Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt
Chương 67
Nguỵ Vô Tiện đốt một tấm Minh hoả phù, đang đào bới một cánh cửa đá ở cuối hang động xem xét cẩn thận, thì nghe tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, "Lam Trạm? Không phải kêu ngươi đừng xuống dưới hay sao?"
Lam Vong Cơ trượt xuống từ cửa hang, một thân áo trắng dính đầy bùn đất mảnh vụn, Nguỵ Vô Tiện đi đến bên cạnh y, giúp y phủi phủi vỗ vỗ một trận. Cuối cùng, giống như đùa dai, vỗ nhẹ mấy cái lên mông Lam Vong Cơ.
Làm lơ ánh mắt khiển trách của Lam Vong Cơ, đúng lý hợp tình nói: "Thế nào? Chỗ mông cũng dơ nha. Kêu ngươi ở yên trên đó ngươi không nghe, cứ muốn làm dơ hết quần áo mới chịu".
Lam Vong Cơ ở trên người hắn phủi phủi mấy cái, đột nhiên nói: "Ngươi cũng dơ".
Thấy y cũng muốn giúp mình vỗ sạch bụi đất, bàn tay Nguỵ Vô Tiện vung lên: "Ta? Ta không cần, bình thường ta dơ ---"
Còn chưa nói xong, đã nghe phạch phạch mấy cái ở mông, không ngờ Lam Vong Cơ giúp hắn phủi sạch, cũng chỉ nhìn đến phủi sạch chỗ đó, ý đồ rõ như ban ngày. Hơn nữa ra tay không chút lưu tình, mấy cái vỗ này dùng lực không nhỏ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vỗ, nửa bên mông nóng rát, làm như còn có thể cảm giác được dấu bàn tay của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhảy sang một bên, mặt đỏ bừng, lời nói không còn lưu loát: "Ngươi! Ngươi... Lam Trạm, ngươi, xàm xỡ ta!"
Đầu mày Lam Vong Cơ nhướng lên, khoanh tay đứng đó, vẫn là dáng vẻ chính nhân quân tử, chỉ là bàn tay làm chuyện xấu hơi cuộn lại ở nơi không nhìn thấy được đằng sau lung, các ngón tay nhẹ nhàng vân vê, mặt không đổi sắc nói: "Đây là ngươi đã nói".
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu sau, mới tỉnh ngộ, không biết nên giận hay nên cười: "Giỏi nha Lam Trạm, xàm xỡ lẫn nhau đúng không, hoá ra ngươi nghe lọt tai hết những lời ta nói ha".
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, lần này coi như tính sai, lúc đó chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ người này thật sự học được cách phản công, hơn nữa làm chuyện xấu mà mặt không đỏ tim không đập, không lộ ra tí gì, so với loại người trên mặt luôn có nụ cười xấu xa như hắn, thì lợi hại hơn nhiều. Một bên trong lòng còn sợ hãi xoa xoa cái mông làm như bị thương nặng, một bên nhìn Lam Vong Cơ với con mắt khác, cũng không dám thiếu cảnh giác nữa.
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt uỷ khuất mà xoa xoa mông, sau một lúc lâu, dời mắt đi, nói sang chuyện khác: "Hồi nãy ngươi đang xem cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện thấy y bắt đầu nói chính sự, liền nghiêm túc nói: "Vậy lúc ngươi mới vừa xuống đây, nghĩ rằng nơi đây là cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Sào huyệt của yêu thú".
Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: "Những vết cào xước kia đúng không. Xem ra chúng ta đều nghĩ sai rồi, nơi đây thật ra một ngôi mộ cổ xưa".
Lam Vong Cơ nhìn lướt qua cánh cửa đá ở cuối, sau đó nhìn lướt qua đường dốc nghiêng mới trượt xuống hồi nãy, tỏ ý: "Vậy cái này là, đường hầm do bọn trộm mộ đào sao?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Cũng không phải. Lối cửa chính của hầm mộ thường niêm phong kín, từ bên ngoài rất khó mở ra, cho nên đường hầm đào trộm thường vòng qua lối cửa chính, vào thẳng bên trong hầm mộ, về phần đến được nơi nào, thì phải xem tay nghề và vận khí của tên trộm mộ, vận khí tốt thì đào tới trúng ngay điểm yếu của kết cấu, một xẻng đào xuống là có thể mở ra được ngay, vận khí không tốt, đào tới một bức tường rắn chắc, như vậy phí một phen công sức, thậm chí phải đào lại đường hầm khác. Hơn nữa để tiết kiệm công sức, đường hầm sẽ không đào quá to, nhưng chúng ta đang ở trong cái động này, gần như có thể đua xe ngựa được, cho nên chắc chắn không phải đường hầm đào trộm. Ta thấy, cái động này, là sau khi bọn trộm mộ vào trong hầm mộ, để khiêng được những món đồ lớn trộm được ra ngoài, bất đắc dĩ, trực tiếp mở cửa hầm mộ từ bên trong, sau đó đào một cái động, dùng để vận chuyển đồ vật.
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói đầy vẻ ám chỉ: "Lời của người từng trải?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, không lấy làm xấu hổ ngược lại còn tự hào: "Đúng vậy, nói gì thì nói, ta cũng là kẻ trộm mộ, chỉ là không phải trộm vàng bạc châu báu, mà là thi thể thôi". Lúc hắn đào trộm mồ, cũng không cần hành động phức tạp như bọn trộm mộ, chỉ dựa vào sức mạnh tu luyện của bản thân mà làm, dựa vào thân thủ, có bẫy rập gì cũng có thể nhẹ nhàng tránh đi, mấy mánh khoé cơ quan tinh xảo này nọ, cũng chỉ là tình cờ quan sát được khi ở trong hầm mộ, đầu óc hắn vốn thông minh, thấy mầm biết cây, nhiều lần, cũng có thể nhìn ra một số cách thức.
Việc trộm thi thể và quỷ nói, trước kia Lam Vong Cơ và hắn tranh cãi rất nhiều, nhưng từ khi y trải qua việc Nguỵ Vô Tiện bị chết, sau khi mất đi một lần, sự cứng rắn trong lòng y đã mềm đi chín phần. Giờ phút này cũng không tỏ ý kiến, chậm rãi đi đến trước cửa hầm mộ.
Mới vừa rồi ở xa chưa quan sát cẩn thận, đến gần xem, mới phát hiện diện tích cánh cửa cực lớn, chiều cao khoảng bằng hai người, cửa hầm mộ được tạc từ loại đá chất lượng tốt nhất, vừa dày vừa nặng, rộng vô cùng.
Xem sơ qua, thấy được một gia huy quen thuộc: "Kỳ Sơn Ôn thị?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, vùng núi này phong thuỷ cực tốt, cách Kỳ Sơn lại gần, hình như rất nhiều tổ tiên trước kia của Ôn thị được chôn cất ở vùng này. Nhưng ngươi lại nhìn kỹ xem..."
Hoa văn mặt trời khắc trên cửa đá rất cứng cáp có lực, nhìn không thấy bất kỳ điều gì không ổn, chỉ là xung quanh hình mặt trời, có một hình vòng tròn nhỏ lõm vào không rõ ràng lắm. Lam Vong Cơ đưa hai ngón tay ra, cẩn thận dò theo vết lõm một lần, bừng tỉnh nói: "Đây là xoá đi vết khắc ban đầu, sau đó lại khắc hình mới đè lên trên".
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, nói: "Nhìn sơ qua, hầm mộ này, không phải là Ôn gia xây dựng, bọn chúng là tu hú chiếm tổ".
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, dường như hiểu ra: "Ngươi còn nhớ, năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Tế đã kể gì không?"
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày: "Lam Tế là ai?"
Có vẻ không muốn đưa ra nhận xét đối với trí nhớ của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Linh hồ".
Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhăn lại, ngay sau đó búng tay một cái, đầu ngón tay đung đưa trong không trung cả nửa ngày, sắp sửa nhớ ra, há miệng "Là" hồi lâu, cuối cùng nói: "Là ông lão hại ta uống rượu không được!"
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm: "Ông ta nói cái gì? Ông ta nói rất nhiều nha. Lam gia, Trương gia..."
Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều nói: "Ông ta nói Ôn thị xâm chiếm lăng mộ của Trương gia, để luyện tà pháp".
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên nói, ngôi mộ này ban đầu rất có thể là của Trương gia? Chuyện này thú vị đây, rốt cuộc Ôn thị muốn luyện tà pháp gì?... Chúng ta mau vào xem đi!"
Kết cấu niêm phong của cánh cửa hầm mộ đã bị phá huỷ, Lam Vong Cơ đẩy nhẹ, bỗng nhiên mở ra. Nguỵ Vô Tiện đi theo sau y bước vào trong hầm mộ, ngay sau đó lui trở về, giơ bàn tay ra, thử tự mình đẩy, cánh cửa đá không hề suy suyển. Trong lòng hoảng sợ, "Cái thân thể bé nhỏ này của Mạc Huyền Vũ tệ như vậy, sau này nếu đánh nhau với Lam Trạm, thì sẽ càng thêm thiệt thòi! Mười ta cũng đánh không lại Lam Trạm nha!... Hừm, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần không chọc cho y nổi giận".
Phía trước gọi: "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện: "Đây! Tới liền!"
Mấy tấm Minh hoả phù cháy lên, tình cảnh trước mắt lại hoàn toàn ngoài dự đoán. Điểm kỳ quái ở chỗ, không hề có dấu vết tu luyện tà quái gì cả, thậm chí có thể nói, một chút dao động của linh lực oán lực cũng không có, chỉ là một hầm mộ bình thường. Chỉ là, Nguỵ Vô Tiện trước nay chưa từng thấy qua một cái hầm mộ như vậy.
Vàng bạc trang sức, chai lọ vại bình, tiên khí pháp bảo, không hề sứt mẻ, gần như có thể nói là còn nguyên vẹn, giống y như mới vừa hạ táng. Nhưng mà giữa hầm mộ, chỗ vốn đặt quan tài, lại trống rỗng không có thứ gì.
Nguỵ Vô Tiện kỳ quái nói: "Chẳng lẽ những tổ tiên này của Ôn thị đều tu luyện đắc đạo, tất cả mọc cánh thành tiên, ngay cả thân xác cũng không còn, chỉ xây ngôi mộ chôn quần áo và di vật, để con cháu đời sau tưởng nhớ?"
Lam Vong Cơ chỉ vào dấu vết kéo lê trên mặt đất, nói khẳng định: "Quan tài, đã bị trộm".
"Quan tài? Đây là bọn trộm mộ thuộc môn phái nào, cái gì không trộm lại muốn trộm quan tài?" Nguỵ Vô Tiện vừa nói, vừa cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo trong đống đồ bồi táng ở bên cạnh lên, phồng má thổi tro bụi, bụi đất bám lâu ngày bay tứ tung, khiến hắn ho khan liên tục. Nguỵ Vô Tiện rành nhất là làm hai việc cùng lúc, đầu bên này nói chuyện với Lam Vong Cơ, không hề ảnh hưởng chút nào đến việc hắn để ý đến những món đồ chơi nhỏ rực rỡ đủ loại này, đã sớm sờ sờ cầm cầm một trận, xem có bảo bối gì có thể tiện tay mang về không. Phải biết rằng lúc Xạ Nhật Chi Chinh, nếu không bận rộn đánh giặc, thì toàn bộ những món đồ nho nhỏ trong mộ Ôn gia sẽ bị hắn thuận tay cầm về, vào tay rồi thì gõ gõ đập đập, nghiên cứu một phen, vô cùng sung sướng.
Lam Vong Cơ đang định phân tích kỹ lưỡng cho hắn nghe, dư quang bay qua, thấy chuyện tốt người này đang làm, tức giận lên: "Nguỵ Anh, đó là tài sản của người khác".
Nguỵ Vô Tiện mân mê ổ khoá trên cái hộp, hời hợt nói: "Dù sao mấy món đồ này của Ôn thị, hiện giờ cũng không ai quản, vứt đi thì phí, không bằng tận dụng tối đa". Một lát sau, ổ khoá lạch cạch rơi xuống mặt đất, nắp bật mở ra, "Ủa? Đây là cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện cầm ra một khối trụ nhỏ làm bằng ngọc, "Lam Trạm, ngươi xem cái này giống cái gì....?"
Lam Vong Cơ từ xa nhìn lướt qua, đôi mắt đột nhiên mở to.
Khối trụ nhỏ chạm trổ tinh xảo, thoạt nhìn rất giống một bộ phận nào đó của con người, Nguỵ Vô Tiện chăm chú nhìn hồi lâu, như choàng tỉnh từ trong mộng, "Á?? Cái này!" Giống như bị phỏng tay, ném lại vào hộp, cơn hoảng hốt chưa qua, trong miệng lẩm bẩm, "A dì đà Phật, tội lỗi tội lỗi, khẩu vị tổ tiên Ôn gia cũng quá nặng đi, thế mà lại muốn tạc món đồ chơi này để trong nhà?... Không đúng, thứ này hình như ta có nhìn thấy trong cuốn Xuân Cung đồ hồi nãy, hình như có tác dụng với... Nhưng kích thước này cũng hơi nhỏ, còn không bằng..." Nói đến đây, ánh mắt thoáng nhìn đến chỗ đó của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, phất ống tay áo một cái, đi ra ngoài.
"Nè? Lam Trạm? Cứ thế đi à? Còn chưa phân tích xong hầm mộ này mà..." Nguỵ Vô Tiện vứt cái hộp đi, cũng chạy theo ra ngoài.
Lam Vong Cơ cũng không quay đầu lại nói: "Phân tích xong rồi".
Nguỵ Vô Tiện đi vài bước: "Ta hiểu rồi, cái động to rộng ở chỗ cánh cửa hầm mộ này, chính là được đào để khiêng quan tài ra. Còn những vết cào xước này kia ở trong rừng, không phải là dấu vết yêu thú nào đi qua, mà do kéo quan tài gây ra. Hơn nữa, những vết cào xước đó, hình như đều hướng tới một phía..."
Hai người lên mặt đất, theo vết cào xước đi một đoạn đường núi, cây khô dần dần thưa thớt, không bao lâu, màu đỏ tươi sáng, rực rỡ đến mức chói loá đập vào mắt, lại là một mảnh rừng hoa mận tươi thắm rực rỡ.
Bước chân Lam Vong Cơ đột ngột dừng lại.
Nguỵ Vô Tiện vừa mới bước vào rừng hoa, cành lá liền rung rinh theo gió, xào xạc xào xạc, rơi xuống một trận mưa hoa lả lướt, những cánh hoa tươi đẹp lưu luyến trên người hắn, có cái dính trên mái tóc, có cái rơi vào cổ áo, giấu trong hõm xương quai xanh như ẩn như hiện, thấp thoáng một mảng da thịt hồng hào, ánh lên làm sáng bừng vẻ đẹp của hắn. Nguỵ Vô Tiện vui vẻ hứng lấy mấy cánh hoa rơi xuống, vừa quay đầu lại, vẫy tay về phía Lam Vong Cơ, nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, sắc hoa rực rỡ chợt lay động trong mắt.
Trái tim Lam Vong Cơ đập lỡ nửa nhịp, bất giác đi tới bên cạnh hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ chậm rãi bước tới, một thân áo trắng trang nhã nổi bật, không nhiễm bụi trần, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, đá chân vào cây hoa mận bên cạnh, đợi cánh hoa rơi xuống khắp người y, mở to mắt: "Lam Trạm, ngươi thật đẹp nha!"
"Nguỵ Anh" trái tim Lam Vong Cơ thắt lại, kéo Nguỵ Vô Tiện đến bên người.
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào y, "Lam Trạm, có phải ảo giác không nhỉ, ta thấy, mặt ngươi rất đỏ á..."
Lam Vong Cơ mím môi, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng nói: "Cẩn thận, mảnh rừng hoa mận này, có gây ra ảo giác".
Rừng hoa mận này xuất hiện mà không hề báo trước, nở rộ một cách kỳ dị, điểm này Nguỵ Vô Tiện cũng nhận ra, hắn cũng không phải là không có ý đề phòng, chỉ là không cảm thấy ác ý và tà niệm, nên lớn mật đi vào.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ảo giác như thế nào? Tại sao ngươi biết?"
Lam Vong Cơ ngập ngừng một lát, nói: "Nó sẽ cảm nhận được suy nghĩ của ngươi, sinh ra ảo giác. Ta đã từng... gặp qua loại thuật pháp ảo giác giống vậy".
Nguỵ Vô Tiện tò mò: "Sinh ra ảo giác gì?"
Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi, như gần như xa nhìn Nguỵ Vô Tiện mấy lần, nói: "Ảo giác tuỳ người mà khác nhau, có lẽ ngươi cũng sẽ nhìn thấy..." Nếu như Nguỵ Vô Tiện có ý trung nhân, như vậy rừng hoa này cũng sẽ hiện ra ảo giác, Lam Vong Cơ không biểu lộ gì nghĩ như thế. Nhưng y cũng không xác định mình có muốn biết đáp án của vấn đề này hay không.
Nguỵ Vô Tiện thuận miệng ừ một tiếng, cúi đầu xem xét, "Những vết cào xước kia đều không có?" Đi dạo loanh quanh một hồi, bị Lam Vong Cơ gọi về.
Lam Vong Cơ đưa tay phủi một cánh hoa trên tóc hắn, trầm giọng nói: "Đừng cách ta quá xa".
Nguỵ Vô Tiện dùng Trần Tình chọc chọc vào ngực Lam Vong Cơ, đôi mắt nheo lại: "Lam Trạm, trước kia không cảm thấy, từ lúc chúng ta nhận ra nhau, ngươi hình như càng lúc càng dính người?"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ hơi mất tự nhiên một chút, khàn giọng nói: "Nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh chóng đi qua khu rừng hoa".
Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây sáo, hài lòng nói: "Gần đây đều là mồ mả, thổi sáo một cái thì tẩu thi chạy ra đầy núi cùng với ta, có thể có nguy hiểm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Chỉ hy vọng như vậy".
Lam Vong Cơ trượt xuống từ cửa hang, một thân áo trắng dính đầy bùn đất mảnh vụn, Nguỵ Vô Tiện đi đến bên cạnh y, giúp y phủi phủi vỗ vỗ một trận. Cuối cùng, giống như đùa dai, vỗ nhẹ mấy cái lên mông Lam Vong Cơ.
Làm lơ ánh mắt khiển trách của Lam Vong Cơ, đúng lý hợp tình nói: "Thế nào? Chỗ mông cũng dơ nha. Kêu ngươi ở yên trên đó ngươi không nghe, cứ muốn làm dơ hết quần áo mới chịu".
Lam Vong Cơ ở trên người hắn phủi phủi mấy cái, đột nhiên nói: "Ngươi cũng dơ".
Thấy y cũng muốn giúp mình vỗ sạch bụi đất, bàn tay Nguỵ Vô Tiện vung lên: "Ta? Ta không cần, bình thường ta dơ ---"
Còn chưa nói xong, đã nghe phạch phạch mấy cái ở mông, không ngờ Lam Vong Cơ giúp hắn phủi sạch, cũng chỉ nhìn đến phủi sạch chỗ đó, ý đồ rõ như ban ngày. Hơn nữa ra tay không chút lưu tình, mấy cái vỗ này dùng lực không nhỏ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vỗ, nửa bên mông nóng rát, làm như còn có thể cảm giác được dấu bàn tay của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhảy sang một bên, mặt đỏ bừng, lời nói không còn lưu loát: "Ngươi! Ngươi... Lam Trạm, ngươi, xàm xỡ ta!"
Đầu mày Lam Vong Cơ nhướng lên, khoanh tay đứng đó, vẫn là dáng vẻ chính nhân quân tử, chỉ là bàn tay làm chuyện xấu hơi cuộn lại ở nơi không nhìn thấy được đằng sau lung, các ngón tay nhẹ nhàng vân vê, mặt không đổi sắc nói: "Đây là ngươi đã nói".
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu sau, mới tỉnh ngộ, không biết nên giận hay nên cười: "Giỏi nha Lam Trạm, xàm xỡ lẫn nhau đúng không, hoá ra ngươi nghe lọt tai hết những lời ta nói ha".
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, lần này coi như tính sai, lúc đó chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ người này thật sự học được cách phản công, hơn nữa làm chuyện xấu mà mặt không đỏ tim không đập, không lộ ra tí gì, so với loại người trên mặt luôn có nụ cười xấu xa như hắn, thì lợi hại hơn nhiều. Một bên trong lòng còn sợ hãi xoa xoa cái mông làm như bị thương nặng, một bên nhìn Lam Vong Cơ với con mắt khác, cũng không dám thiếu cảnh giác nữa.
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt uỷ khuất mà xoa xoa mông, sau một lúc lâu, dời mắt đi, nói sang chuyện khác: "Hồi nãy ngươi đang xem cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện thấy y bắt đầu nói chính sự, liền nghiêm túc nói: "Vậy lúc ngươi mới vừa xuống đây, nghĩ rằng nơi đây là cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Sào huyệt của yêu thú".
Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: "Những vết cào xước kia đúng không. Xem ra chúng ta đều nghĩ sai rồi, nơi đây thật ra một ngôi mộ cổ xưa".
Lam Vong Cơ nhìn lướt qua cánh cửa đá ở cuối, sau đó nhìn lướt qua đường dốc nghiêng mới trượt xuống hồi nãy, tỏ ý: "Vậy cái này là, đường hầm do bọn trộm mộ đào sao?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Cũng không phải. Lối cửa chính của hầm mộ thường niêm phong kín, từ bên ngoài rất khó mở ra, cho nên đường hầm đào trộm thường vòng qua lối cửa chính, vào thẳng bên trong hầm mộ, về phần đến được nơi nào, thì phải xem tay nghề và vận khí của tên trộm mộ, vận khí tốt thì đào tới trúng ngay điểm yếu của kết cấu, một xẻng đào xuống là có thể mở ra được ngay, vận khí không tốt, đào tới một bức tường rắn chắc, như vậy phí một phen công sức, thậm chí phải đào lại đường hầm khác. Hơn nữa để tiết kiệm công sức, đường hầm sẽ không đào quá to, nhưng chúng ta đang ở trong cái động này, gần như có thể đua xe ngựa được, cho nên chắc chắn không phải đường hầm đào trộm. Ta thấy, cái động này, là sau khi bọn trộm mộ vào trong hầm mộ, để khiêng được những món đồ lớn trộm được ra ngoài, bất đắc dĩ, trực tiếp mở cửa hầm mộ từ bên trong, sau đó đào một cái động, dùng để vận chuyển đồ vật.
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói đầy vẻ ám chỉ: "Lời của người từng trải?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, không lấy làm xấu hổ ngược lại còn tự hào: "Đúng vậy, nói gì thì nói, ta cũng là kẻ trộm mộ, chỉ là không phải trộm vàng bạc châu báu, mà là thi thể thôi". Lúc hắn đào trộm mồ, cũng không cần hành động phức tạp như bọn trộm mộ, chỉ dựa vào sức mạnh tu luyện của bản thân mà làm, dựa vào thân thủ, có bẫy rập gì cũng có thể nhẹ nhàng tránh đi, mấy mánh khoé cơ quan tinh xảo này nọ, cũng chỉ là tình cờ quan sát được khi ở trong hầm mộ, đầu óc hắn vốn thông minh, thấy mầm biết cây, nhiều lần, cũng có thể nhìn ra một số cách thức.
Việc trộm thi thể và quỷ nói, trước kia Lam Vong Cơ và hắn tranh cãi rất nhiều, nhưng từ khi y trải qua việc Nguỵ Vô Tiện bị chết, sau khi mất đi một lần, sự cứng rắn trong lòng y đã mềm đi chín phần. Giờ phút này cũng không tỏ ý kiến, chậm rãi đi đến trước cửa hầm mộ.
Mới vừa rồi ở xa chưa quan sát cẩn thận, đến gần xem, mới phát hiện diện tích cánh cửa cực lớn, chiều cao khoảng bằng hai người, cửa hầm mộ được tạc từ loại đá chất lượng tốt nhất, vừa dày vừa nặng, rộng vô cùng.
Xem sơ qua, thấy được một gia huy quen thuộc: "Kỳ Sơn Ôn thị?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, vùng núi này phong thuỷ cực tốt, cách Kỳ Sơn lại gần, hình như rất nhiều tổ tiên trước kia của Ôn thị được chôn cất ở vùng này. Nhưng ngươi lại nhìn kỹ xem..."
Hoa văn mặt trời khắc trên cửa đá rất cứng cáp có lực, nhìn không thấy bất kỳ điều gì không ổn, chỉ là xung quanh hình mặt trời, có một hình vòng tròn nhỏ lõm vào không rõ ràng lắm. Lam Vong Cơ đưa hai ngón tay ra, cẩn thận dò theo vết lõm một lần, bừng tỉnh nói: "Đây là xoá đi vết khắc ban đầu, sau đó lại khắc hình mới đè lên trên".
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, nói: "Nhìn sơ qua, hầm mộ này, không phải là Ôn gia xây dựng, bọn chúng là tu hú chiếm tổ".
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, dường như hiểu ra: "Ngươi còn nhớ, năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Tế đã kể gì không?"
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày: "Lam Tế là ai?"
Có vẻ không muốn đưa ra nhận xét đối với trí nhớ của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Linh hồ".
Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhăn lại, ngay sau đó búng tay một cái, đầu ngón tay đung đưa trong không trung cả nửa ngày, sắp sửa nhớ ra, há miệng "Là" hồi lâu, cuối cùng nói: "Là ông lão hại ta uống rượu không được!"
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm: "Ông ta nói cái gì? Ông ta nói rất nhiều nha. Lam gia, Trương gia..."
Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều nói: "Ông ta nói Ôn thị xâm chiếm lăng mộ của Trương gia, để luyện tà pháp".
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên nói, ngôi mộ này ban đầu rất có thể là của Trương gia? Chuyện này thú vị đây, rốt cuộc Ôn thị muốn luyện tà pháp gì?... Chúng ta mau vào xem đi!"
Kết cấu niêm phong của cánh cửa hầm mộ đã bị phá huỷ, Lam Vong Cơ đẩy nhẹ, bỗng nhiên mở ra. Nguỵ Vô Tiện đi theo sau y bước vào trong hầm mộ, ngay sau đó lui trở về, giơ bàn tay ra, thử tự mình đẩy, cánh cửa đá không hề suy suyển. Trong lòng hoảng sợ, "Cái thân thể bé nhỏ này của Mạc Huyền Vũ tệ như vậy, sau này nếu đánh nhau với Lam Trạm, thì sẽ càng thêm thiệt thòi! Mười ta cũng đánh không lại Lam Trạm nha!... Hừm, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần không chọc cho y nổi giận".
Phía trước gọi: "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện: "Đây! Tới liền!"
Mấy tấm Minh hoả phù cháy lên, tình cảnh trước mắt lại hoàn toàn ngoài dự đoán. Điểm kỳ quái ở chỗ, không hề có dấu vết tu luyện tà quái gì cả, thậm chí có thể nói, một chút dao động của linh lực oán lực cũng không có, chỉ là một hầm mộ bình thường. Chỉ là, Nguỵ Vô Tiện trước nay chưa từng thấy qua một cái hầm mộ như vậy.
Vàng bạc trang sức, chai lọ vại bình, tiên khí pháp bảo, không hề sứt mẻ, gần như có thể nói là còn nguyên vẹn, giống y như mới vừa hạ táng. Nhưng mà giữa hầm mộ, chỗ vốn đặt quan tài, lại trống rỗng không có thứ gì.
Nguỵ Vô Tiện kỳ quái nói: "Chẳng lẽ những tổ tiên này của Ôn thị đều tu luyện đắc đạo, tất cả mọc cánh thành tiên, ngay cả thân xác cũng không còn, chỉ xây ngôi mộ chôn quần áo và di vật, để con cháu đời sau tưởng nhớ?"
Lam Vong Cơ chỉ vào dấu vết kéo lê trên mặt đất, nói khẳng định: "Quan tài, đã bị trộm".
"Quan tài? Đây là bọn trộm mộ thuộc môn phái nào, cái gì không trộm lại muốn trộm quan tài?" Nguỵ Vô Tiện vừa nói, vừa cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo trong đống đồ bồi táng ở bên cạnh lên, phồng má thổi tro bụi, bụi đất bám lâu ngày bay tứ tung, khiến hắn ho khan liên tục. Nguỵ Vô Tiện rành nhất là làm hai việc cùng lúc, đầu bên này nói chuyện với Lam Vong Cơ, không hề ảnh hưởng chút nào đến việc hắn để ý đến những món đồ chơi nhỏ rực rỡ đủ loại này, đã sớm sờ sờ cầm cầm một trận, xem có bảo bối gì có thể tiện tay mang về không. Phải biết rằng lúc Xạ Nhật Chi Chinh, nếu không bận rộn đánh giặc, thì toàn bộ những món đồ nho nhỏ trong mộ Ôn gia sẽ bị hắn thuận tay cầm về, vào tay rồi thì gõ gõ đập đập, nghiên cứu một phen, vô cùng sung sướng.
Lam Vong Cơ đang định phân tích kỹ lưỡng cho hắn nghe, dư quang bay qua, thấy chuyện tốt người này đang làm, tức giận lên: "Nguỵ Anh, đó là tài sản của người khác".
Nguỵ Vô Tiện mân mê ổ khoá trên cái hộp, hời hợt nói: "Dù sao mấy món đồ này của Ôn thị, hiện giờ cũng không ai quản, vứt đi thì phí, không bằng tận dụng tối đa". Một lát sau, ổ khoá lạch cạch rơi xuống mặt đất, nắp bật mở ra, "Ủa? Đây là cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện cầm ra một khối trụ nhỏ làm bằng ngọc, "Lam Trạm, ngươi xem cái này giống cái gì....?"
Lam Vong Cơ từ xa nhìn lướt qua, đôi mắt đột nhiên mở to.
Khối trụ nhỏ chạm trổ tinh xảo, thoạt nhìn rất giống một bộ phận nào đó của con người, Nguỵ Vô Tiện chăm chú nhìn hồi lâu, như choàng tỉnh từ trong mộng, "Á?? Cái này!" Giống như bị phỏng tay, ném lại vào hộp, cơn hoảng hốt chưa qua, trong miệng lẩm bẩm, "A dì đà Phật, tội lỗi tội lỗi, khẩu vị tổ tiên Ôn gia cũng quá nặng đi, thế mà lại muốn tạc món đồ chơi này để trong nhà?... Không đúng, thứ này hình như ta có nhìn thấy trong cuốn Xuân Cung đồ hồi nãy, hình như có tác dụng với... Nhưng kích thước này cũng hơi nhỏ, còn không bằng..." Nói đến đây, ánh mắt thoáng nhìn đến chỗ đó của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, phất ống tay áo một cái, đi ra ngoài.
"Nè? Lam Trạm? Cứ thế đi à? Còn chưa phân tích xong hầm mộ này mà..." Nguỵ Vô Tiện vứt cái hộp đi, cũng chạy theo ra ngoài.
Lam Vong Cơ cũng không quay đầu lại nói: "Phân tích xong rồi".
Nguỵ Vô Tiện đi vài bước: "Ta hiểu rồi, cái động to rộng ở chỗ cánh cửa hầm mộ này, chính là được đào để khiêng quan tài ra. Còn những vết cào xước này kia ở trong rừng, không phải là dấu vết yêu thú nào đi qua, mà do kéo quan tài gây ra. Hơn nữa, những vết cào xước đó, hình như đều hướng tới một phía..."
Hai người lên mặt đất, theo vết cào xước đi một đoạn đường núi, cây khô dần dần thưa thớt, không bao lâu, màu đỏ tươi sáng, rực rỡ đến mức chói loá đập vào mắt, lại là một mảnh rừng hoa mận tươi thắm rực rỡ.
Bước chân Lam Vong Cơ đột ngột dừng lại.
Nguỵ Vô Tiện vừa mới bước vào rừng hoa, cành lá liền rung rinh theo gió, xào xạc xào xạc, rơi xuống một trận mưa hoa lả lướt, những cánh hoa tươi đẹp lưu luyến trên người hắn, có cái dính trên mái tóc, có cái rơi vào cổ áo, giấu trong hõm xương quai xanh như ẩn như hiện, thấp thoáng một mảng da thịt hồng hào, ánh lên làm sáng bừng vẻ đẹp của hắn. Nguỵ Vô Tiện vui vẻ hứng lấy mấy cánh hoa rơi xuống, vừa quay đầu lại, vẫy tay về phía Lam Vong Cơ, nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, sắc hoa rực rỡ chợt lay động trong mắt.
Trái tim Lam Vong Cơ đập lỡ nửa nhịp, bất giác đi tới bên cạnh hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ chậm rãi bước tới, một thân áo trắng trang nhã nổi bật, không nhiễm bụi trần, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, đá chân vào cây hoa mận bên cạnh, đợi cánh hoa rơi xuống khắp người y, mở to mắt: "Lam Trạm, ngươi thật đẹp nha!"
"Nguỵ Anh" trái tim Lam Vong Cơ thắt lại, kéo Nguỵ Vô Tiện đến bên người.
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào y, "Lam Trạm, có phải ảo giác không nhỉ, ta thấy, mặt ngươi rất đỏ á..."
Lam Vong Cơ mím môi, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng nói: "Cẩn thận, mảnh rừng hoa mận này, có gây ra ảo giác".
Rừng hoa mận này xuất hiện mà không hề báo trước, nở rộ một cách kỳ dị, điểm này Nguỵ Vô Tiện cũng nhận ra, hắn cũng không phải là không có ý đề phòng, chỉ là không cảm thấy ác ý và tà niệm, nên lớn mật đi vào.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ảo giác như thế nào? Tại sao ngươi biết?"
Lam Vong Cơ ngập ngừng một lát, nói: "Nó sẽ cảm nhận được suy nghĩ của ngươi, sinh ra ảo giác. Ta đã từng... gặp qua loại thuật pháp ảo giác giống vậy".
Nguỵ Vô Tiện tò mò: "Sinh ra ảo giác gì?"
Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi, như gần như xa nhìn Nguỵ Vô Tiện mấy lần, nói: "Ảo giác tuỳ người mà khác nhau, có lẽ ngươi cũng sẽ nhìn thấy..." Nếu như Nguỵ Vô Tiện có ý trung nhân, như vậy rừng hoa này cũng sẽ hiện ra ảo giác, Lam Vong Cơ không biểu lộ gì nghĩ như thế. Nhưng y cũng không xác định mình có muốn biết đáp án của vấn đề này hay không.
Nguỵ Vô Tiện thuận miệng ừ một tiếng, cúi đầu xem xét, "Những vết cào xước kia đều không có?" Đi dạo loanh quanh một hồi, bị Lam Vong Cơ gọi về.
Lam Vong Cơ đưa tay phủi một cánh hoa trên tóc hắn, trầm giọng nói: "Đừng cách ta quá xa".
Nguỵ Vô Tiện dùng Trần Tình chọc chọc vào ngực Lam Vong Cơ, đôi mắt nheo lại: "Lam Trạm, trước kia không cảm thấy, từ lúc chúng ta nhận ra nhau, ngươi hình như càng lúc càng dính người?"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ hơi mất tự nhiên một chút, khàn giọng nói: "Nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh chóng đi qua khu rừng hoa".
Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây sáo, hài lòng nói: "Gần đây đều là mồ mả, thổi sáo một cái thì tẩu thi chạy ra đầy núi cùng với ta, có thể có nguy hiểm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Chỉ hy vọng như vậy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất