Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 53: (A)

Trước Sau
Lam Vong Cơ yên lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng Thẩm Mạc đi xa dần, ngẩn ngơ xuất thần.

Lát sau tinh thần hồi phục, y chậm rãi đi đến chỗ kết giới. Một con chim màu đỏ bay là là đến trước mặt Lam Vong Cơ, mỏ chim nhẹ nhàng phủi một cái trong không trung, giống như là phủi một chút bụi trên quần áo, trong nháy mắt, mọi thứ di chuyển, tiếng xè xè trầm thấp vang lên, dường như có một tấm chắn mà mắt thường không thể nhìn thấy bỗng mở ra trước mắt.

Lam Vong Cơ rảo bước đến trước cửa, còn chưa kịp đẩy, cánh cửa đã tự động mở ra.

Một vùng hoa mận đỏ rực lộng lẫy ập vào mặt, xen lẫn với mùi hương thoang thoảng khó diễn tả, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng cười của các bé gái.

Lam Vong Cơ chậm rãi bước lên những cánh hoa rơi rụng đầy đất, sắc đỏ rực rỡ dường như đang lặng lẽ leo lên theo đôi ủng trắng của y, tới góc áo trắng tinh như tuyết, tới mạt ngạch vân văn bên thái dương, đều phảng phất lây nhiễm một chút sắc hồng ái muội.

Xuyên qua một khu vườn to đầy hoa mận như vậy, đi đến trước một tiền sảnh mở rộng cửa.

Khác với cảnh sắc cũ nát thê lương ở bên ngoài toà nhà, mái ngói vách tường bên trong mới tinh cực kỳ sang trọng. Quan sát một lát, vẻ đề phòng giữa mày Lam Vong Cơ không thấy giảm bớt, ngược lại càng thêm dày đặc.

Trong sảnh trang trí xinh đẹp tinh xảo, đồ gốm sứ, đồ tráng men được trưng bày trên những tủ kệ nhiều ngăn lung linh khéo léo, một lọ cắm hoa nhỏ, một lư hương nhỏ hình con thú bằng vàng, hương hoa cỏ quấn quýt cùng với hoa mận trong vườn hoà thành một màu, liên kết với nhau.

Cuối tiền sảnh, trên chiếc ghế quý phi lót gấm xa hoa, có một bóng người thon dài đang nằm.

Hình dáng của người này, lại rõ ràng không phải là người.

Từ dưới thắt lưng cho đến mắt cá chân, bao phủ một lớp lông tơ màu đỏ sậm mềm mại, chỗ hai bàn chân, là một đôi móng guốc dê. Từ thắt lưng trở lên là hình người, lồng ngực rắn chắc loã lồ, đường cong cơ bắp phập phồng, trên vai khoác một tấm áo choàng dài bằng tơ lụa, màu xanh lá cây đậm, dường như sáng lấp lánh.

Một gương mặt anh tuấn, hai mắt khép hờ, mọc liền từ da thịt trên trán, là đôi sừng dê ngắn ngủn, bày ra một độ cong hoàn mỹ.

Ánh mắt hơi đảo qua trên người Lam Vong Cơ, đôi mắt bỗng nhiên mở to, người tuy rằng lười biếng nằm nghiêng trên ghế, vẻ mặt lại không hề che giấu vẻ phấn khích, ngẩng đầu chờ mong, trong mắt hình như có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch.

"Khách quý, mời vào".

Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, nhàn nhạt nói: "Ngươi là ai".

Khoé miệng "Người" kia hơi cong lên, nói: "Người đời gọi ta là [Thông Lung] (Củ hành điếc)".

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi cũng biết chuyện người dân ở đây đưa bé gái tới chỗ Nghĩa địa trẻ con?"



Thông Lung nhẹ nhàng xoay đầu, đôi mắt nheo thành hình vầng trăng khuyết, nói: "Người là đang nghi ngờ ta bắt cóc tất cả những bé gái này? Hay là nghi ngờ, ta chính là yêu quái gây hoạ trên Nghĩa địa trẻ con năm đó?"

Lam Vong Cơ im lặng không nói, hiển nhiên chính là ý này.

Thông Lung khoát tay, nói: "Ta biết ở đây có tục tế sống bé gái, nhưng trên núi này có yêu quái gì đâu, cũng không có ai có hứng thú đối với hồn phách của những đứa bé đó. Các bé gái bị người trong nhà đưa lên núi, có đứa chạy đi mất, có đứa tìm thấy chỗ này của ta, nên giữ lại. Đừng hiểu lầm ta, ta không làm gì các nàng ấy, nếu công tử không tin, ta đành phải nói sự thật..." Làm như bất đắc dĩ, khoé mắt lại nhẹ nhàng nhướng lên, cao giọng nói: "Ta đối với bé gái không có hứng thú, ta thích nam nhân".

Ánh mắt gần như muốn dính lên trên người Lam Vong Cơ đó của Thông Lung, đủ để chứng minh là gã nói thật.

Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nhìn gã, rõ ràng không muốn đi sâu vào đề tài này.

"Ngươi và Thẩm tiểu thư có quan hệ thế nào? Vì sao giúp đỡ nàng?"

Ánh mắt không rời khỏi người Lam Vong Cơ nửa phần, Thông Lung thoải mái thay đổi tư thế, không biết là cố ý hay vô tình, tấm áo choàng tuột xuống khỏi lồng ngực, lộ ra vòng eo trần trụi, lớp lông tơ đỏ sậm dưới thắt lưng khẽ bay bay.

"Chúng ta là bạn tốt. Ta giúp đỡ nàng, đương nhiên là bởi vì ta thích giúp đỡ người khác...". Ra chương nhanh nhất tại ++ TRUM tгuyeЛ.VИ ++

Đáy mắt Lam Vong Cơ hiện ra một tia đề phòng, nói: "Giúp như thế nào?"

Thông Lung vén áo khoác, bước chân xuống, nhưng không trả lời câu hỏi của Lam Vong Cơ, nói: "Ta thật sự không hiểu loài người các ngươi, tuổi thọ trăm năm, chớp mắt đã hết, vừa khổ vừa ngắn, lại còn thích làm ra vẻ đạo mạo, bị quản chế bởi các điều luật quy định, chẳng nắm bắt được vui sướng trước mắt. Ngươi nói xem, vội vàng đi một chuyến tới trần gian, tuy chỉ có được một túi da rượu thịt, nhưng có thể có nhiều thứ vui vẻ như vậy, không hưởng thụ cho đàng hoàng, chẳng phải là đáng tiếc hay sao?"

Lam Vong Cơ càng nghe gã nói, vết rãnh giữa đôi lông mày càng sâu.

Thông Lung như gần như xa đi đến bên cạnh người y, lòng bàn tay lướt ngang qua chỗ tóc mai của y, Lam Vong Cơ lùi lại một bước, đôi mắt lạnh lùng bắn ra một ánh mắt cảnh cáo. Thông Lung chụp hụt, năm ngón tay nhẹ nhàng chụp vào không khí, làm như nắm bắt được tia suy nghĩ mong manh.

"Bộ dạng đề phòng này của ngươi là bày ra cho ai xem chứ, đã bước vào khu vườn này của ta, chẳng lẽ không phải là có việc muốn nhờ sao? Nghe một lời khuyên của ta, người khẩu thị tâm phi, thường sẽ nhiều lần bỏ lỡ cơ hội. Nhưng, cho dù không nói, ta cũng không phải là không thể giải quyết nỗi buồn trong lòng ngươi.....".

Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi chăm chú, lẳng lặng hiện lên một tia nghi hoặc.

Thông Lung đầy vẻ ám chỉ nói: "Ngươi biết không, khi một người thực sự rất muốn một thứ gì đó, bộ dạng giấu đầu hở đuôi này, rất là rõ ràng. Lo lắng bất an, ăn vào xương tuỷ, tất cả đều viết lên khuôn mặt. Công tử không cần phải buồn rầu, đây cũng không phải là chuyện xấu...."

Làn gió nhẹ thổi qua khiến cánh cửa lắc lư kêu lên một trận, hương thơm thoang thoảng trong không khí, Thông Lung nheo mắt, làm như nhìn thấy thứ gì đó khiến gã vô cùng tò mò, "Này, ta nói nè, đây có phải là người mà ngươi tâm tâm niệm niệm?... Đúng cái gọi là tự hiểu lòng mình".



Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ giữa những đoá hoa mận: "Ồ? Đây là nơi nào?"

Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi, quay phắt người lại.

Một bóng người đi ngang qua, vài đoá hoa trên cành khẽ rung rinh, vạt áo màu đen bay phất phơ trên thảm cỏ xanh, dính một vài cánh hoa, chìm vào giữa biển hoa quyến rũ.

"Thỏ con, xem ngươi trốn đi đâu, hử?... Còn chạy à? Còn chạy đúng không, xem ta có bắt ngươi đem nướng không!"

Một bóng dáng màu trắng theo tiếng đi tới, trong giây lát, Lam Vong Cơ đã đến trước mặt người nọ, túm chặt lấy tay hắn.

Người nọ ôm trong lòng một con thỏ con màu trắng, bỗng nhiên bị túm lấy, lắp bắp sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên, kinh hỉ nói: "Lam Trạm! Sao ngươi ở đây?"

Tay Lam Vong Cơ không buông ra, ngực lại phập phồng một trận, tuy không nói gì, nhưng đôi mắt rõ ràng sáng rực lên, nếp nhăn giữa mày biến mất.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng này, người nọ hơi sửng sốt, còn chưa kịp đáp lại, ngay sau đó bị quả cầu lông đang loay hoay trong tay kia làm phân tán lực chú ý. Đôi môi chẻ ba như là nếm được thứ gì ăn ngon, vươn người về phía Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dụi dụi vào ống tay áo trắng tinh, cứ nhai nhai không ngừng, móng vuốt nhỏ cào cào vào cánh tay người nọ, rõ ràng muốn thoát khỏi cái ôm này, đến phía đối diện.

Người nọ bĩu môi, bất mãn nói: "Hay ha, ngươi không thích ta có phải không? Hừ, chỉ thích Hàm Quang Quân đúng không?... Chẳng lẽ, ngươi chính là đuổi theo Hàm Quang Quân đến đây? Giỏi nhỉ, thỏ con nhà ngươi, vóc dáng bé xíu, giả vờ ngoan ngoãn đáng thương, nhìn không ra, trái tim xấu xa lại không nhỏ nha? Háo sắc bằng trời, dám muốn gần gũi với Hàm Quang Quân?"

Làm như thật sự bực bội, hai tay thô bạo chụp lấy thỏ con, thỏ con giãy giụa một hồi, giống như trách móc cắn mạnh vào đầu ngón tay hắn một cái, người nọ kêu to lên, nhảy tưng tưng một trận. Lam Vong Cơ buông lỏng tay, cũng để cho hắn thoát ra.

"Nè?? Thỏ con bé xíu nhà ngươi, còn dám cắn bổn Lão Tổ? Chán sống rồi phải không? Hử?"

Nguỵ Vô Tiện ghé sát vào tai thỏ con, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Lam Vong Cơ, đè thấp giọng mềm mại nói: "Thỏ con, ngươi thật sự thích Hàm Quang Quân như vậy?"

Hàng lông mi của Lam Vong Cơ khẽ rung lên.

Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên sáng ngời, khoé miệng nhếch lên: "Được thôi, nếu như ngươi muốn y như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Trước mắt nhoáng một cái, con thỏ con được đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ, cánh môi chẻ ba hôn một cái lên trên gò má trắng nõn nà như tuyết, xúc cảm ướt át.

Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị thỏ con khinh bạc, ngẩn cả người ra.

"Được chưa, hôn cũng đã hôn rồi, hẳn là thoả mãn chứ nhỉ? Có thể hôn được Hàm Quang Quân, là phúc phận tu luyện ngàn đời của ngươi đó nha, có biết không hả, thỏ con?" Nói rồi, thả con vật nhỏ xuống mặt đất, một đám quả cầu lông nhỏ nhảy nhót, biến mất ở nơi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau