Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 47

Trước Sau
Hai người cảm thấy mỹ mãn nằm yên một hồi.

Giọng nói vẫn mang vài phần cuồng nhiệt chưa rút đi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nhờ cơn thú tính bộc phát của ngươi, đè ta trên mặt đất mà làm. Không ngờ chuyện này lại sung sướng như vậy! Hôm nay coi như ta được mở mang kiến thức, đời này sống cũng không uổng phí".

Giọng Lam Vong Cơ khàn khàn nói: "Ta cũng..."

Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ lại một chút, đột nhiên nói: "Nhưng, lần này chúng ta có phải hơi nhanh không?"

Lam Vong Cơ tiến gần đến trước mặt hắn, hiếm khi có chút quẫn bách, rầu rĩ nói: "Ngươi... cảm thấy... không đủ?"

Nguỵ Vô Tiện ôm gương mặt của y, mổ mấy cái: "Đừng khẩn trương, tiểu Lam Trạm rất lợi hại..."

Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn hắn: "Tiểu Lam Trạm?"

Nguỵ Vô Tiện ở bên tai y khẽ nói: "Chính là tiểu Lam Trạm chiến đấu lung tung bên trong người của ta á...."

Lam Vong Cơ sau một lúc lâu không lên tiếng.

Một lát sau, trầm giọng nói: "Nhỏ... sao?"

Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên trợn to, kinh ngạc nhìn y mấy lần, cười nói: "Được nha, Lam Trạm, ngươi cũng biết nói mấy lời dâm đãng ha?"

Lam Vong Cơ giống như uy hiếp mà đỉnh một cái trong thân thể hắn, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người run lên.

Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai: "Sự thật".

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người một hồi lâu, không biết là do lần đỉnh vào này hay là do tiếng thở dốc trầm thấp đầy dục vọng của Lam Vong Cơ, đáy lòng lại rung động bay bổng một phen.

Chưa đã thèm nói: "Lam Trạm... ngươi còn sức không, nghỉ ngơi đàng hoàng... đợi lát nữa... đợi lát nữa chúng ta lại đại chiến mấy trăm hiệp".

Đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện loé sáng, hô hấp của Lam Vong Cơ gần như sắp sửa nghẹn lại ở bên trong.

Sau một lúc lâu, lấy tay bịt miệng hắn lại, giọng khản đặc giống như quẹt lên củi khô: "Đừng nói nữa... thân thể của ngươi sẽ chịu không nổi"

Nguỵ Vô Tiện ưm ưm một hồi, Lam Vong Cơ cuối cùng vẫn buông hắn ra.

Cái miệng vừa được tự do, lại bắt đầu lải nhải: "Hay là, ngày mai chúng ta thử lại. Ngươi xem, thúc phụ của ngươi phạt chúng ta nhốt trong đây một tháng, vậy không phải là còn rất nhiều ngày hay sao. Nếu ta chép sách đến khi mệt mỏi, thì ngươi đè ta lên án thư, một bên mặc niệm gia quy Lam thị, một bên hung hăng làm. Nếu như ta đọc thuộc lòng sai một câu, thì ngươi phạt ta chịu một lần thao, như vậy chắc chắn ta sẽ thuộc rất nhanh."

Lam Vong Cơ: "....."

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục bịa chuyện: "Ta sẽ bắt đầu từ... điều gì mà 'Không thể dâm loạn' đọc tới! Lam Trạm, ngươi nói xem ta bắt đầu từ đoạn đó được không?"

Không thể nhịn được nữa, Lam Vong Cơ khoá kín đôi môi Nguỵ Vô Tiện lại, đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả cái miệng nhỏ xinh khiến người ta vừa yêu vừa ghét kia.

Nguỵ Vô Tiện lập tức yên tĩnh lại, cả người ngoan ngoãn xụi lơ trong lòng ngực Lam Vong Cơ.

Không biết hôn bao lâu, hai người đều thở hổn hển như trâu.

Lam Vong Cơ cảm thấy phân thân của mình lại bắt đầu cứng lên ở trong người Nguỵ Vô Tiện.

Khoảng trống giữa lúc thân mật, sợ rằng cảm xúc khó kềm nén, do dự muốn rút mình ra ngoài, nhưng rồi lại lưu luyến sự ấm áp trong thân thể của Nguỵ Vô Tiện, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Đang lúc khó tách rời, chợt, nếm thấy mùi máu tanh nồng nặc trong miệng.

Lam Vong Cơ biến sắc.

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện tràn ra máu tươi, tròng mắt co giật, ngực thủng một lỗ lớn, máu tuôn ra xối xả!

Cổ họng nghẹn ngào, đau đớn kêu lên: "Lam Trạm... cứu ta...!"

Cả người Lam Vong Cơ kinh hãi, hoang mang lo sợ gọi "Nguỵ Anh". Ra sức đè vào lỗ thủng ở ngực Nguỵ Vô Tiện.

Phí công vô ích.

Mới đó còn thân mật âu yếm thân thể này, trong nháy mắt, đã trở nên cứng đờ lạnh lẽo, chuyển thành màu xám xịt.

Đôi mắt đen nhánh lúng liếng động tình kia, chớp mắt đã ảm đạm không còn ánh sáng, khuôn mặt phong thần tuấn lãng, thế nhưng giờ teo tóp suy sụp!

Bộ xương trắng toát bên dưới làn da, thấp thoáng có thể nhìn thấy được.

Đôi môi Lam Vong Cơ run rẩy.

"Không....!"

"Đừng....!"

"Nguỵ Anh?...."

"Nguỵ Anh ----!!"

***

Lam Vong Cơ bỗng nhiên rơi ra khỏi giấc mơ, còn chưa phân biệt được thật hư đêm ngày, trước mắt đã nhào tới một cái đầu lâu khô, hàm răng chuyển động lạch cạch, một câu hỏi ập thẳng tới trái tim còn đang run rẩy vì sợ hãi của y: "Lam Trạm, đoán xem ta là ai?"

Cơn ác mộng men theo bóng tối bò tới tận lúc này, giọng nói vô cùng quen thuộc kia của Nguỵ Vô Tiện giống như truyền tới từ cái đầu lâu trắng nhởn đó, Lam Vong Cơ cả kinh ngã về phía sau.

Không ngờ một chút trêu chọc nhỏ như thế lại có thể khiến cho Hàm Quang Quân – một người xưa nay dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt cũng không đổi sắc, lại sợ tới mức chật vật như vậy, Nguỵ Vô Tiện mỹ mãn bật ra một tràng cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm, ngươi xem vẻ mặt của ngươi kìa ha ha ha ha ha ha!"

Lam Vong Cơ thất thần nhìn hắn.



Nguỵ Anh....

Nguỵ Vô Tiện cười đủ rồi, ném đầu lâu sang một bên, chống cằm nhìn y, cười tủm tỉm nói: "Hàm Quang Quân mơ giấc mộng đẹp gì thế?"

"Mơ..." sắc mặt Lam Vong Cơ lúc đỏ lúc trắng, một tầng mồ hôi rịn ra ở cổ, trung y lệch sang một bên, dán lên lồng ngực hơi phập phồng, "Là mơ..."

Bất kể có mơ bao nhiêu lần, trước sau mơ vẫn chỉ là mơ.

Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, giọng điệu trêu chọc: "Chính là... giấc mộng đêm xuân à?"

Thấy Nguỵ Vô Tiện khoác áo choàng đen, mỏng manh khoác lên người, dáng người lười biếng dựa vào giường mình, đôi mắt nhìn thẳng chăm chú vào y, khoé miệng cong lên một cách ái muội, tinh thần hốt hoảng của Lam Vong Cơ chưa ổn định, sau một lúc lâu mới thốt ra một chữ: "Ngươi...."

"Lam Trạm, mặt ngươi đỏ quá nha..." Mở mắt ra là bịa chuyện, gương mặt trắng nõn của Lam Vong Cơ rõ ràng không có màu gì, Nguỵ Vô Tiện thấy y chột dạ, nên cố tình nói xạo.

Đưa lưng bàn tay lên chạm vào mặt mình, khoé mắt nhìn thấy nụ cười đắc ý của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ liền biết đã mắc mưu. Không thể tin nổi nhìn hắn một hồi, từ từ tức giận lên, trầm giọng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện nghiêng cánh tay, dựa vào gối của y, vô cùng thoải mái, lại đầy ám chỉ nói: "Ta đã nằm trên giường ngươi rồi, ngươi còn hỏi ta tới đây làm gì?"

Lam Vong Cơ vẻ mặt đề phòng nhìn hắn chằm chằm.

Hai ngón tay của Nguỵ Vô Tiện giả làm hình người, đi lên tấm chăn đắp trên người Lam Vong Cơ, nhấc một góc chăn, ra vẻ yếu đuối kéo kéo, giọng điệu ngả ngớn: "Đương nhiên là... cùng người ngủ đó..."

Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi.

"A....!"

Màn lụa tung bay, chăn bông mềm nhẹ, áo khoác rơi ra.

Trong chớp mắt, Nguỵ Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ đè dưới thân.

Cách lớp quần áo, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của đối phương, không biết là tức giận hay là kích động, tiếng thở dốc bên tai càng lúc càng rõ ràng, dưới ánh trăng mờ ảo, gò má ngọc ngà luôn lạnh lùng băng giá, hiện ra một chút sắc hồng nhợt nhạt bất thường.

Người mới vừa rồi còn vui quên trời đất, tự cao tự đại giờ choáng váng sững sờ, "Lam Trạm? Ngươi muốn làm gì?"

Lam Vong Cơ hung dữ nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, trên mặt lại lộ ra một chút mờ mịt nhỏ tới mức khó phát hiện.

"Ngươi... tại sao phải làm như vậy?"

Nguỵ Vô Tiện vô tội nói: ".... Làm gì?"

Lam Vong Cơ nghiến chặt răng, "Vì sao phải xâm nhập vào phòng ta, vì sao ngủ trên giường ta, vì sao nói với ta như vậy?"

Nguỵ Vô Tiện trợn tròn hai mắt, Lam Trạm thật quá nghiêm túc nha, nhưng lại không trực tiếp mắng ta một trận, xua đuổi giống lúc trước?

Lam Trạm tối nay, dường như trở nên thú vị hơn trước kia.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng cười xấu xa một trận, được, vậy ta sẽ chơi đùa với ngươi.

"Ngươi đoán xem tại sao?"

Lam Vong Cơ cứng họng, sau một hồi lâu, lại nhắm mắt không nói, không biết là buồn phiền không thôi, hay là đang đấu tranh trong lòng.

Ma xui quỷ khiến sao đó, mà Nguỵ Vô Tiện đưa tay khẽ chạm vào lông mi của y.

Lam Vong Cơ đột nhiên mở to mắt, đem bàn tay không an phận của hắn giữ chặt sang một bên.

Trong mắt làm như có thiên ngôn vạn ngữ.

Nguỵ Anh....

Nếu đã biết tâm ý của ta, tại sao ba lần bốn lượt trêu chọc?

Nếu có ý với ta, tại sao không thẳng thắn thừa nhận thân phận với ta?

Nếu vô tình với ta, tại sao lại không thể để cho ta một chút yên tĩnh?

Nguỵ Anh, ngươi rốt cuộc...

Rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Vô số lần trong mộng tăng dũng khí cho lời thổ lộ, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.

....

Nếu có thể xác nhận tâm ý của ngươi....

....

***

"Lam Trạm? Lam Vong Cơ? Hàm Quang Quân? Ngươi có đó không?"

"Ngưoi đang nghĩ cái gì vậy?..."

"Ê! Lam nhị ca ca! Trả lời ta!"

"Muốn chém muốn giết thì làm đại đi".

Kêu nửa ngày, Lam Vong Cơ giống như nhập định, Nguỵ Vô Tiện chán muốn chết, mặc dù cả người chỉ còn sót lại một cánh tay có thể hoạt động, cũng không chịu yên thân.



"Lỗ tai ngươi đỏ quá nha... Ồ, còn hơi nóng nữa!"

"Nhìn nè, đầu tóc đều rối tung rồi. Nào, để ta chỉnh lại cho ngươi".

Vén tóc bên thái dương cho Lam Vong Cơ một hồi, nghĩ thầm, Lam Trạm là bị sao đây, chẳng lẽ mấy hôm vừa rồi, bị ta mặt dày đeo bám, đùa giỡn lung tung, cuối cùng bị chọc ghẹo đến hỏng luôn rồi? Ngay cả giận cũng không giận được luôn?

Đang lúc hoài nghi không biết có phải định đè hắn như vậy suốt đêm hay không, thì Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình đưa một tay ra, chầm chậm, bắt đầu cởi thắt lưng của hắn.

Nguỵ Vô Tiện hít mạnh một hơi, vội vàng giữ lấy, "Làm gì? Lam Trạm ngươi dừng lại! Nam nam thụ thụ bất thân!"

Động tác của Lam Vong Cơ khựng lại, ánh mắt dao động không ngừng, xác nhận lại phản ứng của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện bị động tác của y làm cho bùng nổ, vội không ngừng đẩy y ra khỏi người mình, sau đó giống như một con vật nhỏ sợ hãi, bảo vệ đai lưng của mình, đầy mặt lộ rõ vẻ phản kháng và không tình nguyện.

Một roi lạnh lùng quất thẳng vào lồng ngực Lam Vong Cơ.

.... Hoá ra là chính mình vọng tưởng sao?

Giọng Nguỵ Vô Tiện giống như một cái móc câu móc vào, "Ta hồi nãy chỉ đùa giỡn ngươi thôi, ngươi đừng tưởng thật nha..."

.... Đừng tưởng thật?

"Ta lập tức trở về phòng mình đây!"

... Trở về? Đã vô tình với ta, tại sao còn ra sức trêu chọc?

Một ngọn lửa không thể giải thích bùng cháy lên, ngang ngược dùng sức kéo tay Nguỵ Vô Tiện ra, trong giọng nói pha lẫn sự tức giận rõ ràng: "Là ngươi nói muốn ngủ với ta, vậy thì phải cời quần áo".

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ không ổn, Lam Vong Cơ không phải có ý đùa giỡn, tâm thế là muốn làm thật.

Lúc này hoàn toàn hết cười nổi, trong lúc lôi kéo, vội vàng giải thích: "Ta không phải có ý này!"

Bầu không khí thoáng ngưng đọng.

Giữa mày Lam Vong Cơ nhíu chặt: "Không phải có ý này?"

Nguỵ Vô Tiện lắp bắp nói: "Không, không phải ngủ kiểu này!"

Lam Vong Cơ không thể hiểu nổi: "Không phải kiểu này?"

Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc giải thích: "Đúng đúng đúng, không phải là... kiểu ngủ này! Mà chỉ là, ý nói ngủ chung với nhau!"

Lam Vong Cơ thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên, thô bạo túm chặt hai tay Nguỵ Vô Tiện đưa qua khỏi đầu, ghé sát đến cực gần, thở hổn hển mang theo vài phần hỗn loạn nói: "Ngươi chính là thích tra tấn ta phải không..."

Tiếng vải bị xé toạc vang lên, một mảnh ngực trắng như tuyết khẽ phập phồng, Lam Vong Cơ quét mắt qua, ánh mắt vô tình dừng lại trên hai hạt đậu hồng hào mơn mởn nhô lên.

Nguỵ Vô Tiện lập tức sửng sốt: "Cái gì...?"

Giọng điệu quen thuộc, động tác quen thuộc, hơi thở quen thuộc, mọi thứ đều giống như đã từng quen thuộc.

Đầu Nguỵ Vô Tiện vang lên ong ong, da đầu tê dại. Hắn đột nhiên đẩy Lam Vong Cơ ra, cả người lăn long lóc xuống giường, ngã ra đất, đáy mắt hắn hiện lên một tia hoảng sợ.

Toàn bộ phản ứng của hắn, ánh mắt của hắn, Lam Vong Cơ đều không bỏ sót, nhìn thấy rõ ràng.

Nhìn thấy một cách quá rõ ràng, quá đầy đủ.

"Ngươi đi đi!"

Nguỵ Vô Tiện bị tiếng gầm nhẹ đột ngột doạ sợ tới mức giật nảy người.

Lam Trạm y, quả thực đã nhận ra ta?....

Ta lại giống như lúc trước hành động quá đáng, hoàn toàn chọc giận y rồi?....

"Cút".

Lam Vong Cơ chỉ ra cửa phòng, cả người giam trong bóng tối.

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa".

Nguỵ Vô Tiện không thể tin được đây là sự thật, thất thần một lát, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, run rẩy nói: "Lam Trạm, ta... thực xin lỗi...."

Nhưng mà Lam Vong Cơ làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Nguỵ Vô Tiện lắp bắp lại nói một hồi, ý định cứu vãn.

Nhưng Lam Vong Cơ không nói thêm nửa lời, thậm chí không liếc nhìn hắn một cái nào nữa.

Nguỵ Vô Tiện uỷ khuất đấm mạnh xuống đất vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, y chẳng quan tâm, không dao động, tựa như đem chính mình nhốt vào một nơi không cho phép hắn chạm vào lần nữa.

Bức tường được phá vỡ bởi cái chết của hắn, nay một lần nữa lại được dựng lên giữa hai người.

Hắn hẳn là phải hiểu rõ, Lam Vong Cơ trước nay đều ở phía sau bức tường, y chưa bao giờ cho phép đến gần y, bằng lời nói, bằng thân thể. Mấy hôm nay y xem hắn như kẻ thủ để đuổi giết, khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, cái ảo giác này làm cho hắn tưởng rằng, ở trong lòng Lam Vong Cơ hắn là người đặc biệt, hắn không giống với những người khác trên thế giới này, hắn có thể tuỳ ý thân cận y, mà sẽ không bị cự tuyệt.

Nhưng sau khi thân phận của hắn bị vạch trần, tất cả giống như hắn đã lo lắng, Nguỵ Vô Tiện hắn, chẳng khác gì những người khác. Lam Vong Cơ, vẫn là cái người quy phạm đoan chính, không dính bụi trần, không cho phép người phàm khinh nhờn. Giống như Giang Trừng nói vậy, hắn tự tin quá mức, hoặc là tự luyến đến ngu muội, mới có thể sau nhiều lần vấp ngã như vậy, tiếp nhận nhiều lần mặt lạnh như vậy, mà vẫn mặt dạn mày dày, quên hết tất cả sán lại gần, nếm trải lần nữa, vượt qua ranh giới lần nữa?

Nguỵ Vô Tiện cắn răng đứng dậy, đưa chân đá vào cái bàn tam giác ngáng đường, thất tha thất thểu đến bên cửa sổ.

Nhìn thoáng qua lần cuối cùng, lát sau, rầu rĩ nhảy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau