Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 46

Trước Sau
Gió đêm yên tĩnh mát mẻ, bên cạnh giường, như mộng như mê, giấc mộng cũ dường như trở lại.

Bên trong Tàng Thư Các, tiếng kêu vụn vỡ, nước mắt khóc lóc tuôn rơi, một người nằm chật vật trên án thư đau khổ xin tha.

Lam Vong Cơ đột nhiên cả kinh, dừng động tác lại.

Người nọ cắn răng nhìn y, nức nở nói: "Lam Trạm, ngươi có phải muốn mạng của ta không? Đau muốn chết rồi..."

Nhẹ nhàng lau nước mắt bên thái dương của hắn, Lam Vong Cơ nhỏ giọng kêu: "Nguỵ Anh..."

Nguỵ Vô Tiện không ngờ được sự dịu dàng đột ngột của y, hàng lông mi vội vã run rẩy một chặp.

"Thực xin lỗi..."

Ngước mắt đối diện với tầm mắt của Lam Vong Cơ. Người vẫn luôn lạnh lùng tự kềm chế, lẫm liệt không thể chạm vào, thế mà lại lộ ra vẻ cực kỳ áy náy.

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, chu môi lên, không vui nói: "Lam nhị công tử ngươi giả vờ đáng thương thật sự là lợi hại, rõ ràng ta mới là người chịu tội... mau thả ra ra!"

Cổ tay rốt cuộc đã được tự do, Nguỵ Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoa xoa cánh tay tê cứng, nhận ra nửa người dưới còn chưa được giải phóng, nhíu nhíu mày, ánh mắt hướng đến chỗ hai người kết hợp ám chỉ nói: "Lam Trạm, ngươi..."

Lam Vong Cơ làm như hơi luyến tiếc, do dự một lát, từ từ lùi về sau rút ra.

"Á!... Từ từ!" Nguỵ Vô Tiện cắn răng, xuýt xoa vì đau, đột ngột điều chỉnh nhịp thở, mất một lúc lâu.

Sốt ruột nói, "Thôi thôi, trước hết đừng cử động, đau chết ta..."

Lam Vong Cơ nghe lời dừng lại.

Cơn đau có vẻ qua đi, Nguỵ Vô Tiện nằm như chết tại chỗ, nhìn chằm chằm trần nhà của Tàng Thư Các, rầu rĩ không lên tiếng một hồi, lại nhịn không được nói: "Lam Trạm, ngươi nói xem đến tột cùng ngươi là vì sao? Lại làm chuyện này với ta..."

Ngực Lam Vong Cơ hơi phập phồng, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một chữ: "Ta..."

Nguỵ Vô Tiện thở dài nói: "Ngươi cái gì chứ... ngươi nói cho rõ ràng đi. Ta biết ngươi ghét ta, nhưng cũng không cần dạy dỗ ta như vậy mà.... Ai biết ngươi không thích chọc ghẹo như thế, còn không phải chỉ là đùa giỡn một chút hay sao? Nam nhân ở tuổi này, làm sao ta biết ngươi ngay cả Xuân cung đồ cũng chưa từng xem ----"

"Ta thích... ngươi..."

Không khí trong nháy mắt ngưng trệ.

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn, thật lâu sau, một cử động nhỏ cũng không dám.

Tựa như không thể tin vào lỗ tai của chính mình.

Thật cẩn thận đối mắt với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ khẩn trương nhìn hắn.

"Lam Trạm, ngươi mới vừa nói?...."

"Nguỵ Anh.... Ta, thích ngươi".

Đôi mắt nhạt màu ánh lên một tia nôn nóng trước nay chưa từng có, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà trái tim run rẩy.

Ngay sau đó, giống như chột dạ, hắn quay đầu nhìn sang chỗ khác, trái tim nảy lên thình thịch. Tay chân cũng không biết để ở đâu.

Hai chân còn đang gác trên cánh tay Lam Vong Cơ, bỗng nhiên không khống chế được mà giật nảy lên một cái.

"A......"

Vách ruột lại theo đó mà khẽ xoắn chặt một chút, hai người gần như đồng thời hừ nhẹ một tiếng.

Lam Vong Cơ thở hổn hển một trận, ánh mắt trở nên mê ly. Trong chớp mắt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Y không dám nhìn Nguỵ Vô Tiện, nhắm hai mắt, cắn môi, chỉ muốn đem chính mình rút ra.

Nguỵ Vô Tiện cho rằng y lại kềm chế không được, cuống quýt nói: "Đừng cử động!"

Vì thế, hai người lại bất dộng, giằng cơ ở một tư thế giống như đứng hình.

Không khí bắt đầu trở nên kỳ quái.

Giữa mày Nguỵ Vô Tiện nhăn thành một cục, "Ngươi nói ngươi thích ta, nhưng, làm sao ngươi có thể thích ta?"

Lam Vong Cơ: "Ta...."

Nguỵ Vô Tiện: "Ta là nam nhân"

Lam Vong Cơ: "Ta... không biết".

Nguỵ Vô Tiện giống như là sau một hồi nghĩ không ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Bệnh cũ lại tái phát, muốn túm lấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ, mới phát hiện mạt ngạch của y còn đang quấn lỏng lẻo quanh tay mình. Mà dây cột tóc màu đỏ của mình, không biết từ khi nào chui vào trong áo của Lam Vong Cơ, dán lên lồng ngực lấm tấm mồ hôi của y, thấm ướt một mảng.

Bàn tay giơ đến giữa chừng, rút về không được, Nguỵ Vô Tiện ngược lại túm lấy một lọn tóc đen rũ trước ngực Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cúi nhìn mái tóc của mình, cũng không nói tiếng nào.

Nắm lọn tóc nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc sốt ruột: "Ngươi..."

Gần như đồng thời, Lam Vong Cơ cũng muốn mở miệng.

Lời nói ra khỏi miệng vừa chạm vào nhau, lại lập tức nuốt trở vào.

Lại một hồi nữa, rốt cuộc là Lam Vong Cơ mở miệng: "Ngươi... còn giận ta không?"

Nguỵ Vô Tiện buột miệng thốt ra: "Còn chứ. Đây là ngươi sai rồi, Lam nhị công tử, cho dù ngươi thích ta, cũng không thể dùng sức mạnh nha".

Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng áy náy, vội kêu lên: "Nguỵ Anh! Ta..."

Sợ y lại muốn xin lỗi, Nguỵ Vô Tiện vội vàng dùng lời nói ngăn y lại: "Ta chỉ là thiếu niên mới lớn, bị người làm bừa một hồi quá đáng như vậy, mười ngày nửa tháng không xuống giường được! Ngươi nói xem, nếu ta không xuống giường được, Lam tiên sinh hỏi tới, ngươi phải trả lời thế nào?"



Lam Vong Cơ ngẩn người.

Máy hát đã mở, thì không dừng lại được, Nguỵ Vô Tiện nói thao thao bất tuyệt: "Ngươi cũng chỉ có thể nói, tiên sinh, đều là lỗi của ta, ta cùng với Nguỵ Anh thử một phương pháp song tu, ai ngờ một người không dừng lại được, tinh quan bất ổn, tinh khí hừng hực, đến nỗi tổn thương thắt lưng của Nguỵ Anh, đến nay còn nằm trên giường không dậy nổi! Lam tiên sinh nổi điên, chỉ vào mũi ngươi mắng to, hoa ngôn xảo ngữ, không biết xấu hổ! Lúc đó ngươi làm thế nào? Ngươi cũng không thể ngoan ngoãn chịu xui xẻo, nhận tội lỗi của mình, ngươi phải nói..."

Lam Vong Cơ mờ mịt: "Phải nói gì?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi phải nói, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ta, việc này tiên sinh cũng có lỗi. Là ngài nhốt ta và Nguỵ Anh trong Tàng Thư Các một tháng trước! Cô nam quả nam ở chung một phòng, củi khô lửa bốc, không phải sẽ xảy ra chuyện hay sao!"

Lam Vong Cơ bị hắn nói nhăng nói cuội một hồi, tâm trí rối loạn như ma ngược lại đã bình tĩnh xuống, giữ bàn tay không an phận của Nguỵ Vô Tiện, ép hắn nhìn mình, nghiêm túc nói: "Nguỵ Anh, ngươi cảm thấy... ta, như thế nào?"

Không biết là cố tình tránh né hay thật sự không quan tâm, Nguỵ Vô Tiện thì thầm: "Cái gì như thế nào?"

Lam Vong Cơ vừa vội vàng vừa gian nan nói: "Ngươi... đối với ta... có, cảm giác gì?"

Lồng ngực Nguỵ Vô Tiện siết chặt, trái tim đập mạnh đến chịu không nổi. Sau một hồi lâu không dám trả lời, cổ tay giãy giụa một chút, không thoát ra được.

Rầu rĩ một lát, nhìn về phía Lam Vong Cơ, oán trách nói: "Lam nhị công tử, ngươi cũng thật lợi hại. Một người lớn như vậy ngay cả thủ dâm cũng chưa từng thử, nhưng nổi hứng lên, không nói hai lời đem người ta đè xuống đất, trực tiếp một cú đâm vào. Không chỉ đâm vào, thứ ấy vẫn còn đang ở bên trong cơ thể của người ta, mới nhớ ra phải hỏi tâm ý người ta, làm gì có ai như vậy?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc hồi lâu, "Đừng nói nữa".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nè, Lam nhị công tử, chính ngươi hỏi ta một câu, rốt cuộc ngươi có muốn nghe trả lời không?"

Lam Vong Cơ không chút do dự nói: "Muốn!"

"Ừm... để ta nghĩ kỹ lại...." Nguỵ Vô Tiện đánh giá Lam Vong Cơ tới lui, dù bận vẫn ung dung nói: "Lam nhị công tử, vậy chứ ngươi có chỗ nào khiến người ta thích hả? Đẹp thì có đẹp, nhưng cả ngày mang khuôn mặt khó ở, đối với ta hờ hững. Mãi mới để ý tới một chút, thì đều là cự tuyệt, khiến cho ta thật là mất mặt. Thỉnh thoảng muốn chọc ngươi chơi một chút, thì vừa chọc đã bực tức, một lời không ưng là rút kiếm chém người... Ngươi nói xem, làm sao ta thích ngươi được?"

Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Sẽ không".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Sẽ không cái gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Về sau... sẽ không cự tuyệt ngươi..."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật sự?"

Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Thật sự".

Ngực Nguỵ Vô Tiện khẽ rung lên, bàn tay đang bị Lam Vong Cơ giữ lấy ngọ nguậy không yên.

Năm ngón tay cào cào vào không khí, không biết muốn cào tới trái tim của ai, đồng thời bị người nào đó cào trúng trái tim.

Trong lòng vẫn rung động không ngừng, ngoài miệng cũng bối rối nói: "Haizz... Nhưng ngươi nhàm chán như vậy, không biết uống rượu, không biết nói chuyện phiếm, cũng không biết chơi đùa với ta..."

Trái tim của Lam Vong Cơ treo lơ lửng trong không trung.

Thấy Nguỵ Vô Tiện lại im lặng, sau một lúc lâu không tỏ thái độ, vội kêu lên: "Như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện dứt khoát nói: "Không thích".

Trái tim Lam Vong Cơ bỗng nhiên cứng đờ, từ từ chìm xuống.

Đôi mắt nhạt màu, làm như không còn chút ánh sáng nào.

"Trừ phi..."

Cả người Lam Vong Cơ rung lên: "Trừ phi cái gì?!"

Nguỵ Vô Tiện câu cổ Lam Vong Cơ, mềm mại nói: "Trừ phi ngươi dịu dàng một chút.... Không thể thô lỗ giống như vừa nãy, dịu dàng... hôn ta. Thì ta sẽ thử suy xét cho ngươi một cơ hội".

Lam Vong Cơ đột nhiên bất động, đôi mắt thẳng băng nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, bất mãn nói: "Nè Lam nhị công tử, ngươi làm sao vậy? Lại không quan tâm người ta?.... Hử? Thật sự không hôn ha? Không hôn thì...."

"....."

"Ưm!.... Ưm ưm...."

Nụ hôn này không hề dịu dàng một chút nào, vội vàng như vậy, khó nhịn như vậy, tựa như đã chờ đợi hơn nửa đời, chờ tới mức ruột gan sớm đã đứt thành từng khúc, chờ đến hết sạch tâm tư, mới chờ được nụ hôn này. Cho dù dùng hết sức lực toàn thân, cũng sợ không đủ, còn lâu mới đủ.

Cánh môi hung hăng cọ sát, ngay cả răng cũng dùng tới, mút đến mức nghe tiếng nước lép nhép.

"Ơ... Lam ---! Ưm ưm...."

Người nọ dưới thân ưm ưm a a không thở nổi, tiếng hừ hừ kháng nghị không ngừng.

Làm như có ý muốn trả thù vì sự chờ đợi lâu lắc mới vừa rồi, Lam Vong Cơ thở dốc một lát, rồi lại càng bá đạo chặn lấy, muốn hôn tiếp.

Mấy phen trằn trọc, rốt cuộc khi kết thúc, cánh môi Nguỵ Vô Tiện hơi sưng đỏ, một sợi chỉ bạc treo ở khoé miệng của hai người.

Chưa đã thèm, Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng cắn một cái lên mặt.

"Nguỵ Anh...."

"Hử...?"

Đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện nhiễm một lớp sương mù tuyệt đẹp, Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, trái tim bị đánh một cú thật mạnh.

Nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái lên hàng lông mi đáng yêu kia.

Sau đó ôm lấy khuôn mặt của Nguỵ Vô Tiện, đặt xuống vô số những vết tích ướt át.

"Lam Trạm, ngươi..."

Bên tai là tiếng thở dốc khó kềm nén của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mà ý loạn tình mê một hồi, ngập ngừng nói: "Bên trong, vẫn muốn..."

Nhịp thở của Lam Vong Cơ trở nên nhanh hơn, chặn lấy cái miệng nhỏ xinh đang thì thầm đòi hỏi kia.

Lúc này đây, hôn tới nỗi tâm tê cốt ngứa.



Tình động, tâm động, thân thể làm như cũng muốn cử động theo....

Tay Lam Vong Cơ từ cổ Nguỵ Vô Tiện ngoặt xuống dưới, một đường sờ tới trước ngực, nhẹ nhàng ngắt nhéo chơi đùa viên thịt nhỏ kia.

"A...."

Tiếng rên rỉ của Nguỵ Vô Tiện bị bóp nghẹt bởi một nụ hôn vô cùng bá đạo, chỉ đành hơi ngửa cổ.

Lam Vong Cơ thuận thế cắn vào cằm hắn, sau đó hôn lên hầu kết ở bên dưới, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước đến trước ngực, ngậm lấy hạt đậu bị xoa nắn đến sưng to đứng sựng vào trong miệng, đầu lưỡi khinh bạc khiêu khích một trận, khẽ mút vào.

Tiếng mút mát khe khẽ vang lên trong bầu không khí khô nóng đến cực điểm.

Cả người Nguỵ Vô Tiện run run, thắt lưng nâng lên về phía hạ thể của Lam Vong Cơ, đồng thời hai chân kẹp lại.

Vách ruột từng chút từng chút hút phân thân của Lam Vong Cơ vào trong, Lam Vong Cơ cũng run rẩy theo một hồi, "Nguỵ Anh... Ta...."

Hai tay Nguỵ Vô Tiện vùi vào sau gáy hắn, xoa loạn một hồi, rồi tách hai đùi ra, thắt lưng uốn éo nhích tới, mê man điên cuồng nói: "Lam Trạm... ta muốn ngươi, nhanh, nhanh tới đi..."

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy một ngọn tà hoả bùng cháy, thiêu đốt máu toàn thân, ong một tiếng vọt lên đỉnh đầu, đồng thời đột ngột lao xuống chỗ đang căng cứng bên dưới, thắt lưng hạ xuống, đâm toàn bộ dục vọng bùng nổ vào trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nuốt trọn hoàn toàn, mi tâm nhíu chặt, hít sâu một hơi, lòng bàn chân cong lại, hai chân quấn chặt lấy người Lam Vong Cơ, vội vàng nhấc người nghênh đón.

"Nguỵ Anh..."

Lam Vong Cơ cuối cùng chỉ thầm thì được hai chữ này, rồi thuận thế đưa chính mình vào sâu bên trong dũng đạo ướt mềm triền miên kia.

Nguỵ Vô Tiện mấy lần vô thức bao bọc lấy và mạnh mẽ kéo y vào trong cơn sảng khoái mãnh liệt, rốt cuộc kềm chế không được, bắt đầu thô bạo đưa đẩy.

Tiếng thân thể va đập lúc giao hợp kích động vang lên bên tai, hai người thở dốc như sấm rền, hai thân thể dán chặt vào nhau, cảm giác xương cốt tê dại lan truyền từ chỗ giao hợp, bùng nổ cực khoái theo từng nhịp chuyển động.

Da đầu Nguỵ Vô Tiện tê rần, sống lưng cong lên, ngón chân cuộn tròn lại, biểu tình giao động giữa đau đớn và ngây ngất.

Mười ngón tay cào vào lưng Lam Vong Cơ, cào đến nỗi mi tâm y nhíu lại.

Nguỵ Vô Tiện hoảng hốt, sợ làm y đau, đành phải bám vào án thư ở bên cạnh. Trên án thư bày mấy cuộn giấy dài vừa mới viết lúc nãy, bị hắn quơ quào nhăn nhúm. Nhờ vào sự bám víu này, Nguỵ Vô Tiện mới không bị Lam Vong Cơ dùng sức lực ngày càng mạnh bạo đỉnh rơi ra ngoài, ai ngờ Lam Vong Cơ bỗng nhiên đỉnh mạnh vài cái, án thư liền chịu không nổi sức nặng, kêu lên kẽo kẹt. Bút mực bay lên loạn xạ, nhất thời khắp nơi hỗn độn.

Nguỵ Vô Tiện bị y đỉnh một trận dữ dội, đột nhiên không kịp phòng ngừa, chân cẳng cùng với eo lưng tê mỏi vô cùng, làm như sắp bị chuột rút, cả người bàng hoàng run rẩy, vừa kích thích vừa khó chịu, thở hổn hển nói: "Từ từ, Lam Trạm, ngươi chậm một chút... A....!"

Lam Vong Cơ vừa tiếp tục đỉnh hắn mà không hề giảm bớt chút nào, vừa trầm giọng nói: "Nguỵ Anh, nhìn ta".

Đôi mắt của Nguỵ Vô Tiện ngập nước, mơ mơ màng màng, còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Lam Vong Cơ mãnh liệt thúc tới, vào sâu tận bên trong hắn, "Á?.... Nhẹ chút mà!"

Lam Vong Cơ dừng ở bên trong, lau nước mắt cho Nguỵ Vô Tiện, không cho phép nghi ngờ nói: "Nguỵ Anh, chỗ này, nhìn ta".

Nguỵ Vô Tiện có được chút thời gian thở dốc, cả người hơi bủn rủn, nhìn Lam Vong Cơ với ánh mắt lười biếng mà thoả mãn.

Lam Vong Cơ hít một hơi, cố gắng kềm chế cảm xúc, từ từ rút ra, ngay sau đó lại một cú thúc sâu trọn vẹn.

"A....!"

Thần chí Nguỵ Vô Tiện choáng váng túm lấy Lam Vong Cơ, khoé mắt không nhịn được lại ứa lệ.

"Ca ca tốt, ngươi dịu dàng một chút...."

Lam Vong Cơ làm như không vừa lòng lắm, cúi người cắn lên vành tai mềm mại ửng lên màu đỏ kiều diễm của Nguỵ Vô Tiện.

Cắn mấy miếng, mới thoả mãn, giọng nói khàn khàn mang theo ba phần ngữ khí mạnh mẽ, nói: "Ta là ai?"

Nguỵ Vô Tiện sau một hồi lâu không đáp.

Thắt lưng lại nhấp nhô mấy cái, xốc cả người Nguỵ Vô Tiện lên.

Vật nóng bỏng không ngừng nghỉ một chút nào, ra ra vào vào, mặc sức lên xuống bên trong cơ thể hắn, Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến nỗi linh hồn nhỏ bé văng đi mất, làm gì còn quan tâm đến trả lời câu hỏi, "... Cái gì?" Chỉ đành vội vàng níu chặt lấy lưng Lam Vong Cơ, nữa thở hổn hển nửa xin tha nói: "Ưm ưm!....Tha mạng đi mà..."

Động tác Lam Vong Cơ chậm lại, hôn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn rầm rì xin tha của Nguỵ Vô Tiện, nhìn vào đôi mắt đen láy mờ mịt mê man kia của hắn, gần như là giọng điệu ra lệnh nói: "Kêu tên của ta".

Nguỵ Vô Tiện giống như một con vật nhỏ bị lạc đàn, rơi vào thiên la địa võng của Lam Vong Cơ, mọi bộ phận trên người đều bị đè chặt, không có cách nào phản kháng, hiện giờ, ngay cả tầm nhìn cũng bị người này mạnh mẽ độc chiếm, mơ màng hồ đồ, chỉ biết mềm mại gọi một tiếng: "Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ rõ ràng cảm thấy không đủ, giống như trả thù mà cắn một cái thật mạnh, vào cái miệng nhỏ nhắn một khắc trước còn uy phong lẫm liệt, đem trái tim y treo lơ lửng nửa ngày, rồi nói: "Kêu lần nữa".

Nguỵ Vô Tiện nhớ ra lúc nãy sau khi người này thổ lộ, mình giả vờ cự tuyệt, chọc y thấy vui, trong lòng biết y ghi thù, hiện giờ là muốn đòi lại toàn bộ.

Mím mím môi, bất mãn nói: "Đau! Ô ô ô... Đường đường Lam nhị công tử mà nhỏ mọn vậy sao, bây giờ ăn hiếp người ta, còn có chút khí phách Cô Tô Lam thị nào không hả? Để Lam lão tiên sinh của gia đình ngươi biết được, sẽ phải phạt ngươi quỳ từ đường!"

Nghe thấy hắn lại đầy miệng đùa giỡn, Lam Vong Cơ cũng không nói hai lời, chỉ dùng sức mạnh để đáp trả.

Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đâm đến chỗ sâu bên trong, không nén được tiếng nức nở, hoảng hồn mất vía, vội vàng xin tha nói: "Á! Nhị ca ca, được được được... ta im miệng".

"......"

"Ta im miệng... Tha cho ta đi..."

"......"

"Ta biết sai rồi Nhị ca ca, ô ô ô...."

Lam Vong Cơ vùi đầu cày bừa một trận, mưa rền gió dữ, cho đến khi cả người Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, bủn rủn, không còn chút phản kháng nào.

"A... đừng, đừng hung hăng như vậy mà..."

"......"

Lam Vong Cơ lại cảm thấy còn lâu mới đủ, nhưng sợ làm hắn đau, chỉ đành làm chậm chậm lại.

Lam Vong Cơ mới nếm trải tình sự, tuy sức trai trẻ hừng hực, nhưng cảm xúc khó kềm chế, bên tai lại là tiếng kêu thét lớn càng lúc càng không kiểm soát của Nguỵ Vô Tiện, nhiều lần kích thích, cũng không kiên trì được mấy lần qua lại, đã muốn leo lên tới đỉnh.

Bàn tay đang nắm lấy vòng eo mềm mại của Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên dùng sức, túm lấy mông hắn kéo về phía y, hai cánh mông trắng hồng đột ngột va đập vào đùi trong của y, mật huyệt ăn trọn lấy thứ ấy của y, chợt khoá chặt. Một dòng dịch nóng bỏng sền sệt bắn ra, trong nháy mắt lấp đầy thân thể Nguỵ Vô Tiện. Hốt hoảng "A" một tiếng, cảm giác đau rát không giống bình thường ở vùng bụng dưới, phía trước của hắn cũng phóng thích ra đầy trên người Lam Vong Cơ.

Những nếp áo phẳng phiu xưa nay không chút cẩu thả bị một đám bạch trọc dính nhớp làm cho rối tinh rối mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau