Chương 2
4
Kiều Sở Ân vừa về đến phủ đã bị gọi vào bàn ăn. Phụ thân hắn vui mừng loan báo một tin: “Đường ca của con ấy à, tháng sau là thành thân rồi. Đúng là chuyện đáng mừng.”
Hắn đang bực dọc với chuyện của chính mình, không chú tâm hỏi lại: “Đường ca nào?” Đám họ hàng vô tích sự bên phụ thân hắn đúng là cái sớ táo quân kể sao cũng không hết.
“Thì chính là cái người làm võ sư ở Thiệu Dương, từng đến phủ chúng ta khoe cơ bắp cuồn cuộn như sắt đá đấy.”
Hắn khinh khi liếc nhìn ngài minh chủ võ lâm. Khổ thay! Chính phụ thân còn chả nhớ được là người kia danh tính thế nào, chỉ nhớ nổi mỗi cái cơ bắp của người ta. Nhưng mà, nữ nhân nào lại chịu lấy một người cơ bắp đồ sộ như vậy? Về đêm chắc là sẽ bị hành chết mất.
“Tiểu thư nhà nào mà xúi quẩy vậy?”
“Ta có nói y lấy một cô nương sao?”
“Người đùa! Lẽ nào là lấy một công tử?”
Ngài minh chủ gãi cằm, cười gian: “Ấy chà, công tử thì không phải, nhưng cũng là một võ sư có cơ bắp cuồn cuộn như vậy. Thật là…hai đứa nó…lấy nhau về chắc để so cơ bắp.”
Kiều Sở Ân nôn nôn nôn.
Hắn không ghét đoạn tụ, bởi vì đoạn tụ chẳng liên quan gì hắn.
Nhưng mà, sau cái đêm hắn bị tên cầm thú nào đó cưỡng bức, hắn bắt đầu ghét chuyện nam nhân dan díu với nam nhân.
Hắn đứng lên khỏi bàn, điên tiết gào to: “Kinh tởm! Gớm ghiếc! Bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện mất thể thống như vậy?”
Phụ thân hắn vẫn ung dung vừa nhai vừa nói: “Một kẻ chuyên mất thể thống như con nói ra lời này thì có phần kỳ lạ. Hôm nay sốt rồi sao?”
Kiều Sở Ân ngậm miệng!!!
5
Thiệu quản gia mang danh sách khách mời trong ngày thọ yến đến phòng của Kiều Sở Ân. Kiều Sở Ân xem qua hơn một canh giờ thì hoa mắt chóng mặt hỏi: “Nhiều khách mời đến vậy sao?”
Thiệu quản gia cười: “Thiếu gia, lão gia rất có thanh thế, khách mời đêm đó không đến năm trăm thì cũng phải hơn ba bốn trăm gì đó, số bàn tiệc kéo dài đến tận ngoài cổng. Có thể xem là thọ yến rềnh rang nhất kinh thành này.”
Hắn nghĩ nghĩ, chắc là phải có điểm gì đó để loại trừ. Kẻ thủ ác hành hung ở hoa viên. Hoa viên lại nằm trong nội viện, không phải ai cũng ra vào được nội viện nhà hắn.
“Đem danh sách này sàng lọc lại những khách mời có quyền ra vào nội viện.”
Thiệu quản gia ngơ ngác: “Thiếu gia, sao phải làm vậy?”
“Ông cứ làm theo lời ta là được.”
Ba canh giờ sau, Thiệu quản gia quay trở lại với danh sách thu ngắn còn hai mươi hai người. Trừ năm nữ nhân ra vẫn còn mười bảy kẻ khả nghi.
“Tốt tốt, chắc chắn là trong mười bảy người này.” Kiều Sở Ân đập bàn đắc ý. Sắp tìm ra rồi. Sắp báo được huyết hải thâm thù rồi.
Thiệu quản gia toát mồ hôi: “Thiếu gia, người tìm ai vậy?”
“Một kẻ sắp bị giết chết.”
“…”
Kiều Sở Ân vừa về đến phủ đã bị gọi vào bàn ăn. Phụ thân hắn vui mừng loan báo một tin: “Đường ca của con ấy à, tháng sau là thành thân rồi. Đúng là chuyện đáng mừng.”
Hắn đang bực dọc với chuyện của chính mình, không chú tâm hỏi lại: “Đường ca nào?” Đám họ hàng vô tích sự bên phụ thân hắn đúng là cái sớ táo quân kể sao cũng không hết.
“Thì chính là cái người làm võ sư ở Thiệu Dương, từng đến phủ chúng ta khoe cơ bắp cuồn cuộn như sắt đá đấy.”
Hắn khinh khi liếc nhìn ngài minh chủ võ lâm. Khổ thay! Chính phụ thân còn chả nhớ được là người kia danh tính thế nào, chỉ nhớ nổi mỗi cái cơ bắp của người ta. Nhưng mà, nữ nhân nào lại chịu lấy một người cơ bắp đồ sộ như vậy? Về đêm chắc là sẽ bị hành chết mất.
“Tiểu thư nhà nào mà xúi quẩy vậy?”
“Ta có nói y lấy một cô nương sao?”
“Người đùa! Lẽ nào là lấy một công tử?”
Ngài minh chủ gãi cằm, cười gian: “Ấy chà, công tử thì không phải, nhưng cũng là một võ sư có cơ bắp cuồn cuộn như vậy. Thật là…hai đứa nó…lấy nhau về chắc để so cơ bắp.”
Kiều Sở Ân nôn nôn nôn.
Hắn không ghét đoạn tụ, bởi vì đoạn tụ chẳng liên quan gì hắn.
Nhưng mà, sau cái đêm hắn bị tên cầm thú nào đó cưỡng bức, hắn bắt đầu ghét chuyện nam nhân dan díu với nam nhân.
Hắn đứng lên khỏi bàn, điên tiết gào to: “Kinh tởm! Gớm ghiếc! Bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện mất thể thống như vậy?”
Phụ thân hắn vẫn ung dung vừa nhai vừa nói: “Một kẻ chuyên mất thể thống như con nói ra lời này thì có phần kỳ lạ. Hôm nay sốt rồi sao?”
Kiều Sở Ân ngậm miệng!!!
5
Thiệu quản gia mang danh sách khách mời trong ngày thọ yến đến phòng của Kiều Sở Ân. Kiều Sở Ân xem qua hơn một canh giờ thì hoa mắt chóng mặt hỏi: “Nhiều khách mời đến vậy sao?”
Thiệu quản gia cười: “Thiếu gia, lão gia rất có thanh thế, khách mời đêm đó không đến năm trăm thì cũng phải hơn ba bốn trăm gì đó, số bàn tiệc kéo dài đến tận ngoài cổng. Có thể xem là thọ yến rềnh rang nhất kinh thành này.”
Hắn nghĩ nghĩ, chắc là phải có điểm gì đó để loại trừ. Kẻ thủ ác hành hung ở hoa viên. Hoa viên lại nằm trong nội viện, không phải ai cũng ra vào được nội viện nhà hắn.
“Đem danh sách này sàng lọc lại những khách mời có quyền ra vào nội viện.”
Thiệu quản gia ngơ ngác: “Thiếu gia, sao phải làm vậy?”
“Ông cứ làm theo lời ta là được.”
Ba canh giờ sau, Thiệu quản gia quay trở lại với danh sách thu ngắn còn hai mươi hai người. Trừ năm nữ nhân ra vẫn còn mười bảy kẻ khả nghi.
“Tốt tốt, chắc chắn là trong mười bảy người này.” Kiều Sở Ân đập bàn đắc ý. Sắp tìm ra rồi. Sắp báo được huyết hải thâm thù rồi.
Thiệu quản gia toát mồ hôi: “Thiếu gia, người tìm ai vậy?”
“Một kẻ sắp bị giết chết.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất