Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt
Chương 8
Hai người mạnh ai nấy yên lặng mặc quần áo xong xuôi.
Lam Vong Cơ đưa lưng về phía Nguỵ Vô Tiện, sau một hồi lâu không nói tiếng nào.
".... Lam Trạm".
Nghe thấy tiếng gọi to này, Lam Vong Cơ xoay đầu, giữa mày nhíu lại, quét mắt liếc Nguỵ Vô Tiện một cái, làm như nói, cho phép ngươi gọi tên của ta hồi nào.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác được y bất mãn, nghĩ thầm, vừa rồi lúc cầu cứu buột miệng thốt ra, chỉ cảm thấy lúc kêu cái tên này trong lòng mình cực kỳ an tâm, hiện giờ cũng không muốn sửa lại, dứt khoát da mặt dày.
Nguỵ Vô Tiện lại dè dặt cẩn thận nói, "Ngươi vừa rồi, có phải là muốn nhảy vào trong hồ cứu ta không hả? Cho nên, quần áo đều đã cởi..."
Lam Vong Cơ không nói.
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: " Ngươi chắc hẳn là biết bơi không giỏi lắm đi? Ngươi quan tâm ta như vậy... Ta, rất cao hứng".
Lam Vong Cơ giống như là hơi giật giật.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Vừa rồi té ngã có đau không? Có bị thương không? Có muốn ta xem thử không?" Nói rồi liền đi tới trước.
Lam Vong Cơ vội vàng lùi lại tránh đi.
Nguỵ Vô Tiện gãi gãi cổ, "Được rồi... Vừa rồi ta cũng là bị doạ sợ nên mới ôm ngươi như vậy... Xin lỗi nha".
Lam Vong Cơ lúc này mới nhìn về phía hắn, "Ngươi vừa rồi... ở đáy hồ nhìn thấy cái gì?"
Hình ảnh trong ký ức lập tức hiện ra trước mắt, Nguỵ Vô Tiện cả người rung lên một đợt rất nhỏ đến mức khó phát hiện, "... Đáy hồ, hình như có người".
Lam Vong Cơ kinh ngạc, "Người?!... Thế có thấy rõ hình dạng không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, "Hồ nước quá sâu, ước chừng có năm sáu trượng, ta hồi nãy rớt vào bị hoảng loạn, cũng không nhìn kỹ".
Lam Vong Cơ nhìn nhìn món đồ vật đen tuyền ở bên cạnh hồ, lại hỏi, "Đây là thứ ngươi tìm thấy trong cái hồ rộng bên trên?"
Mới nhớ đến thứ này, Nguỵ Vô Tiện nâng vật đó lên đem lại đây, gột sạch rong rêu tạp vật bám xung quanh, lộ ra một chiếc bình bằng ngọc xanh trong veo sáng bóng.
Chiếc bình toả ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, thân bình được tạo ra từ ngọc màu xanh tinh tế ấm nhuận, màu xanh lam toả sáng, hoa văn như đám mây hơi hơi biến ảo, miệng bình đang chảy ra dòng nước trong suốt.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, lại nhìn cái bình một hồi, nước chảy không hết, kéo dài không dứt.
Nguỵ Vô Tiện hưng phấn nói: "Thật sự chúng ta tìm ra được bảo bối này rồi!"
Ôm chiếc bình trong tay, lật tới lật lui nhìn ngắm, lại ghé mắt đến miệng bình, lén nhìn vào bên trong.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, chú ý đến một thứ trong đám rong rêu tạp vật đã dọn sạch, vạch ra xem, là một cái đế bằng gỗ mun, bên trên có hai khe lõm hình dáng khác nhau giao nhau ở giữa.
Nguỵ Vô Tiện lại dốc ngược bình ngọc xuống, dòng nước vẫn chảy ra không ngừng.
"Lam Trạm, ngươi nói cái bình này làm sao mang về? Hay là thật sự phải uống hết nước trong đây mới được?"
Lam Vong Cơ nhìn cái đế gỗ mun kia đến xuất thần, lát sau, giơ tay về phía hắn, "Đưa cho ta".
Y đặt chiếc bình ngọc ngay giữa khe lõm của cái đế, thân bình hơi nghiêng, dòng nước chảy ra, đây chính là trạng thái khi lấy ra khỏi hồ nước.
Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng đem chiếc bình đặt ngay ngắn, vừa khớp không một kẽ hở với khe lõm còn lại, dòng nước ngừng chảy.
"Ồ!" Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc kêu lên: "Hoá ra là như thế này! Hay quá hay quá!"
Thì ra, bình ngọc để nghiêng thì sẽ chảy nước ra, đứng thẳng thì nước ngừng chảy.
Hai người lại xem xét một lát, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn kinh ngạc không thôi, vừa định cầm lên, liền bị Lam Vong Cơ ra tay lấy trước. Nghiêm mặt nói: "Vật tổ truyền của Cô Tô Lam thị, đem vật trả về nguyên chủ".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, "Đây... đây cũng là ta cực cực khổ khổ vào trong hồ lấy được, chẳng lẽ không có một chút công lao nào?..." Ngay sau đó, một bên khoé miệng cong lên, "Chia một phần?"
Lam Vong Cơ nhíu mày: "Vật tổ truyền, há để người ngoài phân chia?"
"Nè!..." Nguỵ Vô Tiện cứng họng, lát sau, ánh mắt lưu chuyển, lại nói, "Vậy... có thể cho ta thưởng thức hai ngày? Chỉ hai ngày, sau hai ngày ta sẽ trả lại!"
Lam Vong Cơ nghiêm nghị, "Không thể. Nếu bị huỷ hoại thì làm thế nào".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi với y: "Hừ, keo kiệt..."
Lam Vong Cơ lại nhìn nhìn hắn, "Lại nói, ngươi muốn linh hồ này để làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nheo mắt, nhìn ra xung quanh, "Chưa... tạm thời... chưa nghĩ ra".
Lam Vong Cơ chăm chú, nhìn hắn rất rất lâu.
Trời không còn sớm nữa, hai người lại tìm đường xuống núi.
Dọc trên đường đi, Nguỵ Vô Tiện lằng nhằng mãi, rốt cuộc vẫn không được Lam Vong Cơ đồng ý, cuối cùng trơ mắt nhìn y ôm linh hồ đi về hướng Tàng Bảo Các.
***
Trong núi yên tĩnh, gió đêm hơi lạnh.
Bên ngoài "Cổ Thất" Tàng Bảo Các của Cô Tô Lam thị.
Một thân ảnh lướt qua dưới bóng mái hiên, lén lút đi đến trước cửa Cổ Thất.
Một đạo bùa chú vẽ bằng chu sa, bút tích cuồng thảo phóng khoáng được dán lên trên ổ khoá hình vân văn móc ở then cửa.
Tấm bùa cháy lên, ổ khoá lạch cạch một tiếng mở ra.
Bóng người lại nhìn khắp xung quanh một chút, rồi chui vào bên trong cánh cửa.
Một lát sau, ôm một bình ngọc xanh chui ra.
Lại khoá cửa lại, rồi rón ra rón rén rời đi trên con đường lúc tới.
Chỗ góc mái hiên, một thân hình áo trắng lẳng lặng nhìn thấy tất cả.
***
Trong khoảng thời gian từ lúc bắt đầu cùng học chung đến nay, Lam Vong Cơ chưa từng đi đến chỗ ở của Nguỵ Vô Tiện.
Chuyện bắt gà trộm chó Nguỵ Vô Tiện làm không ít, leo cây trèo tường là quá quen thuộc, may là hắn dường như không đoán được con chim vàng anh ở phía sau, cho nên Lam Vong Cơ đuổi theo cũng không gọi là vất vả, mặc dù vậy, chưa bao giờ trải qua chuyện rình rập theo đuôi này nên y vẫn cứ lo lắng đến nỗi tim đập bình bịch, không dám tuỳ ý theo sát, rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc mới theo tới chỗ ngủ của Vân Mộng Giang thị.
Mới vừa rồi không vạch trần tại chỗ, chỉ vì y muốn biết Nguỵ Vô Tiện lấy linh hồ này rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Cửa sân được Nguỵ Vô Tiện khoá lại, Lam Vong Cơ hơi do dự một chút, vẫn là nhảy qua tường để vào.
Chậm một bước này, đã không thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện đâu nữa.
Trong sân hành lang âm u tĩnh mịch, một vài người gác cửa đã đốt đèn sáng lấp loáng.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, đành phải tìm kiếm từng bước một.
Cũng may ngươi gác cửa đều dùng bút mực viết tên khách ở phía trước phòng.
Mới vừa đi hai bước, đã thấy một cánh cửa phòng bên trên không ghi tên, chỉ viết ngoáy:
"Người khổ đại cừu thâm không được đi vào".
Hơi khựng lại một chút.
Là phòng của ai không cần nói cũng biết, đẩy cửa vào.
Trong phòng không một bóng người.
Giống như là bị sự bài trí trong căn phòng hấp dẫn, Lam Vong Cơ không rời đi ngay lập tức.
Trang trí nội thất của Cô Tô Lam thị luôn luôn trang nhã nghiêm túc, gọn gàng sạch sẽ, tuyệt đối không có những thứ rườm rà dư thừa, mà giờ đây trong căn phòng này, lại chồng chồng chất chất đủ thứ các thể loại đồ vật.
Bùa chú, chu sa, giấy và bút mực không nói, các loại phôi thô, bán thành phẩm, thành phẩm của pháp khí tự chế, tất cả các nguyên vật liệu vải vóc, ngọc thạch đủ màu, các tấm đồng thiếc, các khối gỗ thừa, hai cái cọc bự bằng gỗ nằm trên mặt đất, các loại thước đủ kích cỡ, dao khắc, búa đóng đinh, cưa nhỏ, bào gỗ, cái đục, giũa, ê-tô, nhiều vô số.
Trên cái bàn góc cạnh giường, còn có mấy hộp đồ ăn, trên hộp đồ ăn để mấy miếng điểm tâm nhỏ gói trong giấy dầu, hình như là củ sen ngào đường, dưới chân giường còn vứt hai vò Thiên Tử Tiếu rỗng.
Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chính là những tờ giấy ghi câu đối, hình vẽ nguệch ngoạc dày đặc trên tường, từ ngoài cùng bên phải, trên một tờ giấy to viết:
Nội quy phòng Nguỵ Vô Tiện.
Tiếp theo sau là hơn mười tờ giấy nhỏ hơn, theo thứ tự viết:
Không thể dậy trước giờ tỵ.
Không thể ngủ trước giờ sửu.
Không thể vô cớ mặt lạnh.
Không thể làm lơ không quan tâm.
Không thể tẻ nhạt rập khuôn.
Không thể ông cụ non.
Không thể cấm người khác nói.
Không thể tố giác.
Không thể ăn một mình.
Không thể uống một mình.
....
Xem đến mức lông mày Lam Vong Cơ co giật, cũng không xem nổi nữa, nhấc chân rời đi.
Đi đến sân sau, nhìn thấy có một bóng người lấp ló sau hòn non bộ bằng đá trắng và bụi tre xanh, y vội vàng nấp sau bụi tre.
Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện một tay giữ linh hồ, một tay kia cầm vò Thiên Tử Tiếu, dùng răng mở vò rượu, làm như ngửi được mùi thơm của rượu, chóp mũi hơi hít hà, ngửa đầu uống liền hai ngụm, vẻ mặt say mê.
Sau đó, đem Thiên Tử Tiếu kê vào trong miệng linh hồ, đổ vào bên trong.
Lam Vong Cơ từ sau bụi tre nhảy ra, hô: "Dừng tay!"
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức giật bắn cả người lên, lắp bắp nói: "Lam, Lam Trạm?! Ngươi, ngươi làm sao biết?! Ngươi? Ngươi theo dõi ta??"
Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, "Đưa trả linh hồ đây!"
Nguỵ Vô Tiện liều mạng ôm lấy linh hồ, liên tiếp lùi vài bước, bình tĩnh lại một chút, không đồng ý nói: "Nhìn cái bộ dạng căng thẳng quá mức này của ngươi đi, Lam Trạm, nhỏ mọn như thế không thể trở thành đại nhân vật được, phong thái độ lượng, có biết không? Ngươi nói nhà các ngươi khó có được món đồ thú vị như vậy, nhưng đẹp mà không xài được. Không chừng tổ tiên nhà các ngươi sau khi làm ra, cũng cảm thấy nó vô dụng, mới ném vào trong khe suối, ngươi nói có phải hay không? Nếu như ta có thể tìm cho nó một tác dụng kỳ diệu, khiến nó chảy ra Thiên Tử Tiếu không ngừng, không phải tổ tiên nhà các ngươi dưới đất cũng cao hứng thì sao... Nè, ngươi sao lại có vẻ mặt như thế, ngươi xem ngươi, tuổi còn trẻ, mặt như ông già vậy, lúc nào cũng khuôn khuôn khổ khổ, quy tắc luật lệ, chẳng thú vị gì nha, con người ấy mà, phải thử một vài thứ khác với mình, làm một vài chuyện mình không thường làm, mới không uống một chuyến đến nhân gian chứ".
Lam Vong Cơ chỉ vào mũi hắn mắng: "Nguỵ, Vô, Tiện! Ngươi dám lấy trộm linh khí tổ truyền của Lam thị để thoả mãn ham muốn say sưa chè chén của bản thân!"
Nguỵ Vô Tiện khinh thường nói: "Này, sao lại nói thế chứ, Lam nhị công tử, người lớn lên đẹp vậy, mà lời nói lại nói khó nghe như thế. Ta chỉ là muốn thử một lần thôi, thử một lần cũng không làm hư bảo bối của nhà các ngươi... Ê! Ngươi, ngươi đừng tới đây! Ta sợ lắm! Ngươi sắp doạ ta sợ rồi, không chừng ta đứng không vững sẽ làm vớt bể bảo bối này á!"
Lam Vong Cơ nổi giận mắng, "Ngươi dám!!!"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Không dám không dám..." Bỗng chốc, tay chân lanh lẹ, đem rượu đổ hết vào trong linh hồ, rồi đặt linh hồ nằm nghiêng trên cái đế gỗ mun đang để trên mặt đất, từ từ đợi.
Lam Vong Cơ tức tới phát run, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đứng giương mắt nhìn. Trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một lát, làm như cơn giận đã qua mức đỉnh, không ngờ lại chậm rãi bình tĩnh lại, tuy rằng vẫn là dáng vẻ nghiêm khắc không thể phạm vào, nhưng khoé mắt liếc qua, vô tình hữu ý nhìn về phía bên kia.
Sau một lúc lâu, miệng bình chẳng hề có động tĩnh gì.
"Không phải chứ?? Linh hồ à linh hồ, ngươi cũng muốn không thú vị giống tất cả những thứ trên núi này hay sao??"
Đang lúc Nguỵ Vô Tiện thất vọng đến cực điểm, vạn phần không cam lòng, cứ vò đầu bứt tai suốt, thì đột nhiên rượu từ trong linh hồ phun ra.
Nguỵ Vô Tiện vui mừng quá sức, đang định hoan hô nhảy nhót, thì dòng rượu chảy không ngừng kia đột nhiên yếu dần đi, đến cuối cùng, phun ra vài ngụm bọt, giống như trúng độc mà chết.
Trong hơi rượu mờ mịt, truyền đến một trận ho khan kịch liệt, một bóng người còng lưng giống như bị sặc rớt mất nửa cái mạng, sắp tắt thở.
Hai người gần như không tin nổi vào mắt mình, theo dòng rượu kia, từ trong linh hồ lại phun ra một nam tử cao lớn!
Áo choàng thanh thoát, mạt ngạch vân văn, dù tuổi khoảng 40, nhưng đẹp trai sáng sủa, hiển nhiên là một mỹ nam tử.
Chỉ thấy ông ta mặt mày thanh lãnh, toàn thân linh hoạt kỳ ảo xuất trần, không khó để đoán ra đây là hồn phách của một vị tổ tiên quá cố Lam thị.
Lam Vong Cơ đưa lưng về phía Nguỵ Vô Tiện, sau một hồi lâu không nói tiếng nào.
".... Lam Trạm".
Nghe thấy tiếng gọi to này, Lam Vong Cơ xoay đầu, giữa mày nhíu lại, quét mắt liếc Nguỵ Vô Tiện một cái, làm như nói, cho phép ngươi gọi tên của ta hồi nào.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác được y bất mãn, nghĩ thầm, vừa rồi lúc cầu cứu buột miệng thốt ra, chỉ cảm thấy lúc kêu cái tên này trong lòng mình cực kỳ an tâm, hiện giờ cũng không muốn sửa lại, dứt khoát da mặt dày.
Nguỵ Vô Tiện lại dè dặt cẩn thận nói, "Ngươi vừa rồi, có phải là muốn nhảy vào trong hồ cứu ta không hả? Cho nên, quần áo đều đã cởi..."
Lam Vong Cơ không nói.
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: " Ngươi chắc hẳn là biết bơi không giỏi lắm đi? Ngươi quan tâm ta như vậy... Ta, rất cao hứng".
Lam Vong Cơ giống như là hơi giật giật.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Vừa rồi té ngã có đau không? Có bị thương không? Có muốn ta xem thử không?" Nói rồi liền đi tới trước.
Lam Vong Cơ vội vàng lùi lại tránh đi.
Nguỵ Vô Tiện gãi gãi cổ, "Được rồi... Vừa rồi ta cũng là bị doạ sợ nên mới ôm ngươi như vậy... Xin lỗi nha".
Lam Vong Cơ lúc này mới nhìn về phía hắn, "Ngươi vừa rồi... ở đáy hồ nhìn thấy cái gì?"
Hình ảnh trong ký ức lập tức hiện ra trước mắt, Nguỵ Vô Tiện cả người rung lên một đợt rất nhỏ đến mức khó phát hiện, "... Đáy hồ, hình như có người".
Lam Vong Cơ kinh ngạc, "Người?!... Thế có thấy rõ hình dạng không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, "Hồ nước quá sâu, ước chừng có năm sáu trượng, ta hồi nãy rớt vào bị hoảng loạn, cũng không nhìn kỹ".
Lam Vong Cơ nhìn nhìn món đồ vật đen tuyền ở bên cạnh hồ, lại hỏi, "Đây là thứ ngươi tìm thấy trong cái hồ rộng bên trên?"
Mới nhớ đến thứ này, Nguỵ Vô Tiện nâng vật đó lên đem lại đây, gột sạch rong rêu tạp vật bám xung quanh, lộ ra một chiếc bình bằng ngọc xanh trong veo sáng bóng.
Chiếc bình toả ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, thân bình được tạo ra từ ngọc màu xanh tinh tế ấm nhuận, màu xanh lam toả sáng, hoa văn như đám mây hơi hơi biến ảo, miệng bình đang chảy ra dòng nước trong suốt.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, lại nhìn cái bình một hồi, nước chảy không hết, kéo dài không dứt.
Nguỵ Vô Tiện hưng phấn nói: "Thật sự chúng ta tìm ra được bảo bối này rồi!"
Ôm chiếc bình trong tay, lật tới lật lui nhìn ngắm, lại ghé mắt đến miệng bình, lén nhìn vào bên trong.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, chú ý đến một thứ trong đám rong rêu tạp vật đã dọn sạch, vạch ra xem, là một cái đế bằng gỗ mun, bên trên có hai khe lõm hình dáng khác nhau giao nhau ở giữa.
Nguỵ Vô Tiện lại dốc ngược bình ngọc xuống, dòng nước vẫn chảy ra không ngừng.
"Lam Trạm, ngươi nói cái bình này làm sao mang về? Hay là thật sự phải uống hết nước trong đây mới được?"
Lam Vong Cơ nhìn cái đế gỗ mun kia đến xuất thần, lát sau, giơ tay về phía hắn, "Đưa cho ta".
Y đặt chiếc bình ngọc ngay giữa khe lõm của cái đế, thân bình hơi nghiêng, dòng nước chảy ra, đây chính là trạng thái khi lấy ra khỏi hồ nước.
Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng đem chiếc bình đặt ngay ngắn, vừa khớp không một kẽ hở với khe lõm còn lại, dòng nước ngừng chảy.
"Ồ!" Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc kêu lên: "Hoá ra là như thế này! Hay quá hay quá!"
Thì ra, bình ngọc để nghiêng thì sẽ chảy nước ra, đứng thẳng thì nước ngừng chảy.
Hai người lại xem xét một lát, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn kinh ngạc không thôi, vừa định cầm lên, liền bị Lam Vong Cơ ra tay lấy trước. Nghiêm mặt nói: "Vật tổ truyền của Cô Tô Lam thị, đem vật trả về nguyên chủ".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, "Đây... đây cũng là ta cực cực khổ khổ vào trong hồ lấy được, chẳng lẽ không có một chút công lao nào?..." Ngay sau đó, một bên khoé miệng cong lên, "Chia một phần?"
Lam Vong Cơ nhíu mày: "Vật tổ truyền, há để người ngoài phân chia?"
"Nè!..." Nguỵ Vô Tiện cứng họng, lát sau, ánh mắt lưu chuyển, lại nói, "Vậy... có thể cho ta thưởng thức hai ngày? Chỉ hai ngày, sau hai ngày ta sẽ trả lại!"
Lam Vong Cơ nghiêm nghị, "Không thể. Nếu bị huỷ hoại thì làm thế nào".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi với y: "Hừ, keo kiệt..."
Lam Vong Cơ lại nhìn nhìn hắn, "Lại nói, ngươi muốn linh hồ này để làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nheo mắt, nhìn ra xung quanh, "Chưa... tạm thời... chưa nghĩ ra".
Lam Vong Cơ chăm chú, nhìn hắn rất rất lâu.
Trời không còn sớm nữa, hai người lại tìm đường xuống núi.
Dọc trên đường đi, Nguỵ Vô Tiện lằng nhằng mãi, rốt cuộc vẫn không được Lam Vong Cơ đồng ý, cuối cùng trơ mắt nhìn y ôm linh hồ đi về hướng Tàng Bảo Các.
***
Trong núi yên tĩnh, gió đêm hơi lạnh.
Bên ngoài "Cổ Thất" Tàng Bảo Các của Cô Tô Lam thị.
Một thân ảnh lướt qua dưới bóng mái hiên, lén lút đi đến trước cửa Cổ Thất.
Một đạo bùa chú vẽ bằng chu sa, bút tích cuồng thảo phóng khoáng được dán lên trên ổ khoá hình vân văn móc ở then cửa.
Tấm bùa cháy lên, ổ khoá lạch cạch một tiếng mở ra.
Bóng người lại nhìn khắp xung quanh một chút, rồi chui vào bên trong cánh cửa.
Một lát sau, ôm một bình ngọc xanh chui ra.
Lại khoá cửa lại, rồi rón ra rón rén rời đi trên con đường lúc tới.
Chỗ góc mái hiên, một thân hình áo trắng lẳng lặng nhìn thấy tất cả.
***
Trong khoảng thời gian từ lúc bắt đầu cùng học chung đến nay, Lam Vong Cơ chưa từng đi đến chỗ ở của Nguỵ Vô Tiện.
Chuyện bắt gà trộm chó Nguỵ Vô Tiện làm không ít, leo cây trèo tường là quá quen thuộc, may là hắn dường như không đoán được con chim vàng anh ở phía sau, cho nên Lam Vong Cơ đuổi theo cũng không gọi là vất vả, mặc dù vậy, chưa bao giờ trải qua chuyện rình rập theo đuôi này nên y vẫn cứ lo lắng đến nỗi tim đập bình bịch, không dám tuỳ ý theo sát, rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc mới theo tới chỗ ngủ của Vân Mộng Giang thị.
Mới vừa rồi không vạch trần tại chỗ, chỉ vì y muốn biết Nguỵ Vô Tiện lấy linh hồ này rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Cửa sân được Nguỵ Vô Tiện khoá lại, Lam Vong Cơ hơi do dự một chút, vẫn là nhảy qua tường để vào.
Chậm một bước này, đã không thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện đâu nữa.
Trong sân hành lang âm u tĩnh mịch, một vài người gác cửa đã đốt đèn sáng lấp loáng.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, đành phải tìm kiếm từng bước một.
Cũng may ngươi gác cửa đều dùng bút mực viết tên khách ở phía trước phòng.
Mới vừa đi hai bước, đã thấy một cánh cửa phòng bên trên không ghi tên, chỉ viết ngoáy:
"Người khổ đại cừu thâm không được đi vào".
Hơi khựng lại một chút.
Là phòng của ai không cần nói cũng biết, đẩy cửa vào.
Trong phòng không một bóng người.
Giống như là bị sự bài trí trong căn phòng hấp dẫn, Lam Vong Cơ không rời đi ngay lập tức.
Trang trí nội thất của Cô Tô Lam thị luôn luôn trang nhã nghiêm túc, gọn gàng sạch sẽ, tuyệt đối không có những thứ rườm rà dư thừa, mà giờ đây trong căn phòng này, lại chồng chồng chất chất đủ thứ các thể loại đồ vật.
Bùa chú, chu sa, giấy và bút mực không nói, các loại phôi thô, bán thành phẩm, thành phẩm của pháp khí tự chế, tất cả các nguyên vật liệu vải vóc, ngọc thạch đủ màu, các tấm đồng thiếc, các khối gỗ thừa, hai cái cọc bự bằng gỗ nằm trên mặt đất, các loại thước đủ kích cỡ, dao khắc, búa đóng đinh, cưa nhỏ, bào gỗ, cái đục, giũa, ê-tô, nhiều vô số.
Trên cái bàn góc cạnh giường, còn có mấy hộp đồ ăn, trên hộp đồ ăn để mấy miếng điểm tâm nhỏ gói trong giấy dầu, hình như là củ sen ngào đường, dưới chân giường còn vứt hai vò Thiên Tử Tiếu rỗng.
Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chính là những tờ giấy ghi câu đối, hình vẽ nguệch ngoạc dày đặc trên tường, từ ngoài cùng bên phải, trên một tờ giấy to viết:
Nội quy phòng Nguỵ Vô Tiện.
Tiếp theo sau là hơn mười tờ giấy nhỏ hơn, theo thứ tự viết:
Không thể dậy trước giờ tỵ.
Không thể ngủ trước giờ sửu.
Không thể vô cớ mặt lạnh.
Không thể làm lơ không quan tâm.
Không thể tẻ nhạt rập khuôn.
Không thể ông cụ non.
Không thể cấm người khác nói.
Không thể tố giác.
Không thể ăn một mình.
Không thể uống một mình.
....
Xem đến mức lông mày Lam Vong Cơ co giật, cũng không xem nổi nữa, nhấc chân rời đi.
Đi đến sân sau, nhìn thấy có một bóng người lấp ló sau hòn non bộ bằng đá trắng và bụi tre xanh, y vội vàng nấp sau bụi tre.
Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện một tay giữ linh hồ, một tay kia cầm vò Thiên Tử Tiếu, dùng răng mở vò rượu, làm như ngửi được mùi thơm của rượu, chóp mũi hơi hít hà, ngửa đầu uống liền hai ngụm, vẻ mặt say mê.
Sau đó, đem Thiên Tử Tiếu kê vào trong miệng linh hồ, đổ vào bên trong.
Lam Vong Cơ từ sau bụi tre nhảy ra, hô: "Dừng tay!"
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức giật bắn cả người lên, lắp bắp nói: "Lam, Lam Trạm?! Ngươi, ngươi làm sao biết?! Ngươi? Ngươi theo dõi ta??"
Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, "Đưa trả linh hồ đây!"
Nguỵ Vô Tiện liều mạng ôm lấy linh hồ, liên tiếp lùi vài bước, bình tĩnh lại một chút, không đồng ý nói: "Nhìn cái bộ dạng căng thẳng quá mức này của ngươi đi, Lam Trạm, nhỏ mọn như thế không thể trở thành đại nhân vật được, phong thái độ lượng, có biết không? Ngươi nói nhà các ngươi khó có được món đồ thú vị như vậy, nhưng đẹp mà không xài được. Không chừng tổ tiên nhà các ngươi sau khi làm ra, cũng cảm thấy nó vô dụng, mới ném vào trong khe suối, ngươi nói có phải hay không? Nếu như ta có thể tìm cho nó một tác dụng kỳ diệu, khiến nó chảy ra Thiên Tử Tiếu không ngừng, không phải tổ tiên nhà các ngươi dưới đất cũng cao hứng thì sao... Nè, ngươi sao lại có vẻ mặt như thế, ngươi xem ngươi, tuổi còn trẻ, mặt như ông già vậy, lúc nào cũng khuôn khuôn khổ khổ, quy tắc luật lệ, chẳng thú vị gì nha, con người ấy mà, phải thử một vài thứ khác với mình, làm một vài chuyện mình không thường làm, mới không uống một chuyến đến nhân gian chứ".
Lam Vong Cơ chỉ vào mũi hắn mắng: "Nguỵ, Vô, Tiện! Ngươi dám lấy trộm linh khí tổ truyền của Lam thị để thoả mãn ham muốn say sưa chè chén của bản thân!"
Nguỵ Vô Tiện khinh thường nói: "Này, sao lại nói thế chứ, Lam nhị công tử, người lớn lên đẹp vậy, mà lời nói lại nói khó nghe như thế. Ta chỉ là muốn thử một lần thôi, thử một lần cũng không làm hư bảo bối của nhà các ngươi... Ê! Ngươi, ngươi đừng tới đây! Ta sợ lắm! Ngươi sắp doạ ta sợ rồi, không chừng ta đứng không vững sẽ làm vớt bể bảo bối này á!"
Lam Vong Cơ nổi giận mắng, "Ngươi dám!!!"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Không dám không dám..." Bỗng chốc, tay chân lanh lẹ, đem rượu đổ hết vào trong linh hồ, rồi đặt linh hồ nằm nghiêng trên cái đế gỗ mun đang để trên mặt đất, từ từ đợi.
Lam Vong Cơ tức tới phát run, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đứng giương mắt nhìn. Trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một lát, làm như cơn giận đã qua mức đỉnh, không ngờ lại chậm rãi bình tĩnh lại, tuy rằng vẫn là dáng vẻ nghiêm khắc không thể phạm vào, nhưng khoé mắt liếc qua, vô tình hữu ý nhìn về phía bên kia.
Sau một lúc lâu, miệng bình chẳng hề có động tĩnh gì.
"Không phải chứ?? Linh hồ à linh hồ, ngươi cũng muốn không thú vị giống tất cả những thứ trên núi này hay sao??"
Đang lúc Nguỵ Vô Tiện thất vọng đến cực điểm, vạn phần không cam lòng, cứ vò đầu bứt tai suốt, thì đột nhiên rượu từ trong linh hồ phun ra.
Nguỵ Vô Tiện vui mừng quá sức, đang định hoan hô nhảy nhót, thì dòng rượu chảy không ngừng kia đột nhiên yếu dần đi, đến cuối cùng, phun ra vài ngụm bọt, giống như trúng độc mà chết.
Trong hơi rượu mờ mịt, truyền đến một trận ho khan kịch liệt, một bóng người còng lưng giống như bị sặc rớt mất nửa cái mạng, sắp tắt thở.
Hai người gần như không tin nổi vào mắt mình, theo dòng rượu kia, từ trong linh hồ lại phun ra một nam tử cao lớn!
Áo choàng thanh thoát, mạt ngạch vân văn, dù tuổi khoảng 40, nhưng đẹp trai sáng sủa, hiển nhiên là một mỹ nam tử.
Chỉ thấy ông ta mặt mày thanh lãnh, toàn thân linh hoạt kỳ ảo xuất trần, không khó để đoán ra đây là hồn phách của một vị tổ tiên quá cố Lam thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất