Chương 71: Anh nhận ra
Mạc Thần im lặng đóng từng cúc áo vào tiếp sang chỗ gương lớn ngắm nhìn bản thân.
- Cô không muốn gặp bố mẹ sao, tại sao cứ suốt ngày tìm anh ta?
Dung Ân nghe đến bố mẹ lại sợ sệt nhìn qua nhìn lại rồi đóng cửa lại.
- Anh ơi tìm anh Mạc Thần cho em. Em muốn gặp anh ấy!
Giọng cô run run đôi mắt đã ngấn lệ, Mạc Thần một thân đứng đó cao cao thượng thượng trước gương lớn nhìn rõ gương mặt yếu đuối sợ sệt của cô.
- Nên bỏ cái bộ mặt giả tạo đó đi, lúc ở tòa cô cũng trưng cái bộ mặt đó khóc lóc cầu xin để người khác thương hại.
Mạc Thần đi đến ánh mặt giận dữ nhìn xuyên vào đôi mắt hoảng sợ của Dung Ân.
- Giả tạo vừa thôi cả bố mẹ cô và cô đều như vậy! Cô đừng nghĩ tôi thấy có lỗi vì chuyện vừa xảy ra với cô. Chuyện đó là sự trả giá cho gia đình cô đã làm.
Dung Ân bật khóc rất đáng thương.
- Anh ơi em không muốn gặp bố mẹ đâu! Họ xấu lắm, em chỉ muốn gặp anh Thần thôi. Anh ơi anh tìm anh ấy giúp em đi!
Mạc Thần bực bội đứng phắt dậy lao ra khỏi cửa đóng rầm một cái chả để ý cô vẫn còn đang khóc bù lu bù loa.
Vì phòng hắn cách âm nên cô khóc chả ai nghe thấy gì, hắn đi ra sân hút điếu thuốc đứng một hồi lâu thấy nãy bản thân phản ứng hơi quá nên dập tắt điếu thuốc đi vào phòng ăn. Quản gia Lý mỉm cười.
- Cậu chủ bữa trưa sắp xong rồi!
- Ừm dọn lên đi tôi lên phòng tí xuống liền.
- Còn cô Dung Ân đâu?<code>Hắn không nói gì đi lên phòng mở cửa ra thấy cô vừa nấc mấy gợi nước mắt còn đọng trên má rồi vừa nghịch nghịch mấy cái mô hình của anh đã giữ từ ngày nhỏ lâu lâu sẽ mỉm cười vù thấy thích thú. Mạc Thần nhận ra Dung Ân hiện tại là một đứa trẻ thật rồi ngày trước khi vào phòng anh cô còn chả quan tâm mấy thứ này, nếu có thì sẽ liếc khi nhìn đống sách trên tủ. </code>Có muốn ăn cơm chưa?Dung Ân nghe thấy người hỏi thì nhìn sang anh mỉm cười gật đầu, đúng là ngày nhỏ cô cũng vậy khóc xong cũng nín ngoan ngoãn như một đứa bé ngoan đó là lí do anh luôn cưng chiều cô.
Dung Ân không ăn được nhiều ăn xong được nửa bát cơm là thôi.Cô ơi cho cháu xem hoạt hình đi ạ!Người làm khó hiểu nhìn kiểu cách xưng hô này.Mở hoạt hình cho cô ấy đi!Vâng!Dung Ân nhớ ra gì đó chạy sang chỗ tủ lạnh. Cô mở ra không thấy thứ cô cần tìm nên quay lại bịu môi.
Mạc Thần quan sát thấy khó hiểu.Tìm gì sao?Tủ lạnh nhà anh Thần thường để bánh kem mà. Hôm nào sang đây em mở tủ lạnh ra đều có hết.Mạc Thần có nhớ đúng là như vậy nhưng từ khi xảy ra chuyện anh đã còn không dặn người làm.ngày nào cũng chuẩn bị bánh kem cho cô nữa.Anh Thần không về nhà sao?Quản gia và người làm.nhìn cuộc đối thoại này mà ngỡ ngàng về cô. Dung Ân thù cứ tò mò mở đôi mắt long lanh quay sang hỏi anh. Mạc Thần tiếp tục bữa ăn nhưng hắn không nuốt nổi.Người lớn có dạy em khi người khác đang ăn cơm thù đừng có nói chuyện không?A, vâng!Dung Ân phụng phịu cái má quay lại xem hoạt hình tiếp.
Quản gia Lý sau khi quan sát đã phát hiện ra một điều ông đã làm việc rất lâu tại đây và có nhớ về thuở nhỏ của hai người họ nên có nhắc người làm nay chuẩn bị bánh kem vị trà xanh cho cô.
- Cô không muốn gặp bố mẹ sao, tại sao cứ suốt ngày tìm anh ta?
Dung Ân nghe đến bố mẹ lại sợ sệt nhìn qua nhìn lại rồi đóng cửa lại.
- Anh ơi tìm anh Mạc Thần cho em. Em muốn gặp anh ấy!
Giọng cô run run đôi mắt đã ngấn lệ, Mạc Thần một thân đứng đó cao cao thượng thượng trước gương lớn nhìn rõ gương mặt yếu đuối sợ sệt của cô.
- Nên bỏ cái bộ mặt giả tạo đó đi, lúc ở tòa cô cũng trưng cái bộ mặt đó khóc lóc cầu xin để người khác thương hại.
Mạc Thần đi đến ánh mặt giận dữ nhìn xuyên vào đôi mắt hoảng sợ của Dung Ân.
- Giả tạo vừa thôi cả bố mẹ cô và cô đều như vậy! Cô đừng nghĩ tôi thấy có lỗi vì chuyện vừa xảy ra với cô. Chuyện đó là sự trả giá cho gia đình cô đã làm.
Dung Ân bật khóc rất đáng thương.
- Anh ơi em không muốn gặp bố mẹ đâu! Họ xấu lắm, em chỉ muốn gặp anh Thần thôi. Anh ơi anh tìm anh ấy giúp em đi!
Mạc Thần bực bội đứng phắt dậy lao ra khỏi cửa đóng rầm một cái chả để ý cô vẫn còn đang khóc bù lu bù loa.
Vì phòng hắn cách âm nên cô khóc chả ai nghe thấy gì, hắn đi ra sân hút điếu thuốc đứng một hồi lâu thấy nãy bản thân phản ứng hơi quá nên dập tắt điếu thuốc đi vào phòng ăn. Quản gia Lý mỉm cười.
- Cậu chủ bữa trưa sắp xong rồi!
- Ừm dọn lên đi tôi lên phòng tí xuống liền.
- Còn cô Dung Ân đâu?<code>Hắn không nói gì đi lên phòng mở cửa ra thấy cô vừa nấc mấy gợi nước mắt còn đọng trên má rồi vừa nghịch nghịch mấy cái mô hình của anh đã giữ từ ngày nhỏ lâu lâu sẽ mỉm cười vù thấy thích thú. Mạc Thần nhận ra Dung Ân hiện tại là một đứa trẻ thật rồi ngày trước khi vào phòng anh cô còn chả quan tâm mấy thứ này, nếu có thì sẽ liếc khi nhìn đống sách trên tủ. </code>Có muốn ăn cơm chưa?Dung Ân nghe thấy người hỏi thì nhìn sang anh mỉm cười gật đầu, đúng là ngày nhỏ cô cũng vậy khóc xong cũng nín ngoan ngoãn như một đứa bé ngoan đó là lí do anh luôn cưng chiều cô.
Dung Ân không ăn được nhiều ăn xong được nửa bát cơm là thôi.Cô ơi cho cháu xem hoạt hình đi ạ!Người làm khó hiểu nhìn kiểu cách xưng hô này.Mở hoạt hình cho cô ấy đi!Vâng!Dung Ân nhớ ra gì đó chạy sang chỗ tủ lạnh. Cô mở ra không thấy thứ cô cần tìm nên quay lại bịu môi.
Mạc Thần quan sát thấy khó hiểu.Tìm gì sao?Tủ lạnh nhà anh Thần thường để bánh kem mà. Hôm nào sang đây em mở tủ lạnh ra đều có hết.Mạc Thần có nhớ đúng là như vậy nhưng từ khi xảy ra chuyện anh đã còn không dặn người làm.ngày nào cũng chuẩn bị bánh kem cho cô nữa.Anh Thần không về nhà sao?Quản gia và người làm.nhìn cuộc đối thoại này mà ngỡ ngàng về cô. Dung Ân thù cứ tò mò mở đôi mắt long lanh quay sang hỏi anh. Mạc Thần tiếp tục bữa ăn nhưng hắn không nuốt nổi.Người lớn có dạy em khi người khác đang ăn cơm thù đừng có nói chuyện không?A, vâng!Dung Ân phụng phịu cái má quay lại xem hoạt hình tiếp.
Quản gia Lý sau khi quan sát đã phát hiện ra một điều ông đã làm việc rất lâu tại đây và có nhớ về thuở nhỏ của hai người họ nên có nhắc người làm nay chuẩn bị bánh kem vị trà xanh cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất