Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn​

Chương 22

Trước Sau
Đúng một ngày sau đó, anh nhận được điện thoại của bà nội. Lông mày anh nhăn lại, không tính bắt máy. Cậu đang ngồi bên cạnh anh ôn bài, điện thoại réo khiến cậu bực bội vươn tay tắt âm luôn.

"Không biết giờ này lại gọi làm gì nữa."

Anh nhìn cuộc gọi nhỡ, hừ lạnh. Lúc này điện thoại cậu cũng rung lên, số này không ngoài dự đoán của cậu, là con em thiếu đòn của cậu. Cậu bắt máy.

Nhưng người bên kia nói khiến cậu giật mình, và tâm hai người liền lạnh xuống.

"Thằng mất dậy, mày gay kệ mày, sao lại dụ dỗ cả em họ mày nữa."

Bà nội anh chắc hẳn đã tức đến hộc máu rồi. Hai người nhìn nhau, không nghĩ chuyện này đến sớm như vậy.

"Là tôi dụ dỗ anh ta trước."

Anh giật điện thoại của cậu, nói với bà nội mình.

Bà nội anh quát anh cút về đây, anh đương nhiên sẽ cứng đầu cứng cổ cãi lại.

"Được, vậy để tao xem, bà nội thằng Minh còn an toàn hay không? Được lắm, từ bà đến cháu, ai cũng dòm ngó cái nhà này. Thêm nữa, Phúc, mày còn không về, tao xem mẹ và em gái mày chạy đâu cho thoát."

Bà nội anh nói rồi cúp luôn điện thoại. Mặt cậu tái mét, chân run lên.



Anh bỏ điện thoại xuống, thu dọn đồ đạc của cậu trên bàn, sau đó kéo cậu về phòng mình. Lục tục một hồi, anh thực sự thu dọn chút đồ về nhà. Mẹ anh chắc chắn chẳng muốn anh về, nhưng anh phải về. Bà nội anh không biết ác độc đến mức nào, không biết có thật sự làm ra chuyện gì với bà nội cậu và con dâu út của mình hay không nữa.

Cậu ngồi ngốc trong phòng, đè ép sự bất an của mình xuống. Anh đã về rồi, sẽ ổn thôi, cậu phải nhanh chóng thi xong để trở về. Cậu cứ mặc niệm trong lòng, mọi chuyện sẽ ổn. Cậu cần phải học và thi, anh đã dặn không được lo lắng mà.

Anh nhanh chóng ra sân bay, đặt vé gần nhất rồi ngồi đợi. Mong là anh không về quá muộn. Cha anh cũng gửi tin nhắn đến nói ở nhà không sao cả, mẹ anh đã đi ra khỏi nhà rồi anh không cần về nữa. Anh đương nhiên không lo cho mẹ mình, anh lo là lo bà nội anh nổi điên, liên lụy đến bà nội cậu.

Cậu lấy tập ra, bắt đầu học tiếp. Nỗi bất an dần lắng xuống thì con em không biết điều của cậu lại gọi đến. Cậu nhấc máy lên, nhưng không nói gì cả. Con em cậu cũng im im một lúc mới nói chuyện.

"Anh Minh, em.."

Nó nói làm cậu nổi cả da gà:

"Em không nói với bà ngoại chuyện của anh với Phúc đâu. Là em bất cẩn, xem tin tức xong không xóa đi.."

Xen lẫn tiếng nói của nó là tiếng nức nở như đang khóc.

"Mày có nghe qua, càng giải thích càng bị nghi ngờ không? Tao là người đa nghi thế đấy, mày cút nhanh lên."

Cậu bực bội quát nó. Bao nhiêu lần chỉ vì nó mà anh gặp trở ngại, bao nhiêu lần nó mất dậy, láo toét. Cậu nào có nghi nó đâu, nó lại tự khai như vậy.

"Anh nghi đi, em không cấm. Em chỉ muốn nói là do em bất cẩn. Chuyện của hai người, em luôn ủng hộ."

Nó nói rồi cúp máy, giọng nó nghẹn ngào như là oan uổng lắm vậy. Cậu chẳng quan tâm nữa, tiếp tục học bài.



Bà nội anh thực sự chạy đến nhà bà thông gia, tính làm ầm lên. Rất tiếc bà nội cậu vừa mới rời khỏi nhà đi sang Nga với ông bạn. Bà nội anh không tìm ra ai để trút giận. Con dâu út đã nhanh chân mang bụng bầu đi nghỉ dưỡng cùng với gia đình ở tận đâu rồi, đến bà thông gia kiêm tình địch năm xưa cũng chạy sang nước khác luôn.

Anh vội vàng trở về nhà thì bắt gặp cha anh. Cha anh thở dài nói ra hai người kia cùng gia đình của họ đã an toàn, anh trở về khác nào chui vào hang cọp. Tính chạy trốn rồi nhưng bà nội anh nhanh hơn anh một bước. Anh bị nắm đầu lôi vô phòng ngay lập tức, không điện thoại, không máy tính laptop, không internet.

Mọi chuyện cứ lắng đọng cho đến khi cậu thi xong. Năm hai đại học cứ như thế là kết thúc. Cậu không có ai nói cho biết, bà nội an toàn, mợ út cũng an toàn, tức tốc trở về nhà.

"Cút đi, mày đừng có về cái nhà này nữa."

Mẹ cậu thấy cậu trở về, ngay lập tức tát cậu một cái lệch cả mặt. Cậu ăn đánh nhiều rồi, nhưng cái này là mạnh nhất từ đó đến giờ, đau nhất từ đó đến giờ.

"Tiền học của em mày tao không chu cấp nổi nữa, tiền điện nước, tiền thuế tao không trả nổi nữa. Mày là thứ khắc tinh của nhà này, mày đáng ra đừng có sinh, tao nên bóp chết mày lâu rồi."

"Không có tôi, để xem bà có lấy được cha tôi không? Đồ hám tiền, ăn bám nhà mẹ không chịu kiếm việc làm."

Cậu đương nhiên phải cãi lại rồi.

"Mày còn già mồm à, được, xem tao trị mày thế nào. Anh, trói nó lại."

Mẹ cậu ra lệnh một cái, cha cậu cũng không ngập ngừng, lập tức trói cậu lại. Trong quá trình đó còn tỏ vẻ ghê tởm khi đụng vào cậu. Cậu giận run người, cứ như thế bị nhét vào phòng ngủ. Không ai giúp đỡ, cũng không ai ngăn cản. Bà nội cũng không biết đi đâu rồi.

Mẹ cậu ném cậu vào phòng xong còn đá cậu mấy cái mới chịu. Cậu vừa mệt vừa đói vừa đau nhức, thân thể không tỉnh táo nữa mà bắt đầu lặng dần. Trước khi cậu mệt đến ngủ thiếp đi thì nghe loáng thoáng mẹ cậu nói để cậu chết đói rồi ném xuống cống. Cậu mệt mỏi, nằm dài trên mặt đất chờ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau