Chương 15: Cô nhi viện
Một bé trai chừng 5 tuổi vừa ăn vừa nói.
- Anh chị sao lâu quá không đến vậy có phải nhiều việc lắm không?
Dung Ân bật cười nhìn cậu bé.
- Ừm. Hôm nay có gì làm không cho anh chị làm với nhé. Anh chị sẽ ở đến chiều với các em.
- Wow, vậy chị phải đàn cho bọn em nghe nhé!
- Được.
Phong Vũ đi gặp với nhà sư ở đây, đây lag cô nhi viện nhưng cũng là ngôi chùa lớn của vùng này. Nơi đây đã nhận nuôi hàng nghìn trẻ em bị bỏ rơi và rất nhiều em đã được nhiều gia đình tốt nhận nuôi.
- Dạo này nhìn con hốc hác quá có phải bận tâm chuyện gì không?
Họ vừa đi vừa nói chuyện xung quanh thật yên bình chỉ có tiếng chim tiếng lá lá gió thổi cùng những tiếng đứa trẻ cười đùa.
- Chúng con về đây cho khuây khỏa công việc bộn rộn tí thôi.
- Mong rằng hai đứa bình an là được!
Nhà sư nhìn Phong Vũ với nét mặt trầm tư, lo âu thoáng qua.
- Chị Ân qua bên này!
- Qua bên bọn em này chị ơi.
Dung Ân luôn được mọi người với cái tên Dung, Ân, hoặc Ân Ân...nhưng điều đó làm cô thấy vui. Cô chỉ nhớ Mạc Thần gọi cô là Dung Nhi giống trong bộ phim Quách Tĩnh và Hoàng Dung ấy. Nhưng đã lâu lắm rồi cô không được nghe cái tên xa lạ này dù đó là tên của cô.
Mấy em gọi chị làm gì à?
Chị ơi chúng ta phải giặt đống quần áo này vì trời nắng lên rồi!
Dung Ân nhìn một đống quần áo cười bất lực.
Có phải mấy đứa trời mưa lại lười giặt quần áo đúng không?
Chị ơi đâu có bọn em thấy trời mưa càng giặt càng hôi quần áo à!
Mấy đứa này! Nào sang đây.
Phong Vũ cũng đi đến giặt cùng mấy đứa nhỏ.
Anh Vũ với Chị Ân sao mà đẹp quá!
Mấy bé gái nói lanh lảnh làm họ phải cười.
Đám bé trai xịt xịt vòi nước bắn tung tóe tụi con gái chạy đến bắt lấy.
Chơi ăn gian không giặt đồ còn định xịt xịt cái gì.
Bọn tao xịt đấy, haha
Thôi mấy đứa.
Mấy đám trẻ con không dừng thi nhau xịt nước Vũ và Ding cũng thế bị dính nhưng họ lại cười vui vẻ.
Một dàn xe đi đến ngôi chùa cạnh bên cũng là nơi xây cô nhi viện này. Nhà sư đang tiếp chuyện với Lâm Bình cùng Mạc Thần.
Thưa Trụ trì chuyện chúng tôi gây quỹ vào chùa cùng cô nhi viện thầy đã suy nghĩ kĩ chưa ạ?
Tôi thấy rất vui vì có nhiều người quan tâm đến chùa chúng tôi cùng các em nhỏ. Nhưng tôi e là cô nhi viện chúng tôi không đáp ứng được yêu cầu gì cho mọi người!
Chủ tịch Lâm Bình hắng giọng cười cười.
Chúng tôi cần gì đâu chứ làm chút tích đức thôi mà!
Tôi dẫn mọi người đến chỗ các bé ăn uống, sinh hoạt.
Trợ ký Lục đi đến nói nhỏ với Mạc Thần, anh ngạc nhiên vì cô cũng ở đây.
Chị Ân ơi mát quá!
Anh Vũ sang bên này anh, giúp em tiêu diệt Đầu Trọc.
Không anh Vũ sang đây làm đồng minh với em.
Tiếng cười cười rôm rả, mấy ni cô mừng rỡ vì lúc nào Dung và Vũ đến đều làm mấy đứa vui vẻ không thôi.
Dung Ân cười giòn tan nhìn mấy đứa trêu đùa nhau như vậy.
Bên nhà Đài Quốc gia.
Chào mừng mọi người đã đến với tin tức giờ trưa hôm nay. Vào trưa ngày hôm nay, Chủ tịch Liên đoàn bóng đá của CFF ông Lâm Bình cùng Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Mạc- Hoàng Mạc Thần đã cùng có mặt tại chùa làng Mai cùng cô nhi viện Bình An để thăm các trụ trì, ni cô ở đây. Chùa làng Mai được biết đến là ngôi chùa cổ của cả nước nằm ở ngoại ô Thành phố. Chùa đã lập ra cô nhi viện nhận nuôi hàng nghìn trẻ em bị bỏ rơi. Với một trái tim yêu thương họ đã quyết định gây quỹ khuyến học cho cô nhi viện.
Nhà đài đưa tin thấy có rất nhiều nhà báo,phóng viên có mặt tại chùa để đưa tin. Hà Trang nhìn lên màn hình thấy Mạc Thần thì vô cùng hạnh phúc.
Nhưng khoan đã bỗng cô ta thấy một gương mặt quen thuộc nụ cười dần tắt.
- Anh chị sao lâu quá không đến vậy có phải nhiều việc lắm không?
Dung Ân bật cười nhìn cậu bé.
- Ừm. Hôm nay có gì làm không cho anh chị làm với nhé. Anh chị sẽ ở đến chiều với các em.
- Wow, vậy chị phải đàn cho bọn em nghe nhé!
- Được.
Phong Vũ đi gặp với nhà sư ở đây, đây lag cô nhi viện nhưng cũng là ngôi chùa lớn của vùng này. Nơi đây đã nhận nuôi hàng nghìn trẻ em bị bỏ rơi và rất nhiều em đã được nhiều gia đình tốt nhận nuôi.
- Dạo này nhìn con hốc hác quá có phải bận tâm chuyện gì không?
Họ vừa đi vừa nói chuyện xung quanh thật yên bình chỉ có tiếng chim tiếng lá lá gió thổi cùng những tiếng đứa trẻ cười đùa.
- Chúng con về đây cho khuây khỏa công việc bộn rộn tí thôi.
- Mong rằng hai đứa bình an là được!
Nhà sư nhìn Phong Vũ với nét mặt trầm tư, lo âu thoáng qua.
- Chị Ân qua bên này!
- Qua bên bọn em này chị ơi.
Dung Ân luôn được mọi người với cái tên Dung, Ân, hoặc Ân Ân...nhưng điều đó làm cô thấy vui. Cô chỉ nhớ Mạc Thần gọi cô là Dung Nhi giống trong bộ phim Quách Tĩnh và Hoàng Dung ấy. Nhưng đã lâu lắm rồi cô không được nghe cái tên xa lạ này dù đó là tên của cô.
Mấy em gọi chị làm gì à?
Chị ơi chúng ta phải giặt đống quần áo này vì trời nắng lên rồi!
Dung Ân nhìn một đống quần áo cười bất lực.
Có phải mấy đứa trời mưa lại lười giặt quần áo đúng không?
Chị ơi đâu có bọn em thấy trời mưa càng giặt càng hôi quần áo à!
Mấy đứa này! Nào sang đây.
Phong Vũ cũng đi đến giặt cùng mấy đứa nhỏ.
Anh Vũ với Chị Ân sao mà đẹp quá!
Mấy bé gái nói lanh lảnh làm họ phải cười.
Đám bé trai xịt xịt vòi nước bắn tung tóe tụi con gái chạy đến bắt lấy.
Chơi ăn gian không giặt đồ còn định xịt xịt cái gì.
Bọn tao xịt đấy, haha
Thôi mấy đứa.
Mấy đám trẻ con không dừng thi nhau xịt nước Vũ và Ding cũng thế bị dính nhưng họ lại cười vui vẻ.
Một dàn xe đi đến ngôi chùa cạnh bên cũng là nơi xây cô nhi viện này. Nhà sư đang tiếp chuyện với Lâm Bình cùng Mạc Thần.
Thưa Trụ trì chuyện chúng tôi gây quỹ vào chùa cùng cô nhi viện thầy đã suy nghĩ kĩ chưa ạ?
Tôi thấy rất vui vì có nhiều người quan tâm đến chùa chúng tôi cùng các em nhỏ. Nhưng tôi e là cô nhi viện chúng tôi không đáp ứng được yêu cầu gì cho mọi người!
Chủ tịch Lâm Bình hắng giọng cười cười.
Chúng tôi cần gì đâu chứ làm chút tích đức thôi mà!
Tôi dẫn mọi người đến chỗ các bé ăn uống, sinh hoạt.
Trợ ký Lục đi đến nói nhỏ với Mạc Thần, anh ngạc nhiên vì cô cũng ở đây.
Chị Ân ơi mát quá!
Anh Vũ sang bên này anh, giúp em tiêu diệt Đầu Trọc.
Không anh Vũ sang đây làm đồng minh với em.
Tiếng cười cười rôm rả, mấy ni cô mừng rỡ vì lúc nào Dung và Vũ đến đều làm mấy đứa vui vẻ không thôi.
Dung Ân cười giòn tan nhìn mấy đứa trêu đùa nhau như vậy.
Bên nhà Đài Quốc gia.
Chào mừng mọi người đã đến với tin tức giờ trưa hôm nay. Vào trưa ngày hôm nay, Chủ tịch Liên đoàn bóng đá của CFF ông Lâm Bình cùng Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Mạc- Hoàng Mạc Thần đã cùng có mặt tại chùa làng Mai cùng cô nhi viện Bình An để thăm các trụ trì, ni cô ở đây. Chùa làng Mai được biết đến là ngôi chùa cổ của cả nước nằm ở ngoại ô Thành phố. Chùa đã lập ra cô nhi viện nhận nuôi hàng nghìn trẻ em bị bỏ rơi. Với một trái tim yêu thương họ đã quyết định gây quỹ khuyến học cho cô nhi viện.
Nhà đài đưa tin thấy có rất nhiều nhà báo,phóng viên có mặt tại chùa để đưa tin. Hà Trang nhìn lên màn hình thấy Mạc Thần thì vô cùng hạnh phúc.
Nhưng khoan đã bỗng cô ta thấy một gương mặt quen thuộc nụ cười dần tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất