Chương 1
1
“Ô…a…ô…Đừng…đừng…”
“…”
“A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ.
“Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống.
Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính.
Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao.
Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng.
2
Trời trong, nắng ấm.
Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả.
Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên.
Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ?
Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người.
Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu nằm hớ hênh một bên.
Da thịt xanh xanh đỏ đỏ đủ kiểu, còn có một thứ trăng trắng đặc sệt bám khắp nơi.
Choáng váng!!!
Tên khốn nạn, cầm thú, vô sỉ nào dám làm ra chuyện này với hắn? Hắn gào to: “Lão tử nhất định tìm ra ngươi!!!”
Ở trong sương phòng, kẻ thủ ác hắt xì liên tục, ngao ngán nói: “Giờ này đúng là phải tỉnh lại rồi.”
3
Kiều Sở Ân đến trước cổng quan phủ. Hắn phải báo án. Án này quá khủng khiếp, quá cầm thú.
Hắn nấn ná cầm cây dùi định đánh trống, lại phát giác hai tên lính canh cổng đang nhìn hắn với ánh mắt nửa tò mò nửa chán ghét. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng bỏ dùi lại chỗ cũ. Vẫn nên tự điều tra thì hơn.
Vì sao ư???
Bởi vì hắn quá oan ức bị một kẻ nào đó cưỡng bức, nếu báo án chả khác nào tuyên bố cho cả thiên hạ biết điều sỉ nhục này.
Lại bởi vì…ở kinh thành này hắn là hỗn thế ma vương. Ai cũng bảo hắn cậy vào phụ thân minh chủ võ lâm của mình nên tác oai tác quái. Hắn chẳng hề cậy ai hết. Bản tính của hắn chính là như vậy. Hống hách, kiêu ngạo, táo bạo thô lỗ, hễ ghét thì đánh phá, ngay cả phụ thân hắn cũng không trị nổi.
Năm tuổi, hắn đánh lão phu tử…chỉ bởi ông ta nhận nhầm hắn là nữ nhi.
Mười tuổi, hắn đốt cả nhà bạn học…chỉ bởi tên đó dám lôi chuyện mẫu thân hắn mất sớm mà mắng hắn có cha sinh không có mẹ dạy.
Mười ba tuổi, hắn đập phá cả thanh lâu…chỉ bởi nơi này dám chứa chấp phụ thân hắn ngủ qua đêm.
Mười lăm tuổi, hắn đem mệnh quan triều đình trói khoả thân ngoài phố…chỉ bởi ông ta dám đưa nữ nhi xấu xí nhà mình mai mối cho hắn, vì nghĩ hắn là hạng không ai thèm hốt như nữ nhi ông ta.
Năm nay hắn mười tám tuổi rồi, kể ra vẫn chưa có đại sự gì lớn lao, nhưng mà hắn lại chịu tai ương. Có kẻ dám cả gan tìm đến gây chuyện với hắn.
Tên cầm thú kia muốn trốn hãy trốn cho kỹ, nếu để hắn bắt được thì hắn sẽ đem y thiêu sống giữa chợ.
Hây da…nghĩ tới là muốn điên!
“Ô…a…ô…Đừng…đừng…”
“…”
“A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ.
“Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống.
Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính.
Nhưng mà, đã lỡ vô đạo đức, vô nhân tính một lần rồi thì làm thêm những lần nữa cũng không sao.
Thế là, kẻ thủ ác lại tiếp tục cắm vào. Vui vẻ tận hưởng. Tận hưởng.
2
Trời trong, nắng ấm.
Hương hoa tường vi ngạt ngào lan toả.
Kiều Sở Ân mở mắt tỉnh dậy, phát hiện hắn đang nằm phía sau những bụi hoa tường vi cao. Đêm qua là thọ yến của phụ thân hắn, minh chủ võ lâm đương thời. Nhân sĩ hào kiệt, tai to mặt lớn đến Kiều gia chúc thọ có rất nhiều. Số rượu mà đêm qua dùng để tiếp khách có thể làm ngập lụt cả kinh thành này. Hắn cao hứng uống cũng rất nhiều. Do đó say đến bất tỉnh không về nổi phòng mình là chuyện đương nhiên.
Có điều, sao lại đau nhức khó hiểu là thế nào chứ?
Kiều Sở Ân nhổm dậy nhìn khắp người.
Không một mảnh vải che thân. Y phục nhàu nát, bẩn thỉu nằm hớ hênh một bên.
Da thịt xanh xanh đỏ đỏ đủ kiểu, còn có một thứ trăng trắng đặc sệt bám khắp nơi.
Choáng váng!!!
Tên khốn nạn, cầm thú, vô sỉ nào dám làm ra chuyện này với hắn? Hắn gào to: “Lão tử nhất định tìm ra ngươi!!!”
Ở trong sương phòng, kẻ thủ ác hắt xì liên tục, ngao ngán nói: “Giờ này đúng là phải tỉnh lại rồi.”
3
Kiều Sở Ân đến trước cổng quan phủ. Hắn phải báo án. Án này quá khủng khiếp, quá cầm thú.
Hắn nấn ná cầm cây dùi định đánh trống, lại phát giác hai tên lính canh cổng đang nhìn hắn với ánh mắt nửa tò mò nửa chán ghét. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng bỏ dùi lại chỗ cũ. Vẫn nên tự điều tra thì hơn.
Vì sao ư???
Bởi vì hắn quá oan ức bị một kẻ nào đó cưỡng bức, nếu báo án chả khác nào tuyên bố cho cả thiên hạ biết điều sỉ nhục này.
Lại bởi vì…ở kinh thành này hắn là hỗn thế ma vương. Ai cũng bảo hắn cậy vào phụ thân minh chủ võ lâm của mình nên tác oai tác quái. Hắn chẳng hề cậy ai hết. Bản tính của hắn chính là như vậy. Hống hách, kiêu ngạo, táo bạo thô lỗ, hễ ghét thì đánh phá, ngay cả phụ thân hắn cũng không trị nổi.
Năm tuổi, hắn đánh lão phu tử…chỉ bởi ông ta nhận nhầm hắn là nữ nhi.
Mười tuổi, hắn đốt cả nhà bạn học…chỉ bởi tên đó dám lôi chuyện mẫu thân hắn mất sớm mà mắng hắn có cha sinh không có mẹ dạy.
Mười ba tuổi, hắn đập phá cả thanh lâu…chỉ bởi nơi này dám chứa chấp phụ thân hắn ngủ qua đêm.
Mười lăm tuổi, hắn đem mệnh quan triều đình trói khoả thân ngoài phố…chỉ bởi ông ta dám đưa nữ nhi xấu xí nhà mình mai mối cho hắn, vì nghĩ hắn là hạng không ai thèm hốt như nữ nhi ông ta.
Năm nay hắn mười tám tuổi rồi, kể ra vẫn chưa có đại sự gì lớn lao, nhưng mà hắn lại chịu tai ương. Có kẻ dám cả gan tìm đến gây chuyện với hắn.
Tên cầm thú kia muốn trốn hãy trốn cho kỹ, nếu để hắn bắt được thì hắn sẽ đem y thiêu sống giữa chợ.
Hây da…nghĩ tới là muốn điên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất