nổi: "Vậy ngươi ở đây khoe khoang cái gì?!"

"Tất nhiên vẫn có biện pháp..." Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện một tay bám vào bên hông quan tài, lật ngang người, cứ thế nằm sấp trên nắp quan tài, mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì hắn chống hai tay lên, hai chân dạng ra, ngồi giống như cưỡi ngựa, ở độ cao đó, vị trí đó, rốt cuộc đã có thể thoải mái nhìn quang cảnh bên trong quan tài.



Lại có người có thể vui vẻ ngồi lên quan tài của người khác, khinh cuồng với mộ phần của người khác như thế, đám tiểu bối Lam gia kinh ngạc đến ngây người.

Nằm trong quan tài sắt đó là một bộ xương trắng, da thịt và quần áo trên bộ xương đã mục nát theo năm tháng gần như không còn gì.

Như thể còn ngại chưa đã ghiền, Nguỵ Vô Tiện vươn một tay định mò vào bộ xương khô đó, kết quả bị Lam Vong Cơ chặn ở giữa không trung, "Ngươi muốn thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nói ngắn gọn rõ ràng: "Sờ một chút".

Có kinh nghiệm trước đó, mọi người biết hắn tuy rằng ngoài miệng không đứng đắn, nhưng tất cả hành động đều là có lý do.

Lam Vong Cơ nhíu mày: "Ngươi muốn cộng tình?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cũng gần như vậy, nhưng đơn giản hơn một chút, ta nhìn một chút là ra ngay".

Lam Vong Cơ nói: "Vong linh này hung hãn, quá mức nguy hiểm".

Nguỵ Vô Tiện ngọt ngào nói: "Hàm Quang Quân đang quan tâm tới ta?"

Động tác trên tay Lam Vong Cơ buông lỏng ra, khoanh tay liếc mắt, nói: "Tự mình đa tình".

Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm một tiếng, làm như không nỡ, "Hàm Quang Quân, ngươi kéo ta, như vậy ta sẽ không sợ bị ác linh xâm nhiễm".

Lam Vong Cơ không rành lắm đối với cộng tình, loại thuật pháp thiên môn không chính thống này, cho rằng trong đó có ẩn ý, hỏi: "Có phải là phải kéo ngươi ra khỏi thi thể kịp thời không?"

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Không cần, chỉ cần Hàm Quang Quân kéo ta là được, ta sẽ có cảm giác an toàn".

Lam Vong Cơ: "......"

Đám tiểu bối: "......"

Chỉ nhận được một gương mặt lạnh lùng, Nguỵ Vô Tiện nhìn riết cũng quen rồi, không thèm để ý nữa, chỉ dán lòng bàn tay lên xương sọ, một cỗ chấp niệm mãnh liệt xuyên qua thời gian không gian tấn công thẳng vào hắn.

Trong mảng tối tăm, tiếng đá va đập vào nhau, một bóng người mặc hắc y phủ phục trên mặt đất, dùng dao khắc liên tục khắc hình vẽ gì đó lên mặt đá, di chuyển đến bên cạnh gã thì thấy, bản ghi chép đầy chữ và bản vẽ binh khí, qua bàn tay dũng mãnh của gã mà đục đẽo chi chít rậm rạp trên mặt đất. Ghi chép tỉ mỉ cách tinh luyện quặng sắt, đúc nóng, kỹ thuật rèn thân kiếm, tôi vào nước lạnh, gõ đập, sử dụng khoáng thạch, độ lửa, độ nóng, kích cỡ mũi kiếm, khắc phù văn, nhiều vô số, vô số lần thí nghiệm, vô số lần làm sai, chỉnh sửa. Khắc từ chỗ này tới chỗ kia, khắp một mảnh đất, từ mặt đất lại lên tới vách đá, Nguỵ Vô Tiện ngước mắt nhìn lên, hoá ra bọn hắn chưa từng chú ý, toàn bộ từ trên xuống dưới vách đá nóc hang xung quanh quan tài, mồ hôi và máu nhỏ xuống rợp trời, tất cả cả đều là ghi chép, khi ánh sáng chiếu đến, thật sự như thể đèn đuốc rực rỡ khiến chói loà cả mắt.

Nguỵ Vô Tiện đặt mình vào trong mảng hồi ức này, vách động âm u, chưa từng được thay thế, năm tháng không dấu vết, không một tiếng động trôi qua, nhưng tựa như không biến đổi, bóng người mặc hắc y từ thân thể tráng kiện khoẻ mạnh, biến thành hồn phách mờ mịt hư vô, giường đệm chăn gối biến thành quan tài sắt lạnh lẽo, từ lúc sống đến sau khi chết, trước sau như một, giữa lò rèn đe sắt, người phụ tá từ người sống sờ sờ biến thành tẩu thi mốc meo củ kỹ, nghĩa địa kiếm từ một tấc vuông biến thành một cái hồ to, chăm chỉ, chưa từng dừng lại.

Đây là một người như thế nào? Tại sao phải làm những việc này?

Nguỵ Vô Tiện đang muốn tới nơi sâu thẳm của hồi ức để khám phá, thì nghe tiếng Lam Vong Cơ gọi hắn, sau đó cổ áo bị túm lấy, rồi rơi ra khỏi ảo mộng.

Bên trong "hồ kiếm", bóng người mặc hắc y đứng trên hàng nghìn lưỡi đao hàng vạn lưỡi kiếm, đang chậm rãi xuyên qua "Mặt hồ" đi tới. Những chỗ đi qua, trên mũi kiếm toả ra khói đen lượn lờ, giống như vô số bàn tay quỷ, điều quỷ dị chính là, những bàn tay quỷ này mềm nhũn không xương, nhẹ nhàng như lông vũ, thần phục dưới chân người mặc hắc y, mơn trớn lên quần áo, giống như thái độ giận hờn si mê của người yêu, lại tựa như kiểu nịnh nọt hèn mọn của kẻ nô bộc.



Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy từ dưới mặt đất, nhìn hình ảnh quỷ dị khó lường trước mắt.

Không biết trong mắt người khác, có phải ta cũng như thế này hay không?

Một cảm giác ớn lạnh khó tả tràn ngập trong lòng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không khoẻ. Đột nhiên hiểu ra lúc tà ám quấn thân, là lúc Lam Vong Cơ nhìn vào mắt của hắn.

Đến khi vong linh mặc hắc y vượt qua nghĩa địa kiếm này, làn khói đen đã dày đặc đến mức giống như một hồ nước không thể hoà tan, cuồn cuộn di chuyển dưới ánh sáng yếu ớt của các mũi kiếm, lộ ra khí tức đáng ngại.

Vong linh chợt phẩy tay áo một cái, ngàn vạn bàn tay quỷ bỗng nhiên bất động, tiếng ồn ào sột sột soạt soạt biến mất trong nháy mắt, chỉ còn đúng một giọng nói mang theo cảm giác ba phần khó chịu ập thẳng vào mặt: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, làm thế nào gần đây hay có người hỏi ta câu này thế nhỉ, hơi suy nghĩ, hài hước nói: "Trước khi hỏi tên người khác không phải là nên tự giới thiệu mình trước hay sao? Hơn nữa... Các hạ tựa hồ lễ nghĩa không chu toàn nha, tại sao trong mắt chỉ thấy một mình ta, phía sau...." Ý chỉ vào đoàn người Cô Tô Lam thị phía sau, "Ngươi không chào hỏi một chút sao? Cũng quá khinh thường mọi người đi".

Mọi người bị ám chỉ ở phía sau: "....."

Vong linh làm như mới sẵn lòng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lúc quét mắt đến Lam Vong Cơ, hơi dừng lại, rồi lại mau chóng nhìn đến Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện cong khoé miệng, giọng điệu tuỳ tiện: "Thụ sủng nhược kinh nha".

Giọng nói của vong linh lộ ra một tia mất kiên nhẫn: "Ngươi không giống với bọn họ".

Nguỵ Vô Tiện lại không có cảm giác được khen ngợi, cởi khoả linh nang ở bên hông, nâng hai mảnh Âm hổ phù trong tay, "Ngươi muốn nói không giống nhau, là ý nói chỉ có ta có thứ này phải không".

Trừng to hai mắt, vong linh gần như nóng nảy, mà duỗi tay chụp tới trước.

Cho dù vẫn còn một khoảng cách, Nguỵ Vô Tiện vẫn là nhịn không được lui về sau một bước, nghiêng người giấu Âm hổ phù vào trong chỗ khuất.

Vẻ mặt vong linh lập tức nhăn nhó: "Âm thiết kiếm này, ngươi đem nó luyện thành cái gì... Đây là hổ phù? Ngươi làm thế nào làm được? Vì sao làm như vậy?!"

Nguỵ Vô Tiện phản đối: "Chà! Câu hỏi của các hạ cũng quá nhiều đi? Ngay cả Lam lão nhân hỏi bài cũng không nhiều giống ngươi... Như vầy đi, trước tiên ngươi kể cho ta nghe chuyện xảy ra ở chỗ này, xưởng binh khí này, những tẩu thi kia, còn có câu chuyện của chính ngươi, để trao đổi, rồi ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi".

Vong linh trực tiếp phớt lờ: "Ngươi vì sao muốn giống với những người này? Các ngươi không phải cùng một loại người".

Lời này nói ra đột ngột, mọi người đều không rõ nội tình. Chưa từng gặp mặt, vong linh lại làm như nhìn thấu qua những dấu vết đen tối không thể hiểu được để tìm kiếm tới nơi khó dò của lòng người.

Nguỵ Vô Tiện làm như suy ngẫm ra một ít đầu mối, khoé miệng lộ ra một tia châm chọc, nói: "Vốn không quen biết, hay là các hạ am hiểu thuật xem mệnh? Thật sự hiểu biết ta sâu sắc nha. Vậy theo ý kiến của ngươi, ta nên ở chung với người nào?.... Người như ngươi sao?"

Vong linh mạnh mẽ hỏi ngược lại: "Nếu ngươi chính là người luyện ra hổ phù này, ngươi còn cần người khác sao? Trong hoàn cảnh khó khăn, nếu bọn họ thật sự có thể giúp đỡ ngươi, thì từ ban đầu, tại sao ngươi cần phải luyện chế ra hổ phù này? Tuy không biết cơ duyên nào ngươi có được âm thiết kiếm, nhưng bản thân âm thiết kiếm đã hấp thu muôn vàn sức mạnh của oán linh, lấy một chọi mười, lấy một chọi trăm, với người thường mà nói cũng đã đủ, tại sao ngươi lại nung chảy nó, luyện hoá thành hổ phù? Tuy ta không biết uy lực của nó như thế nào, nhưng hình dạng và cấu tạo của hổ phù đương nhiên là dùng để triệu hoán quân đội, ngươi đã có năng lực luyện hổ phù, ngồi trên thiên quân vạn mã, tung hoành thế gian, chỉ cần ngươi muốn, cái gì mà không chiếm được, vì sao ngươi lại cần bất kỳ kẻ nào chứ".

Lam Vong Cơ ở phía sau thờ ơ nghe hai người nói chuyện, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện. Luân phiên hỏi đáp, nếu hắn không phủ nhận Âm hổ phù do chính mình luyện ra, thì lòng dạ thôn tính rất rõ ràng, hắn giết chết Nguỵ Anh rốt cuộc có phải vì Âm hổ phù hay không, là làn khói mờ mịt không thể vứt đi trong lòng Lam Vong Cơ.

Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: "Ta không cần ở chung với ai, nhưng ta thích, ngươi quản được à?"

Lam Vong Cơ hơi sững người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau