Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt
Chương 60
Kiếm quang màu xanh lam chợt loé, Tị Trần xé toạc màn đêm.
Lam Vong Cơ theo tiếng bước chân, lao vút đi.
Tầm nhìn dần dần trống trải, tiếng gió quét qua thảm cỏ dưới mặt đất, chui vào giữa đám bia mộ, cuốn lên cành khô lá úa rụng đầy đất, ào ào chuyển động.
Bỗng nhiên, giữa núi vang lên tiếng sáo trong trẻo, uyển chuyển nhu hoà, nhưng chỉ cần nghe một cách cẩn thận, là có thể phân biệt được mấy âm bị thổi sai. Mơ hồ có thể nghe ra người thổi sáo thất thần, tâm phiền ý loạn.
Lam Vong Cơ nhảy từ Tị Trần xuống, để chân trần đi tìm kiếm khắp nơi một hồi.
Tiếng sáo giống như con chim nhỏ trong rừng, lẩn quẩn vòng quanh, rõ ràng người thổi sáo ở gần đây.
"Nguỵ Anh, trở về!"
Tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
"Nguỵ Anh, mới vừa rồi... là ta không tốt, ta sẽ không ép ngươi nữa, mau trở về đi".
Một bóng người màu đen lắc lư ở xa xa.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ hơi sáng lên, thân hình lắc một cái, lập tức nhảy tới nghênh đón.
Đột nhiên, tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên ở phía sau Lam Vong Cơ.
Bóng người màu đen sợ tới mức giật bắn người, kêu thảm thiết một tiếng, co giò, chạy như bay.
Một con chó hoang nhảy ra từ trong ngôi mộ, đuổi theo bóng người kia.
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ theo sát phía sau, chạy hơn phân nửa ngọn núi, đi vào trong một khu rừng nhỏ.
Thoăn thoắt như thoi đưa, rốt cuộc nhìn thấy con chó hoang hồi nãy đang ở dưới một gốc cây cổ thụ, đứng trên hai chân sau, dựng thẳng thân mình, nôn nóng cào cào lên lớp vỏ cây. Giữa đám lá cây, một bóng người ôm chặt lấy thân cây, dường như đang run bần bật.
Lam Vong Cơ cầm Tị Trần, khí thế lạnh lùng quanh thân, bước tới, con chó hoang quay đầu lại, đôi móng vuốt sáng lên, đối diện với cặp mắt mang màu sắc lạnh lùng và một mũi kiếm phản chiếu ánh trăng thanh lãnh. Móng vuốt cào xuống mặt đất một hồi, grừ grừ mấy tiếng, âm thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lùi lại mấy bước, cong đuôi chạy mất.
"Xuống đi".
Tiếng lá cây lột xột loạt xoạt vang lên một trận, một cục gì đó màu đen chợt rơi xuống, Lam Vong Cơ ném Tị Trần đi, đón lấy thứ kia ôm vào lòng.
Không nằm yên mà giãy giụa một hồi, một đôi mắt đen xa lạ chớp chớp nhìn Lam Vong Cơ.
Một đứa nhỏ quần áo rách rưới, dơ bẩn.
"Buông ta ra!"
Giọng nói chói tai, nhưng lại là một đứa bé gái. Lam Vong Cơ hạ hai tay xuống, cô bé liền ngã ra trên mặt đất, nhìn lướt qua, trên đùi có một vết rách lớn, đang ri rỉ chảy máu ra.
".... Ngươi, bị thương rồi"
Lam Vong Cơ vén vạt áo, quỳ trên mặt đất, nâng cái chân tội nghiệp kia lên, xem xét kỹ. Đứa bé gái oa oa kêu đau.
"Xương cốt không bị sao". Móc một lọ thuốc nhỏ trong ngực áo ra, rắc thuốc bột lên, băng bó cẩn thận cho cô bé.
Mới vừa băng bó xong, hai chân bé gái vừa giẫm xuống đã chạy mất.
Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt nó lại, "Bị thương, không được lộn xộn".
"Không cần ngươi lo!" Vừa quay đầu lại một cái, há hàm răng nhỏ trắng tinh ra, gặm cắn loạn xạ lên cánh tay Lam Vong Cơ.
Dấu răng sáng chói ướt nhẹp, Lam Vong Cơ không kêu một tiếng, lực đạo trên tay không hề giảm bớt chút nào, bé gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng như ánh trăng, "Cắn đủ chưa?"
Bé gái hỏi: "Ngươi không sợ cắn sao?"
Gió đêm khẽ lướt qua, thổi bay những cọng cỏ bụi đất trên quần áo trắng tinh của Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh trăng, càng thêm lạnh lẽo, cô độc.
Vẫn chưa trả lời.
Bé gái nhéo nhéo tay của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nói: "Ngày hôm qua có một ca ca, cứ thích chọc ghẹo ta, ta cắn hắn một cái, hắn đã khóc lóc bỏ chạy".
Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, đáy mắt lộ ra một tia sáng nhu hoà, lát sau, thấp giọng nói: "Sau này không được cắn người lung tung".
Bé gái cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
Lam Vong Cơ nói: ".... Ngươi, tên gọi là gì?"
Bé gái lắc đầu.
Lam Vong Cơ: "Nhà của ngươi, ở đâu?"
Bé gái vẫn là lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, nói: "Trở về với ta trước, vết thương của ngươi cần phải xử lý". Dứt lời, kéo cô bé ra sau lưng.
Bé gái leo lên lưng Lam Vong Cơ, hai cánh tay ôm cổ y, cẳng chân đung đưa.
Lam Vong Cơ nhìn sâu vào trong khu rừng từ xa xa một hồi, khẽ thở dài, theo ánh trăng, đi về bằng con đường tới đây.
Bé gái tò mò nói: "Đại ca ca, tại sao ngươi thở dài?"
Lam Vong Cơ hơi khựng lại một chút, nói: ".... Có tâm sự".
Bé gái: "Đại ca ca, tại sao ngươi không mang giày?"
Lam Vong Cơ: "Chạy đi vội vàng, không để ý".
Bé gái: "Hì hì, ta cũng không mang giày".
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Bé gái: "Đại ca ca, ngươi vì sao không sợ chó?"
Lam Vong Cơ hơi mỉm cười: "Ta là người lớn, đương nhiên không sợ".
Bé gái liên tục lắc đầu: "Không đúng không đúng, tiểu ca ca mặc hắc y kia thì sợ, có thể thấy là, người lớn cũng sợ chó".
Lam Vong Cơ im lặng một hồi, chậm rãi nói: ".... Ta phải bảo vệ hắn, cho nên không sợ".
Bé gái hỏi: "Ngươi với hắn rất thân nhau phải không?"
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Bé gái: "Vậy tại sao hồi nãy hắn muốn bỏ chạy?"
Lam Vong Cơ hơi sững người: ".... Chúng ta, cãi nhau".
Bé gái suy nghĩ một hồi, nói: "Ngươi có phải cũng cắn hắn hay không?"
Bước chân Lam Vong Cơ cứng đờ, ngập ngừng nói: "Ta..."
Bé gái bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hắn cũng muốn chọc ghẹo ngươi phải không?"
Lam Vong Cơ nói không nên lời.
Bé gái hừ một tiếng, đắc ý: "Đáng đời! Ngươi nên cắn hắn, cắn nhiều vào, để cho hắn sợ, coi hắn sau này còn dám suốt ngày trêu chọc ngươi không".
***
Trở về khách điếm, Lam Vong Cơ múc mấy thùng nước ở giếng, tắm rửa cho bé gái, lau khô, dùng quần áo cùa mình bọc cô bé lại, mang vào trong phòng.
Bé gái mặc một tấm áo của Lam Vong Cơ, vạt áo dài qua đầu gối, hai chân trần trụi đung đưa phía sau tấm bình phong, sau đó leo lên bệ cửa sổ.
Lam Vong Cơ vội vã đỡ cô bé xuống, nhét vào trong giường, nghiêm nghị nói: "Không được chạy lung tung".
Bé gái này lúc nào cũng nỗ lực muốn chạy trốn, quả thực vô cùng giống người nào đó, trong một buổi tối, đã thất bại ba lần. Cho đến khi miệng vết thương tét ra, chảy máu, lau nước mắt kêu đau một hồi, mới yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, bọn tiểu bối Lam thị được phân công đi khắp nơi trong thành, hỏi thăm xem nhà nào vứt bỏ một bé gái.
Đến ngày thứ ba, vẫn không có chút tin tức nào.
Vết thương ở chân bé gái lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, hôm nay bỏ băng vải ra, vậy mà chỉ còn lại mấy dấu vết xiên xiên xẹo xẹo. Nếu vết thương đã lành, Lam Vong Cơ liền lôi cô bé đi khắp nơi trong thành một trận, để xem có thể kích thích cô bé nhớ ra chút gì không.
Trải qua nửa ngày, Lam Vong Cơ rốt cuộc đã biết sự khốn khố khi dẫn theo con nít, bé gái dường như có nguồn tinh lực vô hạn, ra tới ngoài đường, chạy đông chạy tây, không ngừng một giây nào, thấy đồ ăn ngon, là thuận tay lấy, há miệng ăn ngay.
Hôm nay, người qua đường ở thành Đàm Châu đã chứng kiến một cảnh tượng xưa nay chưa từng có như thế, một nam tử tuấn lãng như thiên tiên hạ phàm, thân tựa thanh yên (khói màu xanh), ít nói, vội vội vàng vàng đi theo sau một đứa bé, luống cuống tay chân trả tiền. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, xốc đứa bé vắt ngang qua một cánh tay, mặt vô biểu tình, sải bước mà đi.
Đứa bé kia bị người ta kẹp đi vẫn không hề yên phận một chút nào, gân cổ lên kêu la loạn xạ một hồi, ngay sau đó miệng giống như bị dính lại, lúng búng không phát ra tiếng, chân tay vung vẩy lung tung, làm cho bộ quần áo trắng tinh ban đầu vốn sạch sẽ đến loá mắt giờ dính đầy dấu chân tay.
Nam nữ già trẻ dọc trên đường đi nhìn trân trối đến mức há hốc miệng, cắn hạt dưa sôi nổi suy đoán, người cha như thần tiên này sợ là ngày thường chỉ lo tu đạo, không quan tâm đứa con, lần đầu tiên dẫn con đi chịu đủ thứ bực bội. Từng người một bắt đầu nhìn khắp xung quanh, hào hứng vui vẻ mà suy đoán, không biết vợ của vị thần tiên chạy đi đâu, con nhà mình lì lợm thành tinh, cũng không biết tới giúp một tay.
Người có kinh nghiệm khoát khoát tay, nói như thật, ngươi xem tính tình của đứa bé này là học từ ai, rõ ràng là không phải từ cha, phỏng chừng là giống mẹ của nó, mẹ của nó tính tình như thế nào cũng có thể nhìn ra được một ít, chỉ sợ cũng là một người chẳng biết gì, có khi hơn phân nửa là ngại phiền nên không dẫn con theo không chừng, vì vậy mới cưỡi mây đạp gió một mình bỏ chạy mất, chỉ còn lại người cha sứt đầu mẻ trán.
Nghe đến đó, mọi người đua nhau hướng ánh mắt thông cảm về phía nam tử. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, không ngờ gia đình thần tiên cũng không ngoại lệ, đóng cửa lại không chừng còn gà bay chó sủa hơn ấy chứ!
Hầy, người ngoài cũng không thể nói được.
***
Lăn lộn cả một buổi sáng, bé gái cuối cùng mệt nhoài. Lam Vong Cơ thở ra nhẹ nhõm một hơi, đặt cô bé xuống mặt đất, ai ngờ, gót chân mới vừa chạm đất, đã nhoáng một cái. Con khỉ con này, dùng cả tứ chi, không hề thở dốc, đã leo lên tới đầu tường của hộ sát vách, leo qua một cây ngô đồng rậm rạp, rầm một tiếng, rớt vào trong sân.
Lam Vong Cơ sững sờ đứng tại chỗ, nghẹn lời không biết nói gì.
Ngay sau đó, trong sân truyền đến một tiếng "Ui da" thảm thiết.
"Đứa quỷ nhà nào đây? Không chào hỏi gì đã nện lên người của người ta? Cha mẹ ngươi cũng không biết quản ngươi cho tốt... Hả? Khoan đã... Nè?? Ngươi! Ngươi không phải là đứa nhỏ hôm trước cắn ta sao! Đừng... chạy trốn! Còn chạy hả? Hôm nay không cho ngươi biết lợi hại thì ta không phải họ Nguỵ nữa... Á a a a a a a a a Đau chết rồi, ngươi nhả ra a a a a a a a a Đừng cắn, đừng cắn mà á a a a a! Ngươi là chó sao! A a a a hu hu hu hu Lam Trạm cứu ta!!"
Nguỵ Vô Tiện vừa mới mở miệng không tới mấy câu, Lam Vong Cơ đã nhảy qua tường, kéo cái cục đang bám trên người hắn xuống.
"Buông ta ra!" Bé gái đá tán loạn trong không khí một trận.
Lam Vong Cơ cảnh cáo: "Không cắn người nữa, thì ta thả ngươi xuống".
Nhìn Lam Vong Cơ quần áo tung bay từ trên trời giáng xuống, chớp mắt đã giải cứu mình ra khỏi con quái vật nhỏ này, Nguỵ Vô Tiện như choàng tỉnh giấc từ trong mộng, chớp chớp mắt. Vỗ vỗ mông, đứng lên khỏi mặt đất, thấy mình có người chống lưng rồi, biểu tình hoảng sợ tới mức đáng xấu hổ mới vừa rồi biến mất sạch, đổi thành một bộ dạng không hề sợ hãi, chắp tay sau lưng, đi đến bên người Lam Vong Cơ, giơ hai ngón tay ra, xoa véo một chặp lên gương mặt của bé gái, đồng thời đắc chí nói: "Giờ đã học được bài học chưa? Dám ăn hiếp Ngụy ca ca của ngươi, chính là kết cục này"
Lam Vong Cơ: "......"
Bé gái mắng cha chửi mẹ một trận, lại bị hắn nhéo đến mức nói ngọng nghịu, ê ê a a nửa ngày.
Tình cảnh hiện giờ, người khác nhìn vào, cho dù nói thế nào cũng là hai đại nam nhân cùng nhau bắt nạt một đứa bé trói gà không chặt, thấy Nguỵ Vô Tiện đắc ý quá mức, Lam Vong Cơ khẽ ho một tiếng, thả bé gái xuống.
Ai ngờ, bé gái lợi dụng được thả ra, tình hình lập tức thay đổi, giống như bị con chó săn nhỏ nhập xác, đuổi theo Nguỵ Vô Tiện cắn liền. Nguỵ Vô Tiện hồn phách lên mây, vội chạy trốn ra sau Lam Vong Cơ, vừa khóc la kêu cứu mạng, vừa dùng hai tay ôm eo của y xem cả người y như một tấm khiên. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, lại một lần nữa túm lấy bé gái ra phía trước.
Tình hình lần thứ hai đổi ngược.
Chỉ là lần này Nguỵ Vô Tiện không dám dễ dàng giở trò, chần chừ ở phía sau một hồi, thò nửa khuôn mặt lên khỏi vai Lam Vong Cơ, oán trách nói: "Lam Trạm, mới hồi nãy ngươi thả tay làm gì chứ, ngươi không thấy nó cắn ta giống như chó điên sao? Ngươi rốt cuộc là giúp bên nào?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Bên nào cũng không giúp"
Nguỵ Vô Tiện biểu tình 'sao lại như thế được' mà nói: "Nè Lam Trạm, rõ ràng là con bé bắt nạt ta! Ngươi xem nó cắn ta đây này, ngươi xem".
Một cánh tay chi chít dấu răng giơ ra từ bên dưới nách Lam Vong Cơ, y chỉ mới nhìn thoáng qua, bé gái bên đây còn chưa cắn tới, chỉ gào một tiếng, thì cánh tay kia đã rút về như bị lửa đốt.
Nguỵ Vô Tiện vừa hoàn hồn sau cơn hoảng sợ, giọng nói rất là bất mãn vang lên phía sau gáy y: "Lam Trạm, ngươi thật sự giữ chặt không đó? Đứa bé này cũng thật là, không biết ăn cái gì lớn lên, cứ thấy người là cắn... Như vậy cũng thôi đi, có đứa nhỏ nào nhìn thấy gương mặt này của Hàm Quang Quân ngươi, lại không sợ đến mức khóc thét, ngược lại đứa nhỏ này, giống như con cọp con. Ta thấy, hoàn toàn không xem sự uy nghiêm của Hàm Quang Quân ngươi ra gì nha? Lam Trạm, mấy ngày không gặp, ngươi đã trở nên ngay cả con nít cũng hù không được, sau này trước mặt tiểu bối làm sao có uy tín hả?"
Lam Vong Cơ: "......"
Rõ ràng bị một đứa bé gái doạ sợ đến mức khóc rống xin tha chính là hắn, bây giờ cáo trạng cũng là sợ hãi rụt rè trốn sau lưng người khác, nhưng lại hùng hồn nói lên nghi ngờ về sự uy nghiêm của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện ôm cả người Lam Vong Cơ từ phía sau, một tay để lên hông của y, tay kia từ dưới nách y giơ ra phía trước, cách một người ở giữa, vậy mà hắn vẫn có thể khoa chân múa tay răn dạy bé gái một trận.
Bé gái kêu la loạn cả lên, hai chân không chút khách khí đá lung tung về phía hắn, năm ngón tay của Nguỵ Vô Tiện hoá thành lưỡi dao và nắm đấm, chặt chém đánh đập, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Lam Vong Cơ: "......" Bị kẹp ở giữa oan uổng trúng mấy cái, còn tiến lùi không được.
Bọn họ ở bên này ầm ĩ một hồi lâu, rốt cuộc trong phòng có người nghe tiếng đến đây.
Bóng dáng Thẩm Mạc xuất hiện dưới mái hiên, kinh ngạc nhìn ba người bọn họ.
Lam Vong Cơ theo tiếng bước chân, lao vút đi.
Tầm nhìn dần dần trống trải, tiếng gió quét qua thảm cỏ dưới mặt đất, chui vào giữa đám bia mộ, cuốn lên cành khô lá úa rụng đầy đất, ào ào chuyển động.
Bỗng nhiên, giữa núi vang lên tiếng sáo trong trẻo, uyển chuyển nhu hoà, nhưng chỉ cần nghe một cách cẩn thận, là có thể phân biệt được mấy âm bị thổi sai. Mơ hồ có thể nghe ra người thổi sáo thất thần, tâm phiền ý loạn.
Lam Vong Cơ nhảy từ Tị Trần xuống, để chân trần đi tìm kiếm khắp nơi một hồi.
Tiếng sáo giống như con chim nhỏ trong rừng, lẩn quẩn vòng quanh, rõ ràng người thổi sáo ở gần đây.
"Nguỵ Anh, trở về!"
Tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
"Nguỵ Anh, mới vừa rồi... là ta không tốt, ta sẽ không ép ngươi nữa, mau trở về đi".
Một bóng người màu đen lắc lư ở xa xa.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ hơi sáng lên, thân hình lắc một cái, lập tức nhảy tới nghênh đón.
Đột nhiên, tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên ở phía sau Lam Vong Cơ.
Bóng người màu đen sợ tới mức giật bắn người, kêu thảm thiết một tiếng, co giò, chạy như bay.
Một con chó hoang nhảy ra từ trong ngôi mộ, đuổi theo bóng người kia.
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ theo sát phía sau, chạy hơn phân nửa ngọn núi, đi vào trong một khu rừng nhỏ.
Thoăn thoắt như thoi đưa, rốt cuộc nhìn thấy con chó hoang hồi nãy đang ở dưới một gốc cây cổ thụ, đứng trên hai chân sau, dựng thẳng thân mình, nôn nóng cào cào lên lớp vỏ cây. Giữa đám lá cây, một bóng người ôm chặt lấy thân cây, dường như đang run bần bật.
Lam Vong Cơ cầm Tị Trần, khí thế lạnh lùng quanh thân, bước tới, con chó hoang quay đầu lại, đôi móng vuốt sáng lên, đối diện với cặp mắt mang màu sắc lạnh lùng và một mũi kiếm phản chiếu ánh trăng thanh lãnh. Móng vuốt cào xuống mặt đất một hồi, grừ grừ mấy tiếng, âm thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lùi lại mấy bước, cong đuôi chạy mất.
"Xuống đi".
Tiếng lá cây lột xột loạt xoạt vang lên một trận, một cục gì đó màu đen chợt rơi xuống, Lam Vong Cơ ném Tị Trần đi, đón lấy thứ kia ôm vào lòng.
Không nằm yên mà giãy giụa một hồi, một đôi mắt đen xa lạ chớp chớp nhìn Lam Vong Cơ.
Một đứa nhỏ quần áo rách rưới, dơ bẩn.
"Buông ta ra!"
Giọng nói chói tai, nhưng lại là một đứa bé gái. Lam Vong Cơ hạ hai tay xuống, cô bé liền ngã ra trên mặt đất, nhìn lướt qua, trên đùi có một vết rách lớn, đang ri rỉ chảy máu ra.
".... Ngươi, bị thương rồi"
Lam Vong Cơ vén vạt áo, quỳ trên mặt đất, nâng cái chân tội nghiệp kia lên, xem xét kỹ. Đứa bé gái oa oa kêu đau.
"Xương cốt không bị sao". Móc một lọ thuốc nhỏ trong ngực áo ra, rắc thuốc bột lên, băng bó cẩn thận cho cô bé.
Mới vừa băng bó xong, hai chân bé gái vừa giẫm xuống đã chạy mất.
Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt nó lại, "Bị thương, không được lộn xộn".
"Không cần ngươi lo!" Vừa quay đầu lại một cái, há hàm răng nhỏ trắng tinh ra, gặm cắn loạn xạ lên cánh tay Lam Vong Cơ.
Dấu răng sáng chói ướt nhẹp, Lam Vong Cơ không kêu một tiếng, lực đạo trên tay không hề giảm bớt chút nào, bé gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng như ánh trăng, "Cắn đủ chưa?"
Bé gái hỏi: "Ngươi không sợ cắn sao?"
Gió đêm khẽ lướt qua, thổi bay những cọng cỏ bụi đất trên quần áo trắng tinh của Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh trăng, càng thêm lạnh lẽo, cô độc.
Vẫn chưa trả lời.
Bé gái nhéo nhéo tay của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nói: "Ngày hôm qua có một ca ca, cứ thích chọc ghẹo ta, ta cắn hắn một cái, hắn đã khóc lóc bỏ chạy".
Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, đáy mắt lộ ra một tia sáng nhu hoà, lát sau, thấp giọng nói: "Sau này không được cắn người lung tung".
Bé gái cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
Lam Vong Cơ nói: ".... Ngươi, tên gọi là gì?"
Bé gái lắc đầu.
Lam Vong Cơ: "Nhà của ngươi, ở đâu?"
Bé gái vẫn là lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, nói: "Trở về với ta trước, vết thương của ngươi cần phải xử lý". Dứt lời, kéo cô bé ra sau lưng.
Bé gái leo lên lưng Lam Vong Cơ, hai cánh tay ôm cổ y, cẳng chân đung đưa.
Lam Vong Cơ nhìn sâu vào trong khu rừng từ xa xa một hồi, khẽ thở dài, theo ánh trăng, đi về bằng con đường tới đây.
Bé gái tò mò nói: "Đại ca ca, tại sao ngươi thở dài?"
Lam Vong Cơ hơi khựng lại một chút, nói: ".... Có tâm sự".
Bé gái: "Đại ca ca, tại sao ngươi không mang giày?"
Lam Vong Cơ: "Chạy đi vội vàng, không để ý".
Bé gái: "Hì hì, ta cũng không mang giày".
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Bé gái: "Đại ca ca, ngươi vì sao không sợ chó?"
Lam Vong Cơ hơi mỉm cười: "Ta là người lớn, đương nhiên không sợ".
Bé gái liên tục lắc đầu: "Không đúng không đúng, tiểu ca ca mặc hắc y kia thì sợ, có thể thấy là, người lớn cũng sợ chó".
Lam Vong Cơ im lặng một hồi, chậm rãi nói: ".... Ta phải bảo vệ hắn, cho nên không sợ".
Bé gái hỏi: "Ngươi với hắn rất thân nhau phải không?"
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Bé gái: "Vậy tại sao hồi nãy hắn muốn bỏ chạy?"
Lam Vong Cơ hơi sững người: ".... Chúng ta, cãi nhau".
Bé gái suy nghĩ một hồi, nói: "Ngươi có phải cũng cắn hắn hay không?"
Bước chân Lam Vong Cơ cứng đờ, ngập ngừng nói: "Ta..."
Bé gái bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hắn cũng muốn chọc ghẹo ngươi phải không?"
Lam Vong Cơ nói không nên lời.
Bé gái hừ một tiếng, đắc ý: "Đáng đời! Ngươi nên cắn hắn, cắn nhiều vào, để cho hắn sợ, coi hắn sau này còn dám suốt ngày trêu chọc ngươi không".
***
Trở về khách điếm, Lam Vong Cơ múc mấy thùng nước ở giếng, tắm rửa cho bé gái, lau khô, dùng quần áo cùa mình bọc cô bé lại, mang vào trong phòng.
Bé gái mặc một tấm áo của Lam Vong Cơ, vạt áo dài qua đầu gối, hai chân trần trụi đung đưa phía sau tấm bình phong, sau đó leo lên bệ cửa sổ.
Lam Vong Cơ vội vã đỡ cô bé xuống, nhét vào trong giường, nghiêm nghị nói: "Không được chạy lung tung".
Bé gái này lúc nào cũng nỗ lực muốn chạy trốn, quả thực vô cùng giống người nào đó, trong một buổi tối, đã thất bại ba lần. Cho đến khi miệng vết thương tét ra, chảy máu, lau nước mắt kêu đau một hồi, mới yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, bọn tiểu bối Lam thị được phân công đi khắp nơi trong thành, hỏi thăm xem nhà nào vứt bỏ một bé gái.
Đến ngày thứ ba, vẫn không có chút tin tức nào.
Vết thương ở chân bé gái lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, hôm nay bỏ băng vải ra, vậy mà chỉ còn lại mấy dấu vết xiên xiên xẹo xẹo. Nếu vết thương đã lành, Lam Vong Cơ liền lôi cô bé đi khắp nơi trong thành một trận, để xem có thể kích thích cô bé nhớ ra chút gì không.
Trải qua nửa ngày, Lam Vong Cơ rốt cuộc đã biết sự khốn khố khi dẫn theo con nít, bé gái dường như có nguồn tinh lực vô hạn, ra tới ngoài đường, chạy đông chạy tây, không ngừng một giây nào, thấy đồ ăn ngon, là thuận tay lấy, há miệng ăn ngay.
Hôm nay, người qua đường ở thành Đàm Châu đã chứng kiến một cảnh tượng xưa nay chưa từng có như thế, một nam tử tuấn lãng như thiên tiên hạ phàm, thân tựa thanh yên (khói màu xanh), ít nói, vội vội vàng vàng đi theo sau một đứa bé, luống cuống tay chân trả tiền. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, xốc đứa bé vắt ngang qua một cánh tay, mặt vô biểu tình, sải bước mà đi.
Đứa bé kia bị người ta kẹp đi vẫn không hề yên phận một chút nào, gân cổ lên kêu la loạn xạ một hồi, ngay sau đó miệng giống như bị dính lại, lúng búng không phát ra tiếng, chân tay vung vẩy lung tung, làm cho bộ quần áo trắng tinh ban đầu vốn sạch sẽ đến loá mắt giờ dính đầy dấu chân tay.
Nam nữ già trẻ dọc trên đường đi nhìn trân trối đến mức há hốc miệng, cắn hạt dưa sôi nổi suy đoán, người cha như thần tiên này sợ là ngày thường chỉ lo tu đạo, không quan tâm đứa con, lần đầu tiên dẫn con đi chịu đủ thứ bực bội. Từng người một bắt đầu nhìn khắp xung quanh, hào hứng vui vẻ mà suy đoán, không biết vợ của vị thần tiên chạy đi đâu, con nhà mình lì lợm thành tinh, cũng không biết tới giúp một tay.
Người có kinh nghiệm khoát khoát tay, nói như thật, ngươi xem tính tình của đứa bé này là học từ ai, rõ ràng là không phải từ cha, phỏng chừng là giống mẹ của nó, mẹ của nó tính tình như thế nào cũng có thể nhìn ra được một ít, chỉ sợ cũng là một người chẳng biết gì, có khi hơn phân nửa là ngại phiền nên không dẫn con theo không chừng, vì vậy mới cưỡi mây đạp gió một mình bỏ chạy mất, chỉ còn lại người cha sứt đầu mẻ trán.
Nghe đến đó, mọi người đua nhau hướng ánh mắt thông cảm về phía nam tử. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, không ngờ gia đình thần tiên cũng không ngoại lệ, đóng cửa lại không chừng còn gà bay chó sủa hơn ấy chứ!
Hầy, người ngoài cũng không thể nói được.
***
Lăn lộn cả một buổi sáng, bé gái cuối cùng mệt nhoài. Lam Vong Cơ thở ra nhẹ nhõm một hơi, đặt cô bé xuống mặt đất, ai ngờ, gót chân mới vừa chạm đất, đã nhoáng một cái. Con khỉ con này, dùng cả tứ chi, không hề thở dốc, đã leo lên tới đầu tường của hộ sát vách, leo qua một cây ngô đồng rậm rạp, rầm một tiếng, rớt vào trong sân.
Lam Vong Cơ sững sờ đứng tại chỗ, nghẹn lời không biết nói gì.
Ngay sau đó, trong sân truyền đến một tiếng "Ui da" thảm thiết.
"Đứa quỷ nhà nào đây? Không chào hỏi gì đã nện lên người của người ta? Cha mẹ ngươi cũng không biết quản ngươi cho tốt... Hả? Khoan đã... Nè?? Ngươi! Ngươi không phải là đứa nhỏ hôm trước cắn ta sao! Đừng... chạy trốn! Còn chạy hả? Hôm nay không cho ngươi biết lợi hại thì ta không phải họ Nguỵ nữa... Á a a a a a a a a Đau chết rồi, ngươi nhả ra a a a a a a a a Đừng cắn, đừng cắn mà á a a a a! Ngươi là chó sao! A a a a hu hu hu hu Lam Trạm cứu ta!!"
Nguỵ Vô Tiện vừa mới mở miệng không tới mấy câu, Lam Vong Cơ đã nhảy qua tường, kéo cái cục đang bám trên người hắn xuống.
"Buông ta ra!" Bé gái đá tán loạn trong không khí một trận.
Lam Vong Cơ cảnh cáo: "Không cắn người nữa, thì ta thả ngươi xuống".
Nhìn Lam Vong Cơ quần áo tung bay từ trên trời giáng xuống, chớp mắt đã giải cứu mình ra khỏi con quái vật nhỏ này, Nguỵ Vô Tiện như choàng tỉnh giấc từ trong mộng, chớp chớp mắt. Vỗ vỗ mông, đứng lên khỏi mặt đất, thấy mình có người chống lưng rồi, biểu tình hoảng sợ tới mức đáng xấu hổ mới vừa rồi biến mất sạch, đổi thành một bộ dạng không hề sợ hãi, chắp tay sau lưng, đi đến bên người Lam Vong Cơ, giơ hai ngón tay ra, xoa véo một chặp lên gương mặt của bé gái, đồng thời đắc chí nói: "Giờ đã học được bài học chưa? Dám ăn hiếp Ngụy ca ca của ngươi, chính là kết cục này"
Lam Vong Cơ: "......"
Bé gái mắng cha chửi mẹ một trận, lại bị hắn nhéo đến mức nói ngọng nghịu, ê ê a a nửa ngày.
Tình cảnh hiện giờ, người khác nhìn vào, cho dù nói thế nào cũng là hai đại nam nhân cùng nhau bắt nạt một đứa bé trói gà không chặt, thấy Nguỵ Vô Tiện đắc ý quá mức, Lam Vong Cơ khẽ ho một tiếng, thả bé gái xuống.
Ai ngờ, bé gái lợi dụng được thả ra, tình hình lập tức thay đổi, giống như bị con chó săn nhỏ nhập xác, đuổi theo Nguỵ Vô Tiện cắn liền. Nguỵ Vô Tiện hồn phách lên mây, vội chạy trốn ra sau Lam Vong Cơ, vừa khóc la kêu cứu mạng, vừa dùng hai tay ôm eo của y xem cả người y như một tấm khiên. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, lại một lần nữa túm lấy bé gái ra phía trước.
Tình hình lần thứ hai đổi ngược.
Chỉ là lần này Nguỵ Vô Tiện không dám dễ dàng giở trò, chần chừ ở phía sau một hồi, thò nửa khuôn mặt lên khỏi vai Lam Vong Cơ, oán trách nói: "Lam Trạm, mới hồi nãy ngươi thả tay làm gì chứ, ngươi không thấy nó cắn ta giống như chó điên sao? Ngươi rốt cuộc là giúp bên nào?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Bên nào cũng không giúp"
Nguỵ Vô Tiện biểu tình 'sao lại như thế được' mà nói: "Nè Lam Trạm, rõ ràng là con bé bắt nạt ta! Ngươi xem nó cắn ta đây này, ngươi xem".
Một cánh tay chi chít dấu răng giơ ra từ bên dưới nách Lam Vong Cơ, y chỉ mới nhìn thoáng qua, bé gái bên đây còn chưa cắn tới, chỉ gào một tiếng, thì cánh tay kia đã rút về như bị lửa đốt.
Nguỵ Vô Tiện vừa hoàn hồn sau cơn hoảng sợ, giọng nói rất là bất mãn vang lên phía sau gáy y: "Lam Trạm, ngươi thật sự giữ chặt không đó? Đứa bé này cũng thật là, không biết ăn cái gì lớn lên, cứ thấy người là cắn... Như vậy cũng thôi đi, có đứa nhỏ nào nhìn thấy gương mặt này của Hàm Quang Quân ngươi, lại không sợ đến mức khóc thét, ngược lại đứa nhỏ này, giống như con cọp con. Ta thấy, hoàn toàn không xem sự uy nghiêm của Hàm Quang Quân ngươi ra gì nha? Lam Trạm, mấy ngày không gặp, ngươi đã trở nên ngay cả con nít cũng hù không được, sau này trước mặt tiểu bối làm sao có uy tín hả?"
Lam Vong Cơ: "......"
Rõ ràng bị một đứa bé gái doạ sợ đến mức khóc rống xin tha chính là hắn, bây giờ cáo trạng cũng là sợ hãi rụt rè trốn sau lưng người khác, nhưng lại hùng hồn nói lên nghi ngờ về sự uy nghiêm của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện ôm cả người Lam Vong Cơ từ phía sau, một tay để lên hông của y, tay kia từ dưới nách y giơ ra phía trước, cách một người ở giữa, vậy mà hắn vẫn có thể khoa chân múa tay răn dạy bé gái một trận.
Bé gái kêu la loạn cả lên, hai chân không chút khách khí đá lung tung về phía hắn, năm ngón tay của Nguỵ Vô Tiện hoá thành lưỡi dao và nắm đấm, chặt chém đánh đập, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Lam Vong Cơ: "......" Bị kẹp ở giữa oan uổng trúng mấy cái, còn tiến lùi không được.
Bọn họ ở bên này ầm ĩ một hồi lâu, rốt cuộc trong phòng có người nghe tiếng đến đây.
Bóng dáng Thẩm Mạc xuất hiện dưới mái hiên, kinh ngạc nhìn ba người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất