Chương 10: Phó nhị ca
Phó Đông Ly rất nhiệt tình, bước xuống xe một mực muốn Đinh Húc đi cùng, kề vai sát cánh, nói: “Tôi biết da mặt cậu mỏng, ngại đi ra ngoài chơi ha? Thực ra chẳng sao đâu, chỗ này rất sạch sẽ, chỉ là chỗ chơi bida thôi, thật luôn, chẳng có cái gì lộn xộn đâu.”
Đinh Húc từ chối mấy câu, đối phương lại cứ dính đến, cười hì hì nói: “Đi đi đi! không có việc gì, chuyện cha mẹ cậu có tôi yểm trợ.”
Một câu này ngược lại khiến Đinh Húc chuyển ý nghĩ, y không đi được vịnh Bích Thủy, không có nghĩa là Phó thiếu gia này không đi được, vài năm sau cả một mảnh đất kia đều do đại ca Phó Đông Thần nhà cậu ta quản lý, ban đầu chính là theo kinh doanh bất động sản rộng lớn, quang cảnh của một mảnh đất kia thay đổi tăng mấy lần, liền thu về lợi nhuận bát mãn bát.
(lợi nhuận lớn =)))
Đinh Húc suy nghĩ một chút nói: “Chơi bida luôn à?”
Phó Đông Ly nhìn thấy hắn có ý lung lay, liền cười cong tít mắt, “Đúng đúng, cậu với tôi một bàn, tôi đưa cậu đi chơi.”
Đinh Húc lần này không từ chối nữa, cùng hắn lên xe.
Đi đến một hội quán tương đối cao cấp, môi trường phục vụ bên trong cũng không tệ, phòng chơi bida có ba bốn cái, trong đó có một bàn lớn nhất đã bị Phó Đông Ly bao rồi, đã có không ít bạn học đang chơi ở đó, Đinh Húc cũng biết vài ba người. Phó Đông Ly vừa đến thì có người không ngừng chào hỏi, hắn khoát tay một cái, liền dẫn Đinh Húc vào phòng nhỏ bên trong hắn thường bao, Đinh Húc vừa vào đến hắn liền giống như hiến vật quý mà đưa mấy ngọn cơ đánh bi da ra, ánh mắt mê muội nói: “Đinh Húc cậu chọn một cái đi, đây đều là nhóm bảo bối của tôi, mỗi một cái đều bóng loáng tinh tế, cái cảm xúc này… Cậu có chọn một cái không?”
*ngọn cơ ở đây là tên gậy đánh bida.
Đinh Húc chọn bừa một ngọn cơ màu đen, cầm trong tay thử trọng lượng, “Tôi dùng cái này.”
Phó Đông Ly cũng chọn một cây, vừa đứng xoa bột mịn vào cầu tay, vừa giảng giải quy tắc qua cho Đinh Húc một lần, “Trước tiên chúng ta thử hai ván đã, một hồi sẽ quen tay thôi.”
*Lúc chơi bida (hoặc một vài môn thể thao khác) người ta thường bôi Powder aka bột vào cầu tay để ngọn cơ trơn dễ di chuyển trong tay.
Lúc Đinh Húc làm việc luôn có một loại chuyên chú đặc biết, mới đầu y chơi cũng không tốt, thế nhưng Phó Đông Ly dạy hắn vài tư thế cơ bản, hắn liền tiếp thu rất nhanh, Phó Đông Ly đứng phía trước xếp bóng bida vào vị trí, dạy y nhắm thẳng, “Cậu nhìn đấy, cứ như vậy, nhắm ngay vị trí này là ra tay luôn…Cậu thử đi.”
Đinh Húc lần đầu tiên đánh, một gậy bóng trắng chui vào lỗ.
*bóng trắng là bóng cái, không được đánh bóng trắng vào lỗ.
Mặt Phó Đông Ly đầy vẻ ngượng ngùng, hơi lúng túng buông nắm tay Đinh Húc ra, “Cái này, tôi sai ha ha, không ngắm chuẩn không ngắm chuẩn… Bây giờ tôi sẽ dạy cậu từ phía sau!”
Hắn đi vòng qua, cúi người gần xuống, cảm giác được toàn thân người trong ngực bỗng nhiên căng cứng. Đinh Húc lùi một bước, giữ một khoảng cách nhất định nói: “Như thế này tôi thấy không được tự nhiên lắm, cậu làm mẫu một lần, tôi học theo là được.”
Phó Đông Ly nói: “Được, cậu quan sát đi.” Vừa nói liền cho Đinh Húc xem mấy cơ (gậy) mình thuận tay nhất, tiếng va chạm vào bi thanh thúy, động tác tư thế liền một mạch, tương đối đẹp trai.
Đinh Húc học theo, cũng từ từ có được mấy phần phong thái.
Phó Đông Ly cảm thấy rất tự hào, đây rõ ràng là học trò mình tự tay đào tạo ra ha.
Đinh Húc đánh một đường cơ, xoa xoa bột, làm như vô tình hỏi: “Cậu có đi sang vịnh Bích Thủy không?”
Phó Đông Ly chơi tận hứng, vận may lại tốt, rất dễ nói chuyện: “Nghe qua rồi, anh hai tôi bị người ta lừa mua mấy căn phòng, ha ha, cậu không biết đâu mỗi ngày anh ấy đều trưng một bộ mặt thúi hoắc với mọi người, không chừa một ai!” Một gậy vào lỗ, hắn nghiêng người nhìn Đinh Húc: “Sao vậy, muốn đi sang vịnh Bích Thủy chơi à?”
Đinh Húc ậm ờ nói: “Chủ yếu là nghe Lỗ Nguyên đồn bên đó có chỗ câu cua, cua lớn như vậy cơ mà.” Y khua tay miêu tả một chút, lại nhìn Phó Đông Ly: “Có loại như vậy thật hả?”
Phó Đông Ly suy nghĩ một hồi, nói: “Đích thực bên kia có người câu cua, nhưng mà là chỗ biển sâu ở phía bên kia của bến tàu, một con hơn một cân, mà con cậu vừa miêu tả, phải trên hai cân, khẳng định là Lỗ Nguyên chém gió lừa bịp cậu.”
Đinh Húc “ồ” một tiếng, tiếp tục chơi bida với hắn.
Phó Đông Ly thích chơi mấy thứ mới mẻ, trong khoảng thời gian này luyện bida lên tay nên chơi rất cao hứng, bỗng nhiên quả bi đối diện bị người khác dùng ngọn cơ chọc một cái, đụng kêu một tiếng, quả bi trắng liên tục bắn ba bi khác rơi vào lỗ.
Phó Đông Ly tức giận muốn chửi câu mẹ nó, ngẩng đầu lên nhìn, vẫn phải đem câu chửi kia nuốt trở vào.
Phía sau vị kia cũng đem theo một đám người, rõ ràng so với một đám thiếu nhiên choai choai bọn họ thì tuổi lớn hơn một chút. Người nọ chắn trước mặt Phó Đông Ly, vóc dáng anh ta cao hơn Phó Đông Ly chút, cao lớn mà duyên dáng, đại khái là dáng vẻ hơn hai mươi, hình dáng tác phong đều rất đẹp trai, nhưng mà một đôi mắt buông xuống tựa như muốn cười lại như không cười nhìn thế nào cũng không giống người tốt, nhìn thấy Phó tiểu công tử bĩu môi, nhịn không được nhíu mày, “Thế nào, sao không chơi cùng nhau nhỉ?”
Sắc mặt Phó Đông Ly đen đến khó coi, xoay người túm cánh tay Đinh Húc, “Đi, chúng ta không chơi ở chỗ này nữa.”
“Đông Triết, bắt nạt trẻ nhỏ không tốt lắm đâu, ta vẫn nên đi thôi, haha!” Phía sau có người ồn ào, người thanh niên đứng phía trước ngăn cản Phó Đông Ly cười nhạo một tiếng, mắng: “Cậu biết cái đếch gì!”
Hắn cầm ngọn cơ đánh bóng chỉ vào ngực chọc Phó Đông Ly quay lại,:”Đi cái gì, không phải muốn chơi sao.”
Phó Đông Ly có chút uất nghẹn, hắn vạn lần không nghĩ tới chuyện bị anh hai chọn cùng bàn, hơn nữa người anh hắn đem đến đều là người trưởng thành, còn mang theo mấy cô gái, chỉ có mình hắn mang theo Đinh Húc.
Hai người tựa như trẻ nhỏ làm sai chuyện, bị giữ lại buộc phải xem Phó nhị ca chơi bóng.
Bạn học cùng ban ở bên ngoài tiến lại gần, cũng đều bị bạn của anh hắn mở miệng đuổi khéo đi. Phó Đông Ly ngẩng đầu liếc nhìn cửa, bĩu mối, rất nhanh lại nhìn trộm phản ứng của Đinh Húc, nhìn thấy Đinh Húc cũng không có phản ứng gì quá lớn với sự việc vừa rồi, cũng không có ý định vứt hắn lại mà đi, lại cảm thấy vui vẻ lên.
Phó Đông Triết không nói nửa lời vô nghĩa, đi lên liền chọn một cây cơ đánh bóng, Phó Đông Ly hơi đau lòng, “Ây, cái kia là…”
Phó Đông Triết lên cao giọng “Ừ?” một tiếng, Túng Bao Ly lại không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể nén chịu đựng.
*Túng Bao Ly: gọi lái tên anh Phó Đông Ly, ý bảo anh là cái túi đầy sợ hãi, nhát cáy =))
Phó nhị thiếu gia trưng lên khuôn mặt tuấn tú pha chút vô lại, chỗ cổ tay áo hơi xắn lên, thời điểm cầm ngọn cơ duỗi ra, lộ ra một chiếc đồng hồ sắc kim (vàng) sáng bóng.
Ra tay chọc cơ, va chạm thành tiếng, mỗi một lần đều chưa thấy thất bại, một gậy trúng một lỗ.
Ước chừng đánh xong một bàn Snooker, mới thả cho bọn họ hoạt động vài bước, vẫy tay gọi em trai lại đây, nói: “Tao vừa đánh thế nào?”
*Snooker: chỉ tình huống mà người chơi không thể dùng bi chủ để thực hiện cú đánh trực diện với bi mục tiêu theo đường thẳng.
Da mặt Phó Đông Ly xệ xuống, nói: “Tuyệt.”
Phó Đông Triết lấy ra một điều thuốc châm lửa, nghiêng người nửa ngồi trên bàn bida, híp mắt cười với hắn một cái, chỉnh đốn một chút hắn mới tiếp tục: “Đừng khách khí, nói cho kĩ càng, đến cùng là chơi tuyệt như thế nào.”
Phó Đông Ly chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như anh hắn như vậy, thế nhưng từ nhỏ hắn đã chẳng đánh lại anh hai, anh cả thì lớn hơn bọn họ sáu tuổi, cũng không quản bọn họ, chỉ cần đừng đánh nhau vỡ đầu thì sẽ không nhúng tay vào, cho nên từ nhỏ hắn đã bị anh hai đánh cho thành ngoan ngoãn dễ bảo luôn rồi.
“Thì, đặc biệt tuyệt… Kỹ thuật tốt, ấy, eo cũng linh hoạt, cánh tay hay tư thế gì cũng tuyệt...” Phó Đông Ly chăm chú suy nghĩ tìm từ để khen ngợi, lắp ba lắp bắp nói.
Ney: eo linh hoạt, tư thế tuyệt, kỹ thuật tốt =]]
Mấy người phía sau bật cười ha hả.
Phó Đông Ly sửng sốt, có chút mờ mịt chẳng hiểu gì.
Phó nhị thiếu gia bỗng nhiên nổi giận, nhấn điếu thuốc lên bàn một cái, tức thì thiêu thủng một lỗ, anh cầm gậy bida chọc chọc vào người cười to nhất, tức miệng mắng to: “Mịa, em trai tôi còn là một đứa con nít, chẳng biết cái đếch gì, một đứa nhóc như nó nói hai ba câu thì không tính, lời tôi hôm nay đặt ở đây, ai dám dẫn nó ra ngoài chơi, đừng để rơi vào tay tôi, để xem tôi giết gã như thế nào!”
Người bị chĩa gậy kia, ngọn cơ chĩa đúng chính giữa trán, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cũng không dám lên tiếng. Phó Đông Triết nhìn thì tính tình rất tốt, thế nhưng đã điên lên là thành cũng một ruộc với huynh đệ nhà họ Phó thôi, bên trong đều nguy hiểm như nhau, khẩu Phật tâm xà, lúc nào cũng có thể bất ngờ nổi cơn.
Tác giả có lời muốn nói:
“Hello mọi người tôi là F2”:
Phó Đông Ly: Nhị ca, bộ dạng của em và anh không giống nhau lắm…
Phó nhị ca: Em trai ngốc, cái này chẳng nói lên gì cả.
Phó Đông Ly: Anh, anh thật tốt, em còn tưởng rằng…
Phó nhị ca: Không chỉ bộ dạng không giống anh và anh cả, ngay cả trí thông minh cũng không theo kịp.
Phó Đông Ly:…QAQ!!!
* F2: thế hệ con lai giữa F1xF1, nếu các tính chất tốt của bố và mẹ được thể hiện ở F1 là vượt trội, thì F2 lại kém rất nhiều. Nói chung là ví von Phó Đông Ly không được thông minh giỏi giang như hai người anh của mình. =))
******
Đinh Húc từ chối mấy câu, đối phương lại cứ dính đến, cười hì hì nói: “Đi đi đi! không có việc gì, chuyện cha mẹ cậu có tôi yểm trợ.”
Một câu này ngược lại khiến Đinh Húc chuyển ý nghĩ, y không đi được vịnh Bích Thủy, không có nghĩa là Phó thiếu gia này không đi được, vài năm sau cả một mảnh đất kia đều do đại ca Phó Đông Thần nhà cậu ta quản lý, ban đầu chính là theo kinh doanh bất động sản rộng lớn, quang cảnh của một mảnh đất kia thay đổi tăng mấy lần, liền thu về lợi nhuận bát mãn bát.
(lợi nhuận lớn =)))
Đinh Húc suy nghĩ một chút nói: “Chơi bida luôn à?”
Phó Đông Ly nhìn thấy hắn có ý lung lay, liền cười cong tít mắt, “Đúng đúng, cậu với tôi một bàn, tôi đưa cậu đi chơi.”
Đinh Húc lần này không từ chối nữa, cùng hắn lên xe.
Đi đến một hội quán tương đối cao cấp, môi trường phục vụ bên trong cũng không tệ, phòng chơi bida có ba bốn cái, trong đó có một bàn lớn nhất đã bị Phó Đông Ly bao rồi, đã có không ít bạn học đang chơi ở đó, Đinh Húc cũng biết vài ba người. Phó Đông Ly vừa đến thì có người không ngừng chào hỏi, hắn khoát tay một cái, liền dẫn Đinh Húc vào phòng nhỏ bên trong hắn thường bao, Đinh Húc vừa vào đến hắn liền giống như hiến vật quý mà đưa mấy ngọn cơ đánh bi da ra, ánh mắt mê muội nói: “Đinh Húc cậu chọn một cái đi, đây đều là nhóm bảo bối của tôi, mỗi một cái đều bóng loáng tinh tế, cái cảm xúc này… Cậu có chọn một cái không?”
*ngọn cơ ở đây là tên gậy đánh bida.
Đinh Húc chọn bừa một ngọn cơ màu đen, cầm trong tay thử trọng lượng, “Tôi dùng cái này.”
Phó Đông Ly cũng chọn một cây, vừa đứng xoa bột mịn vào cầu tay, vừa giảng giải quy tắc qua cho Đinh Húc một lần, “Trước tiên chúng ta thử hai ván đã, một hồi sẽ quen tay thôi.”
*Lúc chơi bida (hoặc một vài môn thể thao khác) người ta thường bôi Powder aka bột vào cầu tay để ngọn cơ trơn dễ di chuyển trong tay.
Lúc Đinh Húc làm việc luôn có một loại chuyên chú đặc biết, mới đầu y chơi cũng không tốt, thế nhưng Phó Đông Ly dạy hắn vài tư thế cơ bản, hắn liền tiếp thu rất nhanh, Phó Đông Ly đứng phía trước xếp bóng bida vào vị trí, dạy y nhắm thẳng, “Cậu nhìn đấy, cứ như vậy, nhắm ngay vị trí này là ra tay luôn…Cậu thử đi.”
Đinh Húc lần đầu tiên đánh, một gậy bóng trắng chui vào lỗ.
*bóng trắng là bóng cái, không được đánh bóng trắng vào lỗ.
Mặt Phó Đông Ly đầy vẻ ngượng ngùng, hơi lúng túng buông nắm tay Đinh Húc ra, “Cái này, tôi sai ha ha, không ngắm chuẩn không ngắm chuẩn… Bây giờ tôi sẽ dạy cậu từ phía sau!”
Hắn đi vòng qua, cúi người gần xuống, cảm giác được toàn thân người trong ngực bỗng nhiên căng cứng. Đinh Húc lùi một bước, giữ một khoảng cách nhất định nói: “Như thế này tôi thấy không được tự nhiên lắm, cậu làm mẫu một lần, tôi học theo là được.”
Phó Đông Ly nói: “Được, cậu quan sát đi.” Vừa nói liền cho Đinh Húc xem mấy cơ (gậy) mình thuận tay nhất, tiếng va chạm vào bi thanh thúy, động tác tư thế liền một mạch, tương đối đẹp trai.
Đinh Húc học theo, cũng từ từ có được mấy phần phong thái.
Phó Đông Ly cảm thấy rất tự hào, đây rõ ràng là học trò mình tự tay đào tạo ra ha.
Đinh Húc đánh một đường cơ, xoa xoa bột, làm như vô tình hỏi: “Cậu có đi sang vịnh Bích Thủy không?”
Phó Đông Ly chơi tận hứng, vận may lại tốt, rất dễ nói chuyện: “Nghe qua rồi, anh hai tôi bị người ta lừa mua mấy căn phòng, ha ha, cậu không biết đâu mỗi ngày anh ấy đều trưng một bộ mặt thúi hoắc với mọi người, không chừa một ai!” Một gậy vào lỗ, hắn nghiêng người nhìn Đinh Húc: “Sao vậy, muốn đi sang vịnh Bích Thủy chơi à?”
Đinh Húc ậm ờ nói: “Chủ yếu là nghe Lỗ Nguyên đồn bên đó có chỗ câu cua, cua lớn như vậy cơ mà.” Y khua tay miêu tả một chút, lại nhìn Phó Đông Ly: “Có loại như vậy thật hả?”
Phó Đông Ly suy nghĩ một hồi, nói: “Đích thực bên kia có người câu cua, nhưng mà là chỗ biển sâu ở phía bên kia của bến tàu, một con hơn một cân, mà con cậu vừa miêu tả, phải trên hai cân, khẳng định là Lỗ Nguyên chém gió lừa bịp cậu.”
Đinh Húc “ồ” một tiếng, tiếp tục chơi bida với hắn.
Phó Đông Ly thích chơi mấy thứ mới mẻ, trong khoảng thời gian này luyện bida lên tay nên chơi rất cao hứng, bỗng nhiên quả bi đối diện bị người khác dùng ngọn cơ chọc một cái, đụng kêu một tiếng, quả bi trắng liên tục bắn ba bi khác rơi vào lỗ.
Phó Đông Ly tức giận muốn chửi câu mẹ nó, ngẩng đầu lên nhìn, vẫn phải đem câu chửi kia nuốt trở vào.
Phía sau vị kia cũng đem theo một đám người, rõ ràng so với một đám thiếu nhiên choai choai bọn họ thì tuổi lớn hơn một chút. Người nọ chắn trước mặt Phó Đông Ly, vóc dáng anh ta cao hơn Phó Đông Ly chút, cao lớn mà duyên dáng, đại khái là dáng vẻ hơn hai mươi, hình dáng tác phong đều rất đẹp trai, nhưng mà một đôi mắt buông xuống tựa như muốn cười lại như không cười nhìn thế nào cũng không giống người tốt, nhìn thấy Phó tiểu công tử bĩu môi, nhịn không được nhíu mày, “Thế nào, sao không chơi cùng nhau nhỉ?”
Sắc mặt Phó Đông Ly đen đến khó coi, xoay người túm cánh tay Đinh Húc, “Đi, chúng ta không chơi ở chỗ này nữa.”
“Đông Triết, bắt nạt trẻ nhỏ không tốt lắm đâu, ta vẫn nên đi thôi, haha!” Phía sau có người ồn ào, người thanh niên đứng phía trước ngăn cản Phó Đông Ly cười nhạo một tiếng, mắng: “Cậu biết cái đếch gì!”
Hắn cầm ngọn cơ đánh bóng chỉ vào ngực chọc Phó Đông Ly quay lại,:”Đi cái gì, không phải muốn chơi sao.”
Phó Đông Ly có chút uất nghẹn, hắn vạn lần không nghĩ tới chuyện bị anh hai chọn cùng bàn, hơn nữa người anh hắn đem đến đều là người trưởng thành, còn mang theo mấy cô gái, chỉ có mình hắn mang theo Đinh Húc.
Hai người tựa như trẻ nhỏ làm sai chuyện, bị giữ lại buộc phải xem Phó nhị ca chơi bóng.
Bạn học cùng ban ở bên ngoài tiến lại gần, cũng đều bị bạn của anh hắn mở miệng đuổi khéo đi. Phó Đông Ly ngẩng đầu liếc nhìn cửa, bĩu mối, rất nhanh lại nhìn trộm phản ứng của Đinh Húc, nhìn thấy Đinh Húc cũng không có phản ứng gì quá lớn với sự việc vừa rồi, cũng không có ý định vứt hắn lại mà đi, lại cảm thấy vui vẻ lên.
Phó Đông Triết không nói nửa lời vô nghĩa, đi lên liền chọn một cây cơ đánh bóng, Phó Đông Ly hơi đau lòng, “Ây, cái kia là…”
Phó Đông Triết lên cao giọng “Ừ?” một tiếng, Túng Bao Ly lại không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể nén chịu đựng.
*Túng Bao Ly: gọi lái tên anh Phó Đông Ly, ý bảo anh là cái túi đầy sợ hãi, nhát cáy =))
Phó nhị thiếu gia trưng lên khuôn mặt tuấn tú pha chút vô lại, chỗ cổ tay áo hơi xắn lên, thời điểm cầm ngọn cơ duỗi ra, lộ ra một chiếc đồng hồ sắc kim (vàng) sáng bóng.
Ra tay chọc cơ, va chạm thành tiếng, mỗi một lần đều chưa thấy thất bại, một gậy trúng một lỗ.
Ước chừng đánh xong một bàn Snooker, mới thả cho bọn họ hoạt động vài bước, vẫy tay gọi em trai lại đây, nói: “Tao vừa đánh thế nào?”
*Snooker: chỉ tình huống mà người chơi không thể dùng bi chủ để thực hiện cú đánh trực diện với bi mục tiêu theo đường thẳng.
Da mặt Phó Đông Ly xệ xuống, nói: “Tuyệt.”
Phó Đông Triết lấy ra một điều thuốc châm lửa, nghiêng người nửa ngồi trên bàn bida, híp mắt cười với hắn một cái, chỉnh đốn một chút hắn mới tiếp tục: “Đừng khách khí, nói cho kĩ càng, đến cùng là chơi tuyệt như thế nào.”
Phó Đông Ly chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như anh hắn như vậy, thế nhưng từ nhỏ hắn đã chẳng đánh lại anh hai, anh cả thì lớn hơn bọn họ sáu tuổi, cũng không quản bọn họ, chỉ cần đừng đánh nhau vỡ đầu thì sẽ không nhúng tay vào, cho nên từ nhỏ hắn đã bị anh hai đánh cho thành ngoan ngoãn dễ bảo luôn rồi.
“Thì, đặc biệt tuyệt… Kỹ thuật tốt, ấy, eo cũng linh hoạt, cánh tay hay tư thế gì cũng tuyệt...” Phó Đông Ly chăm chú suy nghĩ tìm từ để khen ngợi, lắp ba lắp bắp nói.
Ney: eo linh hoạt, tư thế tuyệt, kỹ thuật tốt =]]
Mấy người phía sau bật cười ha hả.
Phó Đông Ly sửng sốt, có chút mờ mịt chẳng hiểu gì.
Phó nhị thiếu gia bỗng nhiên nổi giận, nhấn điếu thuốc lên bàn một cái, tức thì thiêu thủng một lỗ, anh cầm gậy bida chọc chọc vào người cười to nhất, tức miệng mắng to: “Mịa, em trai tôi còn là một đứa con nít, chẳng biết cái đếch gì, một đứa nhóc như nó nói hai ba câu thì không tính, lời tôi hôm nay đặt ở đây, ai dám dẫn nó ra ngoài chơi, đừng để rơi vào tay tôi, để xem tôi giết gã như thế nào!”
Người bị chĩa gậy kia, ngọn cơ chĩa đúng chính giữa trán, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cũng không dám lên tiếng. Phó Đông Triết nhìn thì tính tình rất tốt, thế nhưng đã điên lên là thành cũng một ruộc với huynh đệ nhà họ Phó thôi, bên trong đều nguy hiểm như nhau, khẩu Phật tâm xà, lúc nào cũng có thể bất ngờ nổi cơn.
Tác giả có lời muốn nói:
“Hello mọi người tôi là F2”:
Phó Đông Ly: Nhị ca, bộ dạng của em và anh không giống nhau lắm…
Phó nhị ca: Em trai ngốc, cái này chẳng nói lên gì cả.
Phó Đông Ly: Anh, anh thật tốt, em còn tưởng rằng…
Phó nhị ca: Không chỉ bộ dạng không giống anh và anh cả, ngay cả trí thông minh cũng không theo kịp.
Phó Đông Ly:…QAQ!!!
* F2: thế hệ con lai giữa F1xF1, nếu các tính chất tốt của bố và mẹ được thể hiện ở F1 là vượt trội, thì F2 lại kém rất nhiều. Nói chung là ví von Phó Đông Ly không được thông minh giỏi giang như hai người anh của mình. =))
******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất