Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 98

Trước Sau
Lúc Giang Trừng đuổi tới đỉnh núi, nơi xảy ra vụ việc, chính là nhìn thấy Lam Vong Cơ một mình đối chọi với đám đông, múa kiếm như gió, đả thương mười mấy tên tu sĩ, bảo vệ con đường thông thoáng lên núi.

Lam Hi Thần sứt đầu mẻ trán, rơi vào thế khó xử, một bên là thân đệ, bên kia là nghĩa đệ. Tính tình thân đệ hắn biết rõ, chỉ cần là việc y đã xác định, thì mười con trâu cũng không kéo lại được, huống chi sự việc liên quan đến Nguỵ Vô Tiện, tất nhiên có liều mình vì nhau, cũng không tiếc. Tính tình nghĩa đệ hắn tưởng là mình cũng biết rõ, nhưng hôm nay, không biết có phải vì lo lắng cho tính mạng của phụ huynh hay không, mà tính tình vốn khiêm hoà như nước lại hoá thành băng cứng lạnh lùng, mặc cho mình ôn tồn khuyên nhủ, cũng đưa ra mấy lý do khoái thác loanh quanh lòng vòng bỏ qua, nói cái gì mà mọi người đã xác định chỉ có bắt lấy Nguỵ Vô Tiện, thì mối nguy cơ hoả thi trên núi mới có thể giải trừ.

Trong lòng lo lắng cho an nguy của Giang Yếm Ly, lại thấy mọi người vậy mà vướng chân ở đây, dây dưa lằng nhằng không dám ra tiền tuyến cứu viện, Giang Trừng vốn luôn thận trọng không giáp mặt phản bác mọi người, rốt cuộc nhịn không nổi, lên giọng trách mắng: "Các vị ở đây đấu đá nội bộ là ý gì? Tại sao không trực tiếp lên núi cứu người?!"

Một người thấy y đến muộn, hảo tâm giải thích: "Giang tông chủ, bắt giữ Nguỵ Vô Tiện chính là cứu người đó!"

Giang Trừng cạn lời cứng họng, hoá ra đám người này vẫn còn hoài nghi, nhưng trong lòng y sáng trong như tuyết, cộng thêm lòng như lửa đốt, lập tức không muốn dây dưa với đám người này một chút nào, giọng điệu trào phúng nói: "Các vị tự tiện! Giang mỗ đi trước cứu người!" Bỏ xuống câu này, liền lao đến con đường núi bên kia, chạy băng băng lên triền núi.

Lam Hi Thần nghe xong câu quát to giận dữ này của Giang Trừng, trong lòng sáng tỏ hơn nhiều, nhận ra việc hãm sâu vào vướng mắc giữa hai bên tại đây, chẳng có ích gì, trầm giọng nói: "A Dao, ngươi.... chớ có làm Vong Cơ bị thương, ta đi trước một bước". Nói xong, cũng không đợi Kim Quang Dao phản ứng, trực tiếp dẫn mọi người Lam thị, đi theo hướng của đoàn người Giang thị.

Kim Tử Duyên từ lúc bắt đầu vẫn luôn im lặng đi theo phía sau Kim Quang Dao, xuất phát từ lòng tin tưởng, hắn không tin Nguỵ Vô Tiện sẽ làm ra sự việc bạo ngược hung tàn như thế, nhưng xuất phát từ lập trường gia tộc, còn là một gia chủ mới nhậm chức không lâu, thế đơn lực mỏng, thấp cổ bé họng, đồng thời gánh vác vận mệnh tương lai của toàn bộ gia tộc thân thích, không tiện công khai phản đối Kim Quang Dao. Bởi vậy một đường im lặng nhẫn nhịn, vừa không tham dự bao vây tấn công, cũng không lên tiếng ngăn cản, không giúp đỡ bên nào, đứng ngoài cuộc.

Tuy nói rằng như thế đã là giới hạn lớn nhất mà hắn có thể làm được, nhưng làm như thế thật sự không hợp với tính tình cương trực không kiêng dè của hắn, trong lòng chán nản, lúc này thấy hai đại gia tộc đã xung phong lao ra tuyến đầu, càng kềm nén không được, trong lòng quyết tâm, thi lễ với Kim Quang Dao, nói: "Liễm Phương Tôn, ta cũng lên núi tìm cách cứu viện, góp chút sức mọn". Mang theo bộ hạ hơn mười người ít ỏi của mình cũng rời đi.

Mấy đội nhân mã này vừa rời đi, hiện trường lập tức hoang vắng một nửa, đám tu sĩ bị Lam Vong Cơ đánh đến mặt xám mày tro, giờ phút này càng là ngơ ngác nhìn nhau. Sắc mặt Kim Quang Dao thập phần khó coi, tuy cố hết sức giữ nụ cười, nhưng giữ một hồi, cũng chịu không nổi, dứt khoát đánh trống thu quân, cũng đi theo lên núi.

Giang Trừng bên kia dẫn người chiến đấu một hồi, lĩnh giáo được sự đáng sợ của hoả thi, đang lúc cảm thấy chống đỡ hết nổi, hai đội nhân mã đuổi tới ở phía sau, lập tức sĩ khí tăng lên lại, một lần nữa lao vào chiến đấu. Bên này sườn núi bọn hắn đã chia sẻ rất nhiều áp lực tấn công cho bên đối diện, vì thế ở bên đó Nguỵ Vô Tiện thổi sáo chưa tới một khắc, hung thi đã ào ạt đổ xuống từ các đỉnh núi đè bẹp khí thế của hoả thi, trên đỉnh núi truyền đến một trận hoan hô, dòng người kích động, chạy xuống núi từ con đường máu mới mở.

Sau khi đám người bị vây nhốt chạy đi rồi, bọn họ ở lại tiếp tục chiến đấu thêm nửa canh giờ, rốt cuộc cùng với tiếng sáo thao túng hung thi, đồng tâm hiệp lực, giết sạch đám hoả thi.

Đám tu sĩ nhìn thấy những khối thịt nóng chảy co giật như một con sâu khổng lồ nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, hãi hùng khiếp vía, một bên chân bước e dè, một bên liên tục chém xuống. Có người nhìn bảo kiếm của mình biến thành phế thải, ngẩn ngơ đến phát ngốc. Người bị thương đều là bị phỏng, máu thịt lẫn lộn, liên tục kêu la thảm thiết, tuy sống sót sau tai nạn, nhưng trong nhất thời, lại không hề vui mừng vì còn sống. Những tu sĩ tay chân tinh thần đầy đủ, chầm chậm đi giữa các thi thể nằm la liệt khắp nơi, nhìn một vùng thảm trạng, xông vào mũi đều là mùi thịt người bị đốt cháy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, mất mát rầu rĩ.

Kim Quang Dao bắt đầu tổ chức cho thủ hạ xác định danh tính người chết, người sống sót đều đã ngự kiếm đến nơi an toàn, tiếp nhận chữa trị.

Giang Trừng nhào tới nhào lui giữa đám đông, kéo mấy người Kim thị hỏi thăm tung tích Giang Yếm Ly, sau khi nghe được tin tức nàng bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống, nhớ ra phải đi tìm Nguỵ Vô Tiện.

Ở xa xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đang định đi qua, thì nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang dựa vào người Lam Vong Cơ, làm như thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vòng lấy bờ vai của hắn, thay hắn lau đi những vệt khói bụi đen trên mặt. Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng động tác cử chỉ lại thể hiện một thái độ thân mật khiến người khác không thể xen vào, Giang Trừng nhìn đến mức nhíu mày, dạ dày nôn nao một trận, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định tiến đến chào hỏi.

Đi loanh quanh một hồi, bên cạnh loé lên một luồng sáng màu vàng, trên tiên kiếm lảo đảo bước xuống một tu sĩ trẻ tuổi, rầm một tiếng, quỳ rạp xuống trước người Kim Quang Dao, khóc sướt mướt, vô cùng đau đớn nói: "Liễm Phương Tôn! Không xong rồi! Kim phu nhân, Kim phu nhân bà --- bà bị thương nặng không trị được, đã đi về cõi tiên!!"

Kim Quang Dao hơi khựng lại, lập tức hỏi: "Kim tông chủ thì sao? Phụ thân ta ông ấy thế nào?"

Người nọ nâng khuỷu tay, lau nước mắt nước mũi, run run rẩy rẩy nói: "Kim tông chủ, ngài ấy bị thương một chút, tạm thời không quá đáng ngại".

Ánh mắt Kim Quang Dao cứng lại, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo nhỏ đến mức không thể phát hiện được, nhưng biểu hiện này như thể ảo giác chỉ lướt qua trong tích tắc, đuôi lông mày nhếch lên, buồn bã nói: "Trong cái rủi có cái may, phụ thân không việc gì... Mẫu thân, haizz...."



Nghe thấy tin tức này, người Kim thị ở đây, đều che mặt mà khóc. Các thế gia khác, thì chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng xì xầm không ngừng.

Đúng vào lúc mọi người ở đây bận rộn túi bụi, hai thân ảnh không nói lời nào, lặng lẽ đi xuống chân núi.

Có người con mắt tinh tường tâm tư cẩn thận, không lúc nào là không nhìn toàn cục, một giọng nói có chút ngọt ngào trong sự ôn hoà, nhưng trong ngọt ngào lại xen lẫn sự kiên quyết cất lên: "Nguỵ công tử, Hàm Quang Quân, sự tình chưa sáng tỏ, mời hai vị dừng bước".

Nguỵ Vô Tiện bước chân khựng lại, vẫn chưa xoay người, chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười, nói: "Chưa sáng tỏ?"

Kim Quang Dao ý vị thâm trường nói: "Chưa bắt được hung thủ gây tội".

Nguỵ Vô Tiện cười cười, trong tiếng cười lại không có một tia vui mừng nào, hắn xoay người đối mặt với Kim Quang Dao, quét một vòng qua đám người mênh mông không biết tụ tập lại từ khi nào ở phía sau gã, nói: "Thế nào, cứu người xong ngay cả lời cảm ơn cũng không có, còn định qua cầu rút ván hay sao? Tuy công lao của ta thuộc về người khác, nhưng cũng không để yên cho người ta mần thịt, để người ta coi như vật tế thần đâu".

Kim Quang Dao thu ý cười trong mắt: "Rốt cuộc là cứu người hay hại người, hoặc là, có đủ cả hai, lấy danh nghĩa cứu người nhưng thật ra là hại người, vàng thau lẫn lộn... chuyện này cũng khó nói".

Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên lạnh lùng: "Ý của ngươi, ta cho dù cứu người, cũng là đang diễn trò, phải không?"

Kim Quang Dao hơi mỉm cười, cũng không trực tiếp trả lời, lại quay sang nói với Kim Tử Huân ở bên cạnh: "Tử Huân, việc này, ngươi thấy thế nào?"

Kim Tử Huân sắc mặt âm trầm, giơ danh sách cầm trong tay về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Các vị, chúng ta mới vừa rồi xác định danh tính mấy người đã chết, trong sáu vị gia chủ, có bốn vị đều từng tham gia cuộc chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo!"

Mọi người không khỏi nhìn lại những thi thể chết thê thảm ở trên mặt đất, làm như vô thanh thắng hữu thanh, những ánh mắt này lại lặng lẽ tập trung trên người Nguỵ Vô Tiện.

Kim Tử Huân hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, thu ánh mắt lại, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, nói: "Chắc hẳn, có một vài việc không nói ra cũng hiểu".

Tay Nguỵ Vô Tiện hơi run lên, hắn tiến lên trước một bước, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy vì phẫn nộ: "Nếu vừa rồi không có ta dốc toàn lực cứu giúp, chỉ sợ số người chết không dừng lại ở sáu vị gia chủ này! Xin hỏi một câu, nếu tất cả mọi người ở đây chết hết, mà trong đó chỉ có bốn vị gia chủ tham gia cuộc chặn giết, thì hiềm nghi của ta có còn lớn như vậy hay không?!"

Kim Tử Huân cười lạnh một tiếng: "Không sai, ngươi có cứu vài người, nhưng mà, số người chết càng nhiều hơn! Ngươi cho rằng giả mù sa mưa cứu vài người, thì có thể che giấu hành vi phạm tội giết rất nhiều người này của ngươi hay sao?!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu không phải vừa rồi ngươi cản trở, làm chậm trễ thời cơ, thì làm sao chết rất nhiều người?! Mọi người hẳn là phải hoài nghi các ngươi mới đúng chứ?!"

Kim Tử Huân nói: "Nếu không phải Hàm Quang Quân ngay từ đầu nhiều phen bảo vệ ngươi, ra tay ngăn cản, thì hồi nãy đã sớm bắt được ngươi rồi! Những hoả thi kia cũng sớm bị khống chế, căn bản không cần mọi người liều mạng chiến đấu!"

Câu chuyện xoay chuyển, tiêu điểm lại dời đến lên người Lam Vong Cơ.

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người một lát, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, không ngờ tất cả những suy đoán trước đó của ngươi đều đúng hết rồi, bọn họ quả thật bỏ công sức lên những người tham gia cuộc chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo. Xin lỗi, còn liên luỵ đến ngươi, bị hắt nước bẩn chung với ta".

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hoà nhìn hắn, làm như muốn nói, không liên quan.

Thấy hai người không coi ai ra gì mà nói những lời mềm mỏng an ủi nhau, liếc mắt đưa tình, Kim Tử Huân đột nhiên nổi xung thiên, hừ lạnh một tiếng: "Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ, quan hệ của các ngươi không bình thường nha".



Kim Tử Hiên nói lời này với vẻ âm dương quái khí, nhưng lại nói trúng trực giác của đa số người ở đây.

Nguỵ Vô Tiện lập tức sửng sốt, chưa nghĩ kỹ, lại nghe thấy Kim Quang Dao buồn bã nói: "Quan hệ của Nguỵ công tử và Lam nhị công tử, đích xác là không bình thường. Nếu không, tại sao lại ngủ chung phòng chứ..."

Lời này vừa nói ra, những âm thanh xì xào bàn tán ở bên dưới lập tức im bặt.

Phảng phất tro bụi nhiều quá làm mờ mắt, mọi người ra sức chớp mắt, ý đồ trao đổi với người bên cạnh vài ánh mắt cổ quái "Lời nói vừa rồi có phải ta nghe lầm hay không".

Lam Hi Thần bật thốt ra: "A Dao! Ngươi ---?!" Trạch Vu Quân bình thường cực kỳ có hàm dưỡng, nhưng lúc này trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi và tức giận trách móc.

Kim Quang Dao lộ vẻ mặt xin lỗi, nói: "Nhị ca, thật là không phải, ta biết, đây là việc riêng của hai người bọn họ, về tình về lý ta đều không nên nói ra trước mặt mọi người. Nhưng mà, hiện tại liên quan đến vụ kiện về mạng người, hai người đều có hiềm nghi lớn, Lam nhị công tử rất có khả năng bao che dung túng, thậm chí giúp Nguỵ công tử làm việc ác, bởi vậy quan hệ của bọn họ, không nên giữ bí mật, nên cho mọi người biết, để tiện phán xét".

Những lời tâm sự lúc riêng tư, không ngờ Kim Quang Dao vậy mà lại công khai trước mặt mọi người, Lam Hi Thần từ xa nhìn chằm chằm Kim Quang Dao một trận, toát ra cảm xúc đau đớn, ngực hơi phập phồng, lại nghĩ đến mình nhiều lời làm hại đệ đệ, vẻ mặt hổ thẹn nhìn về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ mặt vẫn một vẻ gợn sóng bất kinh, chẳng liên quan gì đến bầu không khí bát quái nhốn nháo rộn ràng này, bất kể lời đồn đại vớ vẩn về mình lan tràn thế nào, y cũng bát phong bất động, lại còn nhắm mắt ngưng thần.

Nguỵ Vô Tiện chỉ biết Kim Tử Huân lúc này rất vất vả chụp được cơ hội, muốn giải quyết triệt để với hắn, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại nửa ngày, đúng lúc mở miệng nói một câu trào phúng vô tình, nhưng bị Kim Quang Dao đưa đẩy tiếp bằng lời lẽ gây chấn động, chỉ là khác với lúc xưa, lúc này gã nói lại là tình hình thực tế, các bên liên quan chân chính biết sự thật lại không có cách nào phản bác.

Trái tim Nguỵ Vô Tiện giống như thuỷ triều ngày đêm, lên lên xuống xuống một trận, há miệng thở dốc, làm như muốn nói gì đó. Nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, không biết y có tâm trạng gì, có phải cũng không thể phản bác, nên dứt khoát im lặng không nói hay không.

Những lời tục tĩu bay tứ tung, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy vài câu đã khiến hắn mặt đỏ tới mang tai, không biết để mắt nhìn vào đâu xoay chuyển một hồi, hắn bỗng nhiên phát hiện, mấy ngày nay, mình và Lam Vong Cơ thân cận như thế, ban ngày như hình với bóng, buổi tối cũng nằm cùng giường, mức độ thân mật giữa hai người vượt xa bằng hữu bình thường, phần thân mật này, ngay cả người khác cũng cảm thấy sự khác thường, mà chính hắn trong cuộc lại hoàn toàn không biết gì.

Hắn suy nghĩ một trận, mới chậm rãi nhìn về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ làm như đã yên lặng quan sát hắn nãy giờ, ánh mắt vô cùng bất an của Nguỵ Vô Tiện vừa đối diện với y, Lam Vong Cơ lại lặng lẽ cúi mắt xuống. Trái tim hắn bỗng nhiên lạnh xuống, chính mình quen thói không biết xấu hổ, vẫn luôn không thèm để ý đến những tin đồn nhảm nhí kiểu này, nhưng Lam Trạm là ai chứ, hôm nay vì bảo vệ mình, danh dự cả đời bị tổn hại, hiện giờ còn bị người ta dùng lời lẽ dâm tục như thế nhục mạ, có thể tưởng tượng ra được là có tâm trạng gì.

Suy nghĩ hỗn loạn chợt sáng tỏ, Nguỵ Vô Tiện nói: "Kim Quang Dao, ngươi muốn giẫm lên đầu ai, đánh vào mặt ai, người sáng suốt đều biết, không cần liên luỵ người vô tội. Gia huấn của Cô Tô Lam thị luôn luôn nghiêm ngặt, giữ mình đoan chính, loại lời nói không thể chấp nhận này, hy vọng ngươi nói cho cẩn thận, nếu không sẽ đắc tội Lam gia, thật sự là bất trí (không khôn ngoan). Huống chi Trạch Vu Quân là Nhị ca của ngươi, ngươi phụ lòng tin của hắn, lại là bất nghĩa. Hành động bất trí bất nghĩa, hẳn là Liễm Phương Tôn sẽ không có ý định làm đâu nhỉ, ta tin ngươi chỉ là nhất thời xúc động, huống chi... Giữa ta và Lam Trạm thanh thanh bạch bạch, chỉ là bạn tốt, Lam Trạm bảo vệ ta, hoàn toàn vì chuyện hoả thi, từ góc độ của y, đây là sự thật, y chỉ là bênh vực lẽ phải, sự việc khởi nguồn từ ta, cứ kết thúc trên người ta, đừng kéo người vô can xuống nước. Bởi vậy, mời ngươi thu hồi lời nói vừa rồi, ngoài ra, xin lỗi với Hàm Quang Quân".

Lời này đi một vòng lớn, nhìn như lời lẽ chính đáng, nhưng lại không trực tiếp phủ nhận sự thật Kim Quang Dao nêu ra, ngược lại nhắc đến quan hệ lợi ích trong đó, làm như đang cảnh báo Kim Quang Dao, giọng điệu không phải không có khuyên nhủ an ủi, mà gần như có thể nói là nhu hoà. Giống như một tấm lưới kín kẽ, đóng gói tất cả những người bên lề lại, dùng hết sức lực nâng lên giữa trời, bảo vệ Lam Vong Cơ thật cẩn thận trong đó, chỉ tự ném một mình mình vào vũng bùn.

Nguỵ Vô Tiện nói chuyện rất hiếm khi có tâm cơ như vậy, người chung quanh nghe xong, bối rối không ít, thế nhưng cảm thấy có vài phần đạo lý, người đa tâm, nghe ra được ý bảo vệ trong ngoài lời nói của hắn, không ngờ Di Lăng Lão Tổ xưa nay không sợ trời không sợ đất, cũng có lúc cẩn thận thoả hiệp như vậy, âm thầm tính toán xem quan hệ thực chất của hắn và Lam Vong Cơ rốt cuộc là như thế nào.

Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn Nguỵ Vô Tiện. Không hiểu vì sao, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy y cũng không vui.

Mọi người trầm ngâm không nói, thái độ chờ và xem, ngay cả Kim Quang Dao cũng hiện ra vẻ dao động hiếm thấy.

Nhưng có một người tức giận bất bình, buột miệng thốt ra: "Nguỵ công tử, ngươi? --- Tại sao ngươi nói như vậy?!"

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lam Hi Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau